- Thiếu chủ, có muốn chúng tôi đi dạy dỗ hắn một trận? - Bên cạnh truyền đến giọng nam.
Người đàn ông tà mị khoát tay chặn lại, khẽ mỉm cười:
- Đi điều tra xem tiểu nha đầu kia là ai.
- Dạ!
. . . . . .
Giờ nghỉ trưa ở trường học, một mình Trần Vũ Tịch ngơ ngác ngồi trước bàn học ngây người ra.
Sau khi thu dọn xong sách vở, Ngô Kỳ đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm, liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch bên cạnh còn sững sờ:
- Vũ Tịch sao vậy? Phải đi ăn cơm rồi!
Trần Vũ Tịch gật đầu một cái, nhưng người không có chuyển động.
- Đúng rồi, chuyện ngày đó thật sự phải cám ơn cậu, nếu không phải vì tớ, cũng sẽ không. . . . . .
- Không sao, không ai muốn cả. Chuyện này không cần nhắc lại nữa, tớ sẽ không nói với bất kỳ ai. Có điều sau này cậu cũng nên chú ý không nên kết giao bạn bè với mấy người đó. - Trần Vũ Tịch thản nhiên nói. Cô biết chuyện này ảnh hưởng rất lớn đối với Ngô Kỳ, những ngày qua cô luôn có dáng vẻ nản lòng, nản chí.
Phải luôn lo lắng chuyện ngày đó đã bị trường học hay cha mẹ biết chưa.
Nghe Trần Vũ Tịch nói như vậy, trên mặt Ngô Kỳ lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Cám ơn cậu, Vũ Tịch.
Vừa lúc đó Lạc Nam từ bên cạnh đi tới:
- Vũ Tịch, gần đây cậu sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn Lạc Nam, nhũn như con chi chi nằm dài trên bàn.
- Các cậu đi ăn cơm đi, tớ không muốn ăn.
Lạc Nam ngồi xuống bên cạnh Vũ Tịch:
- Tôi ở đây với cậu.
- Không cần, để tôi một mình yên tĩnh một lúc. - Trần Vũ Tịch nằm trên bàn không nhìn bọn họ.
- Có phải giận dỗi gì với Ngạo Dạ Phong rồi hả? - Ngô Kỳ suy đoán nói.
Đột nhiên Trần Vũ Tịch ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ngô Kỳ:
- Cậu đã biết gì?
Ngô Kỳ cười một tiếng:
- Mặc dù cậu nói cậu chỉ là em gái của Ngạo đại công tử đó, nhưng theo tớ thấy, buồn vui yêu giận của cậu hầu như đều có liên quan với anh ta. Ai. . . . . . Có phải cậu thích anh ta không?
Trần Vũ Tịch cau mày:
- Cậu đã gặp qua em gái nào lại thích anh trai chưa?
- Em gái cũng chia ra rất nhiều loại, tình yêu của em gái cũng là tình yêu! - Ngô Kỳ cười hì hì nói, Trần Vũ Tịch lại thua cô ấy. Vừa rồi còn mất mác, sa sút tình thần, lo lắng cho chuyện của mình bị đồn ra ngoài, bây giờ lại vui vẻ cười giỡn.
“Cái thời đại này ra sao rồi đây? Chẳng lẽ mình là người ngoài hành tinh? Tại sao không hiểu nổi bọn họ đang nghĩ gì.”
- Vũ Tịch, cậu thật sự thích anh trai sao? - Bên tai xuất hiện tiếng nói trầm thấp của Lạc Nam.
Trần Vũ Tịch sụp đổ lần nữa. Làm ơn đi, lúc này không cần xáo trộn lên nữa.
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
- Đi thôi, thời tiết bên ngoài rất tốt, chúng ta ra ngoài đi dạo, càng ở đây buồn bực tâm tình sẽ càng tồi tệ.
Mặc dù Lạc Nam không biết Vũ Tịch xảy ra chuyện gì, nhưng là cậu vẫn cảm thấy Ngô Kỳ nói rất đúng, gật đầu một cái, hai người liền kiên quyết kéo Trần Vũ Tịch đi ra ngoài. Ánh nắng mặt trời mùa hè vào giữa trưa rất nóng, còn cực kỳ chói mắt, bọn họ tìm một bóng mát, ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xong, bụng Ngô Kỳ vang lên tiếng ùng ục, Trần Vũ Tịch và Lạc Nam đồng thời nhìn cô.
Ngô Kỳ chỉ cười cười xấu hổ.
- Cậu đói thì mau đi ăn cơm đi, tớ không sao. Nếu không lát nữa là không có thời gian ăn cơm nữa rồi. - Trần Vũ Tịch cảm kích nhìn Ngô Kỳ. Có một số việc không thể thẳng thắn với bọn họ, nhưng bọn họ có thể đối xử với cô như vậy, cô đã rất mãn nguyện.
- Ngạo đại công tử đó thật sự có sức hút như vậy sao? Cả Vũ Tịch cũng thích anh ta!
Trần Vũ Tịch nhất thời cúi đầu xuống. Nha đầu này hoàn toàn không nghe cô nói chuyện:
- Ngô Kỳ, tớ và Ngạo Dạ Phong không có gì cả, cậu không cần đoán bậy. Hơn nữa, tớ không thích anh ta. Anh ta là một người làm cho người ta cực kỳ cực kỳ chán ghét.
Người đàn ông tà mị khoát tay chặn lại, khẽ mỉm cười:
- Đi điều tra xem tiểu nha đầu kia là ai.
- Dạ!
. . . . . .
Giờ nghỉ trưa ở trường học, một mình Trần Vũ Tịch ngơ ngác ngồi trước bàn học ngây người ra.
Sau khi thu dọn xong sách vở, Ngô Kỳ đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm, liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch bên cạnh còn sững sờ:
- Vũ Tịch sao vậy? Phải đi ăn cơm rồi!
Trần Vũ Tịch gật đầu một cái, nhưng người không có chuyển động.
- Đúng rồi, chuyện ngày đó thật sự phải cám ơn cậu, nếu không phải vì tớ, cũng sẽ không. . . . . .
- Không sao, không ai muốn cả. Chuyện này không cần nhắc lại nữa, tớ sẽ không nói với bất kỳ ai. Có điều sau này cậu cũng nên chú ý không nên kết giao bạn bè với mấy người đó. - Trần Vũ Tịch thản nhiên nói. Cô biết chuyện này ảnh hưởng rất lớn đối với Ngô Kỳ, những ngày qua cô luôn có dáng vẻ nản lòng, nản chí.
Phải luôn lo lắng chuyện ngày đó đã bị trường học hay cha mẹ biết chưa.
Nghe Trần Vũ Tịch nói như vậy, trên mặt Ngô Kỳ lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Cám ơn cậu, Vũ Tịch.
Vừa lúc đó Lạc Nam từ bên cạnh đi tới:
- Vũ Tịch, gần đây cậu sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn Lạc Nam, nhũn như con chi chi nằm dài trên bàn.
- Các cậu đi ăn cơm đi, tớ không muốn ăn.
Lạc Nam ngồi xuống bên cạnh Vũ Tịch:
- Tôi ở đây với cậu.
- Không cần, để tôi một mình yên tĩnh một lúc. - Trần Vũ Tịch nằm trên bàn không nhìn bọn họ.
- Có phải giận dỗi gì với Ngạo Dạ Phong rồi hả? - Ngô Kỳ suy đoán nói.
Đột nhiên Trần Vũ Tịch ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ngô Kỳ:
- Cậu đã biết gì?
Ngô Kỳ cười một tiếng:
- Mặc dù cậu nói cậu chỉ là em gái của Ngạo đại công tử đó, nhưng theo tớ thấy, buồn vui yêu giận của cậu hầu như đều có liên quan với anh ta. Ai. . . . . . Có phải cậu thích anh ta không?
Trần Vũ Tịch cau mày:
- Cậu đã gặp qua em gái nào lại thích anh trai chưa?
- Em gái cũng chia ra rất nhiều loại, tình yêu của em gái cũng là tình yêu! - Ngô Kỳ cười hì hì nói, Trần Vũ Tịch lại thua cô ấy. Vừa rồi còn mất mác, sa sút tình thần, lo lắng cho chuyện của mình bị đồn ra ngoài, bây giờ lại vui vẻ cười giỡn.
“Cái thời đại này ra sao rồi đây? Chẳng lẽ mình là người ngoài hành tinh? Tại sao không hiểu nổi bọn họ đang nghĩ gì.”
- Vũ Tịch, cậu thật sự thích anh trai sao? - Bên tai xuất hiện tiếng nói trầm thấp của Lạc Nam.
Trần Vũ Tịch sụp đổ lần nữa. Làm ơn đi, lúc này không cần xáo trộn lên nữa.
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
- Đi thôi, thời tiết bên ngoài rất tốt, chúng ta ra ngoài đi dạo, càng ở đây buồn bực tâm tình sẽ càng tồi tệ.
Mặc dù Lạc Nam không biết Vũ Tịch xảy ra chuyện gì, nhưng là cậu vẫn cảm thấy Ngô Kỳ nói rất đúng, gật đầu một cái, hai người liền kiên quyết kéo Trần Vũ Tịch đi ra ngoài. Ánh nắng mặt trời mùa hè vào giữa trưa rất nóng, còn cực kỳ chói mắt, bọn họ tìm một bóng mát, ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xong, bụng Ngô Kỳ vang lên tiếng ùng ục, Trần Vũ Tịch và Lạc Nam đồng thời nhìn cô.
Ngô Kỳ chỉ cười cười xấu hổ.
- Cậu đói thì mau đi ăn cơm đi, tớ không sao. Nếu không lát nữa là không có thời gian ăn cơm nữa rồi. - Trần Vũ Tịch cảm kích nhìn Ngô Kỳ. Có một số việc không thể thẳng thắn với bọn họ, nhưng bọn họ có thể đối xử với cô như vậy, cô đã rất mãn nguyện.
- Ngạo đại công tử đó thật sự có sức hút như vậy sao? Cả Vũ Tịch cũng thích anh ta!
Trần Vũ Tịch nhất thời cúi đầu xuống. Nha đầu này hoàn toàn không nghe cô nói chuyện:
- Ngô Kỳ, tớ và Ngạo Dạ Phong không có gì cả, cậu không cần đoán bậy. Hơn nữa, tớ không thích anh ta. Anh ta là một người làm cho người ta cực kỳ cực kỳ chán ghét.
/279
|