Đến khi cảnh sát đưa họ vào bệnh viện, cô vẫn ngẩn ngơ ngồi ngoài phòng bệnh của Ngạo Dạ Phong. Mấy lần y tá nhắc nhở cô, để cô ấy giúp cô đắp thuốc lên vết thương trên người, cô đều ngồi một chỗ bất động. Cho tới lúc bác sĩ đi ra từ phòng bệnh của Ngạo Dạ Phong.
Trần Vũ Tịch một phát bắt lấy ông ta, hỏi thăm tình hình Ngạo Dạ Phong. Bác sĩ kia nói cho cô biết, anh ta chỉ bị chấn thương sọ não nhẹ, trên người có chút vết thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm, nhưng phải ở lại bệnh viện một thời gian. Lúc này Trần Vũ Tịch mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, cô đã nghĩ rằng, Ngạo Dạ Phong sẽ chết!
Có điều cô vẫn không ngờ, khi cô cho rằng Ngạo Dạ Phong sẽ chết, trong lòng lại khó chịu như vậy.
Sau khi bác sĩ đi khỏi, Trần Vũ Tịch đi tới phòng bệnh của Ngạo Dạ Phong, nhìn Ngạo Dạ Phong vẫn hôn mê, đột nhiên nhíu mày, người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Dường như anh ta chỉ nhằm vào Ngạo Dạ Phong, dường như ánh mắt anh ta nhìn rất hận Ngạo Dạ Phong, chẳng lẽ là trước kia tổ chức Bò cạp đen và Ngạo gia còn có quan hệ nào đó nữa?
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Trong đầu Trần Vũ Tịch đầy nghi ngờ, sau khi cha Ngạo Dạ Phong qua đời thì tổ chức Bò cạp đen cũng đã giải tán, lần này cô tới đây cũng là vì cấp trên phát hiện tổ chức Bò cạp đen lại bắt đầu hoạt động, nhất định người kia và người của tổ chức Bò cạp đen có quan hệ, nhưng mà. . . . . .
Trần Vũ Tịch liếc mắt nhìn Ngạo Dạ Phong, đôi tay nắm chặt, thân thể hơi run rẩy, trong đầu lóe lên bóng dáng của người đàn ông kia, không kiềm chế được. Không biết vì sao, hiện tại nghĩ tới người đàn ông kia, Trần Vũ Tịch lại không thể kiềm chế mà sợ hãi.
Bất luận tự nói với mình như thế nào, cũng không có biện pháp khiến cô bình tĩnh lại.
Trong lúc Trần Vũ Tịch còn đang vì chuyện này phiền não, trên giường bệnh Ngạo Dạ Phong khẽ cử động, cô mới từ trong mạch suy nghĩ của mình khôi phục tinh thần lại, xông tới bên cạnh Ngạo Dạ Phong:
- Ngạo Dạ Phong, anh tỉnh rồi sao?
Ngạo Dạ Phong cau mày, từ từ mở mắt:
- Vũ Tịch? Đây là đâu?
Nhìn Ngạo Dạ Phong không có việc gì nói chuyện, Trần Vũ Tịch mới thở dài:
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
- Bây giờ đang ở trong bệnh viện, anh cảm thấy trong người như thế nào? Có thấy không thoải mái không? Em đi gọi bác sĩ! - Trần Vũ Tịch xoay người, lại bị Ngạo Dạ Phong kéo lại.
Lúc cô quay lại, lại thấy biểu cảm cười đùa của Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch nhất thời cau mày:
- Lúc này mà anh còn cười ra tiếng, anh sắp hù chết em, em cho là. . . . . . cho là anh sẽ chết.
Nghe được lời Trần Vũ Tịch, lại thấy dáng vẻ lo lắng của cô, Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười:
- Nếu anh chết, không phải em sẽ thành quả phụ sao? Mặc dù dáng dấp em không xinh đẹp, nhưng cũng coi là đang tuổi thanh xuân nha, không ở cùng đàn ông, vậy sao có thể có ‘tính’ (tình dục) phúc!
Trần Vũ Tịch siết chặt đôi tay, tức giận trừng mắt nhìn Ngạo Dạ Phong, nếu như không phải vì hiện tại anh ta bị thương nằm trên giường bệnh, nhất định cô sẽ nhào tới trừng trị anh thật tốt. Rốt cuộc trong đầu anh đang suy nghĩ gì, đến lúc nào rồi còn đùa kiểu này với cô.
- ‘Tính’ phúc của anh vẫn nên cho người khác đi, em không cần! - Trần Vũ Tịch lạnh nhạt một tiếng xoay người không nhìn anh nữa, nhưng ngay khi xoay người, gương mặt khẽ đỏ ửng lên. Chẳng lẽ Ngạo Dạ Phong nói chuyện luôn nói trắng ra như vậy sao? Không thể uyển chuyển một chút hoặc là. . . . . . Luôn luôn phá vỡ ảo tưởng lãng mạn của cô đối với tình yêu, nói hết thực tế ra.
Ngạo Dạ Phong nhìn bóng lưng Trần Vũ Tịch, nhàn nhạt cười cười:
- Em không có việc gì là tốt rồi! - Anh thở phào một cái thật dài, xương trên người giống như như mệt rã rời ra cả, chẳng qua vẫn còn nguyên vẹn sống sót, anh duỗi lưng một cái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ - Nếu ông nội biết chuyện, thì thật sự sống không được rồi.
Trần Vũ Tịch một phát bắt lấy ông ta, hỏi thăm tình hình Ngạo Dạ Phong. Bác sĩ kia nói cho cô biết, anh ta chỉ bị chấn thương sọ não nhẹ, trên người có chút vết thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm, nhưng phải ở lại bệnh viện một thời gian. Lúc này Trần Vũ Tịch mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, cô đã nghĩ rằng, Ngạo Dạ Phong sẽ chết!
Có điều cô vẫn không ngờ, khi cô cho rằng Ngạo Dạ Phong sẽ chết, trong lòng lại khó chịu như vậy.
Sau khi bác sĩ đi khỏi, Trần Vũ Tịch đi tới phòng bệnh của Ngạo Dạ Phong, nhìn Ngạo Dạ Phong vẫn hôn mê, đột nhiên nhíu mày, người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Dường như anh ta chỉ nhằm vào Ngạo Dạ Phong, dường như ánh mắt anh ta nhìn rất hận Ngạo Dạ Phong, chẳng lẽ là trước kia tổ chức Bò cạp đen và Ngạo gia còn có quan hệ nào đó nữa?
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Trong đầu Trần Vũ Tịch đầy nghi ngờ, sau khi cha Ngạo Dạ Phong qua đời thì tổ chức Bò cạp đen cũng đã giải tán, lần này cô tới đây cũng là vì cấp trên phát hiện tổ chức Bò cạp đen lại bắt đầu hoạt động, nhất định người kia và người của tổ chức Bò cạp đen có quan hệ, nhưng mà. . . . . .
Trần Vũ Tịch liếc mắt nhìn Ngạo Dạ Phong, đôi tay nắm chặt, thân thể hơi run rẩy, trong đầu lóe lên bóng dáng của người đàn ông kia, không kiềm chế được. Không biết vì sao, hiện tại nghĩ tới người đàn ông kia, Trần Vũ Tịch lại không thể kiềm chế mà sợ hãi.
Bất luận tự nói với mình như thế nào, cũng không có biện pháp khiến cô bình tĩnh lại.
Trong lúc Trần Vũ Tịch còn đang vì chuyện này phiền não, trên giường bệnh Ngạo Dạ Phong khẽ cử động, cô mới từ trong mạch suy nghĩ của mình khôi phục tinh thần lại, xông tới bên cạnh Ngạo Dạ Phong:
- Ngạo Dạ Phong, anh tỉnh rồi sao?
Ngạo Dạ Phong cau mày, từ từ mở mắt:
- Vũ Tịch? Đây là đâu?
Nhìn Ngạo Dạ Phong không có việc gì nói chuyện, Trần Vũ Tịch mới thở dài:
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
- Bây giờ đang ở trong bệnh viện, anh cảm thấy trong người như thế nào? Có thấy không thoải mái không? Em đi gọi bác sĩ! - Trần Vũ Tịch xoay người, lại bị Ngạo Dạ Phong kéo lại.
Lúc cô quay lại, lại thấy biểu cảm cười đùa của Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch nhất thời cau mày:
- Lúc này mà anh còn cười ra tiếng, anh sắp hù chết em, em cho là. . . . . . cho là anh sẽ chết.
Nghe được lời Trần Vũ Tịch, lại thấy dáng vẻ lo lắng của cô, Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười:
- Nếu anh chết, không phải em sẽ thành quả phụ sao? Mặc dù dáng dấp em không xinh đẹp, nhưng cũng coi là đang tuổi thanh xuân nha, không ở cùng đàn ông, vậy sao có thể có ‘tính’ (tình dục) phúc!
Trần Vũ Tịch siết chặt đôi tay, tức giận trừng mắt nhìn Ngạo Dạ Phong, nếu như không phải vì hiện tại anh ta bị thương nằm trên giường bệnh, nhất định cô sẽ nhào tới trừng trị anh thật tốt. Rốt cuộc trong đầu anh đang suy nghĩ gì, đến lúc nào rồi còn đùa kiểu này với cô.
- ‘Tính’ phúc của anh vẫn nên cho người khác đi, em không cần! - Trần Vũ Tịch lạnh nhạt một tiếng xoay người không nhìn anh nữa, nhưng ngay khi xoay người, gương mặt khẽ đỏ ửng lên. Chẳng lẽ Ngạo Dạ Phong nói chuyện luôn nói trắng ra như vậy sao? Không thể uyển chuyển một chút hoặc là. . . . . . Luôn luôn phá vỡ ảo tưởng lãng mạn của cô đối với tình yêu, nói hết thực tế ra.
Ngạo Dạ Phong nhìn bóng lưng Trần Vũ Tịch, nhàn nhạt cười cười:
- Em không có việc gì là tốt rồi! - Anh thở phào một cái thật dài, xương trên người giống như như mệt rã rời ra cả, chẳng qua vẫn còn nguyên vẹn sống sót, anh duỗi lưng một cái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ - Nếu ông nội biết chuyện, thì thật sự sống không được rồi.
/279
|