Trong khoảng thời gian mọi người đầu óc mơ hồ, Uông Dương Minh đã ngay lập tức giải quyết mối nghi ngờ của họ."Nhìn bộ dạng của Thiên Nham, chắc chắn là đã bị người khác hạ xuân dược rồi."Sau khi Uông Dương Minh nói ra những lời này, Tiêu Lâm Na cùng anh ta đồng thời đưa ánh mắt nhìn về phía của Tiêu Khả Nghiên.Nhìn hai cặp mắt tràn ngập nghi hoặc kia, tim của cô ngay lập tức dâng lên một cảm giác xấu, trợn to hai mắt, theo bản năng nhìn về phía chén trà đặt ở trên bàn sách kia...Chén trà...!bên trong...!có...!xuân dược sao? Nhưng mà...!nước trà là do chính cô mang tới, nói cách khác...Lần thứ hai nhìn về phía hai cặp mắt tràn đầy hoài nghi, bọn họ là đang hoài nghi mình đã chuốc thuốc cho Hình Thiên Nham?"Chị dâu, chị là vợ Thiên Nham, nên làm phiền chị chăm sóc cho anh ấy." - Lạnh lùng nói ra những lời này, Uông Dương Minh một tay kéo cánh tay của Khả Nghiên: "Theo tôi đi ra ngoài." - Mạnh mẽ lôi kéo Khả Nghiên ra khỏi phòng mặc dù manh mối chưa rõ ràng.Thấy hàng lang không người, Uông Dương Minh vừa ra tới liền gầm nhẹ: "A, hóa ra người phụ nữ có ý đồ xấu lại chính là cô? Không hổ là nữ bồi rượu được quán ruợu huấn luyện ra." - Dứt lời, không đợi Khả Nghiên phản ứng kịp, anh ta đã liền xoay người rời khỏi đó.Không phải.
Không phải.
Tôi không làm gì cả, tại sao anh ta lại nói tôi như vậy?Trước đây, chẳng qua là muốn cứu Dục Thành nên bản thân mới có thể đi làm nữ bồi rượu, vì sao bọn họ lại không ngừng nhắc đi nhắc lại chuyện này?Hình Thiên Nham như thế, mà Uông Dương Minh cũng như thế.“Hóa ra người phụ nữ có ý đồ xấu lại chính là cô?” - Cái gì gọi là người phụ nữ có ý đồ xấu lại chính là cô? Anh ta rốt cuộc hiểu được bao nhiêu cơ chứ? Biết được bao nhiêu sự việc? Vì sao lại có thể dùng giọng điệu có vẻ là rất hiểu mình để quở trách chính mình thế này?Đúng.
Cô thừa nhận, cô từng có tình cảm với Hình Thiên Nham, nhưng cũng không hề nghĩ tới cái khác, khi cô phát hiện tình cảm không nên tồn tại này thì cô đã cố gắng vùi lấp, ẩn dấu, ngày hôm nay cô cũng không muốn sự việc ầm ĩ thành như vậy, nhưng vì cái gì mà tất cả mọi người đều đem trách nhiệm đổ hết lên trên người của mình?Chén trà kia...Rốt cuộc...!Rốt cuộc là ai muốn hãm hại mình? Lại là cô quản gia kia hay sao? Là cô ta sao? Hay là Tiểu Liên? Hay là...Trong đầu hiện lên một bóng người, từ việc Tiểu Liên giao chén trà cho mình, rồi đến khả năng người pha nước trà, cô đều suy nghĩ qua một lần, nhưng cuối cùng vẫn không có đáp án, bởi vì trong cái nhà này mỗi một người đều có vẻ không thích cô cho lắm...Nước mắt cô tuôn trào vì oan ức, thân thể cô rũ rượi dựa vào vách tường lạnh như băng, trượt xuống cho đến khi ngồi bệt dưới đất.Bất lực, lòng chua xót, oan ức đã khiến cho một cô gái mạnh mẽ trở nên suy sụp, cô thật sự không biết sẽ có bao nhiêu thủ đoạn hại người từng cái đâm vào lưng cô."Ừ...!Thiên Nham...!Em yêu anh, hãy ôm chặt em..."Chỉ có một bức tường ngăn cách được niềm vui nam nữ, còn bên ngoài nó Khả Nghiên đang chìm trong thống khổ vô tận lại nghe thấy âm thanh như vậy, một mảng bóng tối trước mắt lại tăng lên vài phần, cùng với đau xót tuyệt vọng kéo tới...Chăn bông bằng lụa, son phấn cùng trang sức màu đỏ, nửa che đậy làn da trắng như tuyết, tất cả đều thể hiện rõ ràng sự quyến rũ tột cùng của người phụ nữ.
Khuôn mặt tròn như trứng ngỗng, hai má đỏ bừng, đôi mắt quả hạnh lộ rõ vẻ quyến rũ của người phụ nữ.
Lúc này người phụ nữ đang nằm ở trên giường kia chính là báu vật của nhân gian, tế bào trong ngoài đều tản ra vẻ mê hoặc vô cùng.
Có thể nói đây là cảnh giới cuối cùng của đam mê và ham muốn.Tiêu Lâm Na thân thể trần truồng, híp nửa mắt ghé qua nhìn Hình Thiên Nham bên cạnh đã miệt mài xong mà rơi vào ngủ say.Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, người đàn ông này thật sự rất hấp dẫn, tuy vẻ mặt lạnh lùng không thú vị bằng Uông Dương Minh, nhưng ở trên giường không nghĩ đến anh lại thể hiện một mặt khác, không chỉ kỹ xảo tốt, nói tới nói lui càng khiêu khích tâm người khác ngứa một chút.
Tin tưởng, trước kia anh không chỉ ở nơi con nhỏ đê tiện kia đã làm, mà còn qua lại với biết bao phụ nữ khác.Giơ tay lên, ngượng ngùng nhẹ phẩy tóc mai trên trán của anh.
Ha hả...!Lập tức thu tay về, cô ta ngượng ngùng nở nụ cười.Ôi trời, xoay người hai mắt nhìn trần nhà, nếu như sau này mỗi ngày Hình Thiên Nham đều đối xử với mình đều tốt như thế thì thật là hạnh phúc đi nhỉ?Ngồi dậy, chăn mền trên thân cô ta tuột xuống, thân thể mượt mà nhìn không xót một cái gì, giãy dụa thân hình bên dưới như rắn nước, nhặt quần áo rơi lả tả trên mặt đất, vừa muốn mặc vào thì hình như cô nhớ ra cái gì đó, lập tức lấy chiếc áo sơ mi của Hình Thiên Nham rơi trên đất mặc vào người.Xoay người xuống giường, chiếc áo sơ mi to cũng không thể che hết được cô ta..
/157
|