"Ba! Ba đừng nói như vậy..." Cầm tay của ông thật chặt, nhìn gương mặt đầy tự trách kia, cô cười: "Baa không phải là kẻ bạc tình, ba không phải, con có thể cảm giác được tình yêu ba dành cho mẹ, nếu không con sẽ không được đặt tên là Khả Nghiên, càng thêm sẽ không sống cùng ba 25 năm! Ba..." Cúi đầu, cô cười...!Cười thật ngọt ngào…"Ba biết không, khi còn nhỏ con vẫn thật hâm mộ người khác có cha, có mẹ, nhưng từ từ, con đã không còn hâm mộ bọn họ nữa, bởi vì! Con có người cha thương yêu con, còn có tình thương của mẹ nuôi, con cảm giác mình thật hạnh phúc! Thật hạnh phúc! Thật ra thì, cho dù ba không nói chuyện này, trong lòng con ba vẫn là ba ruột của con , chẳng qua..." Cô ngẩng đầu lên, hôn lên mu bàn tay ông: "Ba nói cho con biết tất cả, con cảm giác mình càng thêm hạnh phúc.
Thì ra mẹ ruột của con chưa từng vứt bỏ con, mà cha ruột của con cũng vẫn ở bên cạnh con..."Vào giờ khắc này, dường như ba Tiêu thấy được người con gái mà ông đã từng yêu kia, cô cũng đơn thuần, lương thiện, hiểu chuyện tất cả điều thể hiện trên người con gái của bà.
Nhớ lại khi còn nhỏ, con gái vào cái nhà này, Hạ Hợp đã đối xử thế nào với con bé! Mà bây giờ cô còn nói mẹ nuôi thật tốt, nhớ lại trước đó không lâu, ông đã nhục nhã con gái thế nào nhưng cô vẫn chưa bao giờ giải thích chuyện đứa bé trong bụng là con của ai.
Nghiêm Khả Khả đã có quá nhiều đau khổ, bị tội quá nhiều, ông không muốn con gái của mình cũng bước theo con đường của mẹ nó…"Khả Nghiên, ông nắm chặt tay của cô, đột nhiên vẻ mặt ông nghiêm túc đến kỳ lạ: "Ba có chuyện muốn nói với con!""Ba nhìn cái gì hả? Ba nói xem! Rốt cuộc ba có coi con là con gái hay không? Có hay không?""Ba… ba… con cầu xin ba, chuyện bày đừng bao giờ nói cho em gái biết, nếu không với thế lực của nhà họ Hình sẽ không buông tha cho con, ba cũng không muốn nhìn con gái ba chết có đúng không?"Lúc ba Tiêu vừa muốn mở miệng nói thì trong đầu lại đột nhiên hiện ra hình ảnh Tiêu Lâm Na quỳ xuống đất cầu xin mình, mặc kệ như thế nào, dù ban đầu Hạ Hợp có làm gì, nói gì, dù đối xử với Khả Nghiên không tốt, nhưng Lâm Na cũng là con gái ruột của ông, nếu như nói ra chuyện này, chỉ sợ tình cảm chị em của hai người sẽ cứng nhắc, Lâm Na ở nhà họ Hình cũng không tốt.Vân Đỉnh được cứu, còn có ba, mặc dù con không phải mẹ ruột của nó, nhưng con và Hình Thiên Nham sau khi kết hôn nhất định sẽ may mắn hơn em gái, hơn nữa em gái cũng có thể trở lại cuộc sống trước kia rồi.
Lời nói dối này sẽ không ảnh hưởng đến ai cả, ngược lại nói đi ra ngoài có thể con và em sẽ không thể làm chị em được nữa! Cho nên, ba! Ba! Người nhất định phải giúp con giấu diếm bí mật này! Có được hay không?"Aizzz! Nghiệp chướng mà! Thật là nghiệp chướng! Trong lòng ba Tiêu vô cùng rối rắm, hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.Thấy vậy, Khả Nghiên vội vàng lo lắng hỏi: "Ba, ba sao vậy? Ba còn muốn nói gì với con sao?"Mở mắt, ông lại nắm chặt lấy tay của con gái lần nữa: "Khả Nghiên, có chuyện… con phải đồng ý với ba!""Ba, ba cứ nói, là chuyện gì? Đừng nói một chuyện, mười chuyện con sẽ đáp ứng!""Nhớ...!Nhớ...!Sau này mặc kệ… chị của con sai chuyện gì cũng đừng trách nó...!Nhớ! Hai đứa là chị em! Phải..
Chăm sóc lo lắng nhau!" Ba Tiêu mở to hai mắt khó khăn nói xong mấy chữ cuối cùng rồi mãi mãi nhắm mắt lại...Khả Khả, thật xin lỗi, anh không chỉ có lỗi với em, cũng có lỗi với con gái của chúng ta.
Dù sao, Lâm Na cũng là con gái của anh... khi huyết áp và đường mạch của ba Tiêu dần chuyển sang một đường thẳng cũng là lúc ông khép đôi mắt lại, chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt, có lẽ chuyện này sẽ trở thành tiếc nuối cuối cùng ông mang theo..."Ba! Ba..." Mặc kệ cô lớn tiếng kêu thế nào.
Ba Tiêu vẫn không tỉnh lại.Đứng ở ngoài cửa Tiêu Lâm Na nghe được tiếng gào thét của cô trong phòng cấp cứu nhanh chóng đẩy cửa ra, nhưng cô ta nhìn thấy chỉ là thi thể của ông: "Ba? Ba...!Ba ơi?" Nhẹ nhàng lắc lắc thi thể lạnh băng của ông, cô ta không thể tin được lui về phía sau hai bước...Tại sao? Tại sao ngay cả cơ hội gặp mặt cuối cùng ba cũng không muốn gặp con? Ba không muốn thấy con tới vậy sao? Con cũng là con gái của ba mà! Rốt cuộc con có chỗ nào không bằng đứa con hoang này hả? Ngay cả gặp mặt lần cuối ba cũng không nhìn con! Trong lòng cô ta oán hận! Trách cứ, ánh mắt sắc bén của cô ta nhanh chóng ném về phía Tiêu Khả Nghiên đang ngồi cuộn tròn khóc ở đó."Em!" Một tay cô ta kéo lấy Khả Nghiên, cô ta o lắng hỏi: "Ba đã nói gì với em? Ông đã nói gì với em hả? Ba có nói lời kỳ lạ gì hay không? Chị nói cho em biết, mặc kệ ba nói gì em cũng đừng tin, em cũng biết, người sắp chết sẽ hồ đồ nói bậy.".
/157
|