Chương 19.2: Anh là phó tổng giám đốc mới đến
“Các bạn đều là những sinh viên tài giỏi đến từ các trường đại học danh tiếng, sau khi đi vào Hoa Thụy, tôi mong các bạn sẽ làm việc thật chăm chỉ, công ty sẽ không để cho các bạn phải chịu thiệt, sau này chúng ta cùng một công ty, mong mọi người giúp đỡ lẫn nhau.”
Giọng nói thuần hậu không nặng, không nhẹ của Nam Cảnh Thâm vang lên, mang theo một loại khí thế vương giả khiến cho người ta tin phục, nhưng không quá sắc bén, ngón tay thon dài của người đàn ông tùy ý để ở bên hông, từng ngón tay của anh ta thật đúng là rất đẹp.
Nhóm thực tập sinh đều rất kích động, không nghĩ đến phó tổng giám đốc mới đến lại bình dị gần gũi như thế, cơ thể căng thẳng chậm rãi buông lỏng xuống, thế nhưng lại không dám buông xuống phần cung kính.
Hai vị phó tổng giám đốc luân phiên nói mấy câu, mọi người càng nghe càng cảm thấy kích động, Ý Ý chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
“Cô Tiêu Ý Ý.”
Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của anh vang lên, ở trước mặt toàn bộ nhân viên trong công ty, anh gọi chính xác tên của cô.
Ý Ý vội vàng không kịp chuẩn bị, cô cứng ngắc ngẩng đầu lên, thế nhưng cũng không dám nhìn vào mắt anh, bên môi căng thẳng, cô theo thói quen cắn môi, một bên gò má bỗng nhiên chạm vào một hơi ấm.
Cô hơi giật mình, nghiêng mắt nhìn, tay của người đàn ông đặt ở một bên gò má cô, dịu dàng vén tóc ra sau mang tai cho cô.
Ý Ý ổn định lại hơi thở, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn cô, cô cảm thấy không được tự nhiên.
“Trong giờ làm việc cô có thể buộc tóc lên, cô để tóc như thế sẽ làm cản trở tầm nhìn.”
Giọng nói của anh trầm thấp, anh đứng rất gần cô, thu tay về, giống như thật sự chỉ giúp cô chỉnh lại tóc.
Ở góc độ cúi đầu của Ý Ý, cô lơ đãng nhìn thấy thẻ nhân viên đeo ở trước ngực mình, cô đột nhiên thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, khẽ cười nói: “Tôi sẽ chú ý, cảm ơn phó tổng giám đốc.”
Nam Cảnh Thâm cong môi cười, ngũ quan tinh xảo như vẽ, anh giống như hoàng tử ưu nhã từ trong tranh đi ra, nhưng khí thế lạnh lùng trên người anh khiến cho người ta không dám ngỗ nghịch trước mặt anh.
Sau đó trong vòng vây của một đám cấp dưới, hai vị phó tổng giám đốc đi vào trong thang máy chuyên dùng.
Bọn họ vừa đi, nơi này giống như được ấn chốt mở, trong đại sảnh vừa mới yên tĩnh liền trở nên ồn ào, tiếng nghị luận không ngừng vang lên.
Ý Ý đứng ở sau cùng, bị đẩy tới đẩy lui, không lên được thang máy, sau cùng lúc đi lên đến bộ phận nhân sự, vô duyên vô cớ còn bị mắng một trận.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến giờ nghỉ, mọi người trong bộ phận quảng cáo đều đi ăn cơm trưa, hẹn Ý Ý đi cùng, cô chỉ nói một lát nữa sẽ đến tìm bọn họ. Sau đó một mình cô đi đến cuối hành lang, ngồi xuống chiếc hộp có thiết bị chữa cháy, nhấc một chân lên, cẩn thận cởi giày cao gót ra.
Quả nhiên chân cô bị cọ xát đến mức đỏ ửng một mảng, ở chỗ gót chân lại càng có dấu vết rõ ràng hơn, hiện ra một vết máu đỏ.
Thật đúng là không quen, đối với thứ như giày cao gót, cô hoàn toàn không tìm ra được phương pháp nào khống chế được nó.
“Nếu đã khó chịu như thế, vì sao còn muốn đi.”
Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, dáng vẻ ỉu xìu của Ý Ý lập tức trở nên hoảng sợ, cô ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.
Trong nháy mắt, gương mặt của cô trở nên cứng ngắc.
Cô bĩu môi: “Ai cần anh lo.”
Trên trán bị đánh mạnh một cái.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, cái tay của Nam Cảnh Thâm ở trên đầu cô còn chưa thu lại, nghiêm mặt nói: “Cô nói chuyện với cấp trên của mình như thế à.”
“…” Lấy quyền thế đè người, tuyệt đối là lấy quyền thế đè người.
Người đàn ông bỗng nhiên ngồi xổm xuống, cô hốt hoảng rụt chân về sau, cảnh giác nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
Anh không nói gì, giữ lấy chân cô, Ý Ý theo bản năng giãy dụa, anh liền tăng sức trên tay lên, kéo chân cô đến bên đùi mình, ngón tay cái khẽ vuốt ve lên vết thương ở gót chân cô.
Cô bỗng nhiên sửng sốt, anh muốn…
Chương 20.1: Cùng anh phân rõ giới hạn
Ánh mắt cô từ trên cao nhìn xuống, dưới cặp lông mày cong là một đôi mắt cao thâm khó dò, cà vạt được thắt ngay ngắn, cổ áo phẳng phiu được chỉnh cẩn thận hai bên, dáng người anh thẳng tắp, cho dù anh đang ngồi xổm cũng chỉ thấp hơn cô một cái đầu.
Lúc này vẻ mặt anh càng thêm lạnh lẽo và nghiêm nghị, dáng vẻ anh tỉ mỉ xem xét vết thương của cô khiến cho trong lòng người ta cảm thấy sợ hãi.
“Đưa cái chân còn lại ra.”
Ý Ý dịch người sang một bên, chân cũng theo đó xê dịch, cách xa anh, cả người cảm thấy không được tự nhiên.
“Không, không cần đâu.”
“Đưa cho tôi xem.” Vẻ mặt và giọng điệu của anh đều rất nghiêm nghị.
Cô cắn môi, bất đắc dĩ di chuyển mũi chân về phía trước mặt anh hai centimet.
Nam Cảnh Thâm không kiên nhẫn, dùng tay kéo chân cô đến, một tay nâng mắt cá chân của cô lên, tay kia nhanh chóng cởi giày cao gót xuống.
Anh nhìn chăm chú, vết thương ở trên cổ chân cô đã bắt đầu chuyển sang màu tím.
Bản thân Ý Ý cũng bị dọa sợ, vội vàng giật giật ngón chân và mu bàn chân của mình, may mắn còn có thể cử động, không bị tê liệt.
“Chính mình vẫn còn cảm thấy may mắn sao?”
Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt anh càng lúc càng trở nên lạnh lùng, trong tròng mắt đen sâu thẳm kia chứa đựng ý lạnh, ở giữa hai bên sống mũi cao thẳng là đôi mắt đen khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, lúc này đây, ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm cô.
“Cô không cần hai cái chân này nữa à?”
Cô ngây người cùng anh nhìn nhau, đôi môi mấp máy, còn chưa có lên tiếng đã bị anh lạnh lùng chặn lại: “Nếu không muốn, bây giờ tôi sẽ cho người chặt bỏ.”
“Đừng…” Cô hoảng hốt, vội vàng thu chân về, nhưng sức trên tay anh không nhỏ, chân cô không thể thoát được tay anh, cô đột nhiên buông tầm mắt xuống: “Anh chặt chân tôi, tôi đi bằng cách nào đây.”
“Thì ra cô còn biết hai cái chân này dùng để làm gì.” Anh cười lạnh một tiếng, đứng lên, bỗng nhiên ném cho cô một hộp thuốc mỡ.
Ý Ý cầm trong tay, một suy nghĩ lớn mật bỗng nhiên xuất hiện: “Anh đến đây để đưa thuốc cho tôi ư?”
Ánh mắt của Nam Cảnh Thâm không hiện rõ vui buồn, nhìn cô rồi nói: “Đúng thế.”
Cô cho rằng anh sẽ phủ nhận, không ngờ anh lại thẳng thắn thừa nhận, ngược lại thật đúng là hơi xấu hổ.
“Cảm ơn anh…” Sau đó không nói nữa.
Cô gái cắn môi, hàm răng trắng nõn khẽ cắn lên môi, mi mắt buông xuống, hai hàng lông mi dài che khuất tầm mắt, làm nổi bật lên gương mặt trắng như sứ của cô, khiến cho anh không thể rời mắt sang chỗ khác được.
Nam Cảnh Thâm một lần nữa ngồi xổm xuống, cầm lấy hộp thuốc mỡ trong tay cô, lấy ra một ít thuốc, bôi lên vết thương.
“Không cần đâu, Tứ gia, anh để tôi tự mình làm là được.”
Cô vội vàng liếc nhìn xung quanh, cảnh tượng này nếu bị người ta nhìn thấy, cô nên giải thích như thế nào đây.
Nam Cảnh Thâm không nghe cô, anh tiếp tục động tác trên tay, ngón tay mang theo nhiệt độ nhẹ nhàng xoa lên mắt cá chân: “Khách sáo với Tứ gia làm gì.”
“Anh là người bận trăm công nghìn việc, tôi không muốn làm phiền anh…” Thật ra cô muốn anh nhanh chóng rời đi, cả hai người bọn họ đều đã kết hôn, hơn nữa còn là quan hệ cấp trên cấp dưới, ở nơi công cộng lại không biết tránh hiềm nghi.
Nam Cảnh Thâm liếc thoáng cô, gương mặt cô nhóc hồng hồng, lông mày nhíu chặt, bỗng nhiên anh nổi lên hứng thú muốn đùa cô: “Không có gì là phiền cả, dựa vào quan hệ đã từng ngủ với nhau của chúng ta, tôi sẽ không cảm thấy phiền phức.”
Ý Ý ngạc nhiên chớp mắt, miệng há thành hình chữ O.
Cô đột nhiên đưa tay ra, một tay để giữ mặt anh, tay còn lại thì che miệng anh, nhỏ giọng nói: “Anh nói bậy bạ gì thế, anh không sợ bị người khác nghe được sao!”
Nam Cảnh Thâm không lấy tay của cô ra, ngửa đầu, đôi mắt đen sâu thẳm không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cô, trong đáy mắt lặng lẽ xuất hiện một ý cười.
/1607
|