Trong trường học đang truyền tai nhau một tin đồn trọng đại, ngày hôm sau Điềm Điềm đi vào phòng học thì thấy các bạn cùng lớp của cô đang cầm trong tay một tấm hình cực lớn, phía trên tấm hình cô cuối đầu chào Trương Bồi Hiên.
Điềm Điềm không biết xảy ra chuyện gì, cô càng không hiểu vì sao lại có người chụp được tấm hình này.
Trong phòng học các nữ sinh đang điên cuồng thảo luận, cô giáo không nắm bắt được tình hình, liền điên cuồng rống lên đến n lần, chỉ là mỗi câu của bọn họ đều loạt vào lỗ tai của cô.
Họ nói cô là tình nhân được người ta bao nuôi, nói cô quyến rũ Trương Bồi Hiên, cô thật sự rất muốn khóc, nhưng cô biết cho dù cô có khóc hết nước mắt thì mọi chuyện cũng không dừng lại, hiện tại không ai có thể giúp được cô, bây giờ cô phải kiên cường, phải dũng cảm để đối mặt với mọi thứ.
Có lẽ trong trường học cái giáo sư đều nghe được chuyện này, Điềm Điềm cảm thấy ánh mắt của giáo sư nhìn cô thật khác thường, giống như là cô thật giống với lời đồn.
Cô là một người đơn thuần, cô không biết mình làm sai cái gì, tại sao họ lại vu oan cho cô.
Buổi trưa cô nhận được điện thoại của Lý Thịnh, thầy phụ đạo sinh muốn tìm cô nói chuyện, bất kể ông ta có tin hay không cô cũng phải giải thích.
Cô gỏ cửa phòng làm việc của thầy phụ đạo sinh, các giáo sư khác nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, giống như cô có thể lay bệnh cho mọi người.
"Điềm Điềm, em ngồi xuống đi." Lý Thịnh cười nhìn cô sau đó kêu cô ngồi xuống ghế salon.
"Cám ơn Lý Đạo viên."
"Điềm Điềm, tôi muốn tìm em nói chuyện em có biết là chuyện gì chưa?" Lý Thịnh không có quanh co, liền đi thẳng vào vấn đề.
"Dạ." Điềm Điềm khẩn trương, cúi đầu khuấy ngón tay của mình, đây là thói quen của cô, mỗi lần cô khẩn trương cô sẽ không tự chủ làm ra động tác như vậy.
"Đối với chuyện này em có ý kiến gì không?
"Em không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, Em và Trương Bồi Hiên giữa không có gì cả." Lần đầu tiên Điềm Điềm cảm thấy dùng ngôn ngữ nói chuyện là vô lực như, vì cô không có chứng cớ, lại không có ai nguyện ý tin tưởng cô, ở nơi này cô chỉ dựa vào mối quan hệ để chuyển vào, cho nên những học sinh kia cũng không xem cô vừa mắt.
Hiện tại cô cảm thấy học trường này là một quyết định làm sai, nếu như cô không có đi học ở đây, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra, nếu như vậy bây giờ cô vẫn là phụ tá riêng của Mạnh Tử Long, mặc dù rất nhàm chán, cô sẽ cảm giác mình rất vô dụng, nhưng vẫn tốt hơn là mình bị tội oan.
"Vậy em có thể nói một chút chuyện về tấm hình được không? Không phải là tôi hoài nghi em, mà bởi vì Trương Bồi Hiên có thế lực rất lớn, cho nên chuyện này mới huyên náo như vậy." Thật ra Lý Thịnh tin tưởng Điềm Điềm, nhưng là làm một phụ đạo viên anh cần phải biết được chân tướng.
"Trên tấm hình chụp kia là em đang xin lỗi anh ta, nếu như thầy không tin tưởng có thể đi hỏi Trương Bồi Hiên."
"Vậy em có thể nói một chút em và chủ tịch tập đoàn Long Phỉ Mạnh Tử Long có quan hệ gì không?" Chuyện này xảy ra, Lý Thịnh mới điều tra tư liệu của Mạnh Tử Long, anh mới biết được thân phận của anh ta không hề đơn giản, không trách được lần đầu tiên anh gặp anh ta đã bắt gặp một cổ khí thế bức người.
"Anh. . . . . ."
"Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy." Cửa truyền đến một giọng nói của một người đàn ông, cô quay lại thì phát hiện đó là Mạnh Tử Long.
"Long, sao anh lại tới đây?"
Mạnh Tử Long ngồi trên ghế sa lon ở bên cạnh cô, một tay ôm cô vào lòng ngực mình, "Điềm Điềm, không phải lo lắng , có anh ở đây."
Điềm Điềm ở trong lòng của anh cơ hồ muốn khóc, cô nghiêm túc gật đầu.
Vốn là các giáo sư đều kinh bỉ cô, nhưng khi họ nhìn thấy Mạnh Tử Long, thì ánh mắt của họ nhìn Mạnh Tử Long là mê mẫn.
Anh giống như một khối nam châm, đi tới đâu anh cũng có thể triển khai sức quyến rũ hấp dẫn tất cả mọi người.
Là một người đàn ông hai mươi tám tuổi thành thục và ổn trọng, về mặt sự nghiệp lại càng thêm tốt đẹp công với tướng mạo và tiền bạc của anh không một ai có thể cự tuyệt được anh.
"Còn muốn hỏi cái gì không? Tôi có thể thay cô ấy trả lời." Mạnh Tử Long đem Điềm Điềm bảo vệ trong ngực, không muốn cô chịu bất kỳ tổn thương nào.
Đối với anh mà nói, cô là bảo bối anh quý trọng nhất, bất kể mọi người đồn đại như thế nào, anh đều tin tưởng cô.
"Không có, nhưng mà mấy ngày nay cô ấy không đi học, cho nên tôi mới ra mặt xử lý."
"Tôi hi vọng các người có thể xử lý tốt, bằng không tôi không dám cam đoan ngày mai trường học của các người có còn tồn tại hay không." Đúng vậy, bằng thực lực Mạnh Tử Long muốn thu mua một trường học là việc rất đơn giản.
Nghe anh nói những lời nà, các vị nữ giáo sư bên ngoài đều giật mình, đầu năm nay công việc không dễ tìm, mất phần công việc này không biết họ còn kiếm được công việc khác nữa hay không.
Có một vị nữ giáo sư chức vị tương đối cao đứng ra nói chuyện, "Xin ngài yên tâm, trường học sẽ xử lý tốt chuyện này, hôm nay làm phiền ngài tới đây rồi." Sau đó cô ấy gật đầu chào Mạnh Tử Long, giống như là mình đã làm sai chuyện gì lớn lắm.
"Chỉ hy vọng như thế." Mạnh Tử Long cũng không có liếc mắt nữ giáo sư đó, anh vẫn đem cô ôm vào ngực thật chặt, dịu dàng nói nhỏ nhẹ với cô, "Điềm Điềm, chúng ta đi."
Nếu như anh sớm biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh sẽ không cho cô đi học, coi như cô muốn học anh cũng có thể mời người tới nhà dạy kèm, hiện tại Mạnh Tử Long cực kì hối hận tại sao anh lại không đưa ra quyết định sớm hơn, làm hại cô bị người ta trách mắng.
Mặc dù quan hệ của cô và Trường Bồi Hiên có chút mập mờ, mặc dù đêm hôm đó anh tận mắt thấy cô và cậu ta ở chung một chổ, nhưng là hiện tại anh không muốn hoài nghi cô, nếu như ngay cả anh cũng không tin cô..., cô nhất định sẽ rất tuyệt vọng.
Điềm Điềm không biết xảy ra chuyện gì, cô càng không hiểu vì sao lại có người chụp được tấm hình này.
Trong phòng học các nữ sinh đang điên cuồng thảo luận, cô giáo không nắm bắt được tình hình, liền điên cuồng rống lên đến n lần, chỉ là mỗi câu của bọn họ đều loạt vào lỗ tai của cô.
Họ nói cô là tình nhân được người ta bao nuôi, nói cô quyến rũ Trương Bồi Hiên, cô thật sự rất muốn khóc, nhưng cô biết cho dù cô có khóc hết nước mắt thì mọi chuyện cũng không dừng lại, hiện tại không ai có thể giúp được cô, bây giờ cô phải kiên cường, phải dũng cảm để đối mặt với mọi thứ.
Có lẽ trong trường học cái giáo sư đều nghe được chuyện này, Điềm Điềm cảm thấy ánh mắt của giáo sư nhìn cô thật khác thường, giống như là cô thật giống với lời đồn.
Cô là một người đơn thuần, cô không biết mình làm sai cái gì, tại sao họ lại vu oan cho cô.
Buổi trưa cô nhận được điện thoại của Lý Thịnh, thầy phụ đạo sinh muốn tìm cô nói chuyện, bất kể ông ta có tin hay không cô cũng phải giải thích.
Cô gỏ cửa phòng làm việc của thầy phụ đạo sinh, các giáo sư khác nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, giống như cô có thể lay bệnh cho mọi người.
"Điềm Điềm, em ngồi xuống đi." Lý Thịnh cười nhìn cô sau đó kêu cô ngồi xuống ghế salon.
"Cám ơn Lý Đạo viên."
"Điềm Điềm, tôi muốn tìm em nói chuyện em có biết là chuyện gì chưa?" Lý Thịnh không có quanh co, liền đi thẳng vào vấn đề.
"Dạ." Điềm Điềm khẩn trương, cúi đầu khuấy ngón tay của mình, đây là thói quen của cô, mỗi lần cô khẩn trương cô sẽ không tự chủ làm ra động tác như vậy.
"Đối với chuyện này em có ý kiến gì không?
"Em không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, Em và Trương Bồi Hiên giữa không có gì cả." Lần đầu tiên Điềm Điềm cảm thấy dùng ngôn ngữ nói chuyện là vô lực như, vì cô không có chứng cớ, lại không có ai nguyện ý tin tưởng cô, ở nơi này cô chỉ dựa vào mối quan hệ để chuyển vào, cho nên những học sinh kia cũng không xem cô vừa mắt.
Hiện tại cô cảm thấy học trường này là một quyết định làm sai, nếu như cô không có đi học ở đây, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra, nếu như vậy bây giờ cô vẫn là phụ tá riêng của Mạnh Tử Long, mặc dù rất nhàm chán, cô sẽ cảm giác mình rất vô dụng, nhưng vẫn tốt hơn là mình bị tội oan.
"Vậy em có thể nói một chút chuyện về tấm hình được không? Không phải là tôi hoài nghi em, mà bởi vì Trương Bồi Hiên có thế lực rất lớn, cho nên chuyện này mới huyên náo như vậy." Thật ra Lý Thịnh tin tưởng Điềm Điềm, nhưng là làm một phụ đạo viên anh cần phải biết được chân tướng.
"Trên tấm hình chụp kia là em đang xin lỗi anh ta, nếu như thầy không tin tưởng có thể đi hỏi Trương Bồi Hiên."
"Vậy em có thể nói một chút em và chủ tịch tập đoàn Long Phỉ Mạnh Tử Long có quan hệ gì không?" Chuyện này xảy ra, Lý Thịnh mới điều tra tư liệu của Mạnh Tử Long, anh mới biết được thân phận của anh ta không hề đơn giản, không trách được lần đầu tiên anh gặp anh ta đã bắt gặp một cổ khí thế bức người.
"Anh. . . . . ."
"Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy." Cửa truyền đến một giọng nói của một người đàn ông, cô quay lại thì phát hiện đó là Mạnh Tử Long.
"Long, sao anh lại tới đây?"
Mạnh Tử Long ngồi trên ghế sa lon ở bên cạnh cô, một tay ôm cô vào lòng ngực mình, "Điềm Điềm, không phải lo lắng , có anh ở đây."
Điềm Điềm ở trong lòng của anh cơ hồ muốn khóc, cô nghiêm túc gật đầu.
Vốn là các giáo sư đều kinh bỉ cô, nhưng khi họ nhìn thấy Mạnh Tử Long, thì ánh mắt của họ nhìn Mạnh Tử Long là mê mẫn.
Anh giống như một khối nam châm, đi tới đâu anh cũng có thể triển khai sức quyến rũ hấp dẫn tất cả mọi người.
Là một người đàn ông hai mươi tám tuổi thành thục và ổn trọng, về mặt sự nghiệp lại càng thêm tốt đẹp công với tướng mạo và tiền bạc của anh không một ai có thể cự tuyệt được anh.
"Còn muốn hỏi cái gì không? Tôi có thể thay cô ấy trả lời." Mạnh Tử Long đem Điềm Điềm bảo vệ trong ngực, không muốn cô chịu bất kỳ tổn thương nào.
Đối với anh mà nói, cô là bảo bối anh quý trọng nhất, bất kể mọi người đồn đại như thế nào, anh đều tin tưởng cô.
"Không có, nhưng mà mấy ngày nay cô ấy không đi học, cho nên tôi mới ra mặt xử lý."
"Tôi hi vọng các người có thể xử lý tốt, bằng không tôi không dám cam đoan ngày mai trường học của các người có còn tồn tại hay không." Đúng vậy, bằng thực lực Mạnh Tử Long muốn thu mua một trường học là việc rất đơn giản.
Nghe anh nói những lời nà, các vị nữ giáo sư bên ngoài đều giật mình, đầu năm nay công việc không dễ tìm, mất phần công việc này không biết họ còn kiếm được công việc khác nữa hay không.
Có một vị nữ giáo sư chức vị tương đối cao đứng ra nói chuyện, "Xin ngài yên tâm, trường học sẽ xử lý tốt chuyện này, hôm nay làm phiền ngài tới đây rồi." Sau đó cô ấy gật đầu chào Mạnh Tử Long, giống như là mình đã làm sai chuyện gì lớn lắm.
"Chỉ hy vọng như thế." Mạnh Tử Long cũng không có liếc mắt nữ giáo sư đó, anh vẫn đem cô ôm vào ngực thật chặt, dịu dàng nói nhỏ nhẹ với cô, "Điềm Điềm, chúng ta đi."
Nếu như anh sớm biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh sẽ không cho cô đi học, coi như cô muốn học anh cũng có thể mời người tới nhà dạy kèm, hiện tại Mạnh Tử Long cực kì hối hận tại sao anh lại không đưa ra quyết định sớm hơn, làm hại cô bị người ta trách mắng.
Mặc dù quan hệ của cô và Trường Bồi Hiên có chút mập mờ, mặc dù đêm hôm đó anh tận mắt thấy cô và cậu ta ở chung một chổ, nhưng là hiện tại anh không muốn hoài nghi cô, nếu như ngay cả anh cũng không tin cô..., cô nhất định sẽ rất tuyệt vọng.
/120
|