Điềm Điềm hung hăng trợn mắt nhìn Mạnh Tử Long, "Xem anh làm được chuyện tốt gì kìa."
Mạnh Tử Long nhìn vào bóng lưng Điềm Điềm đi ra khỏi phòng, anh nhìn chằm chằm vào hai người, cho đến khi hai người đi khuất dạng, anh cảm giác được Thư Thụy có cái gì đó khác thường, anh không phải không biết ánh mắt cô nhìn anh là như thế nào, chỉ là anh cố ý bỏ qua mà thôi.
"Thụy Thụy, em mới vừa rồi có thấy cái gì hay không?" Điềm Điềm đẩy cửa đi vào thì thấy Thụy Thụy đang nằm nghiêng trên giường.
"Chị —— sao chị lại tới đây? Thật xin lỗi, mới vừa rồi em không phải cố ý, em không biết anh chị không khóa cửa." Thư Thụy nóng lòng giải thích, đôi tay nắm cô nắm thật chặt đôi tay của Điềm Điềm.
"Là chị không tốt!" Điềm Điềm rút hai tay của mình từ trong lòng bàn tay của Thụy Thụy ra, vỗ nhẹ lên vai cô, "Tối hôm nay chị ngủ với em có được không? !"
"Thật tốt quá." Thư Thụy kích động ôm cổ Điềm Điềm, hai người nằm ở trên giường.
"Nhưng là —— chị, anh rể có tức giận hay không?" Thư Thụy ngồi dậy nhìn Điềm Điềm, thì trong con ngươi lộ ra sự lo lắng.
"Sẽ không, thời gian không sớm, chúng ta ngủ đi." Điềm Điềm nằm ở bên cạnh Thư Thụy, tựa như khi còn bé nằm cùng nhau.
"Ừ, chị ngủ ngon."
Mạnh Tử Long ở trong phòng đợi thật lâu vẫn không thấy Điềm Điềm quay trở lại, anh chỉ có thể thở dài ôm mềm nằm xuống.
Phải biết rằng anh đã có thói quen ôm Điềm Điềm đi ngủ, hiện tại trong ngực trống không anh cảm thấy không quen, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, anh nghĩ hôm nay anh nhất định sẽ mất ngủ rồi, chỉ là anh không biết cô có thể hay không cũng giống như anh.
Thật ra thì Thư Thụy không có ngủ, cô đang đợi thời cơ.
Cô nghe tiếng hít thở đều đều của Điềm Điềm thì cô biết thời cơ đã tới , "Chị ——" cộ nhẹ nhàng đẩy bả vai của Điềm Điềm, Điềm Điềm chỉ là lầm bầm không có mở mắt cũng không có nói chuyện, "Chị ——" cô gọi một tiếng nữa, rốt cuộc cô cũng xác địn Điềm Điềm đã ngủ say, cô liền điên cuồng chạy xuống giường.
Bởi vì đi chân trần, cho nên không hề phát ra âm thanh.
Thật ra thì Mạnh Tử Long căn bản không có ngủ, khi anh nghe được cửa chuyển động, theo bản năng anh nghĩ Điềm Điềm cũng không ngủ được nên đi tới tìm anh, trong lòng anh kích động không thôi, anh vội vàng nhắm mắt lại, phát ra tiếng ngáy đều đều.
Thư Thụy nhón chân từng bước đi tới gần người đàn ông trên giường, cô cách anh càng ngày càng gần hơn, cô cực kì kích động, cô cảm thấy gò má cô nóng rực.
Chân của cô mới vừa vặn bước đến bên giường thì cánh tay anh dùng sức đè cô ngã trên giường, Mạnh Tử Long nằm trên người cô.
Chỉ là trong nháy mắt Mạnh Tử Long liền phát hiện người nằm trên giường không phải là Điềm Điềm, mặc dù trên người của cô có hương thơm thanh nhã, nhưng cùng mùi vị của Điềm Điềm thì khác nhau một trời một vực.
"Là ai?" Mạnh Tử Long vội vàng mở đèn ngủ lên, đại khái vì chưa thích ứng được ánh sáng, nên Thư Thụy đang híp mắt kinh ngạc nhìn anh.
"Làm sao cô ở chỗ này?" Khi thấy được người phụ nữ trước mắt là ai, Mạnh Tử Long liền nhảy xuống giường, anh thật không dám tưởng tượng người phụ nữ này lại có lá gan lớn như vậy, lại dám nửa đêm xong vào phòng của anh.
"Thụy Thụy, làm sao em lại ở chỗ này?" Điềm Điềm mơ mơ màng màng nghe được Thư Thụy mở cửa đi ra ngoài, nhưng là cô chờ thật lâu vẫn không thấy cô ấy trở lại, cô không yên lòng liền quyết định đi ra ngoài xem tình hình.
Cô nhìn thấy cửa phòng anh sáng đèn, nhưng là cô không nghĩ tới —— Mạnh Tử Long trên người chỉ mặt có một cái quần tam giác đứng ở bên giường, mà em gái của mình thì quần áo xốc xếch nằm ở trên giường.
Hình ảnh không lịch sự như vậy làm cho Điềm Điềm cảm thấy kinh ngạc, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhìn ánh mắt Mạnh Tử Long cảm thấy rất thú vị.
Ý thức được kế hoạch của mình đã thất bại, Thư Thụy vội vàng ngồi dậy, "Chị, chị đừng hiểu lầm, em đi rửa tay sau đó vào nhằm phòng, đại khái anh rễ cho là chị trờ lại, cho nên mới làm như vậy."
Nghe giọng điệu Thư Thụy, Điềm Điềm lo lắng hỏi, "Anh ấy đã làm gì em?"
"Không có. . . . . . Không có gì. . . . . ." Vừa nói hai gò má của cô lại ửng hồng, "Chị —— chị không cần hỏi nữa." Sau đó cô liền chạy ra ngoài, trông cô cực kì đáng thương.
"Anh rốt cuộc đã làm cái gì với Thụy Thụy?" Mặc dù nói Mạnh Tử Long đem cô ấy trở thành mình, nhưng là Điềm Điềm vẫn rất tức giận, tại sao anh lại quá phận với em gái của cô.
Lần này Mạnh Tử Long đã hoàn toàn hiểu mọi chuyện, nguyên lai là như vậy, anh ngồi xuống nhìn Điềm Điềm, "Anh cái gì cũng không có làm." Anh không biết mình giải thích có ý nghĩ gì nữa không, nếu người phụ nữ của anh không tin lời anh nói, sợ rằng anh giải thích cũng bằng thừa.
"Không có làm gì sao Thụy Thụy lại nằm ở trên giường của anh? Không có làm gì tại sao Thụy Thụy lại thương tâm như vậy?" Điềm Điềm nói xong cô lại càng ép sát anh hơn, giống như anh đã làm chuyện gì bạn hoại với Thụy Thụy vậy.
"Điềm Điềm, em không tin tưởng anh?" Điềm Điềm hoài nghi mình, trong lòng Mạnh Tử Long thấy rất khó chịu, anh vì cô làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng lại không chống được lời nói dối của em cô.
"Không phải em không tin anh, chỉ là. . . . . ." Điềm Điềm ngồi xuống giường, than thở, "Em tin tưởng anh sẽ không làm như vậy với Thụy Thụy, nhưng em không dám đảm bảo anh sẽ không coi cô ấy là em mà động tay động chân."
"Điềm Điềm ——" Mạnh Tử Long ôm eo cô từ phía sau, tựa đầu lên bả vai cô, "Điềm Điềm, thật sự anh không có làm gì đối với cô ấy, anh chỉ lôi kéo cô ấy xuống giường nhưng khi anh phát hiện đó không phải là em, thì anh liền đẩy cô ấy ra, sau đó em mới nhìn thấy một màn kia."
"Thật?" Điềm Điềm quay đầu lại nhìn anh, muốn từ trong ánh mắt anh cô nhìn ra được manh mối, nhưng là ánh mắt của anh tràn đầy thâm tình, "Vậy tại sao Thụy Thụy lại như vậy?"
Nếu như theo lời Mạnh Tử Long nói, vậy tại sao trên gương mặt của Thụy Thụy lại hiện lên biểu tình đau thương như vậy.
"Điềm Điềm, anh cảm giác được tâm cơ của em gái em quá sâu." Có một số việc Mạnh Tử Long không thể nói thẳng được, anh chỉ có thể nói như vậy với cô.
Mạnh Tử Long nhìn vào bóng lưng Điềm Điềm đi ra khỏi phòng, anh nhìn chằm chằm vào hai người, cho đến khi hai người đi khuất dạng, anh cảm giác được Thư Thụy có cái gì đó khác thường, anh không phải không biết ánh mắt cô nhìn anh là như thế nào, chỉ là anh cố ý bỏ qua mà thôi.
"Thụy Thụy, em mới vừa rồi có thấy cái gì hay không?" Điềm Điềm đẩy cửa đi vào thì thấy Thụy Thụy đang nằm nghiêng trên giường.
"Chị —— sao chị lại tới đây? Thật xin lỗi, mới vừa rồi em không phải cố ý, em không biết anh chị không khóa cửa." Thư Thụy nóng lòng giải thích, đôi tay nắm cô nắm thật chặt đôi tay của Điềm Điềm.
"Là chị không tốt!" Điềm Điềm rút hai tay của mình từ trong lòng bàn tay của Thụy Thụy ra, vỗ nhẹ lên vai cô, "Tối hôm nay chị ngủ với em có được không? !"
"Thật tốt quá." Thư Thụy kích động ôm cổ Điềm Điềm, hai người nằm ở trên giường.
"Nhưng là —— chị, anh rể có tức giận hay không?" Thư Thụy ngồi dậy nhìn Điềm Điềm, thì trong con ngươi lộ ra sự lo lắng.
"Sẽ không, thời gian không sớm, chúng ta ngủ đi." Điềm Điềm nằm ở bên cạnh Thư Thụy, tựa như khi còn bé nằm cùng nhau.
"Ừ, chị ngủ ngon."
Mạnh Tử Long ở trong phòng đợi thật lâu vẫn không thấy Điềm Điềm quay trở lại, anh chỉ có thể thở dài ôm mềm nằm xuống.
Phải biết rằng anh đã có thói quen ôm Điềm Điềm đi ngủ, hiện tại trong ngực trống không anh cảm thấy không quen, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, anh nghĩ hôm nay anh nhất định sẽ mất ngủ rồi, chỉ là anh không biết cô có thể hay không cũng giống như anh.
Thật ra thì Thư Thụy không có ngủ, cô đang đợi thời cơ.
Cô nghe tiếng hít thở đều đều của Điềm Điềm thì cô biết thời cơ đã tới , "Chị ——" cộ nhẹ nhàng đẩy bả vai của Điềm Điềm, Điềm Điềm chỉ là lầm bầm không có mở mắt cũng không có nói chuyện, "Chị ——" cô gọi một tiếng nữa, rốt cuộc cô cũng xác địn Điềm Điềm đã ngủ say, cô liền điên cuồng chạy xuống giường.
Bởi vì đi chân trần, cho nên không hề phát ra âm thanh.
Thật ra thì Mạnh Tử Long căn bản không có ngủ, khi anh nghe được cửa chuyển động, theo bản năng anh nghĩ Điềm Điềm cũng không ngủ được nên đi tới tìm anh, trong lòng anh kích động không thôi, anh vội vàng nhắm mắt lại, phát ra tiếng ngáy đều đều.
Thư Thụy nhón chân từng bước đi tới gần người đàn ông trên giường, cô cách anh càng ngày càng gần hơn, cô cực kì kích động, cô cảm thấy gò má cô nóng rực.
Chân của cô mới vừa vặn bước đến bên giường thì cánh tay anh dùng sức đè cô ngã trên giường, Mạnh Tử Long nằm trên người cô.
Chỉ là trong nháy mắt Mạnh Tử Long liền phát hiện người nằm trên giường không phải là Điềm Điềm, mặc dù trên người của cô có hương thơm thanh nhã, nhưng cùng mùi vị của Điềm Điềm thì khác nhau một trời một vực.
"Là ai?" Mạnh Tử Long vội vàng mở đèn ngủ lên, đại khái vì chưa thích ứng được ánh sáng, nên Thư Thụy đang híp mắt kinh ngạc nhìn anh.
"Làm sao cô ở chỗ này?" Khi thấy được người phụ nữ trước mắt là ai, Mạnh Tử Long liền nhảy xuống giường, anh thật không dám tưởng tượng người phụ nữ này lại có lá gan lớn như vậy, lại dám nửa đêm xong vào phòng của anh.
"Thụy Thụy, làm sao em lại ở chỗ này?" Điềm Điềm mơ mơ màng màng nghe được Thư Thụy mở cửa đi ra ngoài, nhưng là cô chờ thật lâu vẫn không thấy cô ấy trở lại, cô không yên lòng liền quyết định đi ra ngoài xem tình hình.
Cô nhìn thấy cửa phòng anh sáng đèn, nhưng là cô không nghĩ tới —— Mạnh Tử Long trên người chỉ mặt có một cái quần tam giác đứng ở bên giường, mà em gái của mình thì quần áo xốc xếch nằm ở trên giường.
Hình ảnh không lịch sự như vậy làm cho Điềm Điềm cảm thấy kinh ngạc, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhìn ánh mắt Mạnh Tử Long cảm thấy rất thú vị.
Ý thức được kế hoạch của mình đã thất bại, Thư Thụy vội vàng ngồi dậy, "Chị, chị đừng hiểu lầm, em đi rửa tay sau đó vào nhằm phòng, đại khái anh rễ cho là chị trờ lại, cho nên mới làm như vậy."
Nghe giọng điệu Thư Thụy, Điềm Điềm lo lắng hỏi, "Anh ấy đã làm gì em?"
"Không có. . . . . . Không có gì. . . . . ." Vừa nói hai gò má của cô lại ửng hồng, "Chị —— chị không cần hỏi nữa." Sau đó cô liền chạy ra ngoài, trông cô cực kì đáng thương.
"Anh rốt cuộc đã làm cái gì với Thụy Thụy?" Mặc dù nói Mạnh Tử Long đem cô ấy trở thành mình, nhưng là Điềm Điềm vẫn rất tức giận, tại sao anh lại quá phận với em gái của cô.
Lần này Mạnh Tử Long đã hoàn toàn hiểu mọi chuyện, nguyên lai là như vậy, anh ngồi xuống nhìn Điềm Điềm, "Anh cái gì cũng không có làm." Anh không biết mình giải thích có ý nghĩ gì nữa không, nếu người phụ nữ của anh không tin lời anh nói, sợ rằng anh giải thích cũng bằng thừa.
"Không có làm gì sao Thụy Thụy lại nằm ở trên giường của anh? Không có làm gì tại sao Thụy Thụy lại thương tâm như vậy?" Điềm Điềm nói xong cô lại càng ép sát anh hơn, giống như anh đã làm chuyện gì bạn hoại với Thụy Thụy vậy.
"Điềm Điềm, em không tin tưởng anh?" Điềm Điềm hoài nghi mình, trong lòng Mạnh Tử Long thấy rất khó chịu, anh vì cô làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng lại không chống được lời nói dối của em cô.
"Không phải em không tin anh, chỉ là. . . . . ." Điềm Điềm ngồi xuống giường, than thở, "Em tin tưởng anh sẽ không làm như vậy với Thụy Thụy, nhưng em không dám đảm bảo anh sẽ không coi cô ấy là em mà động tay động chân."
"Điềm Điềm ——" Mạnh Tử Long ôm eo cô từ phía sau, tựa đầu lên bả vai cô, "Điềm Điềm, thật sự anh không có làm gì đối với cô ấy, anh chỉ lôi kéo cô ấy xuống giường nhưng khi anh phát hiện đó không phải là em, thì anh liền đẩy cô ấy ra, sau đó em mới nhìn thấy một màn kia."
"Thật?" Điềm Điềm quay đầu lại nhìn anh, muốn từ trong ánh mắt anh cô nhìn ra được manh mối, nhưng là ánh mắt của anh tràn đầy thâm tình, "Vậy tại sao Thụy Thụy lại như vậy?"
Nếu như theo lời Mạnh Tử Long nói, vậy tại sao trên gương mặt của Thụy Thụy lại hiện lên biểu tình đau thương như vậy.
"Điềm Điềm, anh cảm giác được tâm cơ của em gái em quá sâu." Có một số việc Mạnh Tử Long không thể nói thẳng được, anh chỉ có thể nói như vậy với cô.
/120
|