Tại biệt thự Hạ gia, Hạ Như Vân ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh lầu một.
Trên tay cô cầm một tờ báo, tiêu đề trên tờ báo cực lớn, cực hấp dẫn ‘ tài phú Mạnh Tử Long đính hôn ’, phía dưới tiêu đề tờ báo là hình ảnh hai người đang hạnh phúc ngọt ngào.
Bởi vì dùng sức quá nhiều, những đốt ngón tay của cô nỗi lên, móng tay bấm vào da thịt của mình, tâm cô đã chết lặng, cô không thấy đau đớn chút nào cả.
"Như Vân, em đang làm gì vậy?" Hạ Vũ từ quầy rượu trở lại phòng khách thấy đèm vẫn còn đang sáng, anh thấy em gái anh đang ngồi trên ghế sa lon, tay cầm tờ báo, trên mặt tản ra hơi thở lạnh lùng.
Cô không có trả lời, thậm chí ngay cả đầu cũng không có quay lại, tầm mắt cô nhìn chăm chú vào hình ảnh Mạnh Tử Long đang nở nụ cười, con ngươi cô co rút lại, tròng mắt đen sâu thẩm, như xuyên thấu qua nội tâm của cô.
"Em đang xem cái gì?" Hạ Vũ tiến lên đoạt lấy tờ báo trong tay cô, khi anh thấy qua tiêu đề của tờ báo thì anh đã hiểu rõ tất cả.
"Anh đem tờ báo trả lại cho em." Hạ Như Vân đứng lên nhìn Hạ Vũ rống giận, tay cô duỗi ra muốn cướp đoạt tờ báo.
"Như Vân, em nhìn xem bộ dáng bây giờ của em giống cái gì." Anh vứt bỏ tờ báo trong tay, đôi tay bắt lấy bả vai của em gái, "Em vì một người đàn ông không thương em, cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, em tỉnh lại có được hay không, Mạnh Tử Long cậu ta đã đính hôn rồi."
Nhìn em gái của mình đau khổ như vậy người làm anh như anh thật thương tâm, anh vẫn nghĩ em gái của anh chỉ là tâm hồn của một thiếu nữ ngây thơ, anh không ngờ em gái của anh lại yêu cậu ấy sâu sắc như vậy.
Hạ Như Vân nhìn Hạ Vũ lắc lắc bả vai của mình, cô không có một tia phản kháng, linh hồn của cô đã chết rồi.
"Như Vân, em nhìn anh đi, em nhìn anh đi, em không cần phải hành hạ chính mình có được hay không?" Anh lắc lắc bả vai của cô, như muốn đem cô dao động cho tỉnh lại, "Người em gái vui vẽ, ngây thơ, trong sáng của anh đâu rồi? ?"
Mặc cho bả vai truyền đến từng trận đau đớn, Hạ Như Vân tóc tai rối bời, cặp mắt tan rã, cô cúi đầu nhìn sàn nhà, không có bất kỳ phản ứng nào, giống như người đứng ở đây chỉ là một thể xác vô hồn.
"Ai. . . . . . !" Hạ Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, đối với người em gái này anh không có biện pháp nào nữa, khuyên anh cũng đã khuyên rồi, cô đã yêu quá sâu đậm rồi, anh cũng không có biện pháp nào nữa.
Hạ Vũ đi lên lầu, Hạ Như Vân vẫn ngây ngốc đứng ở nơi đó, hai mắt trống rỗng vô hồn, qua một lúc lâu, cô từ từ ngồi xuống trên ghế sofa.
———
Tại biệt thự Mạnh gia, Điềm Điềm đang nằm trên giường xem ti vi, mà Mạnh Tử Long cũng nằm ở bên cạnh cô, chỉ là anh không có xem ti vi, mà là cầm laptop ở bên cạnh làm việc, mấy ngày hôm nay dường như anh rất bận rộn, cơ hồ mỗi buổi tối đều ở nhà làm thêm giờ, có khi Điềm Điềm ngủ thiếp đi, anh vẫn còn chưa ngủ.
"Ha ha. . . . . . Anh xem anh xem. . . . . . Người nọ thật buồn cười." Điềm Điềm xem Tv vào thời điểm hưng phấn cô đều lôi kéo cánh tay anh nói.
Cô không nghe được người bên cạnh lên tiếng, cô xoay đầu lại thì thấy anh đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, Điềm Điềm lập tức thu lại nụ cười trên mặt, "Ngượng ngùng a, làm ồn đến anh rồi." Cô cầm điều khiển ti vi lên tắt ti vi, liền chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Công việc của anh khổ cực như vậy, nhưng cô không biết cách chăm sóc anh.
"Sau đó ——" Anh kéo thân thể Điềm Điềm đang nằm xuống ngồi dậy.
"Thế nào?" Điềm Điềm chống khủy tay xuống nệm nhìn anh, chẳng qua là cô làm ồn đến công việc của anh thôi mà, anh không cần phải dùng ánh mắt nghiêm túc nhưu vậy nhìn cô.
"Ngày mai chúng ta đi đăng kí."
"À? ——" Điềm Điềm giật mình, khuỷu tay của cô đang chống đở cơ thể liền buông lỏng ra, cả người cô ngã xuống giường, hoàn hảo là ở trên giường, bằng không mông nhất định sẽ rất đau.
Lần nữa cô dùng khuỷu tay chống đỡ tốt thân thể chính mình, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, "Đi đăng kí sao?" Cô hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, đang êm đẹp làm sao anh lại nói đến chuyện này.
"Ừ!" Nhìn ngọt vẻ mặt kinh ngạc mạnh tử long cũng không phải chấp nhận.
"Em ngày mai có tiết ——" nghĩ đến hai người sắp được luật pháp công nhận là vợ chồng, Điềm Điềm vẫn không xác định được.
Phụ nữ luôn luôn nhạy cảm như vậy, biết rõ mình rất thích người đàn ông này, nhưng vẫn có rất nhiều việc để băn khoăn, mặc dù rất nhiều chuyện chỉ là họ suy nghĩ nhiều mà thôi, nhưng họ vẫn không nhịn được suy tính.
"Vậy em tìm người đi học giùm." Anh nói như chuyện đó không thành vấn đề, giống như ngày mai đi đăng kí là chuyện đã định rồi.
"Nhưng là. . . . . . Em không muốn bỏ rơi khóa học." Điềm Điềm cũng không biết mình thế nào, cô sợ, cô muốn tìm một lý do để từ chối.
"Vậy anh phái người đi học thay em thì thế nào, sau đó gọi người đó đem nội dung pho to ra."
Điềm Điềm sửng sốt, cô giống như không có đường lui, tất cả mọi chuyện giống như anh đều nắm trong lòng bàn tay vậy, mà cô chỉ có thể ngoan ngoãn lựa chọn phục tùng? !
——"Em không có hộ khẩu." Điềm Điềm đắc ý nghĩ ra được lsi do, cô tin chắc anh sẽ không phản bác lại được, không có hộ khẩu thì không thể đăng kí, đây là chuyện mọi người đều biết.
"Điềm Điềm. . . . . . Em không muốn gả cho anh sao?" Đôi tay Mạnh Tử Long ôm thân thể của cô, mặt từ từ ép xuống.
"Em. . . . . . Em không có, em chỉ là . . . . . Em chỉ là không muốn đăng kí sớm như vậy."
"Điềm Điềm —— chẳng lẽ em không phải biết hàng hóa bán đi sẽ không trả lại hay sao? Em đã là người của anh rồi, chẳng lẽ em còn có ý tưởng khác? Ừ ——?" Bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của anh đều phả lên trên mặt cô, làm cho cảm thấy ngứa ngấy.
Cô đưa tay ra gãi gãi gò má của mình, "Em. . . . . ."
"A, đúng rồi, Điềm Điềm, anh quên nói cho em biết, coi như không có hộ khẩu thì chúng ta vẫn có thể đăng kí."
"À? Tại sao?" Lời của Mạnh Tử Long nói làm cho cô cảm thấy cực kì kinh ngạc, cô cho tới bây giờ chưa nghe qua không có hộ khẩu cũng có thể đăng kí kết hôn được.
"Anh còn chưa nói hết đâu, coi như em không có hộ khẩu, anh cũng có biện pháp để cho em và anh đăng kí, huống chi anh có hộ khẩu là được!"
Chỉ thấy Mạnh Tử Long từ trên người cô bò dậy, anh đưa tay mở ra ngăn kéo trên hộc tủ, từ bên trong lấy ra một quyển sổ màu hồng, "Em xem đây là cái gì?"
Điềm Điềm nhìn thấy trên mặt có hai chữ thật to —— hộ khẩu.
"Làm sao có thể? Anh cho em xem." Điềm Điềm nhớ rõ hộ khẩu nhà cô vẫn còn đang ở nhà, làm sao có thể ở trên tay của anh được.
Lúc này Mạnh Tử Long ngược lại rất là hào phóng, trực tiếp đưa cho cô, anh nhìn vẽ mặt kinh ngạc của cô.
Điềm Điềm mở hộ khẩu ra, khi nhìn thấy tên ở phía trên cô sợ ngây người, trời ạ, vật trọng yếu như vậy làm sao lại ở nơi này.
"Nó tại sao lại ở đây?" Điềm Điềm nắm hộ khẩu trong tay, hai tay không nhịn được run rẩy.
"È hèm, chính là nó tự chạy tới."
"Anh. . . . . ." Cô thật sự muốn phun một bãi nước miếng dìm chết anh.
"A, anh ngày hôm qua đi lấy về ." Mạnh Tử Long buông tay ra, làm nhưu một bộ dáng tiểu nhân đắc ý.
"Làm sao anh đi vào đươc?" Điềm Điềm nhớ rõ cửa nhà cô đã khóa rồi mà, "Anh không phải cho người nạy cửa nhà em đó chứ?" Cô nhìn xem dáng vẻ của anh, anh giống như là làm như vậy.
"Không cần phức tạp như vậy, tìm thợ mở khóa cửa là tốt rồi, a, Còn nữa..., thuận tiện anh đổi khóa cửa luôn rồi."
"Anh. . . . . ." Điềm Điềm tức giận, xem ra ngày mai cô nhất định phải cùng anh đi đăng kí rồi.
"Tốt lắm, bà xã, vui vẻ lên chút đi, chẳng lẽ gả cho anh làm em không vui sao?"
Có thể gả cho người mình yêu là chuyện hạnh phúc cở nào, nhưng thật lòng mà nói cô còn chưa chuẩn bị tâm lí tốt để đối mặt.
"Em. . . . . . Em chỉ không biết em có thể trở thành một người vợ tốt hay không." Điềm Điềm tựa vào trong ngực anh.
"Điềm Điềm, em bây giờ đã là một người vợ tốt rồi, em phải có lòng tinh với mình." Anh cầm lấy loạn tóc của cô, nhẹ nhàng vuốt ve da đầu cô.
"Ừ!" Điềm Điềm nghiêm túc gật đầu, cô quyết định không muốn rối rắm với vấn đề này nữa.
"Vậy sáng sớm ngày mai chúng ta phải đi đăng kí." Mạnh Tử Long có chút gấp gáp.
"Nhưng là. . . . . . Em còn muốn đi học, em buổi chiều không có lớp, buổi chiều chúng ta đi có được hay không?" Cô đã quyết đinh đăng kí rồi, vậy cũng không cần phải gấp gáp nhưu vậy nữa.
Mạnh Tử Long không vui, anh sợ Điềm Điềm lại đổi ý.
Nhìn dáng vẻ không vui của anh, Điềm Điềm chỉ có thể giở trò —— làm nũng, "Long, anh đáp ứng em đi, có được hay không? ! Có được hay không? !"
Điềm Điềm làm nũng làm cho cả người anh mềm nhũng ra.
"Vậy ngày mai em tan lớp em gọi điện cho anh, anh đến đón em."
"Không cần, học xong em tự đi đến cục dân chính." Điềm Điềm nghĩ nếu như anh đến trường đón cô, nhất định sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, đối với anh mà nói mỗi phút mỗi giây đều là tiền bạc.
"Nhưng là. . . . . ."
"Tốt lắm, không cần nhưng là, em cũng không phải em bé, anh không cần sợ em lạc đường, anh sợ em chạy mất sao, người ta đã là người của anh rồi.". Điềm Điềm nép vào lòng anh.
Toàn thân anh bị cô trêu đùa đến tê dại rồi, đâu còn tâm tư tiếp tục cùng cô thảo luận vấn đề này nữa, "Tốt lắm, anh đáp ứng em, thật là một tiểu nha đầu mà."
Anh vừa nói xong, đã không nhịn được lật người lại đem cô đặt ở dưới thân, cúi đầu hôn lên đôi môi cô, bốn phiến môi hợp nhau, tạo nên một cảm giác tuyệt vời.
"Điềm Điềm, em khơi lên dục hỏa trong anh thì em phải chịu trách nhiệm dập tắt nó." Điềm Điềm thở dốc.
"Hí hí!" Điềm Điềm nhếch môi nhìn anh cười khúc khích, mình chọc anh, mình phải chịu trách nhiệm, xem ra ngày mai toàn thân cô phải đau nhức rồi.
"Ngoan ngoãn đem hai chân của em mở ra." Mỗi một câu nói của anh đều đi vào lòng của cô.
Cô thật biết nghe lời mở hai chân ra mời anh xâm nhập vào.
"Thật biết nghe lời !" Anh hôn lên trán cô, hai người cùng nhau triền miên.
Trên tay cô cầm một tờ báo, tiêu đề trên tờ báo cực lớn, cực hấp dẫn ‘ tài phú Mạnh Tử Long đính hôn ’, phía dưới tiêu đề tờ báo là hình ảnh hai người đang hạnh phúc ngọt ngào.
Bởi vì dùng sức quá nhiều, những đốt ngón tay của cô nỗi lên, móng tay bấm vào da thịt của mình, tâm cô đã chết lặng, cô không thấy đau đớn chút nào cả.
"Như Vân, em đang làm gì vậy?" Hạ Vũ từ quầy rượu trở lại phòng khách thấy đèm vẫn còn đang sáng, anh thấy em gái anh đang ngồi trên ghế sa lon, tay cầm tờ báo, trên mặt tản ra hơi thở lạnh lùng.
Cô không có trả lời, thậm chí ngay cả đầu cũng không có quay lại, tầm mắt cô nhìn chăm chú vào hình ảnh Mạnh Tử Long đang nở nụ cười, con ngươi cô co rút lại, tròng mắt đen sâu thẩm, như xuyên thấu qua nội tâm của cô.
"Em đang xem cái gì?" Hạ Vũ tiến lên đoạt lấy tờ báo trong tay cô, khi anh thấy qua tiêu đề của tờ báo thì anh đã hiểu rõ tất cả.
"Anh đem tờ báo trả lại cho em." Hạ Như Vân đứng lên nhìn Hạ Vũ rống giận, tay cô duỗi ra muốn cướp đoạt tờ báo.
"Như Vân, em nhìn xem bộ dáng bây giờ của em giống cái gì." Anh vứt bỏ tờ báo trong tay, đôi tay bắt lấy bả vai của em gái, "Em vì một người đàn ông không thương em, cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, em tỉnh lại có được hay không, Mạnh Tử Long cậu ta đã đính hôn rồi."
Nhìn em gái của mình đau khổ như vậy người làm anh như anh thật thương tâm, anh vẫn nghĩ em gái của anh chỉ là tâm hồn của một thiếu nữ ngây thơ, anh không ngờ em gái của anh lại yêu cậu ấy sâu sắc như vậy.
Hạ Như Vân nhìn Hạ Vũ lắc lắc bả vai của mình, cô không có một tia phản kháng, linh hồn của cô đã chết rồi.
"Như Vân, em nhìn anh đi, em nhìn anh đi, em không cần phải hành hạ chính mình có được hay không?" Anh lắc lắc bả vai của cô, như muốn đem cô dao động cho tỉnh lại, "Người em gái vui vẽ, ngây thơ, trong sáng của anh đâu rồi? ?"
Mặc cho bả vai truyền đến từng trận đau đớn, Hạ Như Vân tóc tai rối bời, cặp mắt tan rã, cô cúi đầu nhìn sàn nhà, không có bất kỳ phản ứng nào, giống như người đứng ở đây chỉ là một thể xác vô hồn.
"Ai. . . . . . !" Hạ Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, đối với người em gái này anh không có biện pháp nào nữa, khuyên anh cũng đã khuyên rồi, cô đã yêu quá sâu đậm rồi, anh cũng không có biện pháp nào nữa.
Hạ Vũ đi lên lầu, Hạ Như Vân vẫn ngây ngốc đứng ở nơi đó, hai mắt trống rỗng vô hồn, qua một lúc lâu, cô từ từ ngồi xuống trên ghế sofa.
———
Tại biệt thự Mạnh gia, Điềm Điềm đang nằm trên giường xem ti vi, mà Mạnh Tử Long cũng nằm ở bên cạnh cô, chỉ là anh không có xem ti vi, mà là cầm laptop ở bên cạnh làm việc, mấy ngày hôm nay dường như anh rất bận rộn, cơ hồ mỗi buổi tối đều ở nhà làm thêm giờ, có khi Điềm Điềm ngủ thiếp đi, anh vẫn còn chưa ngủ.
"Ha ha. . . . . . Anh xem anh xem. . . . . . Người nọ thật buồn cười." Điềm Điềm xem Tv vào thời điểm hưng phấn cô đều lôi kéo cánh tay anh nói.
Cô không nghe được người bên cạnh lên tiếng, cô xoay đầu lại thì thấy anh đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, Điềm Điềm lập tức thu lại nụ cười trên mặt, "Ngượng ngùng a, làm ồn đến anh rồi." Cô cầm điều khiển ti vi lên tắt ti vi, liền chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Công việc của anh khổ cực như vậy, nhưng cô không biết cách chăm sóc anh.
"Sau đó ——" Anh kéo thân thể Điềm Điềm đang nằm xuống ngồi dậy.
"Thế nào?" Điềm Điềm chống khủy tay xuống nệm nhìn anh, chẳng qua là cô làm ồn đến công việc của anh thôi mà, anh không cần phải dùng ánh mắt nghiêm túc nhưu vậy nhìn cô.
"Ngày mai chúng ta đi đăng kí."
"À? ——" Điềm Điềm giật mình, khuỷu tay của cô đang chống đở cơ thể liền buông lỏng ra, cả người cô ngã xuống giường, hoàn hảo là ở trên giường, bằng không mông nhất định sẽ rất đau.
Lần nữa cô dùng khuỷu tay chống đỡ tốt thân thể chính mình, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, "Đi đăng kí sao?" Cô hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, đang êm đẹp làm sao anh lại nói đến chuyện này.
"Ừ!" Nhìn ngọt vẻ mặt kinh ngạc mạnh tử long cũng không phải chấp nhận.
"Em ngày mai có tiết ——" nghĩ đến hai người sắp được luật pháp công nhận là vợ chồng, Điềm Điềm vẫn không xác định được.
Phụ nữ luôn luôn nhạy cảm như vậy, biết rõ mình rất thích người đàn ông này, nhưng vẫn có rất nhiều việc để băn khoăn, mặc dù rất nhiều chuyện chỉ là họ suy nghĩ nhiều mà thôi, nhưng họ vẫn không nhịn được suy tính.
"Vậy em tìm người đi học giùm." Anh nói như chuyện đó không thành vấn đề, giống như ngày mai đi đăng kí là chuyện đã định rồi.
"Nhưng là. . . . . . Em không muốn bỏ rơi khóa học." Điềm Điềm cũng không biết mình thế nào, cô sợ, cô muốn tìm một lý do để từ chối.
"Vậy anh phái người đi học thay em thì thế nào, sau đó gọi người đó đem nội dung pho to ra."
Điềm Điềm sửng sốt, cô giống như không có đường lui, tất cả mọi chuyện giống như anh đều nắm trong lòng bàn tay vậy, mà cô chỉ có thể ngoan ngoãn lựa chọn phục tùng? !
——"Em không có hộ khẩu." Điềm Điềm đắc ý nghĩ ra được lsi do, cô tin chắc anh sẽ không phản bác lại được, không có hộ khẩu thì không thể đăng kí, đây là chuyện mọi người đều biết.
"Điềm Điềm. . . . . . Em không muốn gả cho anh sao?" Đôi tay Mạnh Tử Long ôm thân thể của cô, mặt từ từ ép xuống.
"Em. . . . . . Em không có, em chỉ là . . . . . Em chỉ là không muốn đăng kí sớm như vậy."
"Điềm Điềm —— chẳng lẽ em không phải biết hàng hóa bán đi sẽ không trả lại hay sao? Em đã là người của anh rồi, chẳng lẽ em còn có ý tưởng khác? Ừ ——?" Bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của anh đều phả lên trên mặt cô, làm cho cảm thấy ngứa ngấy.
Cô đưa tay ra gãi gãi gò má của mình, "Em. . . . . ."
"A, đúng rồi, Điềm Điềm, anh quên nói cho em biết, coi như không có hộ khẩu thì chúng ta vẫn có thể đăng kí."
"À? Tại sao?" Lời của Mạnh Tử Long nói làm cho cô cảm thấy cực kì kinh ngạc, cô cho tới bây giờ chưa nghe qua không có hộ khẩu cũng có thể đăng kí kết hôn được.
"Anh còn chưa nói hết đâu, coi như em không có hộ khẩu, anh cũng có biện pháp để cho em và anh đăng kí, huống chi anh có hộ khẩu là được!"
Chỉ thấy Mạnh Tử Long từ trên người cô bò dậy, anh đưa tay mở ra ngăn kéo trên hộc tủ, từ bên trong lấy ra một quyển sổ màu hồng, "Em xem đây là cái gì?"
Điềm Điềm nhìn thấy trên mặt có hai chữ thật to —— hộ khẩu.
"Làm sao có thể? Anh cho em xem." Điềm Điềm nhớ rõ hộ khẩu nhà cô vẫn còn đang ở nhà, làm sao có thể ở trên tay của anh được.
Lúc này Mạnh Tử Long ngược lại rất là hào phóng, trực tiếp đưa cho cô, anh nhìn vẽ mặt kinh ngạc của cô.
Điềm Điềm mở hộ khẩu ra, khi nhìn thấy tên ở phía trên cô sợ ngây người, trời ạ, vật trọng yếu như vậy làm sao lại ở nơi này.
"Nó tại sao lại ở đây?" Điềm Điềm nắm hộ khẩu trong tay, hai tay không nhịn được run rẩy.
"È hèm, chính là nó tự chạy tới."
"Anh. . . . . ." Cô thật sự muốn phun một bãi nước miếng dìm chết anh.
"A, anh ngày hôm qua đi lấy về ." Mạnh Tử Long buông tay ra, làm nhưu một bộ dáng tiểu nhân đắc ý.
"Làm sao anh đi vào đươc?" Điềm Điềm nhớ rõ cửa nhà cô đã khóa rồi mà, "Anh không phải cho người nạy cửa nhà em đó chứ?" Cô nhìn xem dáng vẻ của anh, anh giống như là làm như vậy.
"Không cần phức tạp như vậy, tìm thợ mở khóa cửa là tốt rồi, a, Còn nữa..., thuận tiện anh đổi khóa cửa luôn rồi."
"Anh. . . . . ." Điềm Điềm tức giận, xem ra ngày mai cô nhất định phải cùng anh đi đăng kí rồi.
"Tốt lắm, bà xã, vui vẻ lên chút đi, chẳng lẽ gả cho anh làm em không vui sao?"
Có thể gả cho người mình yêu là chuyện hạnh phúc cở nào, nhưng thật lòng mà nói cô còn chưa chuẩn bị tâm lí tốt để đối mặt.
"Em. . . . . . Em chỉ không biết em có thể trở thành một người vợ tốt hay không." Điềm Điềm tựa vào trong ngực anh.
"Điềm Điềm, em bây giờ đã là một người vợ tốt rồi, em phải có lòng tinh với mình." Anh cầm lấy loạn tóc của cô, nhẹ nhàng vuốt ve da đầu cô.
"Ừ!" Điềm Điềm nghiêm túc gật đầu, cô quyết định không muốn rối rắm với vấn đề này nữa.
"Vậy sáng sớm ngày mai chúng ta phải đi đăng kí." Mạnh Tử Long có chút gấp gáp.
"Nhưng là. . . . . . Em còn muốn đi học, em buổi chiều không có lớp, buổi chiều chúng ta đi có được hay không?" Cô đã quyết đinh đăng kí rồi, vậy cũng không cần phải gấp gáp nhưu vậy nữa.
Mạnh Tử Long không vui, anh sợ Điềm Điềm lại đổi ý.
Nhìn dáng vẻ không vui của anh, Điềm Điềm chỉ có thể giở trò —— làm nũng, "Long, anh đáp ứng em đi, có được hay không? ! Có được hay không? !"
Điềm Điềm làm nũng làm cho cả người anh mềm nhũng ra.
"Vậy ngày mai em tan lớp em gọi điện cho anh, anh đến đón em."
"Không cần, học xong em tự đi đến cục dân chính." Điềm Điềm nghĩ nếu như anh đến trường đón cô, nhất định sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, đối với anh mà nói mỗi phút mỗi giây đều là tiền bạc.
"Nhưng là. . . . . ."
"Tốt lắm, không cần nhưng là, em cũng không phải em bé, anh không cần sợ em lạc đường, anh sợ em chạy mất sao, người ta đã là người của anh rồi.". Điềm Điềm nép vào lòng anh.
Toàn thân anh bị cô trêu đùa đến tê dại rồi, đâu còn tâm tư tiếp tục cùng cô thảo luận vấn đề này nữa, "Tốt lắm, anh đáp ứng em, thật là một tiểu nha đầu mà."
Anh vừa nói xong, đã không nhịn được lật người lại đem cô đặt ở dưới thân, cúi đầu hôn lên đôi môi cô, bốn phiến môi hợp nhau, tạo nên một cảm giác tuyệt vời.
"Điềm Điềm, em khơi lên dục hỏa trong anh thì em phải chịu trách nhiệm dập tắt nó." Điềm Điềm thở dốc.
"Hí hí!" Điềm Điềm nhếch môi nhìn anh cười khúc khích, mình chọc anh, mình phải chịu trách nhiệm, xem ra ngày mai toàn thân cô phải đau nhức rồi.
"Ngoan ngoãn đem hai chân của em mở ra." Mỗi một câu nói của anh đều đi vào lòng của cô.
Cô thật biết nghe lời mở hai chân ra mời anh xâm nhập vào.
"Thật biết nghe lời !" Anh hôn lên trán cô, hai người cùng nhau triền miên.
/120
|