“Không cần kích động như thế, em có biết bao nhiêu cô gái muốn được tôi hôn hay không, bây giờ em nên cười thầm trong bụng mới phải.”
Mạnh Tử Long đứng đó kéo ngón tay đang chỉ trỏ của cô xuống. “Lấy tay chỉ chỉ người khác còn là không lễ phép đó.”
Cứng họng thật rồi, thật là hết nói nổi. “Tôi biết anh đẹp trai, là bạch mã hoàng tử của bao cô gái, nhưng không phải tất cả mọi cô gái trên đời này đều thích anh, ít nhất còn có tôi không thích.”
Cô thật sự bị làm cho tức điên lên, cô không thể dễ dàng tha thứ hành động của anh ta, anh ta đã đạp đổ giới hạn cuối cùng của cô, nói ra mấy câu này hậu quả là gì cô cũng không màng đến nữa.
Cùng lắm là bị đuổi việc thôi, cô không tin cả thành phố rộng lớn này cô không thể tìm nổi một công việc khác, cho dù phải đi thành phố khác tìm việc tôi cũng không muốn ở nơi đây bị anh coi thường.
“Tôi không phải là... tôi không phải là...”
Từng lời của cô vang lên trong lòng Mạnh Tử Long, anh thật ra không cố ý khiến cô tức giận, chỉ vì gò má xinh đẹp của cô khiến anh không kìm chế được đã hôn lên, thực sự không ngờ tới cô lại nổi trận lôi đình như thế. Mạnh Tử Long thấy gương mặt cô đỏ ửng lên, trong mắt dâng đầy sự tức giận.
“Tôi không làm nữa.” Cô xoay người muốn rời đi. Nhưng cánh tay lại bị Mạnh Tử Long giữ lại, cô xoay người lại nhìn anh ta “Anh còn muốn gì?”
“Em chẳng qua sức chịu đựng chỉ có vậy thôi sao, như vậy khi gặp khó khăn thử thách sao có thể vượt qua? Xem ra tôi quá coi trọng em rồi, em đi đi.” Mạnh Tử Long buông lỏng cánh tay cô, ý bảo cô có thể đi.
Đây là thử thách sao? Rõ ràng cô bị thua thiệt, anh ta còn nói ra những lời như thể cô đã làm sai, anh ta đã nói thế thì mình cũng không còn lý do gì ở lại đây.
“Em có thể đi, nhưng mà tôi không đảm bảo công việc của ba em có thể giữ được.” lời nói của Mạnh Tử Long giống như tuyên án.
Đang bước đi cô bỗng khựng lại, không thể di động nổi, ba mình, anh ta muốn làm gì ba?
“Anh muốn như thế nào?” cô quay lại, trong mắt tỏa ra tia nguy hiểm.
“Tôi muốn thế nào ư, phải hỏi em muốn thế nào mới đúng.” Mạnh Tử Long nắm chắc việc cô nhất định sẽ ở lại bên cạnh mình.
Cô nhấc chân rợn bước đi, sau lưng lại truyền đến âm thanh đáng sợ, “Cho dù em không vì mình thì cũng phải vì cha em mà suy nghĩ chứ, em thực sự muốn cha em từng tuổi này rồi còn…”
Mạnh Tử Long còn chưa nói hết câu cô đã vọt tới trước mặt anh ta, hai tay cô nắm lấy cà vạt.
“Anh muốn làm gì?, muốn làm gì ba tôi chứ?” cả người cô run rẩy, không biết anh ta sẽ giở thủ đoạn gì với ba cô, ông đã cả đời cực khổ, đến lúc tuổi già... cô thực sự không dám nghĩ tiếp nữa.
“Tôi không làm gì với ba em cả, tôi chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở em, em còn có cha già, chẳng lẽ không muốn cùng ông ấy san sẻ gánh nặng một chút sao?”
Một câu nói kia khiến tâm tình cô rơi xuống đáy, đúng là từ đầu cô muốn thay ba chia sẻ vất vả nên mới đồng ý yêu cầu vô lý đáng sợ kia của anh ta, nhưng tình huống vừa rồi xảy ra làm sao có thể ở lại đây tiếp tục?
Mạnh Tử Long đứng đó kéo ngón tay đang chỉ trỏ của cô xuống. “Lấy tay chỉ chỉ người khác còn là không lễ phép đó.”
Cứng họng thật rồi, thật là hết nói nổi. “Tôi biết anh đẹp trai, là bạch mã hoàng tử của bao cô gái, nhưng không phải tất cả mọi cô gái trên đời này đều thích anh, ít nhất còn có tôi không thích.”
Cô thật sự bị làm cho tức điên lên, cô không thể dễ dàng tha thứ hành động của anh ta, anh ta đã đạp đổ giới hạn cuối cùng của cô, nói ra mấy câu này hậu quả là gì cô cũng không màng đến nữa.
Cùng lắm là bị đuổi việc thôi, cô không tin cả thành phố rộng lớn này cô không thể tìm nổi một công việc khác, cho dù phải đi thành phố khác tìm việc tôi cũng không muốn ở nơi đây bị anh coi thường.
“Tôi không phải là... tôi không phải là...”
Từng lời của cô vang lên trong lòng Mạnh Tử Long, anh thật ra không cố ý khiến cô tức giận, chỉ vì gò má xinh đẹp của cô khiến anh không kìm chế được đã hôn lên, thực sự không ngờ tới cô lại nổi trận lôi đình như thế. Mạnh Tử Long thấy gương mặt cô đỏ ửng lên, trong mắt dâng đầy sự tức giận.
“Tôi không làm nữa.” Cô xoay người muốn rời đi. Nhưng cánh tay lại bị Mạnh Tử Long giữ lại, cô xoay người lại nhìn anh ta “Anh còn muốn gì?”
“Em chẳng qua sức chịu đựng chỉ có vậy thôi sao, như vậy khi gặp khó khăn thử thách sao có thể vượt qua? Xem ra tôi quá coi trọng em rồi, em đi đi.” Mạnh Tử Long buông lỏng cánh tay cô, ý bảo cô có thể đi.
Đây là thử thách sao? Rõ ràng cô bị thua thiệt, anh ta còn nói ra những lời như thể cô đã làm sai, anh ta đã nói thế thì mình cũng không còn lý do gì ở lại đây.
“Em có thể đi, nhưng mà tôi không đảm bảo công việc của ba em có thể giữ được.” lời nói của Mạnh Tử Long giống như tuyên án.
Đang bước đi cô bỗng khựng lại, không thể di động nổi, ba mình, anh ta muốn làm gì ba?
“Anh muốn như thế nào?” cô quay lại, trong mắt tỏa ra tia nguy hiểm.
“Tôi muốn thế nào ư, phải hỏi em muốn thế nào mới đúng.” Mạnh Tử Long nắm chắc việc cô nhất định sẽ ở lại bên cạnh mình.
Cô nhấc chân rợn bước đi, sau lưng lại truyền đến âm thanh đáng sợ, “Cho dù em không vì mình thì cũng phải vì cha em mà suy nghĩ chứ, em thực sự muốn cha em từng tuổi này rồi còn…”
Mạnh Tử Long còn chưa nói hết câu cô đã vọt tới trước mặt anh ta, hai tay cô nắm lấy cà vạt.
“Anh muốn làm gì?, muốn làm gì ba tôi chứ?” cả người cô run rẩy, không biết anh ta sẽ giở thủ đoạn gì với ba cô, ông đã cả đời cực khổ, đến lúc tuổi già... cô thực sự không dám nghĩ tiếp nữa.
“Tôi không làm gì với ba em cả, tôi chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở em, em còn có cha già, chẳng lẽ không muốn cùng ông ấy san sẻ gánh nặng một chút sao?”
Một câu nói kia khiến tâm tình cô rơi xuống đáy, đúng là từ đầu cô muốn thay ba chia sẻ vất vả nên mới đồng ý yêu cầu vô lý đáng sợ kia của anh ta, nhưng tình huống vừa rồi xảy ra làm sao có thể ở lại đây tiếp tục?
/120
|