"Ba, con đã trở về." Cô mở chốt cửa nhà mình.
"Chị đã trở về."
"Thư Thụy nhận lấy túi xách rồi đi kêu ba." Cô vừa cởi giày vừa nói với Thư Thụy. Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô em gái cô cảm thấy rất vui vẻ mặc dù cô và em gái thực chất không có máu mủ nhưng cô lại thật lòng coi như em gái ruột.
"Ba, chị đã trở lại." Thư Thụy hướng người đàn ông đang nấu ăn trong bếp mà gọi.
Năm cô tám tuổi mẹ cô bị tại nạn xe cộ đã qua đời. Quãng thời gian mười năm sau đó hai cha con cô nương tựa vào nhau mà sống.
Còn nhớ năm cô tròn mười tám tuổi, ngày đó ba cô đã hứa sẽ đáp ứng nguyện vọng sinh nhật của cô, cô chính là hi vọng cha có thể tìm một người bạn cùng trải qua nửa quãng đời còn lại của ông. Kể từ khi mẹ cô qua đời, cô đều biết nỗi cực khổ của ba cô, chỉ là sau này lớn lên cô mới càng thấu hiểu những khổ cực đó của ba.
"Ông hãy đi ra ngoài đi, nơi này để tôi làm là được rồi." Trong phòng bếp người phụ nữ cười nói với ba cô. "Đi chăm sóc Điềm Điềm một chút đi, khó có dịp con gái lớn mới trở về nhà."
Sau ngày đó ba cô dẫn người phụ nữ tên Thư Uyển về nhà.
Thư Uyển là một bà mẹ đơn thân, thời điểm cùng cha cô kết hôn đem theo con gái riêng tới nhà cô, bây giờ chính là em gái Thư Thụy của cô.
Kể từ sau khi ba cô tái hôn, cô như thấy được nụ cười trên gương mặt ông từ mười năm trước, cô càng cảm thấy quyết định để ông tìm một người cùng ông chung sống nửa đời còn lại của cô là đúng.
"Ừ." Cam Lâm cười đáp lại người phụ nữ rồi rời khỏi phòng bếp.
"Điềm Điềm."
"Ba." Cô đi tới ôm thật chặt Cam Lâm, "Ba, con rất nhớ ba."
"Con gái ngốc, ba cũng rất nhớ con." Cam Lâm nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Cam Lâm là người ít nói cũng không biết cách biểu đạt tình cảm thế nào, chỉ yên lặng chăm sóc tốt nhất cho cô, ông muốn cô cũng có một tuổi thơ vui vẻ giống bao đứa trẻ khác cho nên bất kể ông phải chịu cực khổ như thế nào cũng không để cho cô bị một chút xíu ủy khuất.
"Ba, Thụy Thụy cũng muốn được ôm." Nhìn cô cùng Cam Lâm hạnh phúc, Thư Thụy thấy ghen tị.
"Được, ba cũng ôm con." Cam Lâm buông cô ra mở rộng vòng tay ôm cô con gái nhỏ Thư Thụy thật chặt.
Thư Thụy từ nhỏ lớn lên chỉ có mẹ, chỉ sau khi đến Cam gia mới phát hiện chính mình có bao nhiêu khát vọng tình thương của cha.
Nhìn một nhà vui vẻ đầm ấm như vậy, cô luôn luôn vui cười. Từ sau khi ba cô tái hôn, bốn năm nay chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất từ sau khi mẹ cô qua đời.
Vốn đã mất đi nụ cười nhưng vì có Thư Uyển cô lại tìm thấy lại được.
Có lẽ đại đa số những gia đình kiểu như thế này là không hạnh phúc nhưng cô lại cảm thấy đáng mừng là gia đình mình hạnh phúc.
"Chuyện gì vui vẻ vậy?" Thư Uyển bưng món ăn từ trong bếp ra.
"Không có gì". Ba người cùng xoay qua Thư Uyển cười ha ha...
"Lại có chuyện bí mật không cho tôi
biết?" Thư Uyển dọn thức ăn ra bàn, "Nhanh đi rửa tay ăn cơm."
"Phải." Ba người đồng thanh trả lời, cùng nhau cười chạy đi rửa tay.
Quanh phòng lại vang lên tiếng cười hạnh phúc.
"Chị đã trở về."
"Thư Thụy nhận lấy túi xách rồi đi kêu ba." Cô vừa cởi giày vừa nói với Thư Thụy. Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô em gái cô cảm thấy rất vui vẻ mặc dù cô và em gái thực chất không có máu mủ nhưng cô lại thật lòng coi như em gái ruột.
"Ba, chị đã trở lại." Thư Thụy hướng người đàn ông đang nấu ăn trong bếp mà gọi.
Năm cô tám tuổi mẹ cô bị tại nạn xe cộ đã qua đời. Quãng thời gian mười năm sau đó hai cha con cô nương tựa vào nhau mà sống.
Còn nhớ năm cô tròn mười tám tuổi, ngày đó ba cô đã hứa sẽ đáp ứng nguyện vọng sinh nhật của cô, cô chính là hi vọng cha có thể tìm một người bạn cùng trải qua nửa quãng đời còn lại của ông. Kể từ khi mẹ cô qua đời, cô đều biết nỗi cực khổ của ba cô, chỉ là sau này lớn lên cô mới càng thấu hiểu những khổ cực đó của ba.
"Ông hãy đi ra ngoài đi, nơi này để tôi làm là được rồi." Trong phòng bếp người phụ nữ cười nói với ba cô. "Đi chăm sóc Điềm Điềm một chút đi, khó có dịp con gái lớn mới trở về nhà."
Sau ngày đó ba cô dẫn người phụ nữ tên Thư Uyển về nhà.
Thư Uyển là một bà mẹ đơn thân, thời điểm cùng cha cô kết hôn đem theo con gái riêng tới nhà cô, bây giờ chính là em gái Thư Thụy của cô.
Kể từ sau khi ba cô tái hôn, cô như thấy được nụ cười trên gương mặt ông từ mười năm trước, cô càng cảm thấy quyết định để ông tìm một người cùng ông chung sống nửa đời còn lại của cô là đúng.
"Ừ." Cam Lâm cười đáp lại người phụ nữ rồi rời khỏi phòng bếp.
"Điềm Điềm."
"Ba." Cô đi tới ôm thật chặt Cam Lâm, "Ba, con rất nhớ ba."
"Con gái ngốc, ba cũng rất nhớ con." Cam Lâm nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Cam Lâm là người ít nói cũng không biết cách biểu đạt tình cảm thế nào, chỉ yên lặng chăm sóc tốt nhất cho cô, ông muốn cô cũng có một tuổi thơ vui vẻ giống bao đứa trẻ khác cho nên bất kể ông phải chịu cực khổ như thế nào cũng không để cho cô bị một chút xíu ủy khuất.
"Ba, Thụy Thụy cũng muốn được ôm." Nhìn cô cùng Cam Lâm hạnh phúc, Thư Thụy thấy ghen tị.
"Được, ba cũng ôm con." Cam Lâm buông cô ra mở rộng vòng tay ôm cô con gái nhỏ Thư Thụy thật chặt.
Thư Thụy từ nhỏ lớn lên chỉ có mẹ, chỉ sau khi đến Cam gia mới phát hiện chính mình có bao nhiêu khát vọng tình thương của cha.
Nhìn một nhà vui vẻ đầm ấm như vậy, cô luôn luôn vui cười. Từ sau khi ba cô tái hôn, bốn năm nay chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất từ sau khi mẹ cô qua đời.
Vốn đã mất đi nụ cười nhưng vì có Thư Uyển cô lại tìm thấy lại được.
Có lẽ đại đa số những gia đình kiểu như thế này là không hạnh phúc nhưng cô lại cảm thấy đáng mừng là gia đình mình hạnh phúc.
"Chuyện gì vui vẻ vậy?" Thư Uyển bưng món ăn từ trong bếp ra.
"Không có gì". Ba người cùng xoay qua Thư Uyển cười ha ha...
"Lại có chuyện bí mật không cho tôi
biết?" Thư Uyển dọn thức ăn ra bàn, "Nhanh đi rửa tay ăn cơm."
"Phải." Ba người đồng thanh trả lời, cùng nhau cười chạy đi rửa tay.
Quanh phòng lại vang lên tiếng cười hạnh phúc.
/120
|