Cô nhìn chồng tài liệu cao ngất trên bàn mà trong đầu phát ra mấy tiếng ong ong, muốn lưu tất cả tài liệu vào trong máy tính thì tối nay đoán chừng phải ngủ ở văn phòng thôi.
Mở ra xấp văn kiện đầu tiên, toàn là Anh văn chằng chịt, mặc dù thời trung học cô là người học giỏi ngoại ngữ đứng thứ hai, nhưng nhiều năm như vậy không đụng đến những từ ngữ học được cũng đã bay sạch, hơn nữa cô nhìn vào tài liệu thấy dài dằng dặc là tiếng Anh chuyên ngành, xem không hiểu gì cả, thật đúng là nó biết ta, ta không biết nó. (rõ ràng anh có ý định đưa cô vào tròng ngay từ ngày đầu tiên đi làm, haha……)
Cái này còn phải phân loại, tất cả đều là Anh văn thử hỏi ta làm sao mà biết phân loại, không phải anh ta đang cố tình đùa bỡn hay sao, anh ta nghĩ rằng từ ngữ, câu cú trong này mình đều biết hay sao, ôi thật là phát điên lên mất.
Cô không có chủ đích gõ trên bàn phím máy tính bởi vì chỉ biết gõ từng từ một giống như văn bản nhập vào máy tính.
Ánh mắt đầu lơ mơ buồn ngủ, hiện tại cô chỉ hận sao máy tính không báo hỏng đi để cô có thể không cần phải làm công việc chết người không đền mạng này. (đừng quên không làm xong công việc thì không được rời khỏi chỗ này, cô còn muốn ngồi đây oán trách)
Bụng đã bắt đầu kêu ùng ục, rõ ràng buổi sáng đi làm có ăn điểm tâm, sao nhanh như vậy đã đói rồi, nhìn thời gian bên phải góc màn hình, cô không khỏi hốt hoảng suýt chút nữa thì hét lên, sờ sờ bụng mình đã thấy xẹp lép.
Cô ngẩng đầu len lén nhìn Mạnh Tử Long nhưng lại thấy anh ta đang nghiêm túc phê duyệt văn kiện, đã 12h mà vẫn còn chưa được đi ăn cơm sao? Cô bây giờ tâm tình thực sự rối ren, muốn đứng lên nhắc nhở anh ta đã tới giờ ăn cơm nhưng lại sợ làm gián đoạn công việc của anh ta sẽ không có kết quả tốt.
Nhìn đồng hồ trên màn hình vi tính nhảy từng giây từng phút, cô cảm giác bụng càng ngày càng đói, không biết anh ta lúc nào mới có thể đứng lên, cô đành dựa đầu vào máy tính, dùng ánh mắt cực độ khát vọng nhìn Mạnh Tử Long nhưng anh ta căn bản đang tập trung làm việc, không để ý tới cô.
Cô lại đem những văn kiên loằng ngoằng tiếng Anh kia ra nhập từng từ vào máy tính.
Sau lưng chợt vang lên âm thanh làm cô thiếu chút nữa chết sặc nước bọt của mình... ho khan mấy tiếng.
“Thế nào?” Mạnh Tử Long vỗ lưng cô giúp thông hô hấp.
Khuôn mặt cô đỏ hồng lên... “Anh đứng sau lưng tôi từ lúc nào thế, muốn dọa chết người sao?” Sao lại có người đi lại mà không hề có tiếng động, chẳng lẽ hôm nay mình gặp quỷ sao, nhưng anh ta không giống quỷ, làm gì có quỷ nào đẹp trai như vậy.
Lúc này, Mạnh Tử Long ghé mặt sát bả vai của cô chỉ vào máy tính “Xin hỏi em đang làm cái gì đây?”
“Tôi đang làm việc.” Cô nhìn nội dung mình vừa đánh trên màn hình mà không để ý có người đang lợi dụng tiến sát gần mình.
“Làm việc? nhưng mà em đã đánh sai từ rồi, em cho rằng mười từ đánh sai chín từ như vậy mà thành câu được sao?” Mạnh Tử Long chỉ vào một chữ trên màn hình “cái này thiếu ‘o’ cái này thiếu ‘r’, còn cái này... Em cho rằng khách hàng có thể nhìn hiểu được tài liệu này sao?”
“Tôi... tôi... lần sau tôi sẽ chú ý.” Cô không ngờ rằng mặc dù trình độ Anh văn có giảm sút nhưng cũng không đến nỗi mười từ sai chín như vậy, trời ơi có cái kẽ nứt nào cho tôi chui vào không, tôi không còn mặt mũi nào gặp ai cả.
“Chú ý?, em có biết một từ em đánh sai làm tổn thất bao nhiêu cho tập đoàn Long Phỉ không?” giọng nói Mạnh Tử Long vô cùng lạnh lùng, gương mặt cũng trầm xuống.
Cô không dám nhìn anh, mà chỉ cúi đầu tự nói trong lòng, tôi không làm tốt được công việc như vậy, anh muốn tôi làm sao bây giờ?
“Tốt lắm, những công việc như vậy sau này em không cần làm nữa, chỉ cần theo tôi tiếp đãi khách hàng và nghe điện thoại được rồi.” Mạnh Tử Long lập tức đưa tay ấn nút tắt máy tính.
“Uây anh làm gì thế? Tôi chỉ làm sai có một chút, anh có cần đem tâm huyết cả buổi sáng của tôi mà lãng phí như vậy không, đây chính là tôi từng từ từng chữ cẩn thận làm ra anh sao có thể không tôn trọng như thế chứ, có phải công việc chính anh mời tôi đến đây là để bưng trà rót nước hay sao?”
Cô trong lòng không phục.
“Tôi hiện nay chưa làm tốt công việc nhưng cũng có thể từ từ học thêm mà, anh đừng coi thường tôi như thế, anh có phải thừa tiền không mà bỏ ra một vạn đồng thuê một người làm việc vặt chứ, anh bỏ ra một vạn thuê tôi đến nơi này làm người vô dụng sao?”
“Vô dụng tại nơi này? Em cho rằng mình là người vô dụng ở đây?” Mạnh Tử Long và cô nhìn nhau với ánh mắt giằng co.
“Tôi... tôi không có trình độ học vấn, không có bằng cấp cũng không có kinh nghiệm làm ở vị trí công việc này, tôi đúng là người không có ích lợi gì cho nơi này, tôi là người không dùng được cho nên tôi muốn từ chức.”
Cô tình nguyện tìm một công việc phù hợp dù lương thấp nhưng cũng không cần ở đây để người đàn ông này coi thường, không có chí khí mà ở lại nhận lương hàng tháng.
“Tôi khuyên em sau này không bao giờ được nói đến chuyện từ chức nữa, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường, em nên nhớ tôi sẽ không nói thêm lần nữa.”
Uy hiếp người ta đúng là uy hiếp người mà, nhưng mà cô cũng chỉ còn biết chấp nhận vì cha cô nên cô đành hết thảy chấp nhận, chỉ có thể nói “Xin hỏi Tổng giám đốc, bao giờ thì tôi được ăn cơm?” khuôn mặt cô vô cảm mà nhìn Mạnh Tử Long.
“Em đói bụng?” Mạnh Tử Long nhìn đồng hồ trên tay, thì ra đã trễ thế rồi, “Đi ăn cơm đi.”
Mạnh Tử Long theo thói quen định kéo tay cô đi nhưng đã bị cô né tránh, làm tay anh chưng hửng giữa không trung.
Mặc dù không cầm được tay cô nhưng Mạnh Tử Long không tức giận mà chỉ cười hỏi cô, “Muốn ăn gì?”
“Tôi chỉ là trợ lý của anh, không cần thiết ăn gì cũng phải báo cáo với anh.” Cô xoay người dợn bước đi.
“Tôi đã nói hết thẩy mọi chuyện đều phải nghe theo tôi.” Mạnh Tử Long liền chộp lấy cánh tay cô, vòng vào trong tay mình.
Mở ra xấp văn kiện đầu tiên, toàn là Anh văn chằng chịt, mặc dù thời trung học cô là người học giỏi ngoại ngữ đứng thứ hai, nhưng nhiều năm như vậy không đụng đến những từ ngữ học được cũng đã bay sạch, hơn nữa cô nhìn vào tài liệu thấy dài dằng dặc là tiếng Anh chuyên ngành, xem không hiểu gì cả, thật đúng là nó biết ta, ta không biết nó. (rõ ràng anh có ý định đưa cô vào tròng ngay từ ngày đầu tiên đi làm, haha……)
Cái này còn phải phân loại, tất cả đều là Anh văn thử hỏi ta làm sao mà biết phân loại, không phải anh ta đang cố tình đùa bỡn hay sao, anh ta nghĩ rằng từ ngữ, câu cú trong này mình đều biết hay sao, ôi thật là phát điên lên mất.
Cô không có chủ đích gõ trên bàn phím máy tính bởi vì chỉ biết gõ từng từ một giống như văn bản nhập vào máy tính.
Ánh mắt đầu lơ mơ buồn ngủ, hiện tại cô chỉ hận sao máy tính không báo hỏng đi để cô có thể không cần phải làm công việc chết người không đền mạng này. (đừng quên không làm xong công việc thì không được rời khỏi chỗ này, cô còn muốn ngồi đây oán trách)
Bụng đã bắt đầu kêu ùng ục, rõ ràng buổi sáng đi làm có ăn điểm tâm, sao nhanh như vậy đã đói rồi, nhìn thời gian bên phải góc màn hình, cô không khỏi hốt hoảng suýt chút nữa thì hét lên, sờ sờ bụng mình đã thấy xẹp lép.
Cô ngẩng đầu len lén nhìn Mạnh Tử Long nhưng lại thấy anh ta đang nghiêm túc phê duyệt văn kiện, đã 12h mà vẫn còn chưa được đi ăn cơm sao? Cô bây giờ tâm tình thực sự rối ren, muốn đứng lên nhắc nhở anh ta đã tới giờ ăn cơm nhưng lại sợ làm gián đoạn công việc của anh ta sẽ không có kết quả tốt.
Nhìn đồng hồ trên màn hình vi tính nhảy từng giây từng phút, cô cảm giác bụng càng ngày càng đói, không biết anh ta lúc nào mới có thể đứng lên, cô đành dựa đầu vào máy tính, dùng ánh mắt cực độ khát vọng nhìn Mạnh Tử Long nhưng anh ta căn bản đang tập trung làm việc, không để ý tới cô.
Cô lại đem những văn kiên loằng ngoằng tiếng Anh kia ra nhập từng từ vào máy tính.
Sau lưng chợt vang lên âm thanh làm cô thiếu chút nữa chết sặc nước bọt của mình... ho khan mấy tiếng.
“Thế nào?” Mạnh Tử Long vỗ lưng cô giúp thông hô hấp.
Khuôn mặt cô đỏ hồng lên... “Anh đứng sau lưng tôi từ lúc nào thế, muốn dọa chết người sao?” Sao lại có người đi lại mà không hề có tiếng động, chẳng lẽ hôm nay mình gặp quỷ sao, nhưng anh ta không giống quỷ, làm gì có quỷ nào đẹp trai như vậy.
Lúc này, Mạnh Tử Long ghé mặt sát bả vai của cô chỉ vào máy tính “Xin hỏi em đang làm cái gì đây?”
“Tôi đang làm việc.” Cô nhìn nội dung mình vừa đánh trên màn hình mà không để ý có người đang lợi dụng tiến sát gần mình.
“Làm việc? nhưng mà em đã đánh sai từ rồi, em cho rằng mười từ đánh sai chín từ như vậy mà thành câu được sao?” Mạnh Tử Long chỉ vào một chữ trên màn hình “cái này thiếu ‘o’ cái này thiếu ‘r’, còn cái này... Em cho rằng khách hàng có thể nhìn hiểu được tài liệu này sao?”
“Tôi... tôi... lần sau tôi sẽ chú ý.” Cô không ngờ rằng mặc dù trình độ Anh văn có giảm sút nhưng cũng không đến nỗi mười từ sai chín như vậy, trời ơi có cái kẽ nứt nào cho tôi chui vào không, tôi không còn mặt mũi nào gặp ai cả.
“Chú ý?, em có biết một từ em đánh sai làm tổn thất bao nhiêu cho tập đoàn Long Phỉ không?” giọng nói Mạnh Tử Long vô cùng lạnh lùng, gương mặt cũng trầm xuống.
Cô không dám nhìn anh, mà chỉ cúi đầu tự nói trong lòng, tôi không làm tốt được công việc như vậy, anh muốn tôi làm sao bây giờ?
“Tốt lắm, những công việc như vậy sau này em không cần làm nữa, chỉ cần theo tôi tiếp đãi khách hàng và nghe điện thoại được rồi.” Mạnh Tử Long lập tức đưa tay ấn nút tắt máy tính.
“Uây anh làm gì thế? Tôi chỉ làm sai có một chút, anh có cần đem tâm huyết cả buổi sáng của tôi mà lãng phí như vậy không, đây chính là tôi từng từ từng chữ cẩn thận làm ra anh sao có thể không tôn trọng như thế chứ, có phải công việc chính anh mời tôi đến đây là để bưng trà rót nước hay sao?”
Cô trong lòng không phục.
“Tôi hiện nay chưa làm tốt công việc nhưng cũng có thể từ từ học thêm mà, anh đừng coi thường tôi như thế, anh có phải thừa tiền không mà bỏ ra một vạn đồng thuê một người làm việc vặt chứ, anh bỏ ra một vạn thuê tôi đến nơi này làm người vô dụng sao?”
“Vô dụng tại nơi này? Em cho rằng mình là người vô dụng ở đây?” Mạnh Tử Long và cô nhìn nhau với ánh mắt giằng co.
“Tôi... tôi không có trình độ học vấn, không có bằng cấp cũng không có kinh nghiệm làm ở vị trí công việc này, tôi đúng là người không có ích lợi gì cho nơi này, tôi là người không dùng được cho nên tôi muốn từ chức.”
Cô tình nguyện tìm một công việc phù hợp dù lương thấp nhưng cũng không cần ở đây để người đàn ông này coi thường, không có chí khí mà ở lại nhận lương hàng tháng.
“Tôi khuyên em sau này không bao giờ được nói đến chuyện từ chức nữa, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường, em nên nhớ tôi sẽ không nói thêm lần nữa.”
Uy hiếp người ta đúng là uy hiếp người mà, nhưng mà cô cũng chỉ còn biết chấp nhận vì cha cô nên cô đành hết thảy chấp nhận, chỉ có thể nói “Xin hỏi Tổng giám đốc, bao giờ thì tôi được ăn cơm?” khuôn mặt cô vô cảm mà nhìn Mạnh Tử Long.
“Em đói bụng?” Mạnh Tử Long nhìn đồng hồ trên tay, thì ra đã trễ thế rồi, “Đi ăn cơm đi.”
Mạnh Tử Long theo thói quen định kéo tay cô đi nhưng đã bị cô né tránh, làm tay anh chưng hửng giữa không trung.
Mặc dù không cầm được tay cô nhưng Mạnh Tử Long không tức giận mà chỉ cười hỏi cô, “Muốn ăn gì?”
“Tôi chỉ là trợ lý của anh, không cần thiết ăn gì cũng phải báo cáo với anh.” Cô xoay người dợn bước đi.
“Tôi đã nói hết thẩy mọi chuyện đều phải nghe theo tôi.” Mạnh Tử Long liền chộp lấy cánh tay cô, vòng vào trong tay mình.
/120
|