Mạnh Tử Long mặc dù tức giận nhưng ngồi trong phòng làm việc lại bắt đầu lo lắng cho cô, không biết từ lúc nào mà mình lại trở nên nóng nảy như thế.
Mạnh Tử Long bắt đầu nhìn đồng hồ trên tay, từ lúc anh rời đi đã một lúc lâu sao cô còn chưa về, anh lo lắng nhìn trân trân vào cánh cửa phòng làm việc nghĩ ngợi có phải đã xảy ra việc gì rồi không. Mới chỉ có 1 lúc thôi nhưng sao anh lại thấy bồn chồn không yên.
Nhưng mà cánh cửa kia vẫn y nguyên không có động tĩnh.
Rút cục đang làm gì? Sao đến giờ vẫn chưa về, không phải cô sau này không cần làm những công việc là không muốn cô phải vất vả sao, không phải vừa rồi nói chuyện có nóng giận một chút mà cô không muốn quay lại chứ?
Mạnh Tử Long cố dằn lòng không đứng lên đi tìm cô, nhưng mà rút cục cũng không có tâm trạng ngồi xem văn kiện, những câu chữ trên tập văn kiện kia đều biến thành tên của cô.
Cô chật vật đứng trước cửa phòng làm việc Tổng giám đốc, không có dũng khí bước vào phòng, mới vừa rồi anh ta còn tức giận, không biết đã nguôi chưa. Cô cúi nhìn bộ dạng của mình đột nhiên sợ rằng anh ta nhìn thấy cô thế này nhất định sẽ cười nhạo cô.
Mạnh Tử Long ném xuống tập văn kiện trên tay, đột nhiên đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.
Vừa duỗi tay mở cửa ra thấy trước mắt là người mình đang lo lắng đứng đó.
“Em đứng đây làm gì?” vừa rồi còn lo lắng cho cô như thế nhưng nhìn thấy cô thì một câu quan tâm cũng không nói ra được.
“Không có… không có gì.” Cô cúi đầu đi lướt qua anh vào phòng, chỉ sợ anh nhìn thấy bộ dạng luống cuống của cô.
Lướt qua người anh ta để vào trong phòng nhưng mà cánh tay cô bị anh ta kéo lại.
“Em làm gì mà chậm như thế? Có biết công ty còn bao nhiêu công việc đang chờ em không, chẳng lẽ em muốn ở lại phòng làm việc tới khuya?” nghe qua giống như anh đang trách cứ cô nhưng thực tế lại là anh đang biểu lộ sự quan tâm cô.
Cô chợt ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là tực giận thay thế cho bộ dáng tủi thân lúc trước “Anh quản nhiều như vậy làm gì, mặc dù tôi nhận lương của anh nhưng tôi vẫn cần tự do cá nhân.” Tay của cô đã nắm chặt thành nắm đấm, nếu không phải anh ta là ông chủ của cô thì có lẽ cô thực sự đã ra tay đánh người, anh ta thực sự quá kinh người “Chẳng lẽ tôi sinh ra để cho các người trút giận hay sao, các người có tiền thì giỏi lắm sao, muốn làm gì thì làm sao?”
“Nhận lương của tôi chính là em đẽ đem tự do của mình trao cho tôi.” Mạnh Tử Long tăng thêm lực siết chặt tay cô.
Rõ ràng đau đớn từ cổ tay đã truyền vào trong tâm cô.
Nhìn vẻ mặt cố chấp của cô Mạnh Tử Long không kìm chế được liền cúi xuống cưỡng đoạt lấy môi hôn của cô.
“Ưm... anh... làm... làm... cái gì?” cô dùng một tay không bị anh nắm lấy liều mạng đánh vào ngực anh, nhưng chỉ vài giây sau hai tay cô đều bị anh khống chế, một tay khác của anh giữ chặt đầu cô không cho cô giãy giụa, cứ như vậy mà hôn lên môi cô.
Mạnh Tử Long bắt đầu nhìn đồng hồ trên tay, từ lúc anh rời đi đã một lúc lâu sao cô còn chưa về, anh lo lắng nhìn trân trân vào cánh cửa phòng làm việc nghĩ ngợi có phải đã xảy ra việc gì rồi không. Mới chỉ có 1 lúc thôi nhưng sao anh lại thấy bồn chồn không yên.
Nhưng mà cánh cửa kia vẫn y nguyên không có động tĩnh.
Rút cục đang làm gì? Sao đến giờ vẫn chưa về, không phải cô sau này không cần làm những công việc là không muốn cô phải vất vả sao, không phải vừa rồi nói chuyện có nóng giận một chút mà cô không muốn quay lại chứ?
Mạnh Tử Long cố dằn lòng không đứng lên đi tìm cô, nhưng mà rút cục cũng không có tâm trạng ngồi xem văn kiện, những câu chữ trên tập văn kiện kia đều biến thành tên của cô.
Cô chật vật đứng trước cửa phòng làm việc Tổng giám đốc, không có dũng khí bước vào phòng, mới vừa rồi anh ta còn tức giận, không biết đã nguôi chưa. Cô cúi nhìn bộ dạng của mình đột nhiên sợ rằng anh ta nhìn thấy cô thế này nhất định sẽ cười nhạo cô.
Mạnh Tử Long ném xuống tập văn kiện trên tay, đột nhiên đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.
Vừa duỗi tay mở cửa ra thấy trước mắt là người mình đang lo lắng đứng đó.
“Em đứng đây làm gì?” vừa rồi còn lo lắng cho cô như thế nhưng nhìn thấy cô thì một câu quan tâm cũng không nói ra được.
“Không có… không có gì.” Cô cúi đầu đi lướt qua anh vào phòng, chỉ sợ anh nhìn thấy bộ dạng luống cuống của cô.
Lướt qua người anh ta để vào trong phòng nhưng mà cánh tay cô bị anh ta kéo lại.
“Em làm gì mà chậm như thế? Có biết công ty còn bao nhiêu công việc đang chờ em không, chẳng lẽ em muốn ở lại phòng làm việc tới khuya?” nghe qua giống như anh đang trách cứ cô nhưng thực tế lại là anh đang biểu lộ sự quan tâm cô.
Cô chợt ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là tực giận thay thế cho bộ dáng tủi thân lúc trước “Anh quản nhiều như vậy làm gì, mặc dù tôi nhận lương của anh nhưng tôi vẫn cần tự do cá nhân.” Tay của cô đã nắm chặt thành nắm đấm, nếu không phải anh ta là ông chủ của cô thì có lẽ cô thực sự đã ra tay đánh người, anh ta thực sự quá kinh người “Chẳng lẽ tôi sinh ra để cho các người trút giận hay sao, các người có tiền thì giỏi lắm sao, muốn làm gì thì làm sao?”
“Nhận lương của tôi chính là em đẽ đem tự do của mình trao cho tôi.” Mạnh Tử Long tăng thêm lực siết chặt tay cô.
Rõ ràng đau đớn từ cổ tay đã truyền vào trong tâm cô.
Nhìn vẻ mặt cố chấp của cô Mạnh Tử Long không kìm chế được liền cúi xuống cưỡng đoạt lấy môi hôn của cô.
“Ưm... anh... làm... làm... cái gì?” cô dùng một tay không bị anh nắm lấy liều mạng đánh vào ngực anh, nhưng chỉ vài giây sau hai tay cô đều bị anh khống chế, một tay khác của anh giữ chặt đầu cô không cho cô giãy giụa, cứ như vậy mà hôn lên môi cô.
/120
|