“Mẹ, con giúp mẹ cùng làm cơm”. Chuyện đã được giải quyết nên Điềm Điềm tâm tình vui vẻ, đi ra phòng bếp làm cơm.
Chẳng lẽ con bé đang yêu? Thư Uyển có chút nghi vấn, vừa mới rồi mặt mũi còn buồn rầu vậy mà phút chốc đã thay đổi, tâm tình vui vẻ. Một cô gái đang yêu chính là có vẻ mặt thế này, tâm tình bất định như thế này, có thể khóc to một trận cũng có thể tươi cười lập tức ngay sau đó.
“Điềm Điềm, có phải con đang yêu không?”
Thư Uyển đột nhiên hỏi là cho Điềm Điềm sợ hết hồn.
“Không có, mẹ sao tự nhiên lại hỏi vậy?” Cô vô thức sờ sờ mặt mình, trong đầu bất chợt lại hiện lên hình ảnh Mạnh Tử Long, haiz… sao tự nhiên lại nhớ đến anh ta chứ.
“Mẹ, con giúp mẹ nấu cơm”
“Mẹ chỉ tiện hỏi thế thôi, con cũng đến tuổi nói chuyện yêu đương rồi, nếu quả thật có bạn trai, nhân phẩm tốt thì ta và cha con cũng không phản đối.” Thư Uyển vừa nấu cơm vừa nói.
“Mẹ, con giúp mẹ nhặt quả đậu” cô chỉ chỉ rổ đậu còn chưa được xử lý bên cạnh.
“Được”
Nói là giúp mẹ tước vỏ đậu nhưng mà tay thì chỉ vần vò quả đậu, không biết tâm hồn đang lơ lửng nơi nào.
Thư Uyển nhìn Điềm Điềm đang lơ đãng thì tin chắc con bé nhất định đang yêu. Chỉ có người đang yêu mới có dáng vẻ đó, từ gương mặt đỏ hồng đến đôi mắt long lanh hạnh phúc.
“Điềm Điềm, con đang nghĩ gì thế” Thư Uyển đến gần cô lên tiếng hỏi.
Bên cạnh đội nhiên có âm thanh khiến Điềm Điềm giật bắn người, đậu rơi đầy sàn nhà.
“Điềm Điềm, con không sao chứ?” Thư Uyển cầm tay cô kiểm tra xem có bị thương không, sau đó sốt ruột nói “Điềm Điềm, con ra ngoài phòng khách xem ti vi đi, chuyện bếp núc cứ để mẹ lo”
“Vậy con ra ngoài”
“Ừ, đi đi”
Nhìn dáng vẻ Điềm Điềm đi ra, Thư Uyển cười vui trong lòng, xem ra con bé đã rơi vào lưới tình, chỉ mong cậu ta là một người tốt. Điềm Điềm đã phải trải qua những ngày tháng vất vả, khổ cực. Hi vọng gặp được người đàn ông tốt có thể thương yêu, chăm sóc con bé cả đời.
Điềm Điềm ra ghế sofa ngồi nhưng cũng không mở tivi mà mở ra tin nhắn ngắn gọn của Mạnh Tử Long, bất giác nở một nụ cười. Cô cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
“Chị có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Thư Thụy đi vào thấy chị đang chăm chú nhìn điện thoại cười khúc khích, cô rón rén đến gần định hù cho chị một trận.
“Không có…không có gì” Cô vội vàng cất di động đi “Thụy Thụy, sao em đi bộ mà không có tiếng động gì vậy?”
“Nhìn chị khẩn trương như thế, có phải trong điện thoại có hình ảnh của ai đó đúng không?” Thư Thụy rướn người muốn ngó nhìn vào màn hình điện thoại cô đang giấu trong tay.
“Không có…không có” Sắc mặt cô càng thêm đỏ, không ngờ lại bị con bé bắt quả tang.
“Chị thật là không có gì? Sao chị phải khẩn trương như thế. Còn đem điện thoại giấu đi như thế, có phải chị đang nhắn tin yêu đương không vậy?”
“Thư Thụy, mau vào giúp mẹ nấu cơm” Thư Uyển trong bếp gọi với ra.
“Hôm nay tạm tha cho chị” Thư Thụy làm mặt quỷ với Điềm Điềm
Nhìn Thư Thụy chạy vào phòng bếp, Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm. “Thật may không bị con bé phát hiện”
Chẳng lẽ con bé đang yêu? Thư Uyển có chút nghi vấn, vừa mới rồi mặt mũi còn buồn rầu vậy mà phút chốc đã thay đổi, tâm tình vui vẻ. Một cô gái đang yêu chính là có vẻ mặt thế này, tâm tình bất định như thế này, có thể khóc to một trận cũng có thể tươi cười lập tức ngay sau đó.
“Điềm Điềm, có phải con đang yêu không?”
Thư Uyển đột nhiên hỏi là cho Điềm Điềm sợ hết hồn.
“Không có, mẹ sao tự nhiên lại hỏi vậy?” Cô vô thức sờ sờ mặt mình, trong đầu bất chợt lại hiện lên hình ảnh Mạnh Tử Long, haiz… sao tự nhiên lại nhớ đến anh ta chứ.
“Mẹ, con giúp mẹ nấu cơm”
“Mẹ chỉ tiện hỏi thế thôi, con cũng đến tuổi nói chuyện yêu đương rồi, nếu quả thật có bạn trai, nhân phẩm tốt thì ta và cha con cũng không phản đối.” Thư Uyển vừa nấu cơm vừa nói.
“Mẹ, con giúp mẹ nhặt quả đậu” cô chỉ chỉ rổ đậu còn chưa được xử lý bên cạnh.
“Được”
Nói là giúp mẹ tước vỏ đậu nhưng mà tay thì chỉ vần vò quả đậu, không biết tâm hồn đang lơ lửng nơi nào.
Thư Uyển nhìn Điềm Điềm đang lơ đãng thì tin chắc con bé nhất định đang yêu. Chỉ có người đang yêu mới có dáng vẻ đó, từ gương mặt đỏ hồng đến đôi mắt long lanh hạnh phúc.
“Điềm Điềm, con đang nghĩ gì thế” Thư Uyển đến gần cô lên tiếng hỏi.
Bên cạnh đội nhiên có âm thanh khiến Điềm Điềm giật bắn người, đậu rơi đầy sàn nhà.
“Điềm Điềm, con không sao chứ?” Thư Uyển cầm tay cô kiểm tra xem có bị thương không, sau đó sốt ruột nói “Điềm Điềm, con ra ngoài phòng khách xem ti vi đi, chuyện bếp núc cứ để mẹ lo”
“Vậy con ra ngoài”
“Ừ, đi đi”
Nhìn dáng vẻ Điềm Điềm đi ra, Thư Uyển cười vui trong lòng, xem ra con bé đã rơi vào lưới tình, chỉ mong cậu ta là một người tốt. Điềm Điềm đã phải trải qua những ngày tháng vất vả, khổ cực. Hi vọng gặp được người đàn ông tốt có thể thương yêu, chăm sóc con bé cả đời.
Điềm Điềm ra ghế sofa ngồi nhưng cũng không mở tivi mà mở ra tin nhắn ngắn gọn của Mạnh Tử Long, bất giác nở một nụ cười. Cô cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
“Chị có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Thư Thụy đi vào thấy chị đang chăm chú nhìn điện thoại cười khúc khích, cô rón rén đến gần định hù cho chị một trận.
“Không có…không có gì” Cô vội vàng cất di động đi “Thụy Thụy, sao em đi bộ mà không có tiếng động gì vậy?”
“Nhìn chị khẩn trương như thế, có phải trong điện thoại có hình ảnh của ai đó đúng không?” Thư Thụy rướn người muốn ngó nhìn vào màn hình điện thoại cô đang giấu trong tay.
“Không có…không có” Sắc mặt cô càng thêm đỏ, không ngờ lại bị con bé bắt quả tang.
“Chị thật là không có gì? Sao chị phải khẩn trương như thế. Còn đem điện thoại giấu đi như thế, có phải chị đang nhắn tin yêu đương không vậy?”
“Thư Thụy, mau vào giúp mẹ nấu cơm” Thư Uyển trong bếp gọi với ra.
“Hôm nay tạm tha cho chị” Thư Thụy làm mặt quỷ với Điềm Điềm
Nhìn Thư Thụy chạy vào phòng bếp, Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm. “Thật may không bị con bé phát hiện”
/120
|