Editor:Lyly
"Này... Anh dừng lại sao không nói chứ?" cô xoa xoa cái trán đụng phải anh.
"Cười xong rồi?" Mạnh Tử Long xoay người nhìn cô, "Em đi bộ mà không chú ý thì liên quan gì đến tôi?"
"Anh..." gặp qua phụ nữ độc miệng không ngờ bây giờ cô cũng gặp người đàn ông độc miệng ôi, thật là mình đã quá coi thường thế giới này rồi.
"Này, em còn đứng đó làm gì? Còn không nhanh lên xe?" Mạnh Tử Long ngồi ở ghế lái hướng Điềm Điềm nói.
"Đi đâu?"
"Em nói đi đâu, còn không nhanh chân lên xe."
Nghe giọng nói của anh chẳng lẽ là cùng khách hàng hẹn ăn cơm? Cô sau khi mở cửa xe phía sau định ngồi vào.
"Ngồi phía trên này." lại nghe giọng nói của anh ta như sấm truyền đến, tại sao có thể dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, bây giờ là lúc tan việc tôi không còn là nhân viên của anh xin anh đừng mang thái độ ác liệt ấy nói tôi.
Điềm Điềm ngồi ở ghế cạnh tài xế lười để ý đến Mạnh Tử Long lập tức nhắm mắt lại nghỉ.
"Mệt mỏi thì ngủ đi, khi nào đến nhà em tôi sẽ gọi em dậy." Mạnh Tử Long nhìn cô nhắm mắt thì cho rằng cô đang mệt mỏi.
Hả? Sao tên khốn này giọng nói lại trở nên hiền như vậy, mình suốt ngày ở trong phòng làm việc nhìn mấy từ tiếng anh như vậy vô cùng buồn ngủ làm việc như vậy cô căn bản là không chút nào mệt mỏi mặc dù sự thật là vậy nhưng mà Điềm Điềm vẫn nhắm mắt, nếu như anh ta cho rằng cô mệt mỏi vậy thì nhân cơ hội này ngủ một giấc rồi tính.
Mạnh Tử Long vừa lái xe vừa len lén nhìn cô ngủ, da cô rất trắng, lông mi lại rất dài, khuôn mặt còn có một chút trẻ con, khi cô ngủ cái miệng khe khẽ mở, tiếng thở hít đều đều khiến anh có mong muốn mỗi ngày đều có thể nhìn cô ngủ và tỉnh giấc là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Thật ra cô cũng không có ngủ, mơ hồ cảm nhận đươc Mạnh Tử Long đang nhìn mình, cô cọ quậy thân thể tựa đầu hường về phía cửa.
Nhìn cô cựa quậy anh thu hồi tầm mắt chăm chú lái xe.
Xe đi đến siêu thị Thịnh Hoa, ở bên trong bãi đỗ xe anh đem dây an toàn cởi ra, từ từ đến gần Điềm Điềm, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô.
Ánh mắt anh dừng lại ngay trên môi cô, môi cô màu hồng thật mỏng, lúc ngủ hơi chu ra nhìn vô cùng dễ thương anh từ từ đến gần muốn hôn trộm cô một cái.
"Anh... anh đang làm gì?" Điềm Điềm đột nhiên mở mắt thấy gương mặt của Mạnh Tử Long cách mình chưa đến một cm khoảng cách gần đến nỗi cô còn nhìn thấy rõ ràng lỗ chân lông trên mặt anh.
Anh muốn nhân lúc cô đang ngủ hôn trộm cô một cái nhưng mà không nghĩ tới cô đột nhiên mở mắt khiến anh sợ tới mức muốn lui thân thể về nhưng mà động tác anh quá mạnh, khiến đầu mình đụng phải chỗ dựa lưng khiến anh vô cùng đau đớn.
"Hah... ai bảo anh muốn đùa giỡn tôi." cô nhìn anh đang ra sức xoa trán, khiến cô cùng vui vẻ mà cười to, "Nhìn anh như vậy xem sau này còn đùa giỡn tôi nữa không?"
"Có gì đáng cười chứ?" anh vừa xoa xoa trán mình vừa trợn mắt nhìn cô một cái.
"Không buồn cười... không buồn cười... ha ha ha..."
Anh liếc nhìn cô, cô không thể nào cười kín đáo một chút được à, không cho anh một chút măt mũi nào cả, còn cười vô cùng to nữa chứ vừa nghĩ anh vừa cho Điềm Điềm mấy cái liếc mắt.
"Này... Anh dừng lại sao không nói chứ?" cô xoa xoa cái trán đụng phải anh.
"Cười xong rồi?" Mạnh Tử Long xoay người nhìn cô, "Em đi bộ mà không chú ý thì liên quan gì đến tôi?"
"Anh..." gặp qua phụ nữ độc miệng không ngờ bây giờ cô cũng gặp người đàn ông độc miệng ôi, thật là mình đã quá coi thường thế giới này rồi.
"Này, em còn đứng đó làm gì? Còn không nhanh lên xe?" Mạnh Tử Long ngồi ở ghế lái hướng Điềm Điềm nói.
"Đi đâu?"
"Em nói đi đâu, còn không nhanh chân lên xe."
Nghe giọng nói của anh chẳng lẽ là cùng khách hàng hẹn ăn cơm? Cô sau khi mở cửa xe phía sau định ngồi vào.
"Ngồi phía trên này." lại nghe giọng nói của anh ta như sấm truyền đến, tại sao có thể dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, bây giờ là lúc tan việc tôi không còn là nhân viên của anh xin anh đừng mang thái độ ác liệt ấy nói tôi.
Điềm Điềm ngồi ở ghế cạnh tài xế lười để ý đến Mạnh Tử Long lập tức nhắm mắt lại nghỉ.
"Mệt mỏi thì ngủ đi, khi nào đến nhà em tôi sẽ gọi em dậy." Mạnh Tử Long nhìn cô nhắm mắt thì cho rằng cô đang mệt mỏi.
Hả? Sao tên khốn này giọng nói lại trở nên hiền như vậy, mình suốt ngày ở trong phòng làm việc nhìn mấy từ tiếng anh như vậy vô cùng buồn ngủ làm việc như vậy cô căn bản là không chút nào mệt mỏi mặc dù sự thật là vậy nhưng mà Điềm Điềm vẫn nhắm mắt, nếu như anh ta cho rằng cô mệt mỏi vậy thì nhân cơ hội này ngủ một giấc rồi tính.
Mạnh Tử Long vừa lái xe vừa len lén nhìn cô ngủ, da cô rất trắng, lông mi lại rất dài, khuôn mặt còn có một chút trẻ con, khi cô ngủ cái miệng khe khẽ mở, tiếng thở hít đều đều khiến anh có mong muốn mỗi ngày đều có thể nhìn cô ngủ và tỉnh giấc là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Thật ra cô cũng không có ngủ, mơ hồ cảm nhận đươc Mạnh Tử Long đang nhìn mình, cô cọ quậy thân thể tựa đầu hường về phía cửa.
Nhìn cô cựa quậy anh thu hồi tầm mắt chăm chú lái xe.
Xe đi đến siêu thị Thịnh Hoa, ở bên trong bãi đỗ xe anh đem dây an toàn cởi ra, từ từ đến gần Điềm Điềm, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô.
Ánh mắt anh dừng lại ngay trên môi cô, môi cô màu hồng thật mỏng, lúc ngủ hơi chu ra nhìn vô cùng dễ thương anh từ từ đến gần muốn hôn trộm cô một cái.
"Anh... anh đang làm gì?" Điềm Điềm đột nhiên mở mắt thấy gương mặt của Mạnh Tử Long cách mình chưa đến một cm khoảng cách gần đến nỗi cô còn nhìn thấy rõ ràng lỗ chân lông trên mặt anh.
Anh muốn nhân lúc cô đang ngủ hôn trộm cô một cái nhưng mà không nghĩ tới cô đột nhiên mở mắt khiến anh sợ tới mức muốn lui thân thể về nhưng mà động tác anh quá mạnh, khiến đầu mình đụng phải chỗ dựa lưng khiến anh vô cùng đau đớn.
"Hah... ai bảo anh muốn đùa giỡn tôi." cô nhìn anh đang ra sức xoa trán, khiến cô cùng vui vẻ mà cười to, "Nhìn anh như vậy xem sau này còn đùa giỡn tôi nữa không?"
"Có gì đáng cười chứ?" anh vừa xoa xoa trán mình vừa trợn mắt nhìn cô một cái.
"Không buồn cười... không buồn cười... ha ha ha..."
Anh liếc nhìn cô, cô không thể nào cười kín đáo một chút được à, không cho anh một chút măt mũi nào cả, còn cười vô cùng to nữa chứ vừa nghĩ anh vừa cho Điềm Điềm mấy cái liếc mắt.
/120
|