editor: jubbie
“Này, chúng ta có thể đi siêu thị khác không?” Trong đầu Điềm Điềm chợt lóe lên ý nghĩ, đây chính là siêu thị Thịnh Hoa, nếu để cho đồng nghiệp cũ nhìn thấy cô đi mua sắm trong siêu thị với người đàn ông này thì nhất định bọn họ sẽ hiểu lầm nên nẩy ra ý định muốn đi siêu thị khác.
“Siêu thị khác? Tại sao vậy? Tôi muốn biết lý do.” Mạnh Tử Long dừng bước, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Điềm Điềm, cô gái này trong đầu đang tính toán chuyện gì đây.
“Tôi… Tôi trước đây làm việc ở siêu thị này.” Điềm Điềm cúi đầu nhìn mũi chân, cắn cắn môi.
“Tôi biết. Vậy thì sao?”
Điềm Điềm ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Mạnh Tử Long, chẳng lẽ anh ta không hiểu ý trong câu nói của mình sao, hay là anh ta giả bộ không hiểu. Điềm Điềm vừa có chút ngượng ngùng cúi đầu nhẹ giọng. “Tôi… Tôi không muốn bị đồng nghiệp cũ hiểu lầm.”
“Tôi nói em có phải tự cao quá không vậy. Em cảm thấy tướng mạo thế này của em mà có người hiểu lầm tôi với em có cái gì sao. Hôm nay trước khi ra khỏi nhà, em có soi gương không?” Mạnh Tử Long nói giọng nhạo báng, chính là xem thường Điềm Điềm.
“Anh… Anh… Miệng của anh sao độc địa đến vậy? Hôm nay ra khỏi cửa nhất định là chưa đánh răng nên thối quá.” Điềm Điềm nhăn mặt, khoa trương vẫy vẫy tay trước mũi.
“Yên tâm, dù em có muốn người khác hiểu lầm, cũng không thể xảy ra chuyện đó.” Mạnh Tử Long thuận thế cầm tay Điềm Điềm. “Đi nhanh lên một chút, lề mề như vậy, có phải muốn kéo dài thời gian ở bên tôi không?”
“Anh… đúng là không biết xấu hổ. Mặt dày thiên hạ vô địch.” Điềm Điềm không còn lời nào để nói, người cô đang nổi giận đùng đùng nên không cảm giác đang bị nắm tay dắt đi.
Mạnh Tử Long vừa bước đến cửa siêu thị đã thu hút biết bao ánh mắt của các cô gái.
“Oa… không phải Tổng giám đốc tập đoàn Long Phỉ đó sao? Thật sự là rất đẹp trai.” Cô gái A nuốt nước miếng.
“Nếu có bạn trai như vậy, kiếp này thật không hối tiếc.” Cô gái B càng thêm khoa trương ảo tưởng.
“Đợi chút, sao anh ấy lại nắm tay con gái?” Sau đó từ từ nhìn lên cô gái đang được Mạnh Tử Long nắm tay. “Tôi… tôi… Tại sao anh ấy nắm tay cô gái kia?” Cô gái A thiếu chút nữa tắt thở ngay tại siêu thị.
Tại sao họ nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như vậy? Chẳng lẽ họ đã nhận ra mình? Mình đã giữ khoảng cách với Mạnh Tử Long rồi mà. Chẳng lẽ như vậy cũng bị họ phát hiện ra mình với anh ta có cái gì đó? Trong đầu Điềm Điềm nẩy lên vô vàn nghi vấn. (Tác giả: ta nói tiểu thư nhà ngươi có năng lực phản ứng hay không, hay là quá đần độn, chẳng lẽ bây giờ vẫn không cảm thấy bị Mạnh Tử Long nắm tay dắt đi sao?)
Điềm Điềm núp sau lưng Mạnh Tử Long yếu ớt hỏi: “ Tại sao họ dùng ánh mắt giết người đó nhìn tôi? Chẳng lẽ tôi có gì bất thường sao?”
May là Mạnh Tử Long không bị cận thị. Nếu không, chỉ với câu hỏi vừa rồi của Điềm Điềm có thể khiến mắt kính của anh ấy từ sống mũi rớt thẳng xuống đất. Mạnh Tử Long xoay người nhìn Điềm Điềm, sau đó nhẹ nhàng nâng tay lên: “Em cảm thấy thế nào?”
Tay. . . Tay . . . Tại sao là hai cái tay . . . Tại sao tay của anh ta giơ lên thì đồng thời tay của mình cũng giơ lên. . . Tại sao. . . . Điềm Điềm rút mạnh tay mình ra khỏi tay Mạnh Tử Long, sợ hãi kêu lên: “Chúng ta nắm tay từ khi nào?”
“Ha ha. . .” Mạnh Tử Long ngây thơ xoay người cười cười
“Này, chúng ta có thể đi siêu thị khác không?” Trong đầu Điềm Điềm chợt lóe lên ý nghĩ, đây chính là siêu thị Thịnh Hoa, nếu để cho đồng nghiệp cũ nhìn thấy cô đi mua sắm trong siêu thị với người đàn ông này thì nhất định bọn họ sẽ hiểu lầm nên nẩy ra ý định muốn đi siêu thị khác.
“Siêu thị khác? Tại sao vậy? Tôi muốn biết lý do.” Mạnh Tử Long dừng bước, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Điềm Điềm, cô gái này trong đầu đang tính toán chuyện gì đây.
“Tôi… Tôi trước đây làm việc ở siêu thị này.” Điềm Điềm cúi đầu nhìn mũi chân, cắn cắn môi.
“Tôi biết. Vậy thì sao?”
Điềm Điềm ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Mạnh Tử Long, chẳng lẽ anh ta không hiểu ý trong câu nói của mình sao, hay là anh ta giả bộ không hiểu. Điềm Điềm vừa có chút ngượng ngùng cúi đầu nhẹ giọng. “Tôi… Tôi không muốn bị đồng nghiệp cũ hiểu lầm.”
“Tôi nói em có phải tự cao quá không vậy. Em cảm thấy tướng mạo thế này của em mà có người hiểu lầm tôi với em có cái gì sao. Hôm nay trước khi ra khỏi nhà, em có soi gương không?” Mạnh Tử Long nói giọng nhạo báng, chính là xem thường Điềm Điềm.
“Anh… Anh… Miệng của anh sao độc địa đến vậy? Hôm nay ra khỏi cửa nhất định là chưa đánh răng nên thối quá.” Điềm Điềm nhăn mặt, khoa trương vẫy vẫy tay trước mũi.
“Yên tâm, dù em có muốn người khác hiểu lầm, cũng không thể xảy ra chuyện đó.” Mạnh Tử Long thuận thế cầm tay Điềm Điềm. “Đi nhanh lên một chút, lề mề như vậy, có phải muốn kéo dài thời gian ở bên tôi không?”
“Anh… đúng là không biết xấu hổ. Mặt dày thiên hạ vô địch.” Điềm Điềm không còn lời nào để nói, người cô đang nổi giận đùng đùng nên không cảm giác đang bị nắm tay dắt đi.
Mạnh Tử Long vừa bước đến cửa siêu thị đã thu hút biết bao ánh mắt của các cô gái.
“Oa… không phải Tổng giám đốc tập đoàn Long Phỉ đó sao? Thật sự là rất đẹp trai.” Cô gái A nuốt nước miếng.
“Nếu có bạn trai như vậy, kiếp này thật không hối tiếc.” Cô gái B càng thêm khoa trương ảo tưởng.
“Đợi chút, sao anh ấy lại nắm tay con gái?” Sau đó từ từ nhìn lên cô gái đang được Mạnh Tử Long nắm tay. “Tôi… tôi… Tại sao anh ấy nắm tay cô gái kia?” Cô gái A thiếu chút nữa tắt thở ngay tại siêu thị.
Tại sao họ nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như vậy? Chẳng lẽ họ đã nhận ra mình? Mình đã giữ khoảng cách với Mạnh Tử Long rồi mà. Chẳng lẽ như vậy cũng bị họ phát hiện ra mình với anh ta có cái gì đó? Trong đầu Điềm Điềm nẩy lên vô vàn nghi vấn. (Tác giả: ta nói tiểu thư nhà ngươi có năng lực phản ứng hay không, hay là quá đần độn, chẳng lẽ bây giờ vẫn không cảm thấy bị Mạnh Tử Long nắm tay dắt đi sao?)
Điềm Điềm núp sau lưng Mạnh Tử Long yếu ớt hỏi: “ Tại sao họ dùng ánh mắt giết người đó nhìn tôi? Chẳng lẽ tôi có gì bất thường sao?”
May là Mạnh Tử Long không bị cận thị. Nếu không, chỉ với câu hỏi vừa rồi của Điềm Điềm có thể khiến mắt kính của anh ấy từ sống mũi rớt thẳng xuống đất. Mạnh Tử Long xoay người nhìn Điềm Điềm, sau đó nhẹ nhàng nâng tay lên: “Em cảm thấy thế nào?”
Tay. . . Tay . . . Tại sao là hai cái tay . . . Tại sao tay của anh ta giơ lên thì đồng thời tay của mình cũng giơ lên. . . Tại sao. . . . Điềm Điềm rút mạnh tay mình ra khỏi tay Mạnh Tử Long, sợ hãi kêu lên: “Chúng ta nắm tay từ khi nào?”
“Ha ha. . .” Mạnh Tử Long ngây thơ xoay người cười cười
/120
|