Editor: jubbie
"Chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Hạ Vũ đẩy cửa phòng làm việc tổng giám đốc, vừa đúng lúc thấy Mạnh Tử Long cười cười về hướng bóng lưng Điềm Điềm.
Hạ Vũ là bạn chí cốt của Mạnh Tử Long, cũng là phú gia công tử có tiếng, nhân viên công ty đều biết anh ta, cho nên từ trước đến nay, anh ta đến đều không cần báo trước mà đi thẳng lên tầng cao nhất.
"Hôm nay cậu có tâm tình tốt thế nào mà đến chỗ tôi vậy?" Mạnh Tử Long nhìn Hạ Vũ đi vào cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bước đến khoác tay lên vai cậu ta.
"Nhớ cậu quá, tới thăm cậu một chút." Hạ Vũ nhìn Mạnh Tử Long cười nịnh hót.
Nhìn vẻ mặt của Hạ Vũ, cả người Điềm Điềm run lên, má ơi, một người đàn ông còn có dáng vẻ phụ nữ hơn cả phụ nữ thì thật không có thiên lý.
Nịnh hót xong, Hạ Vũ lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, ai da, người đàn ông này tốc độ biến sắc mặt thật là nhanh, mới vừa rồi còn giống như con gái vậy, thế mà lập tức tự đắc giống như người khác thiếu anh ta mấy triệu, Điềm Điềm núp phía sau máy vi tính quan sát Hạ Vũ và Mạnh Tử Long.
Hả? Chờ một chút, người đàn ông này sao nhìn quen mắt vậy nhỉ, giống như đã gặp ở đâu rồi, nhưng mà đã gặp ở đâu? Điềm Điềm nâng tay chống cằm, sắp xếp lại suy nghĩa, cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã gặp người đàn ông này ở đâu.
A, nhớ ra rồi, anh ta không phải người ở bên cạnh Mạnh Tử Long lúc cô đụng vào Mạnh Tử Long lần trước đó sao, còn nhớ lúc đó anh ta nói chuyện với cô giọng điệu cực kì xấu xa, người cô đụng là Mạnh Tử Long không phải anh ta, bây giờ Điềm Điềm nhớ lại có chút không cam lòng, cô lúc đó sao dễ dàng để cho anh ta dùng loại ngữ điệu đó nói chuyện với mình, nếu ông trời cho cô thêm một cơ hội chắc chắn cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hạ Vũ đến ngồi bên cạnh Mạnh Tử Long trên ghế sô pha, "Hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Nghe nói cậu có thư ký riêng còn giấu ở trong phòng làm việc của mình, cho nên tôi hôm nay đến thưởng thức mỹ nữ có thể khiến tổng giám đốc Mạnh chiếu cố đến như vậy." Hạ Vũ nói thẳng vào vấn đề, quả thật hôm nay anh tới đây mục đích đúng là vì xem cô gái đó rốt cuộc là người thế nào mà khiến Mạnh Tử Long ưu ái cho nhiều ngoại lệ như vậy.
Nghe Hạ Vũ nói, Điềm Điềm tay đang chống cằm lập tức trượt tay, đến xem cô, không thể nào, Điềm Điềm bây giờ thật mong mình biết thuật ẩn thân, như vậy có thể lập tức biến mất trước mặt hai người đàn ông này.
"Cậu cũng biết cô ấy." Mạnh Tử Long biết chắc là Hạ Như Vân về nói gì với Hạ Vũ, cho nên cậu ta hôm nay mới cố ý đến đây, Hạ Vũ nổi tiếng thương yêu em gái mình nhất, bất kể em gái cậu ta yêu cầu làm cái gì chỉ cần có thể là cậu ta nhất định giúp, cũng chính bởi vì từ nhỏ đến lớn được mọi người trong nhà nuông chiều, nên Hạ Như Vân trở nên rất ỷ lại, ngay cả Mạnh Tử Long đôi lúc cũng không có cách nào làm khó cô.
"Tôi có biết sao? Vậy tôi càng muốn gặp rốt cuộc là tiểu thư nhà nào mà có sức quyến rũ như vậy."
"Điềm Điềm, em đến đây một chút." Mạnh Tử Long ngược lại rất hào phóng, không hề lo lắng Hạ Vũ sẽ nói cái gì.
Mình không nghe thấy, không nghe thấy, mình nghe không thấy gì, không nghe thấy gì, Mạnh Tử Long đáng chết, gọi cô lúc này làm cái gì, Điềm Điềm núp phía sau máy vi tính không chịu ló đầu, càng thêm không nguyện ý bước ra.
Nếu như Thượng Đế có thể nghe thấy lời cầu nguyện, vậy Điềm Điềm hiện tại nhất định muốn thực hiện nguyện vọng cho hai người đàn ông trước mặt cô lập tức biến mất.
"Chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Hạ Vũ đẩy cửa phòng làm việc tổng giám đốc, vừa đúng lúc thấy Mạnh Tử Long cười cười về hướng bóng lưng Điềm Điềm.
Hạ Vũ là bạn chí cốt của Mạnh Tử Long, cũng là phú gia công tử có tiếng, nhân viên công ty đều biết anh ta, cho nên từ trước đến nay, anh ta đến đều không cần báo trước mà đi thẳng lên tầng cao nhất.
"Hôm nay cậu có tâm tình tốt thế nào mà đến chỗ tôi vậy?" Mạnh Tử Long nhìn Hạ Vũ đi vào cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bước đến khoác tay lên vai cậu ta.
"Nhớ cậu quá, tới thăm cậu một chút." Hạ Vũ nhìn Mạnh Tử Long cười nịnh hót.
Nhìn vẻ mặt của Hạ Vũ, cả người Điềm Điềm run lên, má ơi, một người đàn ông còn có dáng vẻ phụ nữ hơn cả phụ nữ thì thật không có thiên lý.
Nịnh hót xong, Hạ Vũ lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, ai da, người đàn ông này tốc độ biến sắc mặt thật là nhanh, mới vừa rồi còn giống như con gái vậy, thế mà lập tức tự đắc giống như người khác thiếu anh ta mấy triệu, Điềm Điềm núp phía sau máy vi tính quan sát Hạ Vũ và Mạnh Tử Long.
Hả? Chờ một chút, người đàn ông này sao nhìn quen mắt vậy nhỉ, giống như đã gặp ở đâu rồi, nhưng mà đã gặp ở đâu? Điềm Điềm nâng tay chống cằm, sắp xếp lại suy nghĩa, cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã gặp người đàn ông này ở đâu.
A, nhớ ra rồi, anh ta không phải người ở bên cạnh Mạnh Tử Long lúc cô đụng vào Mạnh Tử Long lần trước đó sao, còn nhớ lúc đó anh ta nói chuyện với cô giọng điệu cực kì xấu xa, người cô đụng là Mạnh Tử Long không phải anh ta, bây giờ Điềm Điềm nhớ lại có chút không cam lòng, cô lúc đó sao dễ dàng để cho anh ta dùng loại ngữ điệu đó nói chuyện với mình, nếu ông trời cho cô thêm một cơ hội chắc chắn cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hạ Vũ đến ngồi bên cạnh Mạnh Tử Long trên ghế sô pha, "Hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Nghe nói cậu có thư ký riêng còn giấu ở trong phòng làm việc của mình, cho nên tôi hôm nay đến thưởng thức mỹ nữ có thể khiến tổng giám đốc Mạnh chiếu cố đến như vậy." Hạ Vũ nói thẳng vào vấn đề, quả thật hôm nay anh tới đây mục đích đúng là vì xem cô gái đó rốt cuộc là người thế nào mà khiến Mạnh Tử Long ưu ái cho nhiều ngoại lệ như vậy.
Nghe Hạ Vũ nói, Điềm Điềm tay đang chống cằm lập tức trượt tay, đến xem cô, không thể nào, Điềm Điềm bây giờ thật mong mình biết thuật ẩn thân, như vậy có thể lập tức biến mất trước mặt hai người đàn ông này.
"Cậu cũng biết cô ấy." Mạnh Tử Long biết chắc là Hạ Như Vân về nói gì với Hạ Vũ, cho nên cậu ta hôm nay mới cố ý đến đây, Hạ Vũ nổi tiếng thương yêu em gái mình nhất, bất kể em gái cậu ta yêu cầu làm cái gì chỉ cần có thể là cậu ta nhất định giúp, cũng chính bởi vì từ nhỏ đến lớn được mọi người trong nhà nuông chiều, nên Hạ Như Vân trở nên rất ỷ lại, ngay cả Mạnh Tử Long đôi lúc cũng không có cách nào làm khó cô.
"Tôi có biết sao? Vậy tôi càng muốn gặp rốt cuộc là tiểu thư nhà nào mà có sức quyến rũ như vậy."
"Điềm Điềm, em đến đây một chút." Mạnh Tử Long ngược lại rất hào phóng, không hề lo lắng Hạ Vũ sẽ nói cái gì.
Mình không nghe thấy, không nghe thấy, mình nghe không thấy gì, không nghe thấy gì, Mạnh Tử Long đáng chết, gọi cô lúc này làm cái gì, Điềm Điềm núp phía sau máy vi tính không chịu ló đầu, càng thêm không nguyện ý bước ra.
Nếu như Thượng Đế có thể nghe thấy lời cầu nguyện, vậy Điềm Điềm hiện tại nhất định muốn thực hiện nguyện vọng cho hai người đàn ông trước mặt cô lập tức biến mất.
/120
|