Editor: jubbie
Điềm Điềm sau một hồi gấp gáp chạy ra ngoài, sau cùng cũng phát hiện không có chỗ nào có thể đi, thậm chí còn có cảm giác mọi người chung quanh nhìn cô với ánh mắt khác thường, mặc dù nói là không cần quan tâm đến cái nhìn của các cô gái khác, nhưng người phàm cũng chỉ là người phàm, vẫn luôn quan tâm đến cái nhìn của người khác, căn bản là không thể xem thường công lực của các cô gái đó.
Điềm Điềm tìm một quán cà phê gần công ty ngồi xuống, gọi một ly cà phê và một cái bánh ngọt, đến ngồi ở một góc phía trong, bây giờ cô cần yên tĩnh một chút, không muốn bị quấy rầy.
"Bởi vì là do em pha…" lời nói kia của Mạnh Tử Long cứ quanh quẩn trong đầu Điềm Điềm.
Tại sao anh ta lại nói như vậy? Điềm Điềm không nghĩ ra lý do gì hợp lý để giải thích câu nói kia của anh ta rốt cuộc là có ý gì, mặc dù ngoài mặt ý tứ rất rõ ràng, bởi vì cà phê là do cô pha, nên cho dù khó uống cách mấy anh ta cũng uống hết vào bụng, nhưng anh ta đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Long Phỉ tại sao lại muốn nhân nhượng một nhân viên nhỏ bé như cô đây?
Chẳng lẽ anh ta thích cô? Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Điềm Điềm, "Không thể nào, điều này sao có thể, không thể nào." Điềm Điềm vừa lầm bầm lầu bầu vừa lắc đầu, muốn xua tan ý nghĩ trong đầu.
Nhưng càng không muốn thừa nhận, ý nghĩ này lại càng mãnh liệt.
Từ hôm đụng phải anh, sau đó lại đến làm ở công ty của anh, tự anh ấy chọn trang phục cho cô, rồi cưỡng hôn sau đó nói xin lỗi, đặc biệt nhất là anh sắp xếp cho cô ngồi cùng phòng làm việc, nói cô đem lòng thích anh cũng không có gì đặc biệt, Điềm Điềm thật sự không cách nào thuyết phục mình Mạnh Tử Long không có cảm giác gì với cô.
Nhưng sao người đàn ông ưu tú vậy lại để ý cô gái như cô, nhắc tài hoa thì không giỏi, dáng vóc cũng không có gì đặc biệt, tướng mạo cũng không xinh xắn, trước kia không có cảm giác mình rất tệ, nhưng trước mặt Mạnh Tử Long, Điềm Điềm có cảm giác mình nhỏ bé như một con kiến, một con nhỏ bé tầm thường bị người gác cửa coi thường.
Có lẽ anh ta chỉ nhất thời hiếu kỳ đối với cô, có lẽ vì trước giờ anh gặp toàn mỹ nữ thuộc xã hội thượng lưu, nên tạm thời có chút hứng thú với cháo trắng rau dưa, nhưng cô với anh không cùng chung một thế giới, một ngày nào đó anh phải về với thế giới của anh, còn cô vĩnh viễn không thể đặt chân đến thế giới đó, cho nên tình yêu mới manh nha, cô nhất định phải đem nó bóp chết từ trong trứng nước.
Điềm Điềm sợ Mạnh Tử Long đối xử tốt với cô chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời, sợ tình cảm dịu dàng của anh làm rung động, thật sự sợ một ngày cô bị thương tích đầy mình, mà anh ta lại cười nói với cô tất cả chỉ là trò chơi.
Bất kể những chuyện xảy ra mấy ngày qua là vì lý do gì, bất kể anh ta có lý do gì để đặc biệt đối xử với cô, cô nghĩ mình phải nghiêm túc hoàn thành việc cô cần làm.
Cà phê rất đắng, nhưng trong lòng Điềm Điềm dần dần bình tĩnh lại, trên thế giới xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đã có duyên số định sẳn, tất cả chuyện này dù không bình thường cũng đã xảy ra rồi, vậy thì phải hướng tới phía trước thôi.
Bánh rất ngọt nhưng không ngấy, mùi vị trơn bóng theo khoang miệng Điềm Điềm trôi xuống cổ họng, tất cả chuyện trên thế gian này đều giống như thức ăn đi vào thực quản một cách tự nhiên, chúng ta chỉ là đi lại trên quỹ đạo trước mặt, hướng mình mà đi tới, nếu có một ngày gặp nhau, chuyện phải làm có lẽ chỉ là đơn giản cho nhau một cái ôm mà thôi.
Điềm Điềm sau một hồi gấp gáp chạy ra ngoài, sau cùng cũng phát hiện không có chỗ nào có thể đi, thậm chí còn có cảm giác mọi người chung quanh nhìn cô với ánh mắt khác thường, mặc dù nói là không cần quan tâm đến cái nhìn của các cô gái khác, nhưng người phàm cũng chỉ là người phàm, vẫn luôn quan tâm đến cái nhìn của người khác, căn bản là không thể xem thường công lực của các cô gái đó.
Điềm Điềm tìm một quán cà phê gần công ty ngồi xuống, gọi một ly cà phê và một cái bánh ngọt, đến ngồi ở một góc phía trong, bây giờ cô cần yên tĩnh một chút, không muốn bị quấy rầy.
"Bởi vì là do em pha…" lời nói kia của Mạnh Tử Long cứ quanh quẩn trong đầu Điềm Điềm.
Tại sao anh ta lại nói như vậy? Điềm Điềm không nghĩ ra lý do gì hợp lý để giải thích câu nói kia của anh ta rốt cuộc là có ý gì, mặc dù ngoài mặt ý tứ rất rõ ràng, bởi vì cà phê là do cô pha, nên cho dù khó uống cách mấy anh ta cũng uống hết vào bụng, nhưng anh ta đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Long Phỉ tại sao lại muốn nhân nhượng một nhân viên nhỏ bé như cô đây?
Chẳng lẽ anh ta thích cô? Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Điềm Điềm, "Không thể nào, điều này sao có thể, không thể nào." Điềm Điềm vừa lầm bầm lầu bầu vừa lắc đầu, muốn xua tan ý nghĩ trong đầu.
Nhưng càng không muốn thừa nhận, ý nghĩ này lại càng mãnh liệt.
Từ hôm đụng phải anh, sau đó lại đến làm ở công ty của anh, tự anh ấy chọn trang phục cho cô, rồi cưỡng hôn sau đó nói xin lỗi, đặc biệt nhất là anh sắp xếp cho cô ngồi cùng phòng làm việc, nói cô đem lòng thích anh cũng không có gì đặc biệt, Điềm Điềm thật sự không cách nào thuyết phục mình Mạnh Tử Long không có cảm giác gì với cô.
Nhưng sao người đàn ông ưu tú vậy lại để ý cô gái như cô, nhắc tài hoa thì không giỏi, dáng vóc cũng không có gì đặc biệt, tướng mạo cũng không xinh xắn, trước kia không có cảm giác mình rất tệ, nhưng trước mặt Mạnh Tử Long, Điềm Điềm có cảm giác mình nhỏ bé như một con kiến, một con nhỏ bé tầm thường bị người gác cửa coi thường.
Có lẽ anh ta chỉ nhất thời hiếu kỳ đối với cô, có lẽ vì trước giờ anh gặp toàn mỹ nữ thuộc xã hội thượng lưu, nên tạm thời có chút hứng thú với cháo trắng rau dưa, nhưng cô với anh không cùng chung một thế giới, một ngày nào đó anh phải về với thế giới của anh, còn cô vĩnh viễn không thể đặt chân đến thế giới đó, cho nên tình yêu mới manh nha, cô nhất định phải đem nó bóp chết từ trong trứng nước.
Điềm Điềm sợ Mạnh Tử Long đối xử tốt với cô chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời, sợ tình cảm dịu dàng của anh làm rung động, thật sự sợ một ngày cô bị thương tích đầy mình, mà anh ta lại cười nói với cô tất cả chỉ là trò chơi.
Bất kể những chuyện xảy ra mấy ngày qua là vì lý do gì, bất kể anh ta có lý do gì để đặc biệt đối xử với cô, cô nghĩ mình phải nghiêm túc hoàn thành việc cô cần làm.
Cà phê rất đắng, nhưng trong lòng Điềm Điềm dần dần bình tĩnh lại, trên thế giới xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đã có duyên số định sẳn, tất cả chuyện này dù không bình thường cũng đã xảy ra rồi, vậy thì phải hướng tới phía trước thôi.
Bánh rất ngọt nhưng không ngấy, mùi vị trơn bóng theo khoang miệng Điềm Điềm trôi xuống cổ họng, tất cả chuyện trên thế gian này đều giống như thức ăn đi vào thực quản một cách tự nhiên, chúng ta chỉ là đi lại trên quỹ đạo trước mặt, hướng mình mà đi tới, nếu có một ngày gặp nhau, chuyện phải làm có lẽ chỉ là đơn giản cho nhau một cái ôm mà thôi.
/120
|