Editor: jubbie
Mạnh Tử Long giơ tay kéo cổ áo Điềm Điềm lên, "Coi chừng bị lạnh, tôi nhìn em đi vào."
Động tác dịu dàng tao nhã, ánh mắt ấy sao mà đưa tình đắm đuối, Điềm Điềm có thể nghe rõ trái tim mình đập mạnh và nhanh hơn bình thường rất nhiều.
"Bái bai." Điềm Điềm vẫy tay với anh, xoay người đi về hướng cầu thang.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Mạnh Tử Long nhìn bóng lưng Điềm Điềm dần đi xa vào các tầng lầu cũ nát.
Cái khoảng không gian này sớm đã không còn người nào cư ngụ, các phòng xung quanh mọi người cũng đã bỏ đi, chỉ còn lại vài cụ già tiếp tục ở lại chờ cho đến khi mình về với trời đất.
Bóng lưng Điềm Điềm đi xa để lại cho anh nhiều tâm tình, cô đã chịu nhiều cực khổ hai mươi năm qua, "Điềm Điềm." Anh bỗng gọi tên cô trước khi Điềm Điềm sắp biến mắt trong tầm mắt, không biết là tại sao, có lẽ chỉ đơn thuần muốn gọi tên cô thôi.
Điềm Điềm xoay người, dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn về phía người đàn ông anh tuấn đứng nghiêm nghị cạnh chiếc xe, "Chuyện gì?"
"A, không có gì, nghỉ ngơi sớm một chút." Thật ra anh cũng không có gì muốn nói, chỉ là đột nhiên không nỡ để cô đi xa, đột nhiên muốn thu bóng hình cô trong tầm mắt mình mãi mãi.
"Lái xe cẩn thận một chút." Điềm Điềm cười, dù dưới ánh đèn ngoài hiên tối mù mù, nhưng Mạnh Tử Long vẫn thấy cô cười vô cùng đẹp.
Loại cảm giác này thật ấm áp thật hạnh phúc, Điềm Điềm đột nhiên cảm thấy có người bên cạnh quan tâm mình cũng không tồi, có lẽ tôi nên cho mình cũng như cho chúng ta một cơ hội.
Cửa sắt cũ kỹ phát ra tiếng ken két, Thư Uyển từ cửa sổ nhìn ra thấy xe hơi và một thanh niên mặc âu phục đưa cô về, "Điềm Điềm, cậu kia mới đưa con về à?"
Thật ra Thư Uyển muốn hỏi đó có phải là bạn trai cô không, nhưng lại nuốt vào mấy lời muốn nói này.
Điềm Điềm vừa cởi giày vừa trả lời Thư Uyển, "A, anh ấy là sếp của con, thấy con là con gái mà đi về trễ sợ không an toàn nên anh ta đưa con về, mẹ ăn cơm chưa?"
"Sếp của con tốt quá." Nhìn ánh mắt hoảng hốt của Điềm Điềm, Thư Uyển biết ngay là cô nói dối, nhưng dù sao cũng đã lớn rồi, có một số việc không tiện hỏi nhiều, "Mẹ còn chưa ăn, đợi con về ăn chung."
"Mẹ, từ nay về sau nếu con về trễ mẹ cũng không cần chờ con về ăn cơm."
Thư Uyển nhận thấy Điềm Điềm đã thay đổi, trước kia khi hết giờ làm về nhà thích lôi kéo bà nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nhưng sau khi đổi công việc ở siêu thị thì cả người lúc nào cũng hoảng hốt, giống như có tâm sự, tâm tình luôn bất định.
"A, tốt, vậy chúng ta đi ăn cơm." Điềm Điềm kéo tay Thư Uyển qua ngồi bên cạnh bàn ăn, "Mẹ ăn trước đi, con bưng đồ ăn ra."
Được ăn các món do chính tay Thư Uyển làm, Điềm Điềm cảm giác một ngày trôi qua thật hạnh phúc, "Mẹ, tài nấu nướng của mẹ càng ngày càng ngon."
"Thích thì ăn nhiều chút đi." Thư Uyển cầm đũa gấp đồ ăn bỏ vào chén Điềm Điềm.
Đối với tình yêu có lẽ em không đủ tự tin, em vẫn nghĩ mình không xứng với anh, nhưng đã quên đi tấm lòng của anh, quên mất nỗi đau của anh, em ích kỷ như vậy muốn có nhưng lại sợ trả giá.
Tha thứ cho em bị động, tha thứ cho em mềm yếu, cũng chỉ vì em sợ bị thương, sợ lúc em yêu anh thật thì anh sẽ tàn nhẫn nói với em tất cả chỉ là trò chơi, mà anh chính là người làm chủ trò chơi này, còn em chỉ là diễn viên trong trò chơi đó mà thôi.
Mạnh Tử Long giơ tay kéo cổ áo Điềm Điềm lên, "Coi chừng bị lạnh, tôi nhìn em đi vào."
Động tác dịu dàng tao nhã, ánh mắt ấy sao mà đưa tình đắm đuối, Điềm Điềm có thể nghe rõ trái tim mình đập mạnh và nhanh hơn bình thường rất nhiều.
"Bái bai." Điềm Điềm vẫy tay với anh, xoay người đi về hướng cầu thang.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Mạnh Tử Long nhìn bóng lưng Điềm Điềm dần đi xa vào các tầng lầu cũ nát.
Cái khoảng không gian này sớm đã không còn người nào cư ngụ, các phòng xung quanh mọi người cũng đã bỏ đi, chỉ còn lại vài cụ già tiếp tục ở lại chờ cho đến khi mình về với trời đất.
Bóng lưng Điềm Điềm đi xa để lại cho anh nhiều tâm tình, cô đã chịu nhiều cực khổ hai mươi năm qua, "Điềm Điềm." Anh bỗng gọi tên cô trước khi Điềm Điềm sắp biến mắt trong tầm mắt, không biết là tại sao, có lẽ chỉ đơn thuần muốn gọi tên cô thôi.
Điềm Điềm xoay người, dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn về phía người đàn ông anh tuấn đứng nghiêm nghị cạnh chiếc xe, "Chuyện gì?"
"A, không có gì, nghỉ ngơi sớm một chút." Thật ra anh cũng không có gì muốn nói, chỉ là đột nhiên không nỡ để cô đi xa, đột nhiên muốn thu bóng hình cô trong tầm mắt mình mãi mãi.
"Lái xe cẩn thận một chút." Điềm Điềm cười, dù dưới ánh đèn ngoài hiên tối mù mù, nhưng Mạnh Tử Long vẫn thấy cô cười vô cùng đẹp.
Loại cảm giác này thật ấm áp thật hạnh phúc, Điềm Điềm đột nhiên cảm thấy có người bên cạnh quan tâm mình cũng không tồi, có lẽ tôi nên cho mình cũng như cho chúng ta một cơ hội.
Cửa sắt cũ kỹ phát ra tiếng ken két, Thư Uyển từ cửa sổ nhìn ra thấy xe hơi và một thanh niên mặc âu phục đưa cô về, "Điềm Điềm, cậu kia mới đưa con về à?"
Thật ra Thư Uyển muốn hỏi đó có phải là bạn trai cô không, nhưng lại nuốt vào mấy lời muốn nói này.
Điềm Điềm vừa cởi giày vừa trả lời Thư Uyển, "A, anh ấy là sếp của con, thấy con là con gái mà đi về trễ sợ không an toàn nên anh ta đưa con về, mẹ ăn cơm chưa?"
"Sếp của con tốt quá." Nhìn ánh mắt hoảng hốt của Điềm Điềm, Thư Uyển biết ngay là cô nói dối, nhưng dù sao cũng đã lớn rồi, có một số việc không tiện hỏi nhiều, "Mẹ còn chưa ăn, đợi con về ăn chung."
"Mẹ, từ nay về sau nếu con về trễ mẹ cũng không cần chờ con về ăn cơm."
Thư Uyển nhận thấy Điềm Điềm đã thay đổi, trước kia khi hết giờ làm về nhà thích lôi kéo bà nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nhưng sau khi đổi công việc ở siêu thị thì cả người lúc nào cũng hoảng hốt, giống như có tâm sự, tâm tình luôn bất định.
"A, tốt, vậy chúng ta đi ăn cơm." Điềm Điềm kéo tay Thư Uyển qua ngồi bên cạnh bàn ăn, "Mẹ ăn trước đi, con bưng đồ ăn ra."
Được ăn các món do chính tay Thư Uyển làm, Điềm Điềm cảm giác một ngày trôi qua thật hạnh phúc, "Mẹ, tài nấu nướng của mẹ càng ngày càng ngon."
"Thích thì ăn nhiều chút đi." Thư Uyển cầm đũa gấp đồ ăn bỏ vào chén Điềm Điềm.
Đối với tình yêu có lẽ em không đủ tự tin, em vẫn nghĩ mình không xứng với anh, nhưng đã quên đi tấm lòng của anh, quên mất nỗi đau của anh, em ích kỷ như vậy muốn có nhưng lại sợ trả giá.
Tha thứ cho em bị động, tha thứ cho em mềm yếu, cũng chỉ vì em sợ bị thương, sợ lúc em yêu anh thật thì anh sẽ tàn nhẫn nói với em tất cả chỉ là trò chơi, mà anh chính là người làm chủ trò chơi này, còn em chỉ là diễn viên trong trò chơi đó mà thôi.
/120
|