Editor: jubbie
"Ai vậy?" Điềm Điềm đang nằm trên giường, nghe có người nhấn chuông ở cửa.
"Tôi đưa bữa tối đến."
"A, tới rồi."
Điềm Điềm nhìn người phục vụ mang đồ ăn vào mà choáng váng, bữa tối sao mà phong phú quá vậy, thịt bò bít tết, rượu đỏ, còn có cả nến, đây là muốn trong phòng khách sạn ăn tối dưới ánh nến sao, nhưng mà cùng ăn bữa tối dưới nến với anh ta thế này không khí có phần hơi kỳ quái.
"Bữa tối đưa tới rồi." Điềm Điềm nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng làm việc.
"Vào đi."
Điềm Điềm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Mạnh Tử Long đang chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng khiến Điềm Điềm nhìn không rời mắt.
Người ta nói đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất, quả không sai, bây giờ nhìn Mạnh Tử Long thật bình thản, thật anh tuấn.
Điềm Điềm nhẹ bước chân, sợ quấy rầy anh đang chăm chú làm việc, lẳng lặng đi đến bên cạnh anh, yên lặng đứng phía sau.
Mạnh Tử Long đột nhiên xoay người, kéo tay, Điềm Điềm liền ngã ngồi trên hai chân anh ta.
Trên đùi anh ta nhiệt độ rất cao, Điềm Điềm như ngồi phải bàn chông, khó chịu muốn đứng lên.
"Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát, ôm một lát thôi." Mạnh Tử Long ngửi mùi thơm trên tóc cô, cả người cô toát ra mùi thơm sữa tắm nhè nhẹ.
Trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hai người hít thở, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất.
Hai người cứ như vậy ngồi ôm nhau trong phòng, cô gái ngồi trên đùi chàng trai, chàng trai ôm thắt eo cô gái, hình ảnh đó thật hài hòa xinh đẹp.
"Đi, ra ngoài ăn cơm thôi." Trong nháy mắt khuôn mặt Mạnh Tử Long tràn đầy nụ cười, dắt tay Điềm Điềm.
Mạnh Tử Long thanh nhã kéo ghế mời Điềm Điềm ngồi, nhẹ nhàng rót đầy ly rượu đỏ giúp cô, động tác tao nhã như một quý ông thật thụ.
Vốn không biết uống rượu nên Điềm Điềm mới uống ba ly đã cảm giác chóng mặt, cả người như bay lượn trên trời.
"Em muốn uống rượu, em muốn uống." Điềm Điềm rõ ràng đã say, đứng lên giựt chai rượu trong tay Mạnh Tử Long muốn uống tiếp, người uống say luôn cho rằng mình không say.
"Điềm Điềm, em uống say rồi, đừng uống nữa." Mạnh Tử Long để chai rượu xuống, đem Điềm Điềm ôm vào ngực.
"Em không có say, ai nói em say, tửu lượng của em rất tốt, làm sao có thể dễ dàng say như vậy." Điềm Điềm quơ tay múa khắp nới, thân thể không ngừng lắc lắc.
"Điềm Điềm, em say thật rồi." Mạnh Tử Long dùng sức bế cả người Điềm Điềm lên, "Điềm Điềm, chúng ta đi ngủ."
"Ngủ? Em không cần ngủ, chúng ta tiếp tục uống, em còn chưa uống đủ mà."
Điềm Điềm đánh vào đầu, vai Mạnh Tử Long, nhưng anh lại không thấy đau, có thể ôm người con gái mình yêu mến khiến anh cảm thấy thật hạnh phúc.
Điềm Điềm không kêu la làm khó nữa, cả người dính xuống giường mềm mại, xoay chuyển cơ thể tìm tư thế thoải mái rồi bắt đầu ngủ say, chỗ thoải mái dĩ nhiên là trong lồng ngực ấm áp kia của Mạnh Tử Long.
"Điềm Điềm, em đè lên tay anh rồi." Mạnh Tử Long muốn rút tay mình ra nhưng sợ làm cô giật mình tỉnh giấc.
Bất đắc dĩ đặt một nụ hôn lên trán cô, ôm cô vào ngực, anh nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
"Ai vậy?" Điềm Điềm đang nằm trên giường, nghe có người nhấn chuông ở cửa.
"Tôi đưa bữa tối đến."
"A, tới rồi."
Điềm Điềm nhìn người phục vụ mang đồ ăn vào mà choáng váng, bữa tối sao mà phong phú quá vậy, thịt bò bít tết, rượu đỏ, còn có cả nến, đây là muốn trong phòng khách sạn ăn tối dưới ánh nến sao, nhưng mà cùng ăn bữa tối dưới nến với anh ta thế này không khí có phần hơi kỳ quái.
"Bữa tối đưa tới rồi." Điềm Điềm nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng làm việc.
"Vào đi."
Điềm Điềm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Mạnh Tử Long đang chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng khiến Điềm Điềm nhìn không rời mắt.
Người ta nói đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất, quả không sai, bây giờ nhìn Mạnh Tử Long thật bình thản, thật anh tuấn.
Điềm Điềm nhẹ bước chân, sợ quấy rầy anh đang chăm chú làm việc, lẳng lặng đi đến bên cạnh anh, yên lặng đứng phía sau.
Mạnh Tử Long đột nhiên xoay người, kéo tay, Điềm Điềm liền ngã ngồi trên hai chân anh ta.
Trên đùi anh ta nhiệt độ rất cao, Điềm Điềm như ngồi phải bàn chông, khó chịu muốn đứng lên.
"Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát, ôm một lát thôi." Mạnh Tử Long ngửi mùi thơm trên tóc cô, cả người cô toát ra mùi thơm sữa tắm nhè nhẹ.
Trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hai người hít thở, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất.
Hai người cứ như vậy ngồi ôm nhau trong phòng, cô gái ngồi trên đùi chàng trai, chàng trai ôm thắt eo cô gái, hình ảnh đó thật hài hòa xinh đẹp.
"Đi, ra ngoài ăn cơm thôi." Trong nháy mắt khuôn mặt Mạnh Tử Long tràn đầy nụ cười, dắt tay Điềm Điềm.
Mạnh Tử Long thanh nhã kéo ghế mời Điềm Điềm ngồi, nhẹ nhàng rót đầy ly rượu đỏ giúp cô, động tác tao nhã như một quý ông thật thụ.
Vốn không biết uống rượu nên Điềm Điềm mới uống ba ly đã cảm giác chóng mặt, cả người như bay lượn trên trời.
"Em muốn uống rượu, em muốn uống." Điềm Điềm rõ ràng đã say, đứng lên giựt chai rượu trong tay Mạnh Tử Long muốn uống tiếp, người uống say luôn cho rằng mình không say.
"Điềm Điềm, em uống say rồi, đừng uống nữa." Mạnh Tử Long để chai rượu xuống, đem Điềm Điềm ôm vào ngực.
"Em không có say, ai nói em say, tửu lượng của em rất tốt, làm sao có thể dễ dàng say như vậy." Điềm Điềm quơ tay múa khắp nới, thân thể không ngừng lắc lắc.
"Điềm Điềm, em say thật rồi." Mạnh Tử Long dùng sức bế cả người Điềm Điềm lên, "Điềm Điềm, chúng ta đi ngủ."
"Ngủ? Em không cần ngủ, chúng ta tiếp tục uống, em còn chưa uống đủ mà."
Điềm Điềm đánh vào đầu, vai Mạnh Tử Long, nhưng anh lại không thấy đau, có thể ôm người con gái mình yêu mến khiến anh cảm thấy thật hạnh phúc.
Điềm Điềm không kêu la làm khó nữa, cả người dính xuống giường mềm mại, xoay chuyển cơ thể tìm tư thế thoải mái rồi bắt đầu ngủ say, chỗ thoải mái dĩ nhiên là trong lồng ngực ấm áp kia của Mạnh Tử Long.
"Điềm Điềm, em đè lên tay anh rồi." Mạnh Tử Long muốn rút tay mình ra nhưng sợ làm cô giật mình tỉnh giấc.
Bất đắc dĩ đặt một nụ hôn lên trán cô, ôm cô vào ngực, anh nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
/120
|