Editor: jubbie
Còn chưa ra khỏi cổng bệnh viện, Điềm Điềm bấm số điện thoại của Mạnh Tử Long, lúc điện thoại reo, anh vẫn đang làm việc ở công ty, đột nhiên nhận được điện thoại cô gọi đến, trong lòng có chút kích động.
"A lô!" Anh nhấc điện thoại, giọng nói dịu dàng một cách lạ thường, Điềm Điềm ở đầu dây bên kia sửng sốt tưởng mình gọi nhầm số, nhưng nhìn lại màn hình di động hiện dãy số không sai.
"A lô, bây giờ anh có rãnh không?" Điềm Điềm trong lòng bất định bất an, cô không biết Mạnh Tử Long có nhận lời giúp cô hay không, nếu anh không đồng ý, cô thật không biết phải làm sao.
"Ừ, có chuyện gì không?" Tay cầm bút đã để xuống, cẩn thận lắng nghe giọng nói Điềm Điềm đầu dây bên kia.
"Anh bây giờ ở đâu? Em đến chỗ anh!"
"Anh ở công ty." Cô nói đến tìm anh, Mạnh Tử Long có chút kích động, đây hình như là lần đầu tiên cô chủ động tìm anh.
"Được, vậy em lập tức tới đó, anh chờ em nha." Điềm Điềm cúp điện thoại, đón taxi đến công ty, bây giờ trong lòng cô thật khẩn trương, cô sợ không tìm được anh, sợ hơn là anh không đồng ý giúp cô, dù sao đó không phải là món tiền nhỏ, anh hoàn toàn có quyền từ chối.
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Tử Long không có tâm trạng đọc văn kiện, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Làm sao mà đến giờ vẫn chưa đến, anh cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, anh bất an đứng lên đi đến cửa, mở ra nhìn trên hành làng không một bóng người.
Nhân viên công ty đã tan sở, chỉ còn mình anh vẫn còn ở công ty làm việc, cho nên người làm sếp như vậy cũng không phải cái gì cũng tốt, anh bỏ thời gian nhiều hơn người thường gấp mấy lần, mọi người thường chỉ thấy mặt vinh quang chói lọi mà không nhìn thấy những nỗ lực phía sau của anh.
Nghe được tiếng bước chân cuối hành lang, Mạnh Tử Long vội vàng đóng cửa, quay về ngồi xuống ghế, cầm lên cây bút trên bàn, ra dáng đang làm việc nghiêm túc.
Điềm Điềm liền gõ cửa, cũng không để ý, trực tiếp đẩy cửa đi vào, thấy Mạnh Tử Long đang cúi đầu nhìn văn kiện, cô cảm thấy mình có phần hơi lỗ mãng, nhưng bây giờ cô cũng không để ý tới nhiều thứ như vậy.
"Tổng giám đốc." Cô nhẹ giọng gọi anh.
"Gọi anh là Long." Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, cô không hiểu tình cảm trong ánh mắt đó.
"Tại sao?" Đột nhiên anh bắt cô xưng hô như vậy, cô cảm thấy không hiểu.
"Em chỉ cần làm theo là được rồi."
"Long." Điềm Điềm không kiên nhẫn, chỉ có thể gọi như vậy, dù sao bây giờ cô có chuyện cần anh giúp đỡ, cô đương nhiên muốn làm vui lòng anh.
"Thật biết nghe lời, tìm anh có chuyện gì?" Nghe giọng nói mềm mại của cô, Mạnh Tử Long cảm giác cả trái tim mình dường như tan chảy.
"Em…" Trong khoảng thời gian ngắn, Điềm Điềm không biết phải nói như thế nào, mạo muội cầu xin anh giúp như vậy, anh có đáp ứng không? "Em muốn xin anh giúp một chuyện."
"Chuyện gì? Nói đi."
"Em… em muốn hỏi anh ứng tiền lương trước."
Mạnh Tử Long không nói lời nào, chỉ nhìn cô, Điềm Điềm sốt ruột, "Em biết chuyện em nhờ như vậy là không tốt lắm, nhưng lúc này em thật rất cần tiền."
"Tới đây." Mạnh Tử Long ý bảo cô tới bên cạnh.
Điềm Điềm không dám phản kháng, ngoan ngoãn tới bên cạnh anh, sau đó bị anh kéo ngồi lên đùi, tay của anh ôm eo cô rất tự nhiên.
"Điềm Điềm, chuyện của ba em, em không cần lo lắng, anh đã sắp xếp rồi, chuyện tiền bạc em cũng không cần lo lắng." Anh nhẹ nhàng vuốt gương mặt cô, có thể nhận thấy cô bây giờ vô cùng khẩn trương, nên anh nghĩ phải giúp cô thư giãn hơn.
Còn chưa ra khỏi cổng bệnh viện, Điềm Điềm bấm số điện thoại của Mạnh Tử Long, lúc điện thoại reo, anh vẫn đang làm việc ở công ty, đột nhiên nhận được điện thoại cô gọi đến, trong lòng có chút kích động.
"A lô!" Anh nhấc điện thoại, giọng nói dịu dàng một cách lạ thường, Điềm Điềm ở đầu dây bên kia sửng sốt tưởng mình gọi nhầm số, nhưng nhìn lại màn hình di động hiện dãy số không sai.
"A lô, bây giờ anh có rãnh không?" Điềm Điềm trong lòng bất định bất an, cô không biết Mạnh Tử Long có nhận lời giúp cô hay không, nếu anh không đồng ý, cô thật không biết phải làm sao.
"Ừ, có chuyện gì không?" Tay cầm bút đã để xuống, cẩn thận lắng nghe giọng nói Điềm Điềm đầu dây bên kia.
"Anh bây giờ ở đâu? Em đến chỗ anh!"
"Anh ở công ty." Cô nói đến tìm anh, Mạnh Tử Long có chút kích động, đây hình như là lần đầu tiên cô chủ động tìm anh.
"Được, vậy em lập tức tới đó, anh chờ em nha." Điềm Điềm cúp điện thoại, đón taxi đến công ty, bây giờ trong lòng cô thật khẩn trương, cô sợ không tìm được anh, sợ hơn là anh không đồng ý giúp cô, dù sao đó không phải là món tiền nhỏ, anh hoàn toàn có quyền từ chối.
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Tử Long không có tâm trạng đọc văn kiện, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Làm sao mà đến giờ vẫn chưa đến, anh cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, anh bất an đứng lên đi đến cửa, mở ra nhìn trên hành làng không một bóng người.
Nhân viên công ty đã tan sở, chỉ còn mình anh vẫn còn ở công ty làm việc, cho nên người làm sếp như vậy cũng không phải cái gì cũng tốt, anh bỏ thời gian nhiều hơn người thường gấp mấy lần, mọi người thường chỉ thấy mặt vinh quang chói lọi mà không nhìn thấy những nỗ lực phía sau của anh.
Nghe được tiếng bước chân cuối hành lang, Mạnh Tử Long vội vàng đóng cửa, quay về ngồi xuống ghế, cầm lên cây bút trên bàn, ra dáng đang làm việc nghiêm túc.
Điềm Điềm liền gõ cửa, cũng không để ý, trực tiếp đẩy cửa đi vào, thấy Mạnh Tử Long đang cúi đầu nhìn văn kiện, cô cảm thấy mình có phần hơi lỗ mãng, nhưng bây giờ cô cũng không để ý tới nhiều thứ như vậy.
"Tổng giám đốc." Cô nhẹ giọng gọi anh.
"Gọi anh là Long." Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, cô không hiểu tình cảm trong ánh mắt đó.
"Tại sao?" Đột nhiên anh bắt cô xưng hô như vậy, cô cảm thấy không hiểu.
"Em chỉ cần làm theo là được rồi."
"Long." Điềm Điềm không kiên nhẫn, chỉ có thể gọi như vậy, dù sao bây giờ cô có chuyện cần anh giúp đỡ, cô đương nhiên muốn làm vui lòng anh.
"Thật biết nghe lời, tìm anh có chuyện gì?" Nghe giọng nói mềm mại của cô, Mạnh Tử Long cảm giác cả trái tim mình dường như tan chảy.
"Em…" Trong khoảng thời gian ngắn, Điềm Điềm không biết phải nói như thế nào, mạo muội cầu xin anh giúp như vậy, anh có đáp ứng không? "Em muốn xin anh giúp một chuyện."
"Chuyện gì? Nói đi."
"Em… em muốn hỏi anh ứng tiền lương trước."
Mạnh Tử Long không nói lời nào, chỉ nhìn cô, Điềm Điềm sốt ruột, "Em biết chuyện em nhờ như vậy là không tốt lắm, nhưng lúc này em thật rất cần tiền."
"Tới đây." Mạnh Tử Long ý bảo cô tới bên cạnh.
Điềm Điềm không dám phản kháng, ngoan ngoãn tới bên cạnh anh, sau đó bị anh kéo ngồi lên đùi, tay của anh ôm eo cô rất tự nhiên.
"Điềm Điềm, chuyện của ba em, em không cần lo lắng, anh đã sắp xếp rồi, chuyện tiền bạc em cũng không cần lo lắng." Anh nhẹ nhàng vuốt gương mặt cô, có thể nhận thấy cô bây giờ vô cùng khẩn trương, nên anh nghĩ phải giúp cô thư giãn hơn.
/120
|