Cô cười lên bộ dạng thật rất đẹp, đại khái chỉ có chính cô là không biết mình có bao nhiêu hấp dẫn.
Trịnh Bồi Hiên mất một lúc mới hồi hồn lại, thì đã thấy ly rượu trong tay Điềm Điềm bị cô uống một hơi hết sạch: "Uống ngon thật, cho thêm một ly." Cô đang lắc lắc ly rượu híp mắt cười nhìn về người pha rượu.
"Uống nữa sẽ say đấy." Trịnh Bồi Hiên vội vàng tiến lên ngăn cản động tác của Điềm Điềm, phải biết rượu này tác dụng chậm nhưng rất nặng, có lẽ hiện tại cô không cảm thấy gì nhưng lúc rượu bắt đầu ngấm sẽ thấy rất khó chịu.
"Uống thêm một ly nữa thôi được không?" Điềm Điềm đua mọt ngón tay lên trước mặt Trịnh Bồi Hiên kỳ kèo.
"Không được, bạn sẽ bị say mất." Con gái uống rượu say chính là chuyện rất phiền phức, lại nói hắn không biết sau khi uống say cô sẽ trở thành người như thế nào, cho nên an toàn nhất vẫn là không nên để cho cô say thì tốt hơn.
"Quỷ hẹp hòi, lại không cần cậu trả tiền, cho tôi thêm một ly." Cô chợt hướng về người pha chế rượu gầm gừ, người pha chế rượu rõ ràng bị cô dọa sợ lại rót cho cô thêm một ly: “Hắc, hắc, anh tương đối tốt đấy." Cô cười với người pha rượu sau đó quay đầu liếc nhìn về phía Trịnh Bồi Hiên.
Rượu mới vừa đến trong tay của cô, Trịnh Bồi hiên còn không kịp ngăn cản liền bị Điềm Điềm uống một hơi cạn sạch: "A, thật sự rất sảng khoái." Vị tê tê cay cay thấm theo đầu lưỡi chạy thẳng vào trong dạ dày khiến tâm tình Điềm Điềm cũng trở nên tốt hơn.
"Đồ ngon như vậy thế mà không sớm để cho mình uống. . ...., thiệt là, biết vậy thì đã không thèm rủ bạn cùng đi uống rượu." Rõ ràng Điềm Điềm vẫn đang tức giận chuyện Trịnh Bồi Hiên ngăn cản cô lúc nãy.
Đối mặt với một cô gái ngây thơ như vậy, Trịnh Bồi Hiên đành phải cam chịu, dứt khoát ngồi ở bên cạnh không nói, chỉ là nhìn cô một ly tiếp một ly đem hơi rượu nồng nặc rót vào trong bụng, sau đó nhìn cô cười thật rực rỡ như ánh mặt trời sớm mai, cái cô nhóc này thật là dễ dàng thỏa mãn, chỉ có mấy ly rượu dã khiến cô vui mừng tới mức này rồi.
Mạnh Tử Long sau khi hỏi thăm rất nhiều sinh viên, cuối cùng cũng ý thức được mình làm như thế không phải là biện pháp hay, giống như là đang mò kim đáy bể vậy, lần nữa lại lấy di động ra gọi cho Điềm Điềm nhưng vẫn nghe thấy tiếng nói lịch sự của tổng đài “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau."
Anh tức giận muốn đem điện thoại di động đập nát, nhưng vẫn cố nhịn, nếu như cô xảy ra chuyện gì mà lại không thể gọi được cho anh, nhất định là cô sẽ rất sợ hãi.
Mạnh Tử Long cơ hồ tìm khắp cả sân trường đều không tìm được bóng dáng của Điềm Điềm, anh nghĩ có lẽ cô đã về nhà rồi không chừng, thế nhưng khi anh liên tục vượt đèn đỏ lao về nhà thì cả tòa biệt thự vẫn chìm trong bóng đêm lạnh lẽo, tim của anh lập tức chìm đến đáy vực.
Đấm mạnh một cú vào tay lái, khiến cả cái xe rung lên, nhưng anh lại không hề cảm thấy đau đớn gì cả, vì nỗi đau đớn trong lòng đã lấn át mọi cảm giác của anh lúc này.
"Uống..., chúng ta uống nữa." Dưới tác dụng của rượu khuôn mặt trắng nõn của cô rự rỡ như một đóa hoa anh đào đang khoe sắc, Trịnh Bồi Hiên nhìn cô trong lòng không nhịn được cảm giác muốn hôn vào đôi má thơm tho kia.
"Bạn say rồi." Hắn cầm lấy ly rượu cô đang hua hua trước mặt hắn: "Tôi đưa bạn về nhà."
Trịnh Bồi Hiên đoạt lấy ly rượu trong tay Điềm Điềm, đỡ ngang hông cô, để cả sức nặng của cô dựa cả vào người hắn: "Nhà bạn ở chỗ nào?"
"Nhà, nhà, ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Điềm Điềm quơ múa cánh tay trống không, lúc thì phát ra tiếng thở dài một lát lại phát ra tiếng cười.
Bây giờ đã là cuối hạ, buổi tối đã có gió lạnh, lại thêm Điềm Điềm đang uống say, khi gió lạnh thổi vào mặt cô, Trịnh Bồi Hiên cảm nhận rất rõ sự hưng phấn của cô.
"Sao vậy, rất lạnh sao?" Vốn là cánh tay đang đỡ lấy eo cô liền siết chặt thêm một chút để cô nằm hẳn trong lồng ngực mình, để cho cô thêm chút hơi ấm.
Mặc dù như vậy cả người Điềm Điềm vẫn không ngừng run rẩy, Trịnh Bồi Hiên liền nghe thấy tiếng khóc của cô, hắn khẩn trương nâng khuôn mặt cô lên: "Tại sao khóc?"
Điềm Điềm cũng không nói chuyện, chỉ là dùng hết sức để khóc, thật giống như muốn đem tất cả uất ức trong hai mươi năm qua khóc hết trong một đêm này.
"Nhà bạn ở nơi nào? Tôi đưa bạn trở về." Tiếp tục như vậy thật sự không phải là biện pháp hay, cô sẽ bị bệnh.
"Nơi đó. . . . . ." Điền Điềm tùy tiện chỉ một hướng.
Trịnh Bồi Hiên cảm thấy trên đầu có một đàn quạ vừa bay qua, nơi đó là nơi nào, tiểu thư làm phiền cô nói rõ ràng có được hay không, hắn thật không biết mình là làm sao lại có thể bồi một nữ sinh mới biết có một ngày đi uống rượu, đáng chết là lại để cho cô uống say.
"Thôi, tôi đưa bạn đến khách sạn."
"Khách sạn?" Cái từ này mới vừa lọt vào trong đầu Điềm Điềm đã làm cô sợ hãi rồi: "Gọi điện thoại, gọi điện thoại." Giọng nói của cô bất giác hơi cao, không ngừng lục lọi điện thoại trong túi, tấ cả suy nghĩ của cô lúc này đều hướng về Mạnh Tử Long.
"Ah? Tại sao lại tắt máy?" Điềm Điềm mải nhìn màn hình đen ngòm của điện thoại, cả người liền mất đi chỗ dựa không ngừng chao đảo.
"Mở máy, àh!" Sau đó liền nghe thấy tiếng cô hô to.
Trịnh Bồi Hiên chỉ ở một bên nhìn cô, nhìn bộ dạng cô say khướt, hắn không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nghe nói lúc uống rượu say sau đó có thể nghĩ tới người nào đó thì khẳng định người đó đối với mình là người rất quan trọng, hắn chỉ muốn xem một chút cái người rất quan trọng đó của cô là ai.
Điện thoại di động mới vừa mở ra liền bị tiếng chuông tấn công dồn dập, điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông dọa cho Điềm Điềm sợ hãi, cô trợn to hai mắt ngẩn người tại chỗ không có phản ứng.
Một hồi lâu cô mới kịp hồi hồn phản ứng lại, nhưng là chuông điện thoại cũng vừa ngừng: "Này, này, sao anh lại không nói lời nào." Điềm Điềm hướng về phía điện thoại di động kêu mấy tiếng nhưng không nghe được bất kỳ âm thanh nào của đối phương.
"Hì hì. . . . . . cuối cùng mày cũng lại vang lên." Điềm Điềm cầm điện thoại di động vội vàng nhấn phím call, "Này, này, em đang nói chuyện với anh nha. . . . . ." Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng như cũ .
Khi đường dây điện thoại được kết nối, Mạnh Tử Long có cảm giác trái tim mình muốn vọt ra khỏi lồng ngực, anh nghĩ muốn khiển trách cô, nhưng mà khi nghe thấy tiếng cô ục ục lẩm bẩm mơ mơ màng màng lúc đó tất cả tức giận cũng biến thành lo lắng, "Em bây giờ đang ở nơi nào?"
"Ở nơi nào?" Điềm Điềm ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình giống như căn bản không biết chỗ này: "Này, tôi bây giờ đang ở đâu?" Cô quay sang rống to với Trịnh Bồi Hiên.
"Quán bar CC."
"A, bây giờ em đang ở quán bar CC."
"Đứng ở nơi đó đừng đi đâu, bây giờ anh sẽ lập tức tới đón em."
"Này, uy. . . . . ." Điện thoại đã bị cắt đứt, nhưng Điềm Điềm vẫn chưa từ bỏ ý định cầm điện thoại tiếp tục nói, "Này, em đang nói chuyện với anh nha, làm sao anh lại không nói lời nào?"
Cô nhìn điện thoại di động lại đen ngòm, cô vội vàng ấn cho nó sáng lên, sau đó lại đưa điện thoại lên tai, "Long, anh không cần em nữa rồi sao, tại sao anh lại không nói chuyện, anh nhất định là không cần em nữa rồi, oa. . . . . ." Cô đột nhiên ngồi chồm hổm xuống dưới đất khóc lớn lên.
Hành động này của cô khiến cho Trịnh Bồi Hiên luống cuống, ai có thể nói cho hắn biết tình huống hiện tại đến cùng là như thế nào? !
Trịnh Bồi Hiên mất một lúc mới hồi hồn lại, thì đã thấy ly rượu trong tay Điềm Điềm bị cô uống một hơi hết sạch: "Uống ngon thật, cho thêm một ly." Cô đang lắc lắc ly rượu híp mắt cười nhìn về người pha rượu.
"Uống nữa sẽ say đấy." Trịnh Bồi Hiên vội vàng tiến lên ngăn cản động tác của Điềm Điềm, phải biết rượu này tác dụng chậm nhưng rất nặng, có lẽ hiện tại cô không cảm thấy gì nhưng lúc rượu bắt đầu ngấm sẽ thấy rất khó chịu.
"Uống thêm một ly nữa thôi được không?" Điềm Điềm đua mọt ngón tay lên trước mặt Trịnh Bồi Hiên kỳ kèo.
"Không được, bạn sẽ bị say mất." Con gái uống rượu say chính là chuyện rất phiền phức, lại nói hắn không biết sau khi uống say cô sẽ trở thành người như thế nào, cho nên an toàn nhất vẫn là không nên để cho cô say thì tốt hơn.
"Quỷ hẹp hòi, lại không cần cậu trả tiền, cho tôi thêm một ly." Cô chợt hướng về người pha chế rượu gầm gừ, người pha chế rượu rõ ràng bị cô dọa sợ lại rót cho cô thêm một ly: “Hắc, hắc, anh tương đối tốt đấy." Cô cười với người pha rượu sau đó quay đầu liếc nhìn về phía Trịnh Bồi Hiên.
Rượu mới vừa đến trong tay của cô, Trịnh Bồi hiên còn không kịp ngăn cản liền bị Điềm Điềm uống một hơi cạn sạch: "A, thật sự rất sảng khoái." Vị tê tê cay cay thấm theo đầu lưỡi chạy thẳng vào trong dạ dày khiến tâm tình Điềm Điềm cũng trở nên tốt hơn.
"Đồ ngon như vậy thế mà không sớm để cho mình uống. . ...., thiệt là, biết vậy thì đã không thèm rủ bạn cùng đi uống rượu." Rõ ràng Điềm Điềm vẫn đang tức giận chuyện Trịnh Bồi Hiên ngăn cản cô lúc nãy.
Đối mặt với một cô gái ngây thơ như vậy, Trịnh Bồi Hiên đành phải cam chịu, dứt khoát ngồi ở bên cạnh không nói, chỉ là nhìn cô một ly tiếp một ly đem hơi rượu nồng nặc rót vào trong bụng, sau đó nhìn cô cười thật rực rỡ như ánh mặt trời sớm mai, cái cô nhóc này thật là dễ dàng thỏa mãn, chỉ có mấy ly rượu dã khiến cô vui mừng tới mức này rồi.
Mạnh Tử Long sau khi hỏi thăm rất nhiều sinh viên, cuối cùng cũng ý thức được mình làm như thế không phải là biện pháp hay, giống như là đang mò kim đáy bể vậy, lần nữa lại lấy di động ra gọi cho Điềm Điềm nhưng vẫn nghe thấy tiếng nói lịch sự của tổng đài “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau."
Anh tức giận muốn đem điện thoại di động đập nát, nhưng vẫn cố nhịn, nếu như cô xảy ra chuyện gì mà lại không thể gọi được cho anh, nhất định là cô sẽ rất sợ hãi.
Mạnh Tử Long cơ hồ tìm khắp cả sân trường đều không tìm được bóng dáng của Điềm Điềm, anh nghĩ có lẽ cô đã về nhà rồi không chừng, thế nhưng khi anh liên tục vượt đèn đỏ lao về nhà thì cả tòa biệt thự vẫn chìm trong bóng đêm lạnh lẽo, tim của anh lập tức chìm đến đáy vực.
Đấm mạnh một cú vào tay lái, khiến cả cái xe rung lên, nhưng anh lại không hề cảm thấy đau đớn gì cả, vì nỗi đau đớn trong lòng đã lấn át mọi cảm giác của anh lúc này.
"Uống..., chúng ta uống nữa." Dưới tác dụng của rượu khuôn mặt trắng nõn của cô rự rỡ như một đóa hoa anh đào đang khoe sắc, Trịnh Bồi Hiên nhìn cô trong lòng không nhịn được cảm giác muốn hôn vào đôi má thơm tho kia.
"Bạn say rồi." Hắn cầm lấy ly rượu cô đang hua hua trước mặt hắn: "Tôi đưa bạn về nhà."
Trịnh Bồi Hiên đoạt lấy ly rượu trong tay Điềm Điềm, đỡ ngang hông cô, để cả sức nặng của cô dựa cả vào người hắn: "Nhà bạn ở chỗ nào?"
"Nhà, nhà, ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Điềm Điềm quơ múa cánh tay trống không, lúc thì phát ra tiếng thở dài một lát lại phát ra tiếng cười.
Bây giờ đã là cuối hạ, buổi tối đã có gió lạnh, lại thêm Điềm Điềm đang uống say, khi gió lạnh thổi vào mặt cô, Trịnh Bồi Hiên cảm nhận rất rõ sự hưng phấn của cô.
"Sao vậy, rất lạnh sao?" Vốn là cánh tay đang đỡ lấy eo cô liền siết chặt thêm một chút để cô nằm hẳn trong lồng ngực mình, để cho cô thêm chút hơi ấm.
Mặc dù như vậy cả người Điềm Điềm vẫn không ngừng run rẩy, Trịnh Bồi Hiên liền nghe thấy tiếng khóc của cô, hắn khẩn trương nâng khuôn mặt cô lên: "Tại sao khóc?"
Điềm Điềm cũng không nói chuyện, chỉ là dùng hết sức để khóc, thật giống như muốn đem tất cả uất ức trong hai mươi năm qua khóc hết trong một đêm này.
"Nhà bạn ở nơi nào? Tôi đưa bạn trở về." Tiếp tục như vậy thật sự không phải là biện pháp hay, cô sẽ bị bệnh.
"Nơi đó. . . . . ." Điền Điềm tùy tiện chỉ một hướng.
Trịnh Bồi Hiên cảm thấy trên đầu có một đàn quạ vừa bay qua, nơi đó là nơi nào, tiểu thư làm phiền cô nói rõ ràng có được hay không, hắn thật không biết mình là làm sao lại có thể bồi một nữ sinh mới biết có một ngày đi uống rượu, đáng chết là lại để cho cô uống say.
"Thôi, tôi đưa bạn đến khách sạn."
"Khách sạn?" Cái từ này mới vừa lọt vào trong đầu Điềm Điềm đã làm cô sợ hãi rồi: "Gọi điện thoại, gọi điện thoại." Giọng nói của cô bất giác hơi cao, không ngừng lục lọi điện thoại trong túi, tấ cả suy nghĩ của cô lúc này đều hướng về Mạnh Tử Long.
"Ah? Tại sao lại tắt máy?" Điềm Điềm mải nhìn màn hình đen ngòm của điện thoại, cả người liền mất đi chỗ dựa không ngừng chao đảo.
"Mở máy, àh!" Sau đó liền nghe thấy tiếng cô hô to.
Trịnh Bồi Hiên chỉ ở một bên nhìn cô, nhìn bộ dạng cô say khướt, hắn không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nghe nói lúc uống rượu say sau đó có thể nghĩ tới người nào đó thì khẳng định người đó đối với mình là người rất quan trọng, hắn chỉ muốn xem một chút cái người rất quan trọng đó của cô là ai.
Điện thoại di động mới vừa mở ra liền bị tiếng chuông tấn công dồn dập, điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông dọa cho Điềm Điềm sợ hãi, cô trợn to hai mắt ngẩn người tại chỗ không có phản ứng.
Một hồi lâu cô mới kịp hồi hồn phản ứng lại, nhưng là chuông điện thoại cũng vừa ngừng: "Này, này, sao anh lại không nói lời nào." Điềm Điềm hướng về phía điện thoại di động kêu mấy tiếng nhưng không nghe được bất kỳ âm thanh nào của đối phương.
"Hì hì. . . . . . cuối cùng mày cũng lại vang lên." Điềm Điềm cầm điện thoại di động vội vàng nhấn phím call, "Này, này, em đang nói chuyện với anh nha. . . . . ." Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng như cũ .
Khi đường dây điện thoại được kết nối, Mạnh Tử Long có cảm giác trái tim mình muốn vọt ra khỏi lồng ngực, anh nghĩ muốn khiển trách cô, nhưng mà khi nghe thấy tiếng cô ục ục lẩm bẩm mơ mơ màng màng lúc đó tất cả tức giận cũng biến thành lo lắng, "Em bây giờ đang ở nơi nào?"
"Ở nơi nào?" Điềm Điềm ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình giống như căn bản không biết chỗ này: "Này, tôi bây giờ đang ở đâu?" Cô quay sang rống to với Trịnh Bồi Hiên.
"Quán bar CC."
"A, bây giờ em đang ở quán bar CC."
"Đứng ở nơi đó đừng đi đâu, bây giờ anh sẽ lập tức tới đón em."
"Này, uy. . . . . ." Điện thoại đã bị cắt đứt, nhưng Điềm Điềm vẫn chưa từ bỏ ý định cầm điện thoại tiếp tục nói, "Này, em đang nói chuyện với anh nha, làm sao anh lại không nói lời nào?"
Cô nhìn điện thoại di động lại đen ngòm, cô vội vàng ấn cho nó sáng lên, sau đó lại đưa điện thoại lên tai, "Long, anh không cần em nữa rồi sao, tại sao anh lại không nói chuyện, anh nhất định là không cần em nữa rồi, oa. . . . . ." Cô đột nhiên ngồi chồm hổm xuống dưới đất khóc lớn lên.
Hành động này của cô khiến cho Trịnh Bồi Hiên luống cuống, ai có thể nói cho hắn biết tình huống hiện tại đến cùng là như thế nào? !
/120
|