"Sao vậy, sao em lại sợ hãi như thế." Mạnh Tử Long cảm thấy muốn sống chung với Điềm Điềm thì phải có trái tim thật khỏe mạnh, có năng lực chịu đựng tốt, bằng không thật không biết có ngày nào đó sẽ bị cô hù chết hay không nữa.
"Ngày hôm qua anh đã đánh Trịnh Bồi Hiên hả?"
Nghe được Điềm Điềm chất vấn chuyện tối hôm qua, lửa giận trong người Mạnh Tử Long như muốn bùng lên, anh thật vất vả mới quyết định được không thèm so đo với tên hôm qua dám ôm cô, bây giờ thì tốt rồi, ngược lại chính cô lại moi lên.
"Điềm Điềm, em giống như rất quan tâm hắn?"
"Em. . . . . . Ai nha, đều là do em sai, ngày hôm qua em uống say, nhất định là anh đã hiểu lầm rồi." Dù sao cùng Trịnh Bồi Hiên biết nhau chưa quá một ngày, mà sáng sớm hôm qua hắn còn giúp mình giải quyết rắc rối, buổi tối còn bồi mình đi uống rượu, kết quả lại bị người đàn ông của mình đánh cho một trận, về chuyện này thực sựu là cô có lỗi với hắn.
"Hiểu lầm cái gì, anh đánh hắn như thế vẫn coi như là nhẹ, nếu không phải tối ngày hôm qua vội đưa em về nhà không giải quyết được triệt để, nếu không thì hiện tại hắn đang nằm ở bệnh viện rồi." Mạnh Tử Long hận nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ đáng chết này cư nhiên dám quan tâm tới người đàn ông khác ngay trước mặt mình, đây là cô đặt anh vào vị trí nào chứ.
"Long. . . . . ."
"Không cần nói, anh bắt gặp hắn dám càn quấy ôm em, chính là hắn ta không đúng."
"Nhưng. . . . . . là lúc em uống say, nên hắn chỉ tốt bụng cho nên mới. . . . . ."
Nhìn Mạnh Tử Long tức giận mặt lúc trắng lúc xanh Điềm Điềm cảm giác mình giải thích căn bản chính là càng tô càng đen: "Được rồi, anh không cần tức giận, đều là do em sai, em nhận sai còn không được sao!"
Thật ra thì sựu tức giận của Mạnh Tử Long đã tiêu tan lúc anh nhìn thấy cô không có chuyện gì, mặc kệ như thế nào chỉ cần cô an toàn là tốt rồi, tất cả những chuyện khác anh đều có thể không so đo.
"Đầu còn đau không?" Nếu như tiếp tục ở đây dây dưa cái vấn đề này thì Mạnh Tử Long đoán chừng hôm nay mình không cần phải đi làm nữa.
"Không đau." Điềm Điềm sờ sờ đầu của mình rồi hướng về phía Mạnh Tử Long cười, bây giờ thật là đã tốt hơn nhiều.
"Về sau không cho phép em uống nhiều rượu như vậy có nghe hay không, ngày hôm qua em say khướt trông thật sự là rất khủng bố , anh không muốn nghĩ tới sau này mình phải chăm sóc một con sâu rượu."
"Thật rất khủng bố?" Điềm Điềm chưa từng uống rượu say, cũng không biết mình uống rượu say về sau sẽ biến thành hình dáng gì, còn tưởng rằng rượu phẩm của mình rất tốt chứ, thì ra là không phải.
"Thật." Mạnh Tử Long nghiêm túc gật đầu một cái.
Mặt của Điềm Điềm囧 thành màu đen, ở trước mặt của anh vốn là đã không có hình tượng, lần này hình tượng có phải hoàn toàn tan vỡ rồi không? !
"Được rồi, được rồi, chuyện cũng đã qua rồi, anh không cần nhắc lại có được hay không?" Cứ nghĩ tới chuyện ngày hôm qua thì Điềm Điềm lại hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, sao cô lại làm ra chuyện hoang đường như thế chứ, còn làm hại Mạnh Tử Long lo lắng như vậy.
"Được rồi, không nói chuyện nữa, vậy hôm nay có đi học không? Nếu như nhức đầu thì không nên đi." Mạnh Tử Long cũng không phải chưa say rượu bao giờ, hôm sau tỉnh lại thì cảm giác thật sự không hề dễ chịu chút nào.
"Đi, dĩ nhiên đi, em chính là học sinh ngoan, được, rời giường thôi." Tiếng cười sảng lãng của Điềm Điềm khiến cả căn phòng tưng bừng, giống như chuyện không vụi hôm qua chưa từng xảy ra vậy.
Mạnh Tử Long đi theo phía sau Điềm Điềm, mặc dù anh không hề chất vấn mối quan hệ của cô với người nam sinh kia, nhưng cũng không phải là anh không ghen với hắn, chỉ là chuyện xảy ra ngày hôm qua thật sự là mình cũng chiếm rất lớn lỗi, cho nên anh không dám chất vấn cô mà thôi.
"Ăn nhanh lên một chút đi." Điềm Điềm đã đem bữa ăn sáng bưng lên trước mặt của Mạnh Tử Long liền phất hiện ra anh đang ngẩn người: "Đang suy nghĩ gì đấy?"
"A, không có gì." Mạnh Tử Long phục hồi tinh thần lại không dám nhìn thẳng vào mắt Điềm Điềm, cúi đầu ăn điểm tâm, trong lòng anh có tâm sự, anh sợ cô nhìn thấu.
"Thật không có việc gì?" Điềm Điềm cảm giác anh là lạ, nhưng là rốt cuộc quái lạ chỗ nào lại không nói ra được.
"Thật không có việc gì, ăn nhanh lên một chút đi, bằng không sẽ đi học muộn đấy."
Điềm Điềm nhìn đồng hồ thật cũng sắp bị muộn tới nơi rồi nên không truy hỏi nữa.
Trên đường đi cô vẫn lo lắng không biết nên đối mặt với Trịnh Bồi Hiên như thế nào, tối thiểu cô cũng phải nói lời xin lỗi với hắn, nhưng là không biết hắn có chấp nhận không, vì cô mà hắn bị đánh, khẳng định hắn sẽ rất tức giận.
Nhưng lúc Điềm Điềm bước vào lớp cũng không nhìn thấy hắn, cô đảo mắt khắp phòng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, hắn hôm nay chưa đi học? ! Không phải là bị thương vô cùng nghiêm trọng chứ, Điềm Điềm nỗ lực hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng là trong trí nhớ Mạnh Tử Long chỉ đánh hắn một đấm, cũng không đến nỗi phải nằm viện chứ?
Lúc Điềm Điềm đang mải suy nghĩ thì Trịnh Bồi Hiên từ cửa đi vào, khóe miệng dán băng keo cá nhân, các bạn nữ sinh lập tức vây lại hỏi thăm: "Hiên, làm sao bạn lại bị thương?"
Điềm Điềm vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn từ lúc hắn bước vào cửa, lúc bước vào hắn cũng nhìn lướt qua cô một cái, trên vẻ mặt không bieur lộ cảm xúc gì, đối với những tiếng quan tâm hỏi han của những nữ sinh kia lại càng bỏ mặc.
Cô muốn tiến lên nói xin lỗi, nhưng lại phát hiện mình không hề có cơ hội, những nữ sinh kia đã vây kín quanh bàn hắn, cô muốn nói cũng không thể nói được.
Hơn nữa nếu như bây giờ cô tiến lên nói xin lỗi, những người ái mộ hắn biết hắn vì cô mà bị thương, sợ rằng về sau cô khó có thể bình an sống tiếp ở trong cái trường này nữa rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Điềm Điềm thật không biết phải làm gì mới phải, chỉ có thể không ngừng vặn ngón tay của mình, tiếng chuông vào lớp sao mãi vẫn chưa vang lên, hiện tại cô chỉ hy vọng tiếng chuông vào lớp có thể vang lên, để cho cô thoát khỏi cảm giác đang giãy giụa ở nơi vực sâu này.
May mắn là rốt cuộc cũng thấy thầy giáo bước vào cửa, cô liền đem toàn bộ sự chú ý hướng lên trên bục giảng.
Tiếng chuông tan học vang lên, nhìn các bạn học cũng lục tục đi ra khỏi phòng học, mà Điềm Điềm chỉ chăm chú nhìn phương hướng của Trịnh Bồi Hiên, nhưng hắn giống như không có ý muốn đứng lên.
Đợi đến bên trong phòng học không còn người, Điềm Điềm mới có dũng khí đi tới bên cạnh hắn, "Chuyện ngày hôm qua thật xin lỗi, hi vọng bạn không để bụng." Điềm Điềm lúc nói lời xin lỗi đã thấy khuôn mặt hắn hơi tái, cho nên đành phải khom người về phía hắn cúi chào.
Trịn Bồi Hiên cũng chỉ nhì Điềm Điềm một cái, không nói gì đã xoay người đi, hắn cũng không muốn ở chọc tới phiền toái gì.
Con gái đều là động vật phiền toái, Điềm Điềm này cũng không ngoại lệ, mình Trịnh Bồi Hiên nên cách xa một chút mới được bình yên.
"Này!" Nhìn bóng lưng Trịnh Bồi Hiên Điềm Điềm lúng túng đứng tại chỗ, ai, thôi, hi vọng hắn bỏ qua cho là tốt rồi.
Chỉ là không may trong trường học luôn tồn tại một chút nhiều chuyện, Trịnh Bồi Hiên vốn là một nhân vật phong vân trong trường học, lại thêm Điềm Điềm mới nhập học nhưng đã tạo ra không ít lời đồn, cho nên hình ảnh Điềm Điềm vừa cúi người trước mặt Trịnh Bồi Hiên đã bị người khác chụp lại bằng điện thoại, hơn nữa lại không ngừng truyền bá khắp trong trường. . . . .
"Ngày hôm qua anh đã đánh Trịnh Bồi Hiên hả?"
Nghe được Điềm Điềm chất vấn chuyện tối hôm qua, lửa giận trong người Mạnh Tử Long như muốn bùng lên, anh thật vất vả mới quyết định được không thèm so đo với tên hôm qua dám ôm cô, bây giờ thì tốt rồi, ngược lại chính cô lại moi lên.
"Điềm Điềm, em giống như rất quan tâm hắn?"
"Em. . . . . . Ai nha, đều là do em sai, ngày hôm qua em uống say, nhất định là anh đã hiểu lầm rồi." Dù sao cùng Trịnh Bồi Hiên biết nhau chưa quá một ngày, mà sáng sớm hôm qua hắn còn giúp mình giải quyết rắc rối, buổi tối còn bồi mình đi uống rượu, kết quả lại bị người đàn ông của mình đánh cho một trận, về chuyện này thực sựu là cô có lỗi với hắn.
"Hiểu lầm cái gì, anh đánh hắn như thế vẫn coi như là nhẹ, nếu không phải tối ngày hôm qua vội đưa em về nhà không giải quyết được triệt để, nếu không thì hiện tại hắn đang nằm ở bệnh viện rồi." Mạnh Tử Long hận nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ đáng chết này cư nhiên dám quan tâm tới người đàn ông khác ngay trước mặt mình, đây là cô đặt anh vào vị trí nào chứ.
"Long. . . . . ."
"Không cần nói, anh bắt gặp hắn dám càn quấy ôm em, chính là hắn ta không đúng."
"Nhưng. . . . . . là lúc em uống say, nên hắn chỉ tốt bụng cho nên mới. . . . . ."
Nhìn Mạnh Tử Long tức giận mặt lúc trắng lúc xanh Điềm Điềm cảm giác mình giải thích căn bản chính là càng tô càng đen: "Được rồi, anh không cần tức giận, đều là do em sai, em nhận sai còn không được sao!"
Thật ra thì sựu tức giận của Mạnh Tử Long đã tiêu tan lúc anh nhìn thấy cô không có chuyện gì, mặc kệ như thế nào chỉ cần cô an toàn là tốt rồi, tất cả những chuyện khác anh đều có thể không so đo.
"Đầu còn đau không?" Nếu như tiếp tục ở đây dây dưa cái vấn đề này thì Mạnh Tử Long đoán chừng hôm nay mình không cần phải đi làm nữa.
"Không đau." Điềm Điềm sờ sờ đầu của mình rồi hướng về phía Mạnh Tử Long cười, bây giờ thật là đã tốt hơn nhiều.
"Về sau không cho phép em uống nhiều rượu như vậy có nghe hay không, ngày hôm qua em say khướt trông thật sự là rất khủng bố , anh không muốn nghĩ tới sau này mình phải chăm sóc một con sâu rượu."
"Thật rất khủng bố?" Điềm Điềm chưa từng uống rượu say, cũng không biết mình uống rượu say về sau sẽ biến thành hình dáng gì, còn tưởng rằng rượu phẩm của mình rất tốt chứ, thì ra là không phải.
"Thật." Mạnh Tử Long nghiêm túc gật đầu một cái.
Mặt của Điềm Điềm囧 thành màu đen, ở trước mặt của anh vốn là đã không có hình tượng, lần này hình tượng có phải hoàn toàn tan vỡ rồi không? !
"Được rồi, được rồi, chuyện cũng đã qua rồi, anh không cần nhắc lại có được hay không?" Cứ nghĩ tới chuyện ngày hôm qua thì Điềm Điềm lại hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, sao cô lại làm ra chuyện hoang đường như thế chứ, còn làm hại Mạnh Tử Long lo lắng như vậy.
"Được rồi, không nói chuyện nữa, vậy hôm nay có đi học không? Nếu như nhức đầu thì không nên đi." Mạnh Tử Long cũng không phải chưa say rượu bao giờ, hôm sau tỉnh lại thì cảm giác thật sự không hề dễ chịu chút nào.
"Đi, dĩ nhiên đi, em chính là học sinh ngoan, được, rời giường thôi." Tiếng cười sảng lãng của Điềm Điềm khiến cả căn phòng tưng bừng, giống như chuyện không vụi hôm qua chưa từng xảy ra vậy.
Mạnh Tử Long đi theo phía sau Điềm Điềm, mặc dù anh không hề chất vấn mối quan hệ của cô với người nam sinh kia, nhưng cũng không phải là anh không ghen với hắn, chỉ là chuyện xảy ra ngày hôm qua thật sự là mình cũng chiếm rất lớn lỗi, cho nên anh không dám chất vấn cô mà thôi.
"Ăn nhanh lên một chút đi." Điềm Điềm đã đem bữa ăn sáng bưng lên trước mặt của Mạnh Tử Long liền phất hiện ra anh đang ngẩn người: "Đang suy nghĩ gì đấy?"
"A, không có gì." Mạnh Tử Long phục hồi tinh thần lại không dám nhìn thẳng vào mắt Điềm Điềm, cúi đầu ăn điểm tâm, trong lòng anh có tâm sự, anh sợ cô nhìn thấu.
"Thật không có việc gì?" Điềm Điềm cảm giác anh là lạ, nhưng là rốt cuộc quái lạ chỗ nào lại không nói ra được.
"Thật không có việc gì, ăn nhanh lên một chút đi, bằng không sẽ đi học muộn đấy."
Điềm Điềm nhìn đồng hồ thật cũng sắp bị muộn tới nơi rồi nên không truy hỏi nữa.
Trên đường đi cô vẫn lo lắng không biết nên đối mặt với Trịnh Bồi Hiên như thế nào, tối thiểu cô cũng phải nói lời xin lỗi với hắn, nhưng là không biết hắn có chấp nhận không, vì cô mà hắn bị đánh, khẳng định hắn sẽ rất tức giận.
Nhưng lúc Điềm Điềm bước vào lớp cũng không nhìn thấy hắn, cô đảo mắt khắp phòng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, hắn hôm nay chưa đi học? ! Không phải là bị thương vô cùng nghiêm trọng chứ, Điềm Điềm nỗ lực hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng là trong trí nhớ Mạnh Tử Long chỉ đánh hắn một đấm, cũng không đến nỗi phải nằm viện chứ?
Lúc Điềm Điềm đang mải suy nghĩ thì Trịnh Bồi Hiên từ cửa đi vào, khóe miệng dán băng keo cá nhân, các bạn nữ sinh lập tức vây lại hỏi thăm: "Hiên, làm sao bạn lại bị thương?"
Điềm Điềm vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn từ lúc hắn bước vào cửa, lúc bước vào hắn cũng nhìn lướt qua cô một cái, trên vẻ mặt không bieur lộ cảm xúc gì, đối với những tiếng quan tâm hỏi han của những nữ sinh kia lại càng bỏ mặc.
Cô muốn tiến lên nói xin lỗi, nhưng lại phát hiện mình không hề có cơ hội, những nữ sinh kia đã vây kín quanh bàn hắn, cô muốn nói cũng không thể nói được.
Hơn nữa nếu như bây giờ cô tiến lên nói xin lỗi, những người ái mộ hắn biết hắn vì cô mà bị thương, sợ rằng về sau cô khó có thể bình an sống tiếp ở trong cái trường này nữa rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Điềm Điềm thật không biết phải làm gì mới phải, chỉ có thể không ngừng vặn ngón tay của mình, tiếng chuông vào lớp sao mãi vẫn chưa vang lên, hiện tại cô chỉ hy vọng tiếng chuông vào lớp có thể vang lên, để cho cô thoát khỏi cảm giác đang giãy giụa ở nơi vực sâu này.
May mắn là rốt cuộc cũng thấy thầy giáo bước vào cửa, cô liền đem toàn bộ sự chú ý hướng lên trên bục giảng.
Tiếng chuông tan học vang lên, nhìn các bạn học cũng lục tục đi ra khỏi phòng học, mà Điềm Điềm chỉ chăm chú nhìn phương hướng của Trịnh Bồi Hiên, nhưng hắn giống như không có ý muốn đứng lên.
Đợi đến bên trong phòng học không còn người, Điềm Điềm mới có dũng khí đi tới bên cạnh hắn, "Chuyện ngày hôm qua thật xin lỗi, hi vọng bạn không để bụng." Điềm Điềm lúc nói lời xin lỗi đã thấy khuôn mặt hắn hơi tái, cho nên đành phải khom người về phía hắn cúi chào.
Trịn Bồi Hiên cũng chỉ nhì Điềm Điềm một cái, không nói gì đã xoay người đi, hắn cũng không muốn ở chọc tới phiền toái gì.
Con gái đều là động vật phiền toái, Điềm Điềm này cũng không ngoại lệ, mình Trịnh Bồi Hiên nên cách xa một chút mới được bình yên.
"Này!" Nhìn bóng lưng Trịnh Bồi Hiên Điềm Điềm lúng túng đứng tại chỗ, ai, thôi, hi vọng hắn bỏ qua cho là tốt rồi.
Chỉ là không may trong trường học luôn tồn tại một chút nhiều chuyện, Trịnh Bồi Hiên vốn là một nhân vật phong vân trong trường học, lại thêm Điềm Điềm mới nhập học nhưng đã tạo ra không ít lời đồn, cho nên hình ảnh Điềm Điềm vừa cúi người trước mặt Trịnh Bồi Hiên đã bị người khác chụp lại bằng điện thoại, hơn nữa lại không ngừng truyền bá khắp trong trường. . . . .
/120
|