Đồ mang lên tới nơi, nhưng Điềm Điềm nhìn phần thịt bò bít tết này cũng không có tâm tình ăn, cô nghĩ nhà hàng buôn bán kém như thế khẳng định là đồ ăn cũng chẳng ra gì.
"Sao không ăn?" Mạnh Tử Long đang cầm ly rượu đỏ lên, thấy Điềm Điềm đang nhìn phần thịt bò bít tết ngẩn người.
"Hôm nay sao anh lại uống rượu đỏ?" Trước kia lúc anh mang theo cô đi ăn cơm tây chưa lần nào anh uống rượu, trong phim luôn có cảnh nam nữ cùng ngồi ăn với nhau trong nhà hàng sang trọng, cùng nhau cụng ly, nhưng với Mạnh Tử Long thì chưa bao giờ có cảnh ấy, một thời gian sau thì Điềm Điềm cũng cảm thấy quen, nhưng hôm nay anh đột nhiên uống rượu đỏ khiến cô cảm thấy kỳ quái.
Vốn là đến một nhà hàng kém như thế để ăn đã đủ kỳ quái, muốn anh đổi một nơi khác nhưng anh lại kiên quyết không muốn đi, bây giờ lại uống rượu đỏ, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Mạnh Tử Long rót thêm một ly rượu đưa tới trước mặt cô: “Em cũng nhấp thử một chút đi."
Anh cho phép co uống rượu, cái này khiến cô càng thêm cảm thấy kỳ quái, "Chẳng phải anh không muốn em say sao?" Chuyện mới tối hôm qua chẳng lẽ nhanh như vậy liền quên mất?
"Uống ít một chút là tốt rồi." Mạnh Tử Long đem ly rượu đỏ nhẹ nhàng lắc lư , sau đó nhấp một miếng, giống như rất hưởng thụ, Điềm Điềm học động tác của anh cũng uống một hớp, hương vị ngọt ngào, cũng không tệ lắm.
Điềm Điềm vừa định cầm dao nĩa lên cắt thịt bò bít tết, nhưng đèn trong phòng ăn đột nhiên bị tắt hết.
"Bị cúp điện?" Không đến nỗi xui xẻo như vậy đi, ra ngoài ăn một bữa cơm còn gặp phải loại chuyện như vậy.
Trong phòng ăn tiếng đàn Violin du dương đã được thay bằng tiếng đàn dương cầm, cô không biết khúc đàn dương cầm này là khúc đàn nào, chẳng qua là cảm thấy rất êm tai, đây cũng là sự cảm thụ trực quan nhất của Điềm Điềm, bài hát như đi vào trong lòng người.
Chợt đèn phòng ăn lại sáng rực lên, bởi vì không thể thích ứng kịp thời với ánh đèn, nên ánh mắt của Điềm Điềm không thể mở ran gay, khi mở mắt thì không thấy Mạnh Tử Long ở ghế đối diện đâu nữa.
Cô xoay người thì thấy anh đang ngồi bên cây đàn Piano đánh một bản nhạc, thì ra là khúc nhạc do anh đàn, thảo nào có cảm giác như thế.
Nhân viên phục vụ ôm một bó hoa hồng mang tới trước mặt Điềm Điềm, lúc đó cả người cô liền ngây ngẩn, nhận lấy bó hoa cảm động muốn rơi lệ.
Đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa, hơn nữa lại là do người đàn ông mình yêu tặng cho mình.
Điềm Điềm ngây ngốc ngắm nhìn bó hoa trong tay sau đó nhìn người đàn ông đang đánh đàn kia, trong phòng vang lên tiếng vỗ tay vang dội như sấm nổ, đại khái là mọi người ở đây vỗ tay chúc mừng cho tình yêu của cô và anh mà thôi.
Thì ra là không phải nhà hàng này buôn bán kém, mà là an đã bao cả nhà hàng để tạo cho cô một sự kinh ngạc.
Một giọt nước mắt dọc theo khóe mắt cô chảy xuống, sau đó liền chảy thẳng vào tim cô, đều nói nước mắt là mặn, nhưng giờ khắc này Điềm Điềm cảm thấy cảm động, nước mắt nhưng thật ra là rất ngọt, bởi vì trong đó có yêu.
"Đứa ngốc, tại sao khóc!" Mạnh Tử Long đi tới xoa tóc Điềm Điềm rất là cưng chiều.
Một người đàn ông anh tuấn tiêu sái, lại dịu dàng lãng mạn như thế chỉ sợ sẽ làm mê đảo hàng vạn trái tim thiếu nữ, thậm chí ngay cả những nhân viên phụ vụ nữ trong phòng ăn đáy mắt cũng đã bốc lên vô số tâm ý rồi.
Điềm Điềm lỗ lực hít sâu một cái, cố gắng kìm chế nước mắt đang muốn tuôn rơi: “ Em rất cảm động, Long, Cám ơn anh!”
Cô kích động muốn tiến lên ôm Mạnh Tử Long, nhưng là bị lời của anh chặn lại : "Đợi chút, còn nữa."
Điềm Điềm trợn to mắt nhìn anh, còn nữa, anh còn đem đến cho cô niềm vui gì nữa đây.
Anh lấy ra một cái hộp tinh xảo ở trong áo vest ra, nói thật khi nhìn thấy cái hộp này Điềm Điềm đã đoán chắc bên trong nhất định sẽ là một vật có giá trị xa xỉ.
Cái hộp được mạnh Tử Long mở ra từ từ, bên trong là một chiếc vòng cổ bằng bạch kim, mặt dây chuyền là hình hai trái tim lồng vào nhau.
Chiế dây chuyền này thật tinh xảo, chỉ liếc mắt qua Điềm Điềm đã rất thích, "Thật là xinh đẹp."
"Anh đeo giúp em." Mạnh Tử Long đem dây chuyền từ trong hộp lấy ra đeo lên cổ cho Điềm Điềm: “Về sau, nếu không được sự đồng ý của anh, em không được tự ý cởi nó ra nghe chưa?"
"Tắm cũng không được sao?"
"Không được."
"Vậy vạn nhất rỉ sắt làm thế nào?"
Ta choáng, co nghe qua vòng cổ bạch kim còn có thể rỉ sắt sao, nếu quả như thật rỉ sắt thì những cửa hàng bán châu báu kia đáng bị đập nát rồi.
"Trộn rau."
"Nha."
Điềm Điềm cúi đầu ngắm nghía mặt dây chuyền, thình thoảng lại đưa tay vuốt ve, cô thật sựu rất thích, cho nên suốt bữa ăn cô cũng không đựng tới miếng nào chỉ chú ý tới sợi dây chuyền, Mạnh Tử long cũng bị cô gạt sang một bên chịu đựng sựu lạnh nhạt.
Nếu biết chuyện sẽ diễn biến như thế này thì nhất định Mạnh tử Long sẽ không chịu đưa cho cô sợi dây đó, anh hiện tại liền cảm thấy hối hận, đáng tiếc đã quá trễ, cho nên anh chỉ có thể âm thầm chịu đựng, đây chính là tự đem đá đập vào chân, tự mình chuốc lấy khổ não.
Cơm đã ăn xong rồi, niềm vui cũng đã có rồi, đồ cũng đưa xong rồi, nhưng là Điềm Điềm phát hiện hướng xe đang chạy cũng không phải là hướng về nhà.
"Long, anh có phải đã đi nhầm đường rồi không?" Mặc dù nói Điềm Điềm chính là một dân mù đường, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả đường về thành phố, nơi mà cô đã sống hai mươi năm qua cũng không nhớ nổi.
Mặc dù nói cô không phân biệt được rõ ràng đông tây nam bắc, nhưng mà hướng đi về nàh thì cô vẫn có thể nhớ rõ, đúng, cô đã coi nhà của Mạnh tử Long thành nhà của mình rồi.
"Có sao?" Mạnh Tử Long mặt phớt tỉnh nhìn xe, lúc trả lời cũng không xoay đầu lại nhìn cô, điều này làm cho Điềm Điềm cảm thấy rất kỳ quái.
"Nhất định có, chẳng lẽ ngay cả đường về nhà mà em cũng không nhận ra hay sao?"
Cô nói nhà, nói nhà của anh là nhà của cô, Mạnh Tử Long nghe xong trong lòng thật vui vẻ, "Vậy cũng không nhất định."
"Anh. . . . . ." Cô tức khí, nếu như không phải là anh đang lái xe cô tuyệt đối sẽ đấm một đấm vào thẳng mặt anh, để cho mặt anh sưng vù lên, để mai anh không thể bước ra khỏi nhà.
Khóe miệng Mạnh Tử Long khẽ nở nụ cười, vừa nhìn đã thấy có một bụng xấu xa, thật không biết bên trong hồ lô của anh có chứa thứ gì.
"Chúng ta không về nhà sao?" Điềm Điềm nhìn hướng xe chạy càng ngày càng cảm thấy không đúng, đây tuyệt đối không phải là hướng đi về, coi như là Mạnh tử Long có muốn đi vòng vèo thì cũng không nên đi theo đường này mới phải.
"Ừ."
Không ngờ đáp án của anh là khẳng định, Điềm Điềm cảm thấy kinh ngạc, mặc dù nói hiện tại cũng không hẳn rất khuya, nhưng buổi tối không về nhà là muốn đi nơi nào?
"Đó là muốn đi đâu?"
"Bí mật."
Cô choáng, cũng đã lớn như vậy, còn muốn chơi trò bí mật với cô nữa, nhưng mà Mạnh Tử Long càng không nói lại càng khơi lên sự hiếu kỳ của cô, "Rốt cuộc đi đâu?" Điềm Điềm không nhịn được nhích lại gần anh.
"Đã nói là bí mật, nói ra thì không phải là bí mật nữa rồi."
"Cắt." Điềm Điềm hướng về phía không khí vung tay một cái, cắm đầu ngã trở lại trên ghế lái phụ, "Quỷ hẹp hòi."
Hai người không ai nói thêm gì, nhưng là Điềm Điềm một mực suy đoán rốt cuộc anh sẽ mang cô đi nơi nào, một tiếng bí mật của anh đã hoàn toàn gợi lên lòng hiếu kỳ của cô, hiện tại cô tò mò chết đi được, thật sự là sắp chết mất rồi ấy.
"Sao không ăn?" Mạnh Tử Long đang cầm ly rượu đỏ lên, thấy Điềm Điềm đang nhìn phần thịt bò bít tết ngẩn người.
"Hôm nay sao anh lại uống rượu đỏ?" Trước kia lúc anh mang theo cô đi ăn cơm tây chưa lần nào anh uống rượu, trong phim luôn có cảnh nam nữ cùng ngồi ăn với nhau trong nhà hàng sang trọng, cùng nhau cụng ly, nhưng với Mạnh Tử Long thì chưa bao giờ có cảnh ấy, một thời gian sau thì Điềm Điềm cũng cảm thấy quen, nhưng hôm nay anh đột nhiên uống rượu đỏ khiến cô cảm thấy kỳ quái.
Vốn là đến một nhà hàng kém như thế để ăn đã đủ kỳ quái, muốn anh đổi một nơi khác nhưng anh lại kiên quyết không muốn đi, bây giờ lại uống rượu đỏ, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Mạnh Tử Long rót thêm một ly rượu đưa tới trước mặt cô: “Em cũng nhấp thử một chút đi."
Anh cho phép co uống rượu, cái này khiến cô càng thêm cảm thấy kỳ quái, "Chẳng phải anh không muốn em say sao?" Chuyện mới tối hôm qua chẳng lẽ nhanh như vậy liền quên mất?
"Uống ít một chút là tốt rồi." Mạnh Tử Long đem ly rượu đỏ nhẹ nhàng lắc lư , sau đó nhấp một miếng, giống như rất hưởng thụ, Điềm Điềm học động tác của anh cũng uống một hớp, hương vị ngọt ngào, cũng không tệ lắm.
Điềm Điềm vừa định cầm dao nĩa lên cắt thịt bò bít tết, nhưng đèn trong phòng ăn đột nhiên bị tắt hết.
"Bị cúp điện?" Không đến nỗi xui xẻo như vậy đi, ra ngoài ăn một bữa cơm còn gặp phải loại chuyện như vậy.
Trong phòng ăn tiếng đàn Violin du dương đã được thay bằng tiếng đàn dương cầm, cô không biết khúc đàn dương cầm này là khúc đàn nào, chẳng qua là cảm thấy rất êm tai, đây cũng là sự cảm thụ trực quan nhất của Điềm Điềm, bài hát như đi vào trong lòng người.
Chợt đèn phòng ăn lại sáng rực lên, bởi vì không thể thích ứng kịp thời với ánh đèn, nên ánh mắt của Điềm Điềm không thể mở ran gay, khi mở mắt thì không thấy Mạnh Tử Long ở ghế đối diện đâu nữa.
Cô xoay người thì thấy anh đang ngồi bên cây đàn Piano đánh một bản nhạc, thì ra là khúc nhạc do anh đàn, thảo nào có cảm giác như thế.
Nhân viên phục vụ ôm một bó hoa hồng mang tới trước mặt Điềm Điềm, lúc đó cả người cô liền ngây ngẩn, nhận lấy bó hoa cảm động muốn rơi lệ.
Đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa, hơn nữa lại là do người đàn ông mình yêu tặng cho mình.
Điềm Điềm ngây ngốc ngắm nhìn bó hoa trong tay sau đó nhìn người đàn ông đang đánh đàn kia, trong phòng vang lên tiếng vỗ tay vang dội như sấm nổ, đại khái là mọi người ở đây vỗ tay chúc mừng cho tình yêu của cô và anh mà thôi.
Thì ra là không phải nhà hàng này buôn bán kém, mà là an đã bao cả nhà hàng để tạo cho cô một sự kinh ngạc.
Một giọt nước mắt dọc theo khóe mắt cô chảy xuống, sau đó liền chảy thẳng vào tim cô, đều nói nước mắt là mặn, nhưng giờ khắc này Điềm Điềm cảm thấy cảm động, nước mắt nhưng thật ra là rất ngọt, bởi vì trong đó có yêu.
"Đứa ngốc, tại sao khóc!" Mạnh Tử Long đi tới xoa tóc Điềm Điềm rất là cưng chiều.
Một người đàn ông anh tuấn tiêu sái, lại dịu dàng lãng mạn như thế chỉ sợ sẽ làm mê đảo hàng vạn trái tim thiếu nữ, thậm chí ngay cả những nhân viên phụ vụ nữ trong phòng ăn đáy mắt cũng đã bốc lên vô số tâm ý rồi.
Điềm Điềm lỗ lực hít sâu một cái, cố gắng kìm chế nước mắt đang muốn tuôn rơi: “ Em rất cảm động, Long, Cám ơn anh!”
Cô kích động muốn tiến lên ôm Mạnh Tử Long, nhưng là bị lời của anh chặn lại : "Đợi chút, còn nữa."
Điềm Điềm trợn to mắt nhìn anh, còn nữa, anh còn đem đến cho cô niềm vui gì nữa đây.
Anh lấy ra một cái hộp tinh xảo ở trong áo vest ra, nói thật khi nhìn thấy cái hộp này Điềm Điềm đã đoán chắc bên trong nhất định sẽ là một vật có giá trị xa xỉ.
Cái hộp được mạnh Tử Long mở ra từ từ, bên trong là một chiếc vòng cổ bằng bạch kim, mặt dây chuyền là hình hai trái tim lồng vào nhau.
Chiế dây chuyền này thật tinh xảo, chỉ liếc mắt qua Điềm Điềm đã rất thích, "Thật là xinh đẹp."
"Anh đeo giúp em." Mạnh Tử Long đem dây chuyền từ trong hộp lấy ra đeo lên cổ cho Điềm Điềm: “Về sau, nếu không được sự đồng ý của anh, em không được tự ý cởi nó ra nghe chưa?"
"Tắm cũng không được sao?"
"Không được."
"Vậy vạn nhất rỉ sắt làm thế nào?"
Ta choáng, co nghe qua vòng cổ bạch kim còn có thể rỉ sắt sao, nếu quả như thật rỉ sắt thì những cửa hàng bán châu báu kia đáng bị đập nát rồi.
"Trộn rau."
"Nha."
Điềm Điềm cúi đầu ngắm nghía mặt dây chuyền, thình thoảng lại đưa tay vuốt ve, cô thật sựu rất thích, cho nên suốt bữa ăn cô cũng không đựng tới miếng nào chỉ chú ý tới sợi dây chuyền, Mạnh Tử long cũng bị cô gạt sang một bên chịu đựng sựu lạnh nhạt.
Nếu biết chuyện sẽ diễn biến như thế này thì nhất định Mạnh tử Long sẽ không chịu đưa cho cô sợi dây đó, anh hiện tại liền cảm thấy hối hận, đáng tiếc đã quá trễ, cho nên anh chỉ có thể âm thầm chịu đựng, đây chính là tự đem đá đập vào chân, tự mình chuốc lấy khổ não.
Cơm đã ăn xong rồi, niềm vui cũng đã có rồi, đồ cũng đưa xong rồi, nhưng là Điềm Điềm phát hiện hướng xe đang chạy cũng không phải là hướng về nhà.
"Long, anh có phải đã đi nhầm đường rồi không?" Mặc dù nói Điềm Điềm chính là một dân mù đường, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả đường về thành phố, nơi mà cô đã sống hai mươi năm qua cũng không nhớ nổi.
Mặc dù nói cô không phân biệt được rõ ràng đông tây nam bắc, nhưng mà hướng đi về nàh thì cô vẫn có thể nhớ rõ, đúng, cô đã coi nhà của Mạnh tử Long thành nhà của mình rồi.
"Có sao?" Mạnh Tử Long mặt phớt tỉnh nhìn xe, lúc trả lời cũng không xoay đầu lại nhìn cô, điều này làm cho Điềm Điềm cảm thấy rất kỳ quái.
"Nhất định có, chẳng lẽ ngay cả đường về nhà mà em cũng không nhận ra hay sao?"
Cô nói nhà, nói nhà của anh là nhà của cô, Mạnh Tử Long nghe xong trong lòng thật vui vẻ, "Vậy cũng không nhất định."
"Anh. . . . . ." Cô tức khí, nếu như không phải là anh đang lái xe cô tuyệt đối sẽ đấm một đấm vào thẳng mặt anh, để cho mặt anh sưng vù lên, để mai anh không thể bước ra khỏi nhà.
Khóe miệng Mạnh Tử Long khẽ nở nụ cười, vừa nhìn đã thấy có một bụng xấu xa, thật không biết bên trong hồ lô của anh có chứa thứ gì.
"Chúng ta không về nhà sao?" Điềm Điềm nhìn hướng xe chạy càng ngày càng cảm thấy không đúng, đây tuyệt đối không phải là hướng đi về, coi như là Mạnh tử Long có muốn đi vòng vèo thì cũng không nên đi theo đường này mới phải.
"Ừ."
Không ngờ đáp án của anh là khẳng định, Điềm Điềm cảm thấy kinh ngạc, mặc dù nói hiện tại cũng không hẳn rất khuya, nhưng buổi tối không về nhà là muốn đi nơi nào?
"Đó là muốn đi đâu?"
"Bí mật."
Cô choáng, cũng đã lớn như vậy, còn muốn chơi trò bí mật với cô nữa, nhưng mà Mạnh Tử Long càng không nói lại càng khơi lên sự hiếu kỳ của cô, "Rốt cuộc đi đâu?" Điềm Điềm không nhịn được nhích lại gần anh.
"Đã nói là bí mật, nói ra thì không phải là bí mật nữa rồi."
"Cắt." Điềm Điềm hướng về phía không khí vung tay một cái, cắm đầu ngã trở lại trên ghế lái phụ, "Quỷ hẹp hòi."
Hai người không ai nói thêm gì, nhưng là Điềm Điềm một mực suy đoán rốt cuộc anh sẽ mang cô đi nơi nào, một tiếng bí mật của anh đã hoàn toàn gợi lên lòng hiếu kỳ của cô, hiện tại cô tò mò chết đi được, thật sự là sắp chết mất rồi ấy.
/120
|