Mạc Thiên Kình và Thượng Quan Quân Triết bị cô cấp cho câu hỏi khó, nhìn vẻ mặt bị chọc tức không nhẹ của cô, Mạc Thiên Kình có cảm giác hình như mình đang đùa với thuốc nổ!
Cười gượng mấy tiếng, Mạc Thiên Kình trừng mắt với Thượng Quan Quân Triết , nếu không phải do tiểu tử thúi này, thì sao anh có thể nói ra những lời hạ lưu như thế, nhìn sắc mặt tức giận của Sính Đình, có chút khống chế không được đổ mồ hôi lạnh!
Thượng Quan Quân Triết nhìn dáng vẻ của Mạc Thiên Kình trong lúc này, quả thật đúng là nô lệ của vợ, còn chưa kết hôn mà bị ăn gắt gao như vậy, nếu kết hôn rồi, sau này không biết sống nổi bao nhiêu ngày!
"Anh, anh thật là bi thảm!"
"Im miệng!"
"Im miệng!"
Thượng Quan Quân Triết còn chưa nói hết đã bị hai người đồng thanh oanh tạc, nhất thời có chút buồn cười, "Anh, ai người thật là vợ chồng đồng lòng a! Nói mà cũng giống nhau như đúc!"
"Đó là đương nhiên, chúng ta không đồng lòng, chẳng lẽ cùng cậu đồng lòng hay sao!"
Mạc Thiên Kình nghe Thượng Quan Quân Triết nói thế nên đắc ý ngếch đầu lên.
Sính Đình hung dữ trợn mắt nhìn Mạc Thiên Kình một cái, nhìn vẻ mặt anh cười đến rực rỡ, hận không thể tiến lên xé cái miệng của anh.
"Anh, người phụ nữ của anh hung hãn thế này, em nghĩ cho dù có người xấu cũng bị cô ấy dọa cho chạy mất, sao còn phải kêu em tới bảo vệ cô ấy!"
Thượng Quan Quân Triết dang tay ra, tựa người vào ghế sa lon, vẻ mặt lười biếng, ánh mắt đào hoa mê người, lười biếng mà hấp dẫn!
"Cô ấy mang thai!"
Mạc Thiên Kình nói đơn giản, Sính Đình mang thai, cho dù bản lĩnh không tệ, nhưng nếu như đối phó với Nam Cung Tước, nhất định là cô sẽ không ứng phó được .
"Mang thai thật không đúng thời điểm!"
Thượng Quan Quân Triết lạnh nhạt nói, nhẹ nhàng nhướng mí mắt, ưu nhã ngáp một cái, nhìn Sính Đình.
"Phòng của tôi ở đâu, có chút mệt mỏi rồi, muốn ngủ bù!"
Đoán chừng trong khoảng thời gian này chắc chắn anh không có cơ hội ăn chơi đàng điếm, cũng không có cơ hội ngủ ngon giấc rồi !
"Trừ hai căn phòng kia, thì tự mình tùy tiện chọn!"
Mạc Thiên Kình hào phóng nói, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt bốc lửa của Sính Đình.
Thượng Quan Quân Triết liếc nhìn lầu hai, nhíu nhíu mày, còn là ngủ bên trên đi, tiết kiệm buổi tối bị bọn họ làm cho Dục Hỏa công tâm!
Chỉ có điều Dục Hỏa công tâm có thể không nhiều lắm, mà nhiều hơn chính là không cách nào ngủ được.
Cầm túi của mình, nhìn Sính Đình làm một động tác hôn gió, sau đó quay người đi lên lầu.
Sính Đình tức giận cắn răng, giận đùng đùng nhìn chằm chằm Mạc Thiên Kình, trợn mắt nhìn một hồi mới phát hiện một chuyện.
"Thím Vương, ông nội đi đâu rồi?"
Hình như từ lúc cô xuống đây không hề nhìn thấy hai lão đầu ở chỗ này, đi đâu rồi?
"Lão gia cùng lão Mạc cầm vali đi ra ngoài!"
Thím Vương nhẹ nhàng nói, người vẫn như cũ bận rộn trong bếp.
Sính Đình nhăn mày, cầm vali, cùng Mạc Tử Khiêm, chẳng lẽ là. . . . . .
Đứng dậy, vội vàng đi vào trong phòng, trong phòng không có một bóng người, hơn nữa hành lý thu xếp xong cũng không nhìn thấy đâu, vội vàng tìm hộ chiếu của ông nội, cư nhiên đã mang đi!
"Tôi lại bị đùa bỡn!"
Sính Đình tức giận, ông nội đã đi cùng Mạc lão đầu, để cô ở lại!
"Đừng tìm nữa, ông nội em cùng ông nội anh đi Mỹ, chỉ có nơi đó bọn họ mới có thể an toàn!"
Mạc Thiên Kình ở sau lưng cô thản nhiên nói, nhìn sắc mặt tức giận của cô, trong lòng có chút băn khoăn.
Anh cũng không ngờ ông nội anh và ông nội cô lại len lén rời đi, ngay cả chào hỏi cũng không có!
Sính Đình nhìn anh chằm chằm, cảm thấy trong dạ dày quay cuồng một hồi, che miệng, vội vàng hướng nhà VS chạy đi, Mạc Thiên Kình cùng đi tới, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một tràng âm thanh nôn ọe khô khốc.
Đi vào, Sính Đình đang ngồi sụp xuống ôm bồn cầu nôn ọe, Mạc Thiên Kình đi tới vỗ vỗ sau lưng cho cô, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, có chút lo lắng.
"Em không sao chớ! Sao lại nôn ói dữ dội như vậy! Có phải ăn phải đồ hư hay không?"
Mạc Thiên Kình còn không biết Sính Đình nôn nghén, Sính Đình muốn mắng anh, nhưng trong dạ dày cuộn lên lợi hại hơn, khiến sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, ói càng dữ hơn.
Một lát sau, Sính Đình mới ói xong, yếu đuối chống tay trên bồn cầu, vô lực ngồi bệt xuống, đè xuống khóa xả nước!
Sính Đình nhìn cô ói dữ dội như vậy, càng thêm lo lắng!
"Đi, anh dẫn em đến bệnh viện kiểm tra một chút!"
Nói xong đỡ cô dậy đi ra cửa.
Sính Đình vô lực trừng mắt liếc anh một cái.
"Tôi đây là nôn nghén, đỡ tôi lên lầu, tôi muốn ngủ!"
Sính Đình mới vừa ói một hồi, bây giờ bụng trống rỗng, mệt mỏi cũng cuốn tới, bắt đầu muốn ngủ!
"Nôn nghén?"
Mạc Thiên Kình cau mày, hoàn toàn không biết phụ nữ mang thai còn sẽ có triệu chứng nôn nghén như thế!
“Không sai!" Sính Đình không còn sức lực lên tiếng. Nói xong, nhìn Thím Vương trong nhà bếp kêu to.
"Thím Vương, khi nào đi ra ngoài mua thức ăn thì mua cho cháu chút ô mai!"
Vẫn là hương vị kia dễ chịu nhất, vừa nghĩ tới đã rất thèm ăn!
Nhưng âm thanh quá nhỏ, hoàn toàn không nghe được, Thím Vương vẫn ở chỗ cũ làm việc.
Mạc Thiên Kình bỗng nhiên ôm eo cô, Sính Đình kinh ngạc một chút, nhưng ngay sau đó là đi theo anh.
"Có muốn ăn cái gì nữa, anh đi mua giúp em?"
Đặt cô ở trên giường, săn sóc tháo giầy giúp cô, đắp kín mền cho cô, Mạc Thiên Kình dịu dàng hỏi.
Sính Đình nhướng nhướng mí mắt, buồn ngủ quá a!
Nhắm hai mắt, miệng giật giật, liền yên tĩnh ngủ!
Mạc Thiên Kình nhìn bộ dạng ngủ say của cô, không khỏi nhíu mày, chuyện này cũng quá nhanh đi!
Nhưng hồi nãy chứng kiến cô mới vừa ói dữ dội như vậy, khẳng định rất khó chịu, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng kín cửa, dặn dò Thím Vương một câu, rồi xoay người rời khỏi biệt thự.
Chờ khi Mạc Thiên Kình trở về thì đã qua một giờ đồng hồ, Sính Đình vẫn còn đang ngủ, Mạc Thiên Kình tới sạp trái cây, siêu thị mua rất nhiều trái cây, còn có các loại ô mai đủ mùi vị.
"Ngài Mạc, ăn cơm!"
Thím Vương nhẹ nhàng kêu, bắt đầu dọn món ăn ra.
Mạc Thiên Kình đưa trái cây giao cho Thím Vương rồi đi lên lầu, đẩy cửa phòng ra, Sính Đình vẫn còn ngủ, vẫn duy trì tư thế khi nãy.
Đi tới trước giường ngồi xuống, Mạc Thiên Kình nhẹ nhàng lắc lắc cô, Sính Đình phiền não lật người, tiếp tục ngủ.
"Sính Đình, dậy ăn cơm!"
Mạc Thiên Kình nhíu nhíu mày, sao lại ngủ say như vậy.
"Sính Đình, ăn no rồi ngủ tiếp!"
Gọi mấy tiếng, nhưng Sính Đình dường như không dậy nổi, che chăn kín tiếp tục ngủ.
Mạc Thiên Kình lại kêu mấy câu, Sính Đình vô lực rên rỉ.
"Buồn ngủ quá, đừng làm ồn!"
Nói xong miệng lại bất động ngủ tiếp!
Mạc Thiên Kình nhìn cô một cái, xoay người đi xuống lầu.
Thượng Quan Quân Triết ngủ được một giấc, tinh thần tốt hơn nhiều, giờ phút này đang ngồi ở trên bàn miệng há to ăn cơm, vẻ mặt thỏa mãn hưởng thụ, nhìn Mạc Thiên Kình đi xuống, vẫn không quên kêu một câu.
"Anh, ăn cơm!"
Mạc Thiên Kình không để ý tới anh, đi tới nhà bếp.
"Thím Vương, thường ngày Sính Đình đều thích ngủ như vậy sao?"
Thím Vương dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt.
"Vâng, mấy ngày nay Sính Đình đều như vậy, mang thai chính là như vậy, thích ngủ, một ngày có thể ngủ mười bảy mười tám tiếng!"
"Ngủ lâu như vậy!"
Mạc Thiên Kình có chút giật mình, lo lắng hỏi, "Có phải không bình thường hay không?" Làm gì có người nào ngủ lâu như vậy, cho dù mang thai cũng không thể ngủ lâu như vậy đi!
"Không phải, phụ nữ mang thai đều là như vậy, Mạc thiếu gia, Sính Đình thích ăn ô mai, tỉnh lại sẽ muốn ăn!"
Thím Vương tốt bụng nhắc nhở.
Cười gượng mấy tiếng, Mạc Thiên Kình trừng mắt với Thượng Quan Quân Triết , nếu không phải do tiểu tử thúi này, thì sao anh có thể nói ra những lời hạ lưu như thế, nhìn sắc mặt tức giận của Sính Đình, có chút khống chế không được đổ mồ hôi lạnh!
Thượng Quan Quân Triết nhìn dáng vẻ của Mạc Thiên Kình trong lúc này, quả thật đúng là nô lệ của vợ, còn chưa kết hôn mà bị ăn gắt gao như vậy, nếu kết hôn rồi, sau này không biết sống nổi bao nhiêu ngày!
"Anh, anh thật là bi thảm!"
"Im miệng!"
"Im miệng!"
Thượng Quan Quân Triết còn chưa nói hết đã bị hai người đồng thanh oanh tạc, nhất thời có chút buồn cười, "Anh, ai người thật là vợ chồng đồng lòng a! Nói mà cũng giống nhau như đúc!"
"Đó là đương nhiên, chúng ta không đồng lòng, chẳng lẽ cùng cậu đồng lòng hay sao!"
Mạc Thiên Kình nghe Thượng Quan Quân Triết nói thế nên đắc ý ngếch đầu lên.
Sính Đình hung dữ trợn mắt nhìn Mạc Thiên Kình một cái, nhìn vẻ mặt anh cười đến rực rỡ, hận không thể tiến lên xé cái miệng của anh.
"Anh, người phụ nữ của anh hung hãn thế này, em nghĩ cho dù có người xấu cũng bị cô ấy dọa cho chạy mất, sao còn phải kêu em tới bảo vệ cô ấy!"
Thượng Quan Quân Triết dang tay ra, tựa người vào ghế sa lon, vẻ mặt lười biếng, ánh mắt đào hoa mê người, lười biếng mà hấp dẫn!
"Cô ấy mang thai!"
Mạc Thiên Kình nói đơn giản, Sính Đình mang thai, cho dù bản lĩnh không tệ, nhưng nếu như đối phó với Nam Cung Tước, nhất định là cô sẽ không ứng phó được .
"Mang thai thật không đúng thời điểm!"
Thượng Quan Quân Triết lạnh nhạt nói, nhẹ nhàng nhướng mí mắt, ưu nhã ngáp một cái, nhìn Sính Đình.
"Phòng của tôi ở đâu, có chút mệt mỏi rồi, muốn ngủ bù!"
Đoán chừng trong khoảng thời gian này chắc chắn anh không có cơ hội ăn chơi đàng điếm, cũng không có cơ hội ngủ ngon giấc rồi !
"Trừ hai căn phòng kia, thì tự mình tùy tiện chọn!"
Mạc Thiên Kình hào phóng nói, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt bốc lửa của Sính Đình.
Thượng Quan Quân Triết liếc nhìn lầu hai, nhíu nhíu mày, còn là ngủ bên trên đi, tiết kiệm buổi tối bị bọn họ làm cho Dục Hỏa công tâm!
Chỉ có điều Dục Hỏa công tâm có thể không nhiều lắm, mà nhiều hơn chính là không cách nào ngủ được.
Cầm túi của mình, nhìn Sính Đình làm một động tác hôn gió, sau đó quay người đi lên lầu.
Sính Đình tức giận cắn răng, giận đùng đùng nhìn chằm chằm Mạc Thiên Kình, trợn mắt nhìn một hồi mới phát hiện một chuyện.
"Thím Vương, ông nội đi đâu rồi?"
Hình như từ lúc cô xuống đây không hề nhìn thấy hai lão đầu ở chỗ này, đi đâu rồi?
"Lão gia cùng lão Mạc cầm vali đi ra ngoài!"
Thím Vương nhẹ nhàng nói, người vẫn như cũ bận rộn trong bếp.
Sính Đình nhăn mày, cầm vali, cùng Mạc Tử Khiêm, chẳng lẽ là. . . . . .
Đứng dậy, vội vàng đi vào trong phòng, trong phòng không có một bóng người, hơn nữa hành lý thu xếp xong cũng không nhìn thấy đâu, vội vàng tìm hộ chiếu của ông nội, cư nhiên đã mang đi!
"Tôi lại bị đùa bỡn!"
Sính Đình tức giận, ông nội đã đi cùng Mạc lão đầu, để cô ở lại!
"Đừng tìm nữa, ông nội em cùng ông nội anh đi Mỹ, chỉ có nơi đó bọn họ mới có thể an toàn!"
Mạc Thiên Kình ở sau lưng cô thản nhiên nói, nhìn sắc mặt tức giận của cô, trong lòng có chút băn khoăn.
Anh cũng không ngờ ông nội anh và ông nội cô lại len lén rời đi, ngay cả chào hỏi cũng không có!
Sính Đình nhìn anh chằm chằm, cảm thấy trong dạ dày quay cuồng một hồi, che miệng, vội vàng hướng nhà VS chạy đi, Mạc Thiên Kình cùng đi tới, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một tràng âm thanh nôn ọe khô khốc.
Đi vào, Sính Đình đang ngồi sụp xuống ôm bồn cầu nôn ọe, Mạc Thiên Kình đi tới vỗ vỗ sau lưng cho cô, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, có chút lo lắng.
"Em không sao chớ! Sao lại nôn ói dữ dội như vậy! Có phải ăn phải đồ hư hay không?"
Mạc Thiên Kình còn không biết Sính Đình nôn nghén, Sính Đình muốn mắng anh, nhưng trong dạ dày cuộn lên lợi hại hơn, khiến sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, ói càng dữ hơn.
Một lát sau, Sính Đình mới ói xong, yếu đuối chống tay trên bồn cầu, vô lực ngồi bệt xuống, đè xuống khóa xả nước!
Sính Đình nhìn cô ói dữ dội như vậy, càng thêm lo lắng!
"Đi, anh dẫn em đến bệnh viện kiểm tra một chút!"
Nói xong đỡ cô dậy đi ra cửa.
Sính Đình vô lực trừng mắt liếc anh một cái.
"Tôi đây là nôn nghén, đỡ tôi lên lầu, tôi muốn ngủ!"
Sính Đình mới vừa ói một hồi, bây giờ bụng trống rỗng, mệt mỏi cũng cuốn tới, bắt đầu muốn ngủ!
"Nôn nghén?"
Mạc Thiên Kình cau mày, hoàn toàn không biết phụ nữ mang thai còn sẽ có triệu chứng nôn nghén như thế!
“Không sai!" Sính Đình không còn sức lực lên tiếng. Nói xong, nhìn Thím Vương trong nhà bếp kêu to.
"Thím Vương, khi nào đi ra ngoài mua thức ăn thì mua cho cháu chút ô mai!"
Vẫn là hương vị kia dễ chịu nhất, vừa nghĩ tới đã rất thèm ăn!
Nhưng âm thanh quá nhỏ, hoàn toàn không nghe được, Thím Vương vẫn ở chỗ cũ làm việc.
Mạc Thiên Kình bỗng nhiên ôm eo cô, Sính Đình kinh ngạc một chút, nhưng ngay sau đó là đi theo anh.
"Có muốn ăn cái gì nữa, anh đi mua giúp em?"
Đặt cô ở trên giường, săn sóc tháo giầy giúp cô, đắp kín mền cho cô, Mạc Thiên Kình dịu dàng hỏi.
Sính Đình nhướng nhướng mí mắt, buồn ngủ quá a!
Nhắm hai mắt, miệng giật giật, liền yên tĩnh ngủ!
Mạc Thiên Kình nhìn bộ dạng ngủ say của cô, không khỏi nhíu mày, chuyện này cũng quá nhanh đi!
Nhưng hồi nãy chứng kiến cô mới vừa ói dữ dội như vậy, khẳng định rất khó chịu, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng kín cửa, dặn dò Thím Vương một câu, rồi xoay người rời khỏi biệt thự.
Chờ khi Mạc Thiên Kình trở về thì đã qua một giờ đồng hồ, Sính Đình vẫn còn đang ngủ, Mạc Thiên Kình tới sạp trái cây, siêu thị mua rất nhiều trái cây, còn có các loại ô mai đủ mùi vị.
"Ngài Mạc, ăn cơm!"
Thím Vương nhẹ nhàng kêu, bắt đầu dọn món ăn ra.
Mạc Thiên Kình đưa trái cây giao cho Thím Vương rồi đi lên lầu, đẩy cửa phòng ra, Sính Đình vẫn còn ngủ, vẫn duy trì tư thế khi nãy.
Đi tới trước giường ngồi xuống, Mạc Thiên Kình nhẹ nhàng lắc lắc cô, Sính Đình phiền não lật người, tiếp tục ngủ.
"Sính Đình, dậy ăn cơm!"
Mạc Thiên Kình nhíu nhíu mày, sao lại ngủ say như vậy.
"Sính Đình, ăn no rồi ngủ tiếp!"
Gọi mấy tiếng, nhưng Sính Đình dường như không dậy nổi, che chăn kín tiếp tục ngủ.
Mạc Thiên Kình lại kêu mấy câu, Sính Đình vô lực rên rỉ.
"Buồn ngủ quá, đừng làm ồn!"
Nói xong miệng lại bất động ngủ tiếp!
Mạc Thiên Kình nhìn cô một cái, xoay người đi xuống lầu.
Thượng Quan Quân Triết ngủ được một giấc, tinh thần tốt hơn nhiều, giờ phút này đang ngồi ở trên bàn miệng há to ăn cơm, vẻ mặt thỏa mãn hưởng thụ, nhìn Mạc Thiên Kình đi xuống, vẫn không quên kêu một câu.
"Anh, ăn cơm!"
Mạc Thiên Kình không để ý tới anh, đi tới nhà bếp.
"Thím Vương, thường ngày Sính Đình đều thích ngủ như vậy sao?"
Thím Vương dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt.
"Vâng, mấy ngày nay Sính Đình đều như vậy, mang thai chính là như vậy, thích ngủ, một ngày có thể ngủ mười bảy mười tám tiếng!"
"Ngủ lâu như vậy!"
Mạc Thiên Kình có chút giật mình, lo lắng hỏi, "Có phải không bình thường hay không?" Làm gì có người nào ngủ lâu như vậy, cho dù mang thai cũng không thể ngủ lâu như vậy đi!
"Không phải, phụ nữ mang thai đều là như vậy, Mạc thiếu gia, Sính Đình thích ăn ô mai, tỉnh lại sẽ muốn ăn!"
Thím Vương tốt bụng nhắc nhở.
/307
|