"Thiên Kình không phải anh đang nói đùa đấy chứ? Chẳng lẽ anh không biết bây giờ em còn chưa được ba tháng, không thể chung đụng sao?"
Anh là không phải muốn làm đến điên rồi, cô bây giờ là phụ nữ có thai cần được yêu thương mới phải, anh thật muốn cô phải xuống tay sao?
Mạc Thiên Kình nhìn cô cười, sát vách truyền đến âm thanh càng lúc càng lớn, giống như đang xem truyền hình trực tiếp vậy làm cho anh nhiệt huyết sôi trào. Anh thừa nhận rằng mình cũng có chút ác độc khi để Thượng Quan Quân Triết mang Thủy Nhi đi là vì muốn tạo nên hiệu quả như bây giờ. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không muốn của Sính Đình anh lại thấy có chút khó xử.
"Sính Đình, từ sau khi rời khỏi biệt thự, anh đã rất lâu không có làm rồi, em cho anh một lần đi, anh bảo đảm tuyệt đối sẽ rất nhẹ nhàng! Tuyệt đối sẽ không thô lỗ, sẽ rất dịu dàng!"
Mạc Thiên Kình đáng thương nói, Sính Đình tức giận trừng mắt nhìn anh:
"Không được, bác sĩ nói không thể làm, để sau ba tháng sau bác sĩ cho phép mới được làm!"
Nghĩ muốn động vào cô, không có cửa đâu!
Cô Ngọc Sính Đình là bà xã của anh không phải là món đồ chơi nói muốn động là có thể động được?
Đàn ông quả thật là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
"Sính Đình. . . . . ."
"Không được, nếu anh còn nói nữa thì đi sang phòng khác mà ngủ, không cho ngủ cùng em."
Sính Đình không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách, Mạc Thiên Kình uất ức ngậm miệng, cảm nhận được phía dưới đang kêu gào **, không khỏi ngậm ngùi, mình làm như thế nào qua tối nay đây!
Ai!
Sính Đình không để ý đến anh lấy chăn ra, bây giờ mới vừa vào thu thời tiết vẫn còn nóng, mặc dù đã mở máy điều hòa nhưng Sính Đình theo thói quen vẫn muốn đắp chăn.
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình đang trải chăn ra bất đắc dĩ chui vào che đầu lại hi vọng mình tối nay không nghe thấy cái gì.
Nhưng sát vách tiếng động quá lớn, anh không thể nào ngủ được sờ sờ vào cái vật đang kêu gào của mình, bỏ đầu ra nhìn Sính Đình đang chuẩn bị mơ màng, có chút không cam lòng lấy tay tự mình giải quyết.
Sau khi giải quyết xong liền nhắm mắt lại ôm Sính Đình dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, Sính Đình tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ ở trong ngực của Mạc Thiên Kình, ngủ cực kỳ yên ổn, trên mặt bất tri giác mỉm cười.
Mạc Thiên Kình thì ra cũng phải là ** lợn giống.
Đang suy nghĩ thì nghe thấy chuông cửa vang lên.
Sính Đình chuyển mình Mạc Thiên Kình ôm cô càng chặt hơn, tối hôm qua anh bị nghẹn nghiêm trọng, sát vách điên cuồng tác chiến, cô lại không hứng thú, sau khi giải quyết liền đi ngủ, bây giờ thật không dễ dàng có thể ôm cô ngủ một lát sao lại để cho cô sớm rời giường như vậy được?
Đang muốn lên tiếng thì nghe thấy sát vách có tiếng mở cửa, một lát sau cửa chính được mở ra, một giọng nói trẻ trung vang lên:
."Tại sao lại không thấy ai vậy, cũng đã hơn mười giờ như vậy mà cũng không nhìn thấy bóng dáng của người nào hết!"
Lý Băng mặc cái váy màu đỏ đến gối tay cầm một cái túi đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, chun mũi nói.
"Ái chà trong biệt thự này có mùi rất nồng xem ra đêm qua chiến đấu hết sức gian khổ đây!"
Lý Băng lười biếng nheo mắt, giọng nói đầy giễu cợt.
Lão K mặt không đổi sắc ngồi ở một bên, đêm qua hết sức hăng hái tự mình giải quyết mấy lần. Cũng giống như phòng bên cạnh hăng hái phấn đấu cho đến khi trời sáng.
Cũng không biết hôm nay có thể rời giường được hay không?
Nhưng điều làm anh cảm thấy rất kỳ lạ là phòng của thượng tướng tự nhiên cũng rất yên tĩnh!
"Lý Băng, mấy tháng không gặp miệng lưỡi của cô vẫn bén nhọn như vậy!"
Lão K rót cho mình chén nước, vẻ mặt lười biếng không làm mất đi vẻ đẹp trai cương trực.
Lý Băng lặng lẽ quét mắt vào cửa phòng đóng chặt trên lầu, nhíu mày đi lên chính xác gõ vào hai cánh cửa phòng một cái.
"Nên rời giường thôi, tôi có chuyện khẩn cấp cần nói!"
Mạc Thiên Kình mở mắt ra, mấy phút sau tất cả mọi người ăn mặc chỉnh tề đi xuống. Nhưng mà Thượng Quan Quân Triết và Thủy Nhi, một người thì tươi cười rạng rỡ, một người khác lại giống như gấu Trúc vậy.
Lý Băng nhàn nhạt liếc Thủy Nhi một cái, lạnh lùng nói:
"Tôi còn đang nghĩ không biết là ai đang nằm ở trong ngực của Thượng Quan đại thiếu không ngờ lại là cô, ngày xưa còn là Băng Sơn mỹ nhân giờ phút này lại biến thành nô lệ dưới trướng người khác !"
Nhìn xuống vết hôn rậm rạp chằng chịt trên cổ không biết che giấu thế nào, mặt Thủy Nhi liền đỏ lên, thở hổn hển nhìn chằm chằm Thượng Quan Quân Triết. Rồi chợt giẫm lên chân của anh một cái nhìn thấy anh đau đến nhíu mày lúc này mới ngồi vào bên cạnh Lý Băng .
Lý Băng vân vê mũi nói:
"Mùi quá nặng, ngồi sang bên kia!"
Cô vẫn là người có tiếng luôn thích sạch sẽ !
Thủy Nhi đỏ hết mặt bị Thượng Quan Quân Triết ôm vào trong ngực, lưu manh nói:
"Không ngờ em lại ngon lành như vậy, anh sẽ không ghét bỏ em đâu!"
Thủy Nhi tức giận trừng mắt liếc anh một cái, cái tên lợn giống này. Tối hôm qua giày vò cô cả đêm khiến hai chân đau nhức vô cùng giống như bị xe nghiến qua vậy
.
Mạc Thiên Kình kéo Sính Đình ngồi sang một bên, nhàn nhạt hỏi.
"Sớm như vậy, muốn báo cáo cái gì sao?"
Lý Băng nghe thấy anh nói thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất, đây là lời của thượng tướng luôn nghiêm túc cẩn trọng nói ra sao?
Trước kia bảy giờ mà không rời giường đã bị thượng tướng nói là rất muộn rồi, bây giờ đã hơn mười giờ, lại còn nói sớm?
Liếc mắt nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh anh, trong lòng chợt hiểu rõ ràng mấy phần.
"Haiz, các người thật là tốt số, còn tôi lại bị Nam Cung Tước bắt đi, tính mạng từng giây từng phút khó mà bảo toàn, luôn phải sống trong nguy hiểm. Còn các người thì tốt rồi ở chỗ này trái ôm phải ấp, ngủ thẳng đến mười giờ mới rời giường lại còn nói sớm!"
Đúng là mỗi người có số mệnh khác nhau.
"Cô nói, trong khoảng thời gian vừa rồi cô ở chỗ của Nam Cung Tước?"
Mạc Thiên Kình cau mày, không nhìn mặt cô đang châm chọc trực tiếp hỏi.
Lý Băng gật đầu đáp:
"Không sai, thời gian vừa qua tôi đều ở chỗ Nam Cung Tước. Nửa tháng trước, vợ của hắn sinh con gái đầu lòng, hắn có chút không vui cùng vợ của mình cãi nhau, lúc này tình cảm vợ chồng không tốt cho nên không có động tĩnh gì!"
Nếu không, cô cũng không có thời gian rảnh rỗi đến đây xem bọn họ ân ái nồng thắm như vậy!
"Vợ của Nam Cung Tước sinh rồi?"
Mạc Thiên Kình có chút không ngờ đến, khó trách hắn ta gần đây yên phận như vậy thì ra là có chuyện lớn này cản trở.
"Đúng vậy, tôi còn là người đỡ đẻ đây này?"
Nếu không phải vì đến gần người phụ nữ của Nam Cung Tước, cô làm sao lại đi đỡ đẻ cho cô ta, cô ở nước Pháp là bác sĩ phụ khoa nổi tiếng, nói chính xác hơn là bác sĩ đa khoa, không có gì mà cô không làm được.
Đây chính là tài năng bẩm sinh.
"Nếu cô không nói tôi thiếu chút nữa quên mất một chuyện!"
Mạc Thiên Kình đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhưng nhìn thấy bọn họ đều ở đây, có chút xấu hổ.
Lý Băng nhìn sắc mặt của anh lại nhìn phụ nữ bên cạnh anh, đưa tay ra bắt mạch trên tay Sính Đình, trên gương mặt lạnh lùng có một chút kinh ngạc
"Thượng tướng, anh thật rất có khả năng, mới không gặp chưa được bao lâu đã sản xuất ra hai đứa bé rồi!"
Lý Băng không biết là đang khen ngợi hay là châm chọc nói, Mạc Thiên Kình nhìn cô:
"Có phải ba tháng đầu cũng không thể chung đụng hay không!"
Lời của Mạc Thiên Kình vừa ra khỏi miệng làm cho lão K đang uống trà ho khan sặc sụa đến không thở nổi.
Lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra anh ta cũng không thấy có cái gì kỳ lạ nhưng lại xuất phát từ trong miệng của thượng tướng, anh ta không phun ra mới là lạ.
Mặt Sính Đình lập tức đỏ lên hung hăng nhìn Mạc Thiên Kình chằm chằm.
Lý Băng cười khan hai tiếng.
"Thì ra là Mạc thượng tướng của chúng ta đang vô cùng đói khát!"
Anh là không phải muốn làm đến điên rồi, cô bây giờ là phụ nữ có thai cần được yêu thương mới phải, anh thật muốn cô phải xuống tay sao?
Mạc Thiên Kình nhìn cô cười, sát vách truyền đến âm thanh càng lúc càng lớn, giống như đang xem truyền hình trực tiếp vậy làm cho anh nhiệt huyết sôi trào. Anh thừa nhận rằng mình cũng có chút ác độc khi để Thượng Quan Quân Triết mang Thủy Nhi đi là vì muốn tạo nên hiệu quả như bây giờ. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không muốn của Sính Đình anh lại thấy có chút khó xử.
"Sính Đình, từ sau khi rời khỏi biệt thự, anh đã rất lâu không có làm rồi, em cho anh một lần đi, anh bảo đảm tuyệt đối sẽ rất nhẹ nhàng! Tuyệt đối sẽ không thô lỗ, sẽ rất dịu dàng!"
Mạc Thiên Kình đáng thương nói, Sính Đình tức giận trừng mắt nhìn anh:
"Không được, bác sĩ nói không thể làm, để sau ba tháng sau bác sĩ cho phép mới được làm!"
Nghĩ muốn động vào cô, không có cửa đâu!
Cô Ngọc Sính Đình là bà xã của anh không phải là món đồ chơi nói muốn động là có thể động được?
Đàn ông quả thật là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
"Sính Đình. . . . . ."
"Không được, nếu anh còn nói nữa thì đi sang phòng khác mà ngủ, không cho ngủ cùng em."
Sính Đình không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách, Mạc Thiên Kình uất ức ngậm miệng, cảm nhận được phía dưới đang kêu gào **, không khỏi ngậm ngùi, mình làm như thế nào qua tối nay đây!
Ai!
Sính Đình không để ý đến anh lấy chăn ra, bây giờ mới vừa vào thu thời tiết vẫn còn nóng, mặc dù đã mở máy điều hòa nhưng Sính Đình theo thói quen vẫn muốn đắp chăn.
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình đang trải chăn ra bất đắc dĩ chui vào che đầu lại hi vọng mình tối nay không nghe thấy cái gì.
Nhưng sát vách tiếng động quá lớn, anh không thể nào ngủ được sờ sờ vào cái vật đang kêu gào của mình, bỏ đầu ra nhìn Sính Đình đang chuẩn bị mơ màng, có chút không cam lòng lấy tay tự mình giải quyết.
Sau khi giải quyết xong liền nhắm mắt lại ôm Sính Đình dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, Sính Đình tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ ở trong ngực của Mạc Thiên Kình, ngủ cực kỳ yên ổn, trên mặt bất tri giác mỉm cười.
Mạc Thiên Kình thì ra cũng phải là ** lợn giống.
Đang suy nghĩ thì nghe thấy chuông cửa vang lên.
Sính Đình chuyển mình Mạc Thiên Kình ôm cô càng chặt hơn, tối hôm qua anh bị nghẹn nghiêm trọng, sát vách điên cuồng tác chiến, cô lại không hứng thú, sau khi giải quyết liền đi ngủ, bây giờ thật không dễ dàng có thể ôm cô ngủ một lát sao lại để cho cô sớm rời giường như vậy được?
Đang muốn lên tiếng thì nghe thấy sát vách có tiếng mở cửa, một lát sau cửa chính được mở ra, một giọng nói trẻ trung vang lên:
."Tại sao lại không thấy ai vậy, cũng đã hơn mười giờ như vậy mà cũng không nhìn thấy bóng dáng của người nào hết!"
Lý Băng mặc cái váy màu đỏ đến gối tay cầm một cái túi đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, chun mũi nói.
"Ái chà trong biệt thự này có mùi rất nồng xem ra đêm qua chiến đấu hết sức gian khổ đây!"
Lý Băng lười biếng nheo mắt, giọng nói đầy giễu cợt.
Lão K mặt không đổi sắc ngồi ở một bên, đêm qua hết sức hăng hái tự mình giải quyết mấy lần. Cũng giống như phòng bên cạnh hăng hái phấn đấu cho đến khi trời sáng.
Cũng không biết hôm nay có thể rời giường được hay không?
Nhưng điều làm anh cảm thấy rất kỳ lạ là phòng của thượng tướng tự nhiên cũng rất yên tĩnh!
"Lý Băng, mấy tháng không gặp miệng lưỡi của cô vẫn bén nhọn như vậy!"
Lão K rót cho mình chén nước, vẻ mặt lười biếng không làm mất đi vẻ đẹp trai cương trực.
Lý Băng lặng lẽ quét mắt vào cửa phòng đóng chặt trên lầu, nhíu mày đi lên chính xác gõ vào hai cánh cửa phòng một cái.
"Nên rời giường thôi, tôi có chuyện khẩn cấp cần nói!"
Mạc Thiên Kình mở mắt ra, mấy phút sau tất cả mọi người ăn mặc chỉnh tề đi xuống. Nhưng mà Thượng Quan Quân Triết và Thủy Nhi, một người thì tươi cười rạng rỡ, một người khác lại giống như gấu Trúc vậy.
Lý Băng nhàn nhạt liếc Thủy Nhi một cái, lạnh lùng nói:
"Tôi còn đang nghĩ không biết là ai đang nằm ở trong ngực của Thượng Quan đại thiếu không ngờ lại là cô, ngày xưa còn là Băng Sơn mỹ nhân giờ phút này lại biến thành nô lệ dưới trướng người khác !"
Nhìn xuống vết hôn rậm rạp chằng chịt trên cổ không biết che giấu thế nào, mặt Thủy Nhi liền đỏ lên, thở hổn hển nhìn chằm chằm Thượng Quan Quân Triết. Rồi chợt giẫm lên chân của anh một cái nhìn thấy anh đau đến nhíu mày lúc này mới ngồi vào bên cạnh Lý Băng .
Lý Băng vân vê mũi nói:
"Mùi quá nặng, ngồi sang bên kia!"
Cô vẫn là người có tiếng luôn thích sạch sẽ !
Thủy Nhi đỏ hết mặt bị Thượng Quan Quân Triết ôm vào trong ngực, lưu manh nói:
"Không ngờ em lại ngon lành như vậy, anh sẽ không ghét bỏ em đâu!"
Thủy Nhi tức giận trừng mắt liếc anh một cái, cái tên lợn giống này. Tối hôm qua giày vò cô cả đêm khiến hai chân đau nhức vô cùng giống như bị xe nghiến qua vậy
.
Mạc Thiên Kình kéo Sính Đình ngồi sang một bên, nhàn nhạt hỏi.
"Sớm như vậy, muốn báo cáo cái gì sao?"
Lý Băng nghe thấy anh nói thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất, đây là lời của thượng tướng luôn nghiêm túc cẩn trọng nói ra sao?
Trước kia bảy giờ mà không rời giường đã bị thượng tướng nói là rất muộn rồi, bây giờ đã hơn mười giờ, lại còn nói sớm?
Liếc mắt nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh anh, trong lòng chợt hiểu rõ ràng mấy phần.
"Haiz, các người thật là tốt số, còn tôi lại bị Nam Cung Tước bắt đi, tính mạng từng giây từng phút khó mà bảo toàn, luôn phải sống trong nguy hiểm. Còn các người thì tốt rồi ở chỗ này trái ôm phải ấp, ngủ thẳng đến mười giờ mới rời giường lại còn nói sớm!"
Đúng là mỗi người có số mệnh khác nhau.
"Cô nói, trong khoảng thời gian vừa rồi cô ở chỗ của Nam Cung Tước?"
Mạc Thiên Kình cau mày, không nhìn mặt cô đang châm chọc trực tiếp hỏi.
Lý Băng gật đầu đáp:
"Không sai, thời gian vừa qua tôi đều ở chỗ Nam Cung Tước. Nửa tháng trước, vợ của hắn sinh con gái đầu lòng, hắn có chút không vui cùng vợ của mình cãi nhau, lúc này tình cảm vợ chồng không tốt cho nên không có động tĩnh gì!"
Nếu không, cô cũng không có thời gian rảnh rỗi đến đây xem bọn họ ân ái nồng thắm như vậy!
"Vợ của Nam Cung Tước sinh rồi?"
Mạc Thiên Kình có chút không ngờ đến, khó trách hắn ta gần đây yên phận như vậy thì ra là có chuyện lớn này cản trở.
"Đúng vậy, tôi còn là người đỡ đẻ đây này?"
Nếu không phải vì đến gần người phụ nữ của Nam Cung Tước, cô làm sao lại đi đỡ đẻ cho cô ta, cô ở nước Pháp là bác sĩ phụ khoa nổi tiếng, nói chính xác hơn là bác sĩ đa khoa, không có gì mà cô không làm được.
Đây chính là tài năng bẩm sinh.
"Nếu cô không nói tôi thiếu chút nữa quên mất một chuyện!"
Mạc Thiên Kình đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhưng nhìn thấy bọn họ đều ở đây, có chút xấu hổ.
Lý Băng nhìn sắc mặt của anh lại nhìn phụ nữ bên cạnh anh, đưa tay ra bắt mạch trên tay Sính Đình, trên gương mặt lạnh lùng có một chút kinh ngạc
"Thượng tướng, anh thật rất có khả năng, mới không gặp chưa được bao lâu đã sản xuất ra hai đứa bé rồi!"
Lý Băng không biết là đang khen ngợi hay là châm chọc nói, Mạc Thiên Kình nhìn cô:
"Có phải ba tháng đầu cũng không thể chung đụng hay không!"
Lời của Mạc Thiên Kình vừa ra khỏi miệng làm cho lão K đang uống trà ho khan sặc sụa đến không thở nổi.
Lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra anh ta cũng không thấy có cái gì kỳ lạ nhưng lại xuất phát từ trong miệng của thượng tướng, anh ta không phun ra mới là lạ.
Mặt Sính Đình lập tức đỏ lên hung hăng nhìn Mạc Thiên Kình chằm chằm.
Lý Băng cười khan hai tiếng.
"Thì ra là Mạc thượng tướng của chúng ta đang vô cùng đói khát!"
/307
|