"Dạ, Môn chủ, chỉ là chúng ta có cần thông báo cho Mạc Thiên Kình một tiếng hay không?" Dù sao lần này mục tiêu của chúng ta chính là Mạc Thiên Kình, còn những người này chỉ là mồi nhử để dẫn hắn tới.
"Không cần, Mạc Thiên Kình thông minh như vậy, sẽ phải đoán được là do ta làm!"
Âm thanh già nua, khuôn mặt bị hủy hoại, nghĩ tới Mạc Thiên Kình, hắn càng thêm kiên định quyết tâm của mình!
Mạc Thiên Kình, là mày ép tao, lần này mày đừng mơ tưởng ở từ trong tay của tao chạy thoát được!
Trong ngôi nhà bỏ hoang, cặp mắt mệt mỏi của Thủy Nhi nặng nề mở ra, ở lưng nơi truyền đến cảm giác tê liệt đau đớn, gương mặt đẹp đẽ trắng bạch hết sức dọa người.
Mùi hôi thối bốc lên khiến Thủy Nhi muốn ói, nhìn nhà xưởng hoang phế trước mắt tự hỏi tại sao mình lại ở chỗ này?
Trong đầu nhớ lại hôm qua cô và Liễu Nghị Hiên cùng nhau đi tản bộ!
Liền gặp một đám người thần bí, bản lĩnh rất cao, cô và bọn họ đánh nhau, Liễu Nghị Hiên lại không biết võ công, chỉ có thể bị động bị đánh. Nghĩ đến Liễu Nghị Hiên, Thủy Nhi vội vàng nhìn sang bên cạnh thấy anh đang ngủ mê man cả người sưng vù như đầu heo.
"Liễu Nghị Hiên!" Thủy Nhi ra sức gọi, nơi này cũng không có người, mặc dù mình mang thai nhưng giờ phút này chính là thời cơ chạy trốn tốt nhất.
Liễu Nghị Hiên mở mắt ra, cả người vừa đau vừa khó chịu, mặt mũi sưng vù, gương mặt tuấn tú toàn bộ đã bị hủy.
Thủy Nhi thấy anh tỉnh lại, nhỏ giọng nói: "Liễu Nghị Hiên, chúng ta bị bắt cóc rồi ! Tôi đã liên lụy đến anh rồi!"
Nhìn thấy bộ dáng này của anh Thủy Nhi cảm thấy rất là áy náy, cô đã sớm trải qua những trường hợp như vậy, nhưng mà Liễu Hiên Nghị chỉ là một thương nhân khẳng định là bị dọa sợ rồi!
Liễu Nghị Hiên lắc đầu nhìn cô cười.
"Không có việc gì, tôi không sợ, chỉ cần có thể ở cùng với cô, khổ mấy tôi cũng không sợ!"
Bắt cóc đơn giản chỉ là vì tiền thôi, chờ đối phương tìm ba của anh để đòi tiền chuộc xong là anh có thể trở về hơn nữa chỉ bằng những người này căn bản không phải đối thủ của anh!
Liễu Nghị Hiên điềm tĩnh như vậy khiến Thủy Nhi rất cảm động, mắt thấy cay cay, vẫn là anh đối với mình tốt nhất.
Không giống Thượng Quan Quân Triết, cư nhiên cũng không tới tìm cô, biết cô bị bắt cóc khẳng định thật vui mừng đi!
Về sau cũng sẽ không có người tìm anh ta gây gổ, cũng không có người đến mắng mỏ anh ta nữa !
Không biết làm sao, nghĩ đến Thượng Quan Quân Triết có thể không quan tâm đến an toàn của mình, trong lòng khó chịu thấy không thở nổi!
"Thủy Nhi, đừng lo lắng, chúng ta sẽ thoát ra ngoài thôi!"
Liễu Nghị Hiên quay sang an ủi, Thủy Nhi liền gật đầu với anh.
"Ừ, có anh ở cạnh tôi, thật tốt quá!"
Vào lúc này cũng chỉ có Liễu Nghị Hiên đối với mình là tốt nhất! Thủy Nhi nhìn anh thật cảm thấy rất có lỗi với anh, mình cô chịu tội còn làm liên lụy tới cả anh!
"Chúng ta nghĩ biện pháp chạy trốn đi!"
Thủy Nhi nhìn chung quanh một chút, cũng không nhìn thấy có người canh giữ, nhỏ giọng nói với Liễu Nghị Hiên, cũng không biết ai bắt cô nhưng cô rất rõ ràng đối phương nhất định là người có thân phận!
Nghĩ đến mấy người áo đen vây bắt mình, chắn chắn đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, mỗi một người đều thân thủ bất phàm, tuyệt đối không phải là người bình thường!
Liễu Nghị Hiên cũng quay đầu nhìn bốn phía, nhìn thấy cửa sổ rách nát đối diện thì trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.
"Thủy Nhi, chúng ta trước hết cởi dây, sau đó từ chỗ kia đi ra ngoài!"
Nếu như anh đoán không sai thì sau cái đó cửa sổ kia chắn chắn là nước.
Thủy Nhi nhìn Liễu Nghị Hiên, gật đầu.
Di chuyển thân thể đến gần Liễu Nghị Hiên liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân chỉnh tề, tiếp đến liền nhìn thấy mười người đàn ông mặc vest đen đi tới trước mặt bọn họ, sau đó chia làm hai hàng đứng ngay ngắn, liền đó một người đàn ông gương mặt bị phá hủy xấu xí tới cực điểm đi tới.
Thủy Nhi bị sự xấu xí đó làm cho giật mình, trong dạ dày liền thất quay cuồng không nhịn được nôn ra một trận!
"Rất ghê tởm sao?"
Tiếng nói già nua mà lạnh lùng truyền vào tai Thủy Nhi, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở trước mắt, gương mặt bị bỏng hết tám phần, những chỗ không bị bỏng thì trắng nõn sáng bóng, hơn nữa vóc người của hắn cực kỳ được, giống như người mẫu, chỉ là đàn ông còn trẻ như vậy tại sao lại có thể phát ra tiếng nói như ông già.
"Ông là ai? Tôi và ông có thù oán sao? Tại sao lại bắt tôi!"
Thủy Nhi bình tĩnh hỏi, trong giọng nói đã che giấu phẫn nộ.
Người đàn ông cười lạnh, gương mặt vốn đã xấu xí trở nên dữ tợn, vô cùng kinh khủng.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thủy Nhi, rồi lại quay sang người đàn ông bên cạnh cô.
"Nhanh như vậy liền chán ghét Thượng Quan Quân Triết rồi, muốn tìm người có thế lực, vậy cô có thể suy tính quay sang tôi được đấy!"
Âm thanh già nua nói ra cũng cực kỳ vô sỉ, Thủy Nhi nhìn hắn, tận lực bình tĩnh nói:
"Ông chú, có thể thả người bạn vô tội của tôi ra hay không!"
Thủy Nhi trên căn bản khẳng định rất có thể, người hắn tìm chính là mình, cũng chẳng có mấy người biết được quan hệ của cô và Thượng Quan Quân Triết, Thủy Nhi đoán hắn nhất định là kẻ thù của mình hoặc là của Thượng Quan Quân Triết!
"Thả hắn?"
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Liễu Nghị Hiên, nâng lên nụ cười khát máu, khuôn mặt dữ tợn càng thêm kinh khủng.
"Đúng, người mà ông muốn tìm chỉ là tôi, ông thả anh ấy đi!"
Thủy Nhi cũng không biết tại sao mình lại to gan như vậy. Cô chỉ biết mình không muốn anh có chuyện gì, anh đã cho cô sự ấm áp, cho cô vui vẻ nên cô nghĩ sẽ bảo vệ anh.
Liễu Nghị Hiên nhìn Thủy Nhi, không ngờ cô lại có thể nói yêu cầu để cho mình đi, trong lúc nhất thời kinh ngạc trợn to hai mắt, nói như vậy cô ấy đối với mình cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác rồi!
"Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."
Người đàn ông cuồng vọng kinh khủng cười lớn, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.
"Muốn tôi thả hắn, có thể! Chỉ là. . . . . ."
Người đàn ông cố ý kéo dài lời nói, Thủy Nhi liền vội vàng hỏi:
"Chỉ là làm sao, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ đồng ý!"
"Thủy Nhi, không cần phải đồng ý bừa bãi, tôi không sao, tôi có thể ở lại!"
Liễu Nghị Hiên không ngờ cô lại có thể vì cứu mình mà cùng người đàn ông này nói điều kiện!
"Chỉ cần cô phục vụ tôi tốt để cho tôi thoải mái, tôi liền thả hắn!"
Giọng nói lạnh lẽo đâm vào da thịt Thủy Nhi làm cho cô không khỏi rét run.
"Cầm thú, vô liêm sỉ!"
Liễu Nghị Hiên tức giận mắng to ra tiếng, người đàn ông này lại muốn Thủy Nhi cùng với hắn. . . . . .
Anh tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
"Cô ta mà không đồng ý, thì mày sẽ phải chết!"
Lời nói lãnh khốc vô tình lời nói khiến cho Thủy Nhi muốn cự tuyệt mắng hắn một trận nhất thời cũng dừng lại nhìn Liễu Nghị Hiên.
Cô không thể để cho anh chết được, nhưng là cô sao có thể cùng người đàn ông xấu xí kinh khủng kia lên giường được!
Vừa nghĩ đã cảm thấy rất sợ!
"Thế nào, không biết nên làm sao để hầu hạ tôi sao! Người đâu đi kéo người phụ nữ ở dưới kia lên đây !"
Giọng nói già nua lại tràn đầy uy nghiêm khiến Thủy Nhi càng thêm tò mò, hắn đến tột cùng là người nào!
Hai người đàn ông đi xuống, rất nhanh kéo một người phụ nữ mang đến sau đó liền ném lên giường.
"Trinh Tử!"
Thủy Nhi kêu lên thất thanh, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của cô ấy, giờ phút này lệ rơi đầy mặt, trong miệng cũng bị nhét đầy giẻ rách, nói không ra lời!
"Ưmh ưmh. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ."
Trinh Tử ưmh ưmh kêu lên, nước mắt lã chã rơi xuống!
"Bạn bè lâu ngày gặp nhau, chờ tao thoải mái xong sẽ cho bọn mày ở đây mà ôn chuyện!"
"Không cần, Mạc Thiên Kình thông minh như vậy, sẽ phải đoán được là do ta làm!"
Âm thanh già nua, khuôn mặt bị hủy hoại, nghĩ tới Mạc Thiên Kình, hắn càng thêm kiên định quyết tâm của mình!
Mạc Thiên Kình, là mày ép tao, lần này mày đừng mơ tưởng ở từ trong tay của tao chạy thoát được!
Trong ngôi nhà bỏ hoang, cặp mắt mệt mỏi của Thủy Nhi nặng nề mở ra, ở lưng nơi truyền đến cảm giác tê liệt đau đớn, gương mặt đẹp đẽ trắng bạch hết sức dọa người.
Mùi hôi thối bốc lên khiến Thủy Nhi muốn ói, nhìn nhà xưởng hoang phế trước mắt tự hỏi tại sao mình lại ở chỗ này?
Trong đầu nhớ lại hôm qua cô và Liễu Nghị Hiên cùng nhau đi tản bộ!
Liền gặp một đám người thần bí, bản lĩnh rất cao, cô và bọn họ đánh nhau, Liễu Nghị Hiên lại không biết võ công, chỉ có thể bị động bị đánh. Nghĩ đến Liễu Nghị Hiên, Thủy Nhi vội vàng nhìn sang bên cạnh thấy anh đang ngủ mê man cả người sưng vù như đầu heo.
"Liễu Nghị Hiên!" Thủy Nhi ra sức gọi, nơi này cũng không có người, mặc dù mình mang thai nhưng giờ phút này chính là thời cơ chạy trốn tốt nhất.
Liễu Nghị Hiên mở mắt ra, cả người vừa đau vừa khó chịu, mặt mũi sưng vù, gương mặt tuấn tú toàn bộ đã bị hủy.
Thủy Nhi thấy anh tỉnh lại, nhỏ giọng nói: "Liễu Nghị Hiên, chúng ta bị bắt cóc rồi ! Tôi đã liên lụy đến anh rồi!"
Nhìn thấy bộ dáng này của anh Thủy Nhi cảm thấy rất là áy náy, cô đã sớm trải qua những trường hợp như vậy, nhưng mà Liễu Hiên Nghị chỉ là một thương nhân khẳng định là bị dọa sợ rồi!
Liễu Nghị Hiên lắc đầu nhìn cô cười.
"Không có việc gì, tôi không sợ, chỉ cần có thể ở cùng với cô, khổ mấy tôi cũng không sợ!"
Bắt cóc đơn giản chỉ là vì tiền thôi, chờ đối phương tìm ba của anh để đòi tiền chuộc xong là anh có thể trở về hơn nữa chỉ bằng những người này căn bản không phải đối thủ của anh!
Liễu Nghị Hiên điềm tĩnh như vậy khiến Thủy Nhi rất cảm động, mắt thấy cay cay, vẫn là anh đối với mình tốt nhất.
Không giống Thượng Quan Quân Triết, cư nhiên cũng không tới tìm cô, biết cô bị bắt cóc khẳng định thật vui mừng đi!
Về sau cũng sẽ không có người tìm anh ta gây gổ, cũng không có người đến mắng mỏ anh ta nữa !
Không biết làm sao, nghĩ đến Thượng Quan Quân Triết có thể không quan tâm đến an toàn của mình, trong lòng khó chịu thấy không thở nổi!
"Thủy Nhi, đừng lo lắng, chúng ta sẽ thoát ra ngoài thôi!"
Liễu Nghị Hiên quay sang an ủi, Thủy Nhi liền gật đầu với anh.
"Ừ, có anh ở cạnh tôi, thật tốt quá!"
Vào lúc này cũng chỉ có Liễu Nghị Hiên đối với mình là tốt nhất! Thủy Nhi nhìn anh thật cảm thấy rất có lỗi với anh, mình cô chịu tội còn làm liên lụy tới cả anh!
"Chúng ta nghĩ biện pháp chạy trốn đi!"
Thủy Nhi nhìn chung quanh một chút, cũng không nhìn thấy có người canh giữ, nhỏ giọng nói với Liễu Nghị Hiên, cũng không biết ai bắt cô nhưng cô rất rõ ràng đối phương nhất định là người có thân phận!
Nghĩ đến mấy người áo đen vây bắt mình, chắn chắn đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, mỗi một người đều thân thủ bất phàm, tuyệt đối không phải là người bình thường!
Liễu Nghị Hiên cũng quay đầu nhìn bốn phía, nhìn thấy cửa sổ rách nát đối diện thì trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.
"Thủy Nhi, chúng ta trước hết cởi dây, sau đó từ chỗ kia đi ra ngoài!"
Nếu như anh đoán không sai thì sau cái đó cửa sổ kia chắn chắn là nước.
Thủy Nhi nhìn Liễu Nghị Hiên, gật đầu.
Di chuyển thân thể đến gần Liễu Nghị Hiên liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân chỉnh tề, tiếp đến liền nhìn thấy mười người đàn ông mặc vest đen đi tới trước mặt bọn họ, sau đó chia làm hai hàng đứng ngay ngắn, liền đó một người đàn ông gương mặt bị phá hủy xấu xí tới cực điểm đi tới.
Thủy Nhi bị sự xấu xí đó làm cho giật mình, trong dạ dày liền thất quay cuồng không nhịn được nôn ra một trận!
"Rất ghê tởm sao?"
Tiếng nói già nua mà lạnh lùng truyền vào tai Thủy Nhi, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở trước mắt, gương mặt bị bỏng hết tám phần, những chỗ không bị bỏng thì trắng nõn sáng bóng, hơn nữa vóc người của hắn cực kỳ được, giống như người mẫu, chỉ là đàn ông còn trẻ như vậy tại sao lại có thể phát ra tiếng nói như ông già.
"Ông là ai? Tôi và ông có thù oán sao? Tại sao lại bắt tôi!"
Thủy Nhi bình tĩnh hỏi, trong giọng nói đã che giấu phẫn nộ.
Người đàn ông cười lạnh, gương mặt vốn đã xấu xí trở nên dữ tợn, vô cùng kinh khủng.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thủy Nhi, rồi lại quay sang người đàn ông bên cạnh cô.
"Nhanh như vậy liền chán ghét Thượng Quan Quân Triết rồi, muốn tìm người có thế lực, vậy cô có thể suy tính quay sang tôi được đấy!"
Âm thanh già nua nói ra cũng cực kỳ vô sỉ, Thủy Nhi nhìn hắn, tận lực bình tĩnh nói:
"Ông chú, có thể thả người bạn vô tội của tôi ra hay không!"
Thủy Nhi trên căn bản khẳng định rất có thể, người hắn tìm chính là mình, cũng chẳng có mấy người biết được quan hệ của cô và Thượng Quan Quân Triết, Thủy Nhi đoán hắn nhất định là kẻ thù của mình hoặc là của Thượng Quan Quân Triết!
"Thả hắn?"
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Liễu Nghị Hiên, nâng lên nụ cười khát máu, khuôn mặt dữ tợn càng thêm kinh khủng.
"Đúng, người mà ông muốn tìm chỉ là tôi, ông thả anh ấy đi!"
Thủy Nhi cũng không biết tại sao mình lại to gan như vậy. Cô chỉ biết mình không muốn anh có chuyện gì, anh đã cho cô sự ấm áp, cho cô vui vẻ nên cô nghĩ sẽ bảo vệ anh.
Liễu Nghị Hiên nhìn Thủy Nhi, không ngờ cô lại có thể nói yêu cầu để cho mình đi, trong lúc nhất thời kinh ngạc trợn to hai mắt, nói như vậy cô ấy đối với mình cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác rồi!
"Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."
Người đàn ông cuồng vọng kinh khủng cười lớn, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.
"Muốn tôi thả hắn, có thể! Chỉ là. . . . . ."
Người đàn ông cố ý kéo dài lời nói, Thủy Nhi liền vội vàng hỏi:
"Chỉ là làm sao, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ đồng ý!"
"Thủy Nhi, không cần phải đồng ý bừa bãi, tôi không sao, tôi có thể ở lại!"
Liễu Nghị Hiên không ngờ cô lại có thể vì cứu mình mà cùng người đàn ông này nói điều kiện!
"Chỉ cần cô phục vụ tôi tốt để cho tôi thoải mái, tôi liền thả hắn!"
Giọng nói lạnh lẽo đâm vào da thịt Thủy Nhi làm cho cô không khỏi rét run.
"Cầm thú, vô liêm sỉ!"
Liễu Nghị Hiên tức giận mắng to ra tiếng, người đàn ông này lại muốn Thủy Nhi cùng với hắn. . . . . .
Anh tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
"Cô ta mà không đồng ý, thì mày sẽ phải chết!"
Lời nói lãnh khốc vô tình lời nói khiến cho Thủy Nhi muốn cự tuyệt mắng hắn một trận nhất thời cũng dừng lại nhìn Liễu Nghị Hiên.
Cô không thể để cho anh chết được, nhưng là cô sao có thể cùng người đàn ông xấu xí kinh khủng kia lên giường được!
Vừa nghĩ đã cảm thấy rất sợ!
"Thế nào, không biết nên làm sao để hầu hạ tôi sao! Người đâu đi kéo người phụ nữ ở dưới kia lên đây !"
Giọng nói già nua lại tràn đầy uy nghiêm khiến Thủy Nhi càng thêm tò mò, hắn đến tột cùng là người nào!
Hai người đàn ông đi xuống, rất nhanh kéo một người phụ nữ mang đến sau đó liền ném lên giường.
"Trinh Tử!"
Thủy Nhi kêu lên thất thanh, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của cô ấy, giờ phút này lệ rơi đầy mặt, trong miệng cũng bị nhét đầy giẻ rách, nói không ra lời!
"Ưmh ưmh. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ."
Trinh Tử ưmh ưmh kêu lên, nước mắt lã chã rơi xuống!
"Bạn bè lâu ngày gặp nhau, chờ tao thoải mái xong sẽ cho bọn mày ở đây mà ôn chuyện!"
/307
|