Tiếng súng quen thuộc vang lên khiến Sính Đình lập tức cảnh giác, trong đầu hiện lên lời nói của Mạc Thiên Kình, Hắc Lang sẽ đến, tính toán thời gian, hình như Hắc Lang mấy ngày qua đã ở đó rồi, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy?
"Mạc Thiên Kình, anh phải giữ lại mạng sống cho tôi. . . . . ."
Sính Đình còn chưa nói xong, điện thoại của Mạc Thiên Kình đã cúp rồi, chỉ truyền đến âm thanh “tút tút. . . . .’ Tim Sính Đình như muốn vọt lên khỏi cổ họng, Hắc Lang đánh lén, Mạc Thiên Kình sẽ không có chuyện gì chứ?
Trong lòng bất ổn, Mạc Thiên Kình cũng thiệt là, anh không phải thượng tướng sao? Không phải đã cài đặt vệ tinh theo dõi Hắc Lang sao? Làm sao lại bị Hắc Lang đánh lén!
Càng nghĩ trong lòng càng thấy lo lắng, chẳng lẽ anh đã xảy ra chuyện gì sao? Thiệt là, biết rõ Hắc Lang sắp hành động, lại còn gọi điện thoại cho cô, chỗ chết người nhất chính là làm hại cô lo lắng gần chết. . . . . .
Sính Đình buồn bực hỏi mình, mình tại sao phải lo lắng cho anh, anh là cái khỉ gì?
Nhưng. . . . . .
Cô thật vẫn rất lo lắng a! Tiếng súng, không biết có thể gặp chuyện không may hay không, chân của anh hình như chưa có hoàn toàn bình phục?
Nhưng đêm đó lại mạnh mẽ như vậy, cũng "này nọ í é í é" bảy tám lần, cũng khỏe rồi, phải không?
Trong lòng Sính Đình phân tích rồi lại phân tích, thật kinh khủng, vậy mà cô lại mất ngủ!
"Nâng niu em trong lòng bàn tay. . . . . ."
Điện thoại di động lại kêu lên, Sính Đình vội vàng cầm lên, hỏi gấp: "Mạc Thiên Kình, anh có bị thương không?"
Bên trong truyền đến tiếng xe cảnh sát kêu to. . . . . .
Trái tim nhỏ của Sính Đình đã nhảy ra khỏi miệng, gọi Mạc Thiên Kình rất mạnh mẽ, tốc độ rất mau lẹ nha!
Thì ra là người phụ nữ của anh cũng quan tâm tới anh như vậy, trong lòng nhất thời ngọt như mật, nụ cười mỉm nơi khóe miệng lập tức trở nên tươi rói!
"Mạc Thiên Kình, đang nói chuyện với anh đấy, anh không có chết chứ?"
Sính Đình không thấy anh trả lời, vội vàng nói to, Mạc Thiên Kình nhíu mày lại, không vui hỏi.
"Ngọc Sính Đình, em hi vọng anh chết như vậy sao, anh chết để cho em vui vẻ tái giá hả?"
Tâm trạng vui sướng vừa rồi liền biến mất hoàn toàn!
Không ngờ lại có cướp bóc, cướp tới nhà anh, lại còn gan to đeo súng, hắn tới rất đúng lúc để anh luyện tập.
"Không phải, tôi chỉ hỏi thế thôi, ai bảo anh nửa ngày cũng không lên tiếng!"
Sính Đình nói có chút uất ức , cô sắp bị hù chết rồi, ai bảo anh nửa ngày cũng không nói một tiếng nào, làm sao cô không đoán mò được chứ, huống chi, tiếng còi cảnh sát bên đó cũng vang lên, bảo cô không sợ sao được!
Mạc Thiên Kình nghe giọng của cô có chút uất ức, lập tức trở nên mềm nhũn.
"Không việc gì, chỉ là có người muốn ăn cướp nhà chúng ta, anh đã giải quyết hắn, cảnh sát bây giờ đang làm hồ sơ!"
Mạc Thiên Kình nói xong, nghe thấy Sính Đình thở phào nhẹ nhõm, nụ cười khóe miệng lại càng rộng hơn.
"A, vậy thì tốt!"
Lo lắng trong lòng Sính Đình cũng buông lỏng xuống, Mạc Thiên Kình biết cô nhất định đã bị dọa sợ, dịu dàng điềm tĩnh nói.
"Bên đó có máy vi tính hay không, chúng ta nói chuyện qua video một chút, anh rất nhớ em!"
Âm thanh rất ngọt, rất dịu dàng, khiến cho Sính Đình sắp chết chìm trong đó.
"Xử lý tốt mọi chuyện của anh đi rồi hãy nói, ngày mai em còn phải phá án, tối nay phải ngủ sớm!"
Bĩu môi, hừ. . . . . . Lời ngon tiếng ngọt, cô mới không bị mắc lừa, muốn dụ dỗ cô sao?
Bọn họ mới tách ra, hơn nữa không có tình cảm gì nha, mẹ nó, không phải. . . . . .
"Mạc Thiên Kình, cái tên cầm thú này, 8000 năm chưa chạm qua phụ nữ, cầm thú!"
Tức không nhịn nổi, Sính Đình lớn tiếng quát, hoàn toàn không biết âm thanh của mình lớn tới cỡ nào, Mạc Thiên Kình cau mày, tại sao lại mắng anh rồi?
"Ngọc Sính Đình, anh nhớ em, có cái gì không đúng sao? Em là vợ tương lai của anh, anh nhớ em, em có cần phải tức giận lớn như vậy không?"
Thật là có chút không hiểu, anh nhớ cô, chẳng lẽ cũng có lỗi sao, Mạc Thiên Kình nhìn máy vi tính, không phải trong này đều nói, phụ nữ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt sao? Chẳng lẽ sai rồi?
"Mạc Thiên Kình, anh phải giữ lại mạng sống cho tôi. . . . . ."
Sính Đình còn chưa nói xong, điện thoại của Mạc Thiên Kình đã cúp rồi, chỉ truyền đến âm thanh “tút tút. . . . .’ Tim Sính Đình như muốn vọt lên khỏi cổ họng, Hắc Lang đánh lén, Mạc Thiên Kình sẽ không có chuyện gì chứ?
Trong lòng bất ổn, Mạc Thiên Kình cũng thiệt là, anh không phải thượng tướng sao? Không phải đã cài đặt vệ tinh theo dõi Hắc Lang sao? Làm sao lại bị Hắc Lang đánh lén!
Càng nghĩ trong lòng càng thấy lo lắng, chẳng lẽ anh đã xảy ra chuyện gì sao? Thiệt là, biết rõ Hắc Lang sắp hành động, lại còn gọi điện thoại cho cô, chỗ chết người nhất chính là làm hại cô lo lắng gần chết. . . . . .
Sính Đình buồn bực hỏi mình, mình tại sao phải lo lắng cho anh, anh là cái khỉ gì?
Nhưng. . . . . .
Cô thật vẫn rất lo lắng a! Tiếng súng, không biết có thể gặp chuyện không may hay không, chân của anh hình như chưa có hoàn toàn bình phục?
Nhưng đêm đó lại mạnh mẽ như vậy, cũng "này nọ í é í é" bảy tám lần, cũng khỏe rồi, phải không?
Trong lòng Sính Đình phân tích rồi lại phân tích, thật kinh khủng, vậy mà cô lại mất ngủ!
"Nâng niu em trong lòng bàn tay. . . . . ."
Điện thoại di động lại kêu lên, Sính Đình vội vàng cầm lên, hỏi gấp: "Mạc Thiên Kình, anh có bị thương không?"
Bên trong truyền đến tiếng xe cảnh sát kêu to. . . . . .
Trái tim nhỏ của Sính Đình đã nhảy ra khỏi miệng, gọi Mạc Thiên Kình rất mạnh mẽ, tốc độ rất mau lẹ nha!
Thì ra là người phụ nữ của anh cũng quan tâm tới anh như vậy, trong lòng nhất thời ngọt như mật, nụ cười mỉm nơi khóe miệng lập tức trở nên tươi rói!
"Mạc Thiên Kình, đang nói chuyện với anh đấy, anh không có chết chứ?"
Sính Đình không thấy anh trả lời, vội vàng nói to, Mạc Thiên Kình nhíu mày lại, không vui hỏi.
"Ngọc Sính Đình, em hi vọng anh chết như vậy sao, anh chết để cho em vui vẻ tái giá hả?"
Tâm trạng vui sướng vừa rồi liền biến mất hoàn toàn!
Không ngờ lại có cướp bóc, cướp tới nhà anh, lại còn gan to đeo súng, hắn tới rất đúng lúc để anh luyện tập.
"Không phải, tôi chỉ hỏi thế thôi, ai bảo anh nửa ngày cũng không lên tiếng!"
Sính Đình nói có chút uất ức , cô sắp bị hù chết rồi, ai bảo anh nửa ngày cũng không nói một tiếng nào, làm sao cô không đoán mò được chứ, huống chi, tiếng còi cảnh sát bên đó cũng vang lên, bảo cô không sợ sao được!
Mạc Thiên Kình nghe giọng của cô có chút uất ức, lập tức trở nên mềm nhũn.
"Không việc gì, chỉ là có người muốn ăn cướp nhà chúng ta, anh đã giải quyết hắn, cảnh sát bây giờ đang làm hồ sơ!"
Mạc Thiên Kình nói xong, nghe thấy Sính Đình thở phào nhẹ nhõm, nụ cười khóe miệng lại càng rộng hơn.
"A, vậy thì tốt!"
Lo lắng trong lòng Sính Đình cũng buông lỏng xuống, Mạc Thiên Kình biết cô nhất định đã bị dọa sợ, dịu dàng điềm tĩnh nói.
"Bên đó có máy vi tính hay không, chúng ta nói chuyện qua video một chút, anh rất nhớ em!"
Âm thanh rất ngọt, rất dịu dàng, khiến cho Sính Đình sắp chết chìm trong đó.
"Xử lý tốt mọi chuyện của anh đi rồi hãy nói, ngày mai em còn phải phá án, tối nay phải ngủ sớm!"
Bĩu môi, hừ. . . . . . Lời ngon tiếng ngọt, cô mới không bị mắc lừa, muốn dụ dỗ cô sao?
Bọn họ mới tách ra, hơn nữa không có tình cảm gì nha, mẹ nó, không phải. . . . . .
"Mạc Thiên Kình, cái tên cầm thú này, 8000 năm chưa chạm qua phụ nữ, cầm thú!"
Tức không nhịn nổi, Sính Đình lớn tiếng quát, hoàn toàn không biết âm thanh của mình lớn tới cỡ nào, Mạc Thiên Kình cau mày, tại sao lại mắng anh rồi?
"Ngọc Sính Đình, anh nhớ em, có cái gì không đúng sao? Em là vợ tương lai của anh, anh nhớ em, em có cần phải tức giận lớn như vậy không?"
Thật là có chút không hiểu, anh nhớ cô, chẳng lẽ cũng có lỗi sao, Mạc Thiên Kình nhìn máy vi tính, không phải trong này đều nói, phụ nữ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt sao? Chẳng lẽ sai rồi?
/307
|