Chương 8: Không nhiều, năm ngàn vạn
Chú ba cười làm lành, vội vàng nói: “Chúng ta là người một nhà, cũng không nên nói hai lời, gần đây công ty chúng tôi làm một hạng mục, cần chút tài chính…”
Nói đến đây, ông ta xoa xoa tay, liếm môi, ánh mắt nóng bỏng, nói: “Cũng không nhiều, chỉ năm ngàn vạn mà thôi!”
Không nhiều, chỉ 5000 vạn?
Thời Lệnh Diễn giống như nở nụ cười, lấy một điếu thuốc ra khỏi hộp.
Trong lúc nhất thời, ai cũng không biết Thời Lệnh Diễn có ý gì.
Thi Học Bạch không nhìn ra vẻ mặt của Thời Lệnh Diễn, trong lòng ông ta bồn chồn, lấy bật lửa từ trong túi quần ra, châm lửa cho anh, cẩn thận nói: “Hạng mục lần này, chúng tôi nắm chắc, nếu như làm xong, Thi gia chúng tôi có thể dương danh ở Trung Quốc, đến lúc đó không chỉ có Thi Mị, Thời tiên sinh cũng được hưởng tiếng!”
Thời Lệnh Diễn nheo mắt lại, hút thuốc lá, nghe ông ta nói như thế, khóe môi anh giương lên, nụ cười như có như không, thuận miệng nói: “Có thể!”
Hai chữ rơi xuống, người Thi gia mừng như điên.
Thi Vân Thường lại cảm thấy không thích hơn.
Từ khi nào Thời Lệnh Diễn trở nên dễ nói chuyện như thế?
Sự tình khác thường, tất có yêu!
Trong lòng Thi Vân Thường có dự cảm bất thường, nhưng anh ta lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào, cẩn thận hỏi: “Em rể, cha tôi nói là cần 5000 vạn tiền vốn!”
Thi Học Bạch quay đầu lại, tát anh ta một cái, mắng: “Thời tiên sinh có thể không biết sao, lúc Thời tiên sinh là thiên tài đầu tư, không biết con còn ở nơi nào nữa!”
Thi Vân Thường bị đánh, ủy khuất, giương mắt nhìn về phía Uông Thuyên Hà.
Uông Thuyên Hà cũng cảm thấy không đúng, xác nhận: “Thời tiên sinh, cậu thật sự có thể đầu tư cho chúng tôi sao?”
“Không cần sao?” Thời Lệnh Diễn nhả khói thuốc, cười như không cười, làm bộ muốn quay đầu: “Vậy thì….”
“Cần, cần, dĩ nhiên là cần!” Chú ba vội vàng giữ chặt Thời Lệnh Diễn, vui vẻ nói cảm ơn: “Thời tiên sinh, ánh mắt cậu sáng như đuốc, chúng tôi sẽ không làm cho cậu thất vọng, cậu yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ đem lại lợi ích cho cậu, đều lúc đó bốn người đứng đầu lại thêm một người, Thời tiên sinh chính là công thần số một!”
“Đúng, đúng!” Thi Học Bạch xoa xoa tay, hai mắt sáng rực.
Vẻ mặt Thời Lệnh Diễn không rõ cảm xúc, nói: “Tôi sẽ để Vân Độ liên hệ với các người!”
Vân Độ là người anh em tốt nhất của Thời Lệnh Diễn lúc còn trong quân đội, sau khi rời khỏi quân đội liền trở thành cấp dưới của Thời Lệnh Diễn.
Thi gia thấy ván đã đóng thuyền, càng mừng như điên: “Thật sự cảm ơn cậu!”
“Thời tiên sinh, cậu chính là thiên sứ!”
Thời Lệnh Diễn không muốn nghe những lời lá mặt lá trái, vuốt mông ngựa này nữa, thuận miệng nói: “Các người đi đi!”
Người Thi gia đâu dám chậm trễ, vội vàng cung kính rời đi.
Nhìn thấy người một nhà này, thật đúng là làm cho người ta buồn nôn, Bạch Nguyệt Khiết không cam lòng nói: “Anh Lệnh Diễn, chẳng lẽ anh đầu tư cho bọn họ sao?”
“Tôi giống như nói đùa sao?”
Bạch Nguyệt Khiết càng tức giận: “Bọn họ không xứng đáng, chuyện này cũng không phải là lần một lần hai, lần này nếu thất bại, năm ngàn vạn không phải sẽ trôi theo dòng nước….”
“Tôi tự có chủ ý của mình!” Thời Lệnh Diễn quay người, dập tắt điếu thuốc, thái độ lãnh đạm xa cách: “Trở về đi!”
“Anh Lệnh Diễn!” Bạch Nguyệt Khiết còn muốn khuyên, nhưng nhìn thấy anh mắt của Thời Lệnh Diễn, liền không dám nói nữa, quay người đi.
Trong nháy mắt, Bạch Nguyệt Khiết nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé mặc váy hồng núp sau cửa, mở to mắt, rụt rẻ, sợ hãi lại mờ mịt nhìn cô ta!
/808
|