Chương 16: Quân cờ (3)
Hai chữ ‘đi ngủ’ được anh phát ra rất nặng, bác Trương nghe hiểu ẩn ý của Vinh thiếu, cười rất gian nhìn hai người nói lời chúc ngủ ngon sau đó về báo cáo với ông Vinh.
Bác Trương vừa đi, Lạc An Ninh thoát khỏi cánh tay của người đàn ông, lùi khỏi lồng ngực của anh, bất mãn nói: “Tại sao anh cố ý để bác Trưởng hiểu lầm?”
Vinh thiếu nhìn cô, tay cầm khăn bông lau mái tóc còn đang ướt, “Muốn lỗ tai nghe được những lời dễ nghe thì chỉ có thể làm như vậy.”
Bỗng nhiên Vinh thiếu mang theo nụ cười đầy tà khí tiến lại gần cô, ánh mắt nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của cô, bờ môi khẽ động: “Lời nói vừa rồi với ông nội, em đừng hiểu lầm. Bởi vì chúng ta không thể có con với nhau, điều này chắc em rõ hơn tôi.”
Đúng vậy, cô rất rõ, hai người căn bản không hề có tình cảm, chẳng qua chỉ là hai người lạ bị bắt ép phải kết hôn với nhau mà thôi.
Vinh thiếu có tính ưa sạch sẽ, bài xích con gái, kết hôn hai năm trừ khi bị ông Vinh bức tới không còn cách nào khác, còn không anh có thể giành thời gian để gặp và ăn cơm cùng cô đều là chuyện khó như lên trời.
Bây giờ cô đã nhìn rõ rồi, chỉ cần giành lại được di sản à cha cô để lại, cô sẽ ngay lập tức li hôn với anh.
“Tôi hiểu, cuộc hôn nhân này của chúng ta lừa người ngoài thì được, chứ thực chất của cuộc hôn nhân này là gì, tôi rõ hơn ai hết.”
An Ninh cười, xoay người đi vào nhà tắm, “Anh yên tâm, ông nội và mẹ tôi sẽ che giấu cho anh, chỉ cần ông nội giúp tôi đoạt lấy tập đoàn An Ninh, tôi sẽ ngay lập tức li hôn với anh.”
Vinh thiếu nhìn cánh cửa nhà tắm đóng lại, anh mắt nhiễm một tầng ý cười. Cô có thể nghĩ được như thế là tốt, chỉ cần cô không làm phiền anh, đương nhiên anh cũng sẽ không đối xử tệ bạc với cô.
Lạc An Ninh nghĩ bác Trương đi rồi, Vinh Viêm cũng sẽ đi, không ngờ cô vừa từ phòng tắm đi ra lại nhìn thấy người đàn ông gây tai họa đang đứng dựa nửa người bên giường, chân gác lên chiếc bàn máy tính, mười ngón tay đánh máy rất nhanh.
Hành động cầm khăn lau tóc của cô bỗng nhiên dừng lại, cô nhíu mày, bất mãn nói: “Sao anh vẫn chưa ra ngoài?”
Vinh thiếu nghe xong, ánh mắt từ màn hình máy tính chuyển lên khuôn mặt cô, đôi mắt hơi híp lại: “Sao tôi phải ra ngoài?”
Nực cười, đây là địa bàn của anh, người nên ra ngoài là cô mới đúng.
Lạc An Ninh tức giận nói: “Anh không ra ngoài, lẽ nào tôi phải ra ngoài sao? Vinh thiếu, tôi cũng chẳng thèm ở chung phòng với anh, tôi tin anh cũng không muốn chung chăn chung gối với một người con gái chứ? Dù sao anh cũng có tính ưa sạch sẽ mà, anh không sợ trên người tôi có virus truyền nhiễm nào đó lây cho anh sao?”
Nói thế chắc anh cũng sẽ không ở lại đâu nhỉ?
Cô không tin anh không đi.
Vinh thiếu nghe cô nói tới virus, vô thức rùng mình một cái, ánh mắt hiện lên sự chán ghét: “Em ra ngoài ngủ, đừng để tôi nó lần thứ hai.”
“Nếu tôi nói không thì sao?” Lạc An Ninh rất thích chống lại anh, cô hất khăn tắm, đi về phía giường ngủ.
“Lạc An Ninh, em đừng có được đà lên nước, tôi bảo em tới phòng khách ngủ.” Vinh thiếu nhìn cô đang đi về phía mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Lạc An Ninh nghe xong không những không tức giận ngược lại còn cười một cách kiêu ngạo, cô hất chăn lên rồi nằm xuống bên cạnh anh, ánh mắt vô tội nhìn anh: “Vinh thiếu, người ta không thích ngủ ở phòng khách mà? Bằng không anh đi đi. Tôi phát hiện chiếc giường này tôi rất thích, tôi sẽ không đi đâu.”
Nói xong, bàn tay nhỏ bé kéo chăn lên cắn cắn, mắt nhìn bộ ngực như muốn lộ ra bên ngoài chiếc khăn tắm đầy mê hoặc.
…….
/1320
|