Chương 18: Quân cờ (5)
Bị anh ngồi trên người, Lạc An Ninh như muốn nổ tung, cô không ngừng vặn vẹo, “Đồ khốn nạn nhà anh, bỏ tôi ra, không mau xuống khỏi người tôi!”
“Tại sao tôi phải nghe em?” Vinh thiếu ngồi rất vững chắc, cười như một kẻ xấu xa, “Em bảo tôi thả ra thì tôi thả à, thế chẳng phải tôi rất mất mặt sao.”
Lạc An Ninh không giằng co nữa, sự chênh lệch sức lực giữa nam và nữ, cô không thoát nổi, chỉ đành thay đổi giọng, “Vinh thiếu, không còn sớm nữa, xin hãy xuống khỏi người tôi có được không? Tôi cần nghỉ ngơi, không có thời gian đùa với anh.”
“Em tưởng tôi muốn đùa với em sao?” Vinh thiếu hừ lạnh một tiếng.
Lạc An Ninh: “…..”
Thế này không phải là đùa thì thế nào mới là đùa?
“Em ra sofa ngủ, tôi sẽ tha cho em.”
Lạc An Ninh cắn răng: “Không được.”
Vinh thiếu cười một cách vô liêm sỉ: “Nếu đã không cùng chung tiếng nói, vậy thì tôi chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt.”
“Anh muốn làm gì?”
“Không làm gì, chỉ cần trói chặt em lại, ngoan ngoan vứt lên sofa là được rồi.”
Bỉ ổi ! vô liêm sỉ!
Lạc An Ninh chửi thầm, nhưng vẻ mặt lại phải tỏ ra mình thỏa hiệp, “Được thôi, ngủ sofa thì ngủ sofa, anh bỏ tôi ra.”
Vinh thiếu nhìn cô một lúc lâu, sau đó lại lắc đầu, “Vừa rồi rồi đã cho em cơ hội, là em tự từ bỏ. Bây giờ ấy à, lòng tin về em đã dừng lại ở con số không rồi.”
Vì thế vẫn phải trói cô lại mới được đúng không?
Đúng là một tên đàn ông vừa bỉ ổi lại vừa vô liêm sỉ!
Vinh thiếu kẹp chặt lấy cô, kéo người cô xuống giường, Lạc An Ninh bị kéo xuống giường, đi theo anh tới trước tủ quần áo, nhìn mấy chiếc cà vạt trong ngăn kéo tủ. Cô nghĩ nhân cơ hội anh đang dùng một tay lấy cà vạt cô xoay cổ tay, nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của anh.
Vinh thiếu xoay người bắt đầu kẹp chặt cô, Lạc An Ninh như một con cá xảo quyệt trượt từ trên tay anh xuống, một tay cướp lấy cà vạt đang định trói mình lại.
Ánh mắt của Vinh thiếu lóe lên vẻ hứng thú, thân thể săn chắc né tránh sự công kích của cô. Lạc An ninh không chịu thua, nắm tay thành nắm đấm ra sức đấm lên khuôn mặt đẹp trai của anh.
Vinh thiếu híp mắt, né đầu đi, một tay tóm gọn bàn tay của cô. Tay của Lạc An Ninh bị kèm chặt lại, tay còn lại tiếp tục tấn công lên mặt anh, Vinh thiếu sắp mất hết kiên nhẫn, chỉ cần dùng lực một chút đã đẩy cô ngã xuống giường.
“Chơi đủ chưa? Nếu chưa đủ, tôi cũng không ngại chơi cùng.” Vinh thiếu cúi người xuống, ngữ điệu có chút trầm thấp, cũng có chút tức giận.
Lạc An Ninh như cảm nhận được điều gì đó, ở trước mặt người đàn ông này, tài nghệ của mình giống như anh từng nói, căn bản chỉ là múa rìu qua mắt thợ, không đáng để nhắc tới.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai xám xịt của anh, đôi mắt đẹp đẽ long lanh như mặt hồ nước chớp chớp, bỗng nhiên cô nghĩ ra một cách. Cô khẽ mỉm cười với anh, nhẹ nhàng nói: “Ông xã, người ta chơi đủ rồi. Bây giờ đã mệt, chúng ta đi ngủ thôi.”
Vinh thiếu lạnh sống lưng, Lạc An Ninh nói xong hai tay ôm lấy cổ anh, đầu dụi dụi vào cổ anh như một con mèo nhỏ.
Cả người Vinh thiếu cứng lại, không hề nhúc nhích nhìn xuống cái đầu đen sì kia, Lạc An Ninh cảm thấy lửa vẫn chưa đủ sức nóng, bàn tay mềm mại như không xương thò vào trong áo ngủ vuốt ve như có như không.
Đường cong hình thể khiến cô sững sờ, vốn chỉ đùa để anh cảm thấy tức giận mà tự ra ghế sofa ngủ, nhưng không ngờ, càng sờ lại lại càng nghiện.
“Lạc An Ninh, em muốn chết à?!” Vinh thiếu tóm lấy tay cô, tức giận nói.
…..
/1320
|