Chương 4: Tiểu tam khiêu khích (4)
Mạc Tiên Ca chửi thầm, lúc này mới miễn cưỡng buông Lạc An Ninh ra, Vinh Viêm khẽ nhíu mày, do dự vài giây rồi đưa tay đỡ lấy cô.
Lạc An Ninh vừa tới trong vòng tay của Vinh Viêm lại càng làm ầm ĩ hơn, hai tay ôm lấy khuôn mặt của anh, lắc trái lắc phải, nói: “Lại là một anh đẹp trai nữa….tốt quá…chúng ta cùng đi khách sạn đi….”
Cùng đi khách sạn, còn muốn chơi 3P sao?
“Lạc An Ninh, em muốn chết sao!” Mấy chữ này như được phát ra từ trong kẽ răng, Vinh Viêm tức giận vác cô lên vai, bước đi thật nhanh.
“An Ninh!”
Mạc Tiên Ca lo lắng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Đường Triều chặn lại. Anh ta ngoảnh đầu lại, dùng ánh mắt để hỏi, Đường Triều nhướng mày cười: “Anh yêu Lạc An Nình?”
“Chuyện này hình như không liên quan tới anh Đường nhỉ.” Mạc Tiên Ca cũng không định trả lời, xoay người đi ra ngoài.
Đường Triều đút tay vào túi quần, huýt sáo: “Khuyên anh nên từ bỏ sớm thì hơn. Phụ nữ của Viêm, kể cả cậu ấy có không cần nữa, cũng sẽ không để cho người khác.”
Hai tay Mạc Tiên Ca nắm chặt, sắc mặt tối sầm lại, cuối cùng không nói gì mà rời đi.
Đoàn xe Licoln nối dài phóng thật nhanh về biệt thự, Lạc An Ninh say tới không biết trời đất gì, lại càng làm loạn hơn, khuôn mặt của Vinh Viêm bị kéo căng, anh đang cố gắng kìm nén để không bị kích động mà ném cô ra khỏi xe.
“Anh đẹp trai… chúng ta đang đi đâu thế? Nói rồi là đi khách sạn với tôi đấy…. không được hối hận…yên tâm, tôi sẽ trả cho anh gấp ba lần…..”
Ánh mắt của Lạc An Ninh híp lại nhìn Vinh thiếu, mười ngón tay thon dài xoa bừa bãi lên trên khuôn ngực của anh.
Cậu chủ Vinh tức giận, vỗ mông cô một cái, cắn răng gằn giọng: “Lạc An Ninh, em muốn chết phải không? Nhìn kỹ xem tôi là ai!”
Đáng chết, cô lại coi anh như trai bao, còn muốn trả gấp ba tiền. Vinh thiếu anh từ khi nào lại phải chịu nhục nhã đến thế hả?
Đúng là người phụ nữ đáng chết!
Cô ăn gan hùm hay sao, lại dám đội nón xanh cho anh, nếu hôm nay anh không tới quán rượu Hoàng Thành, có lẽ bây giờ trên đầu anh cũng đã có một chiếc nón màu xanh rồi!
“Sao lại đánh tôi?” Lạc An Ninh mím môi, bàn tay mềm mịn khẽ vỗ lên khuôn mặt tuấn tú của Vinh Viêm.
Thời gian giống như dừng lại lúc này, bầu không khí phảng phất nồng nặc mùi thuốc súng.
“Lạc An Ninh, tôi phải đánh chết em!” Vinh thiếu tức giận cực độ, đưa tay định đánh vào mông cô.
Ý thức về nguy hiểm của Lạc An Ninh rất cao, cô nhích người muốn tránh, ai biết rằng càng nhích thì mặt của Long thiếu càng tối sầm lại, mãi cho đến khi mặt anh đen xì.
Khuôn mặt tuấn tú đen lại như mây đen kéo tới phủ kín bầu trời thành phố.
Ánh mắt của Vinh Viêm vẫn nhìn chằm chằm về người phụ nữ có khuôn mặt đỏ ửng đang say rượu, không ngừng cười nói, mỗi lần cô vặn vẹo người thì nhiệt độ bên dưới bụng của anh càng tăng lên.
“Ý…đây là gì?” Lạc An Ninh ngạc nhiên đưa tay ra thăm dò, túm lấy thứ đang chặn dưới mông mình.
“Shit!” Vinh Viêm kêu một tiếng, ánh mắt híp lại, người phụ nữ này thật to gan!
“Thật lạ nha…có thể lớn lên…” Lạc An Ninh giống như phát hiện một thứ gì rất hay ho, càng nghịch càng thích, hai tay nắm chặt lay, tò mò tìm hiểu.
Vinh Viêm hừ một tiếng, khuôn mặt đẹp trai càng đỏ hơn, sức tự chủ của anh dần không còn nữa.
Sau đó, người phụ nữ nào đó còn không biết mình đang chơi gì, chơi đến say mê. Vinh Viêm khẽ hừ một tiếng, ấn nút vách ngăn đồng thời ném cô xuống ghế xe.
/1320
|