Chương 8: Tiểu tam khiêu khích (8)
Điều chỉnh lại tâm trạng một chút, cô đi xuống lầu dùng bữa, vừa ngồi xuống bàn ăn, thím Lý vội chạy tới: “Mợ chủ, tối qua cùng cậu chủ làm kia…. cô cảm thấy thế nào?”
“Phụt” Ngụm nước vừa mới uống bị cô phun ra.
Sắc mặt thím Lý cứng ngắt, Lạc An Ninh ngượng ngùng cầm giấy ăn lau cho bà ấy: “Thím Lý, xin lỗi, tôi không cố ý….”
Thím Lý đón lấy tờ giấy tự lau cho mình, nhưng vẫn chưa chịu bỏ qua chủ đề vừa rồi: “Mợ chủ, cô nói xem, cô và Vinh thiếu có cái đó không?”
“Không có….” Lạc An Ninh đỏ mặt tía tai, cầm dao nĩa chuẩn bị ăn sáng.
“Sao có thể không có được? Tối qua rõ ràng tôi có cho chút thuốc vào trong thức ăn. Những thức ăn để trong tủ lạnh đó rõ ràng có người động vào….cậu Vinh cũng phá cách mà ở lại biệt thự, theo thông thường thì nhất định cái đó….” Thím Lý lẩm nhẩm phân tích.
Lạc An Ninh nghe tới đỏ bừng mặt, tức giận tới mức đặt dao nĩa xuống: “Thím Lý, thì ra là thím đã cho thuốc vào đồ ăn?!”
Thím Lý nghe giọng nói của cô nghiến răng nghiến lợi, bà lùi về sau một bước: “Mợ chủ, tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Cô xem cô và cậu Vinh kết hôn hai năm rồi, ở chung phòng tới một lần cũng không có, nếu không mang thai một đứa bé, sợ là địa vị cũng khó giữ…”
“Tôi còn không sợ thím sợ cái gì? Hơn nữa, ai bảo thím lo lắng làm gì, thím có biết vì sự tự ý của thím mà hại tôi tới mức thảm thế nào không?!” Chỉ cần nghĩ tới tối qua cô chỉ đói bụng đi tìm chút đồ ăn lại dẫn đếnchuyện hoang đường đó với Vinh Viêm, trong lòng không nhịn được mà hoảng.
Thím Lý bị bị cô nói cho một trận đứng im tại chỗ. Bà cũng chỉ muốn tốt cho hai người họ, không ngờ lòng tốt lại gây ra chuyện xấu, "Mợ chủ, tôi xin lỗi. Là tôi tự ý làm mà không xin ý kiến. Tôi đảm bảo với cô, sẽ không có lần sau nữa đâu.”
Có lẽ vì giọng điệu ăn năn của thím Lý, đã khiến cô không thể tiếp tục trút giận được nữa, cô lại tiếp tục ngồi xuống, bắt đầu cầm dao nĩa ăn sáng: “Được rồi, những việc như thế sau này đừng có làm nữa.”
Cô biết thím Lý vì muốn tốt cho cô, nhưng nếu không có chuyện như thế xảy ra, cô sẽ không mất đi sự trong sạch của mình.
“Tôi biết rồi, mợ chủ.”
.......
"Anh Vinh, anh tìm em?"
Lý Vi rụt rè nhìn người đàn ông cao quý đẹp trai vô song trước mặt, âm thầm đè nén sự vui sướng trong đáy mắt.
Vinh Viêm kẹp điếu thuốc đang cháy giữa hai ngon tay, một tay cầm chiếc bật lửa màu bạch kim, thỉnh thoảng lại đánh lửa, Hứa Chí Viễn đứng ở bên cạnh anh, đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Thời gian trôi qua, Vinh Viêm lại không có ý định nói gì, Lý Vi như bị giày vò, cô ta cắn cắn môi đi về phía người đàn ông: “Anh Vinh, anh tìm em có việc gì?”
Cô ta vừa mới đi được một bước, ngay lập tức bị vệ sĩ chặn lại, nói: “Vinh thiếu cũng là cô có thể lại gần được sao!”
Lý Vi không can tâm nhìn Vinh Viêm, rồi ngoan ngoãn lùi lại một bước, đúng vậy, làm sao cô ta lại có thể quên người đàn ông trước mặt này có tính ưa sạch sẽ, không cho phép phụ nữ lại gần mình trong vòng ba mét.
Bệnh sạch sẽ của anh, chỉ nhằm vào phụ nữ mà thôi.
“Trợ lý Hứa, cậu tới nói với cô ta.” Vinh Viêm từ tốn hút điếu thuốc, đôi mắt khẽ nheo lại trong làn khói mờ ảo, mang theo sự quyến rũ tới chết người.
Hứa Chí Viễn nhận lệnh, sau đó nói với Lý Vi: “Cô Lý, ba giờ chiều qua, quán café Earl, cô có nói gì với mợ chủ nhà chúng tôi không?”
….
/1320
|