Lúc Cao Ca nhận được điện thoại thì bố mẹ cô đã đến thành phố Tần.
Hôm nay là chủ nhật, cô không có tiết nên ở nhà đọc sách, kẹp điện thoại nghe mẹ dùng giọng điệu rao bán chào hàng mà hầm hè nói: Bố mẹ đã đến ga tàu rồi, sẽ đến trường con ngay đây, tối nay con đừng có ăn trước đấy, ăn cơm với mẹ. À đúng rồi, con đến nhà khách của trường đặt phòng đi, tiện nghi nhất là được, bố con cũng đến đấy, hai người ở.
Sau khi xảy ra chuyện Cao Ca cũng có gọi cho mẹ, nhưng không phải là vào thời điểm mới xảy ra, phải bốn năm hôm sau mới gọi. May mà bình thường cô rất bận, vừa lên lớp vừa học bài lại đi làm thêm kiêm làm MC, bình thường gọi điện cũng không cố định lắm. Bố mẹ cô cũng không nghi ngờ gì.
Lúc đó cô tìm một nơi rất yên tĩnh, khống chế cảm xúc nói với họ hai câu, nhưng chỉ mới có hai câu thì cô lại không nói thêm được gì nữa, không phải cô muốn bộc lộ ra tâm tình ấy, mà là... cô không nhịn được.
Cô thật muốn nhào vào lòng mẹ òa khóc một trận. Cô rất muốn bố giống như xưa giáo huấn cậu bé cứ giật tóc đuôi sam của cô, ra mặt thay cô. Nhưng lại không được.
Bọn họ không tính là cao tuổi, nhưng lại vì cuộc sống mà bôn ba quá nhiều. Tất cả hy vọng của họ đều đặt lên người cô. Hai người họ vừa không đủ sức lại tràn ngập hy vọng, cô nói như thế thì có gì hữu dụng chứ, trái lại còn phá vỡ lý tưởng trường học của họ nữa.
Nhưng hôm nay, nghe giọng mẹ là Cao Ca biết, hẳn bọn họ đã biết được gì đó rồi, dù cô luôn giấu diếm nhưng dẫu gì cũng là người không muốn lừa gạt. Tống Phỉ đã sớm bảo cô liên lạc với bố mẹ, cô ngốc nghếch lại cứ cố chấp kiên trì, nhưng rất rõ ràng, điều này là vô dụng.
Cô dằn lại cảm giác cay cay nơi chóp mũi, nói với mẹ rằng: Mẹ à, con không ở trường nữa, mẹ đừng đến đó nữa. Hai người đợi con một lát, con ra ga đón bố mẹ.
Mẹ Cao nghe thế cũng không hỏi nhiều, trực tiếp trả lời: Bố mẹ đang ngồi ở cửa KFC ngay ga đây, con đến đi, đừng tìm nhầm chỗ đấy.
Cao Ca vừa mặc quần áo vừa dặn dò, Trời nóng thế này, bố mẹ cứ vào trong ngồi chờ đi.
Mẹ Cao đáp lại, Không mua thì vào làm gì! Được rồi, con không cần để ý. Nói đoạn liền cúp máy.
Bố Cao Ca là Cao Vu Thành ngồi bên nghe nói chuyện điện thoại, thấy bà cúp máy liền hỏi: Sao con bé lại không ở trường nữa thế, sinh viên như nó không ở trường thì ở đâu? Bà không hỏi con nó sao?
Mẹ cao liếc ông ấy, Chuyện cũng đã lan đến chỗ chúng ta rồi, chắc chắn người trong trường đều biết cả. Ở thế nào được nữa? Ông nói xem ở thế nào hả? Ông cũng không chịu động não đi. Thôi, cứ ở đây đợi đi, tôi nói cho ông biết, đợi lát nữa con tới thì để tôi hỏi, ông bớt chen miệng vào đi.
Cao Vu Thành bèn nói, Con gái tôi tại sao tôi không thể nói thêm vào?
Mẹ Cao liền trả lời, Tối qua ông lại đến chỗ mẹ mình rồi phải không, ông chưa nói gì với mẹ đúng không, cả chuyện bọn họ đến tìm cũng chưa nói đúng không. Tôi nói với ông, từ khi Cao Ca ra đời là mẹ đã không thích con bé rồi, suốt ngày chỉ muốn cháu trai, nếu ông dám nói chuyện này ra thì thể nào cũng cãi ầm lên với ông, bà ấy muốn tiền đến điên rồi. Tôi nói rồi đấy, đây là chuyện của con gái, con bé chịu làm thế nào thì làm, con nó muốn tố cáo thì tôi tố cáo, còn muốn tiền thì tôi sẽ đòi tiền, ông không thể làm chủ được.
Mắt Cao Vu Thành chợt lóe sáng, lắp ba lắp bắp trả lời: Không có, tôi chỉ hỏi hai ngày nay bà ấy ăn uống thế nào, rồi tôi nói mình phải ra ngoài. Thấy mẹ Cao trợn mắt, ông bèn nói, Tôi không có nói vì sao lại ra ngoài mà.
Hai vợ chồng đấu mồm với nhau, rồi cả hai im lặng. Mẹ Cao tìm một chỗ có bóng râm ngồi, lôi bình nước giữ nhiệt khoảng 2 lít ra, uống một ngụm rồi đưa cho Cao Vu Thành, Cao Vu Thành nhận lấy, cũng uống mấy hớp.
Cao Ca bên này đặt điện thoại xuống, cô không có cách ngăn mẹ được, chỉ có thể nhanh chóng cầm túi xách đi ra ngoài. Vừa đi vừa gửi tin nhắn cho mẹ Tống —— bà ấy ở đây đã nhiều năm nên đều quen biết với những người bây giờ vẫn còn ở tiểu khu, đã đi gặp chị em rồi. Cao Ca nói trưa nay cô sẽ không ăn ở nhà.
Cô ở khu lão thành nên không xa ga tàu lắm, vừa đi xuống định ngồi xe buýt thì lại thấy La Hải nhảy từ trên xe xuống. Cao Ca giật nảy mình, Sao anh lại ở dưới lầu vậy, đến bao giờ thế, sao không lên đi?
La Hải gãi đầu nói, Không phải dì không có ở nhà sao, luật sư Tống sợ có chuyện nên để tôi đến xem sao, cũng vừa tới thôi. Cô đi đâu thế?
Cao Ca vừa vô cùng cảm kích sự chu đáo của Tống Phỉ, nhưng lại vừa cảm thấy làm phiền La Hải quá, cô nói: Sau này lúc tôi ra ngoài sẽ nói với anh, anh không cần phải đặc biệt đến đâu. Bố mẹ tôi tới, ở ga tàu, tôi đang định đi đón họ.
La Hải tự nhiên bảo cô lên xe, rồi sau đó lái xe như vượt qua trăm nghìn binh tướng mà lao đi, Cao Ca nhân thì giờ lấy điện thoại lên mạng đặt một căn nhà nghỉ cách khá gần nhà Tống Phỉ, rồi sau đó cũng đã đến nơi.
Người nhà gặp lại nhau đương nhiên sẽ rất vui, nhưng ga tàu không cho phép đỗ xe quá lâu nên phải lập tức lên xe đi về. Cao Ca ngồi cùng mẹ ở băng ghế sau, Cao Vu Thành thì ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Mẹ Cao dùng sức kéo Cao Ca lại nhìn ngắm, trong mắt ngấn lệ nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể luôn miệng bảo, Gầy quá gầy quá . Vu Cao Thành đứng bên cạnh vừa mở miệng thì lại bị mẹ Cao trợn mắt, ông không còn cách nào, chỉ đành quay đầu sang bắt chuyện với La Hải, Cậu nhóc, cậu là bạn của Cao Ca hả.
La Hải là luật sư, dĩ nhiên biết lời có thể nói thì sẽ nói, anh ta cũng nhận ra mẹ Cao không muốn trò chuyện, bèn bảo: Chúng cháu là bạn ạ, đây là lần đầu tiên chú đến thành phố Tần sao?
Cao Vu Thành liền nói, Lần thứ hai rồi, lần trước có đến đưa Cao Ca đi học.
Ông còn định nói gì đó thì La Hải đã nói, Vậy chắc chú chưa quen với nơi này đâu nhỉ, để cháu giới thiệu cho chú vậy. Không đợi Cao Vu Thành phản ứng, La Hải đã nhậm chức hướng dẫn viên du lịch.
Mãi đến lúc tới nhà nghỉ, La Hải mới thôi nói, sau đó giúp làm thủ tục nhận phòng, xách hành lý lên, cuối cùng anh mới lễ phép chào ra về, Cao Ca tiễn La Hải ra ngoài thì anh nói, Luật sư Tống đang trên đường đến, tôi thấy có vẻ cô chú biết gì rồi ấy, cô xem có thể nói gì thì nói, luật sư Tống dặn là đừng bảo anh ấy đến.
Cao Ca không biết phải làm sao, rõ ràng là bố mẹ mình, nhưng khi nghe thấy có Tống Phỉ hậu thuẫn thì lại thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn người đi xong cô liền đẩy cửa đi vào. Bố anh đang dọn đồ dưới sự chỉ huy của mẹ cô, đã lấy ra không ít đồ, thấy đa số đều là đem lên cho cô, một hộp ngó sen chiên, thịt viên, bánh bao hấp, đều không phải là những đồ gì quý giá lắm, nhưng toàn là các món cô thích ăn. Mẹ Cao thấy cô đi vào liền hỏi, Tiễn rồi hả. Cậu bé đó không tệ, miệng lưỡi lưu loát, mẹ còn tưởng là tấu nói ấy chứ.
Dứt lời, bà liền chỉ vào một đống đồ mà nói, Vì quyết định tạm thời đến nên không đem theo gì hay ho cả, chỉ làm mấy món con thích ăn, con đợi lát nữa đưa cho cậu bé kia một phần đi.
Cao Ca đáp vâng, sau đó tiến đến gần, ôm lấy mẹ Cao thấp hơn cô nửa cái đầu, gọi một tiếng mẹ đầy nghẹn ngào.
Chỉ một tiếng ấy đã làm người phụ nữ mới vừa rồi còn cao giọng hô to đột nhiên im bặt. Bà vẫn luôn cố nén nước mắt, giờ đây lại trào ra như đê vỡ. Bà nghiêng đầu ôm chầm lấy Cao Ca, siết chặt cô vào lòng: Con thành ra như thế sao không nói gì cho mẹt biết hả, tại sao con không nói với mẹ, một mình chịu đựng biết khó chịu đến đâu kia chứ. Vừa nói vừa đấm vào lưng Cao Ca, từng cái từng cái một.
Nhưng những cú đấm đó lại chẳng hề đau, Cao Ca cảm thấy, như thế càng giống dùng hành động để biểu đạt tâm tình, đấm ngày đấm đất, đấm hỏi Cao Ca đồng thời cũng là đấm hỏi mình, tại sao không thể phát hiện ra chuyện của con gái sớm hơn chứ?
Gần như bà không thể kiềm chế được tình cảm của mình, bà không học nhiều nên văn hóa cũng chẳng có bao nhiêu, lúc còn trẻ bà làm việc trong công xưởng, sau khi mất việc thì bày sạp bán ở đầu đường, dùng tiếng rao bán của mình để kiếm tiền nuôi cả nhà. Giọng bà không mấy dễ nghe, bà không dịu dàng cũng chẳng nhã nhặn, khi đau khổ giọng sẽ lên quãng cao nhất, vừa khóc vừa mắng, Con gái tốt của mẹ, làm sao lại gặp phải thứ khốn nạn vậy chứ, tên trời đánh, vì sao hắn ra ngoài không bị xe tông chết đi chứ, con gái đáng thương của mẹ ơi.
Cao Ca để mặc cho bà ôm mình, đặt đầu lên vai bả, những giọt lệ âm thầm tuôn trào, đồng thời khuyên mẹ mình, Không sao rồi mẹ ơi, mọi chuyện đã qua rồi. Con không sao đâu mẹ, con rất kiên cường mà, con giống mẹ.
Hai người họ khóc, Cao Vu Thành ở bên cạnh cũng không, nhưng không khóc lớn như hai mẹ con, đàn ông khi khóc sẽ không bộc lộ nhiều, ông chỉ là không ngừng nháy đôi mắt đỏ ửng, hít mũi, muốn nuốt nước mắt vào trong, nhưng cuối cùng lại từ từ lăn xuống.
Qua một lúc lâu, ba người mới ngừng khóc, bình tĩnh lại. Cao Ca lấy khăn giấy lau nước mắt cho mẹ, lại còn khuyên bà, Đã tốt rồi ạ, bây giờ đã tìm được bằng chứng, nhân chứng cũng có, hắn ta đã bị bắt giam rồi, tất sẽ phải chịu trừng phạt. Mẹ đừng khóc nữa, mẹ khóc là con khó chịu lắm.
Mẹ Cao liền nói: Thật sự có thể bắt được hắn ta sao? Đã phán hình phạt chưa?
Cao Ca trả lời bà, Ban đầu là hắn ta đã bị nhốt rồi, giờ đang ở trại tạm giam. Luật sư nói nếu có thể bị định tội thì tội cưỡng hiếp của hắn ta khá nặng, có thể sẽ bị xử mấy năm, nhưng bây giờ chưa nói gì được. Rồi Cao Ca lại hỏi bọn họ, Sao bố mẹ lại biết? Sao đột nhiên lại đến vậy ạ?
Mẹ Cao nói, Sao mà không biết được chứ, đã truyền khắp ngõ ngách ở quê rồi, bọn họ đều bảo là đã xem video của con, mẹ cũng lên mạng xem xem sao, là đoạn video ở nhà ăn kia. Còn nữa, người của nhà họ Triệu cũng đã tìm đến cửa, tìm đến đơn vị của bố con, lãnh đạo của bố con gọi ông ấy lên, kết quả người đến phòng làm việc là của nhà họ Triệu, nhà bọn họ nói muốn hòa giải, có thể đưa tiền.
Cao Vu Thành ở cạnh bảo, Nói... nói là sẽ đưa một số tiền lớn.
Cùng lúc đó, vào lúc này đang là buổi trưa, Trần Kiều vẫn bận rộn ở nhà ăn số bốn như bình thường. Có thể cuối tuần sẽ có ít sinh viên đến các nhà ăn khác, nhưng bên bọn họ lại chuyên các món xào, sẽ có rất nhiều người đến thay đổi khẩu vị nên không một ai được thư thái cả.
Sau khi cô đưa hai món lên thì bị một người mặc tây trang cản lại.
Cô ngẩng đầu nhìn, hơn ba mươi tổi? Chắc chắn không phải là sinh viên, vốn không quen biết gì nên bèn nói với anh ta, Xin thầy nhường đường với, em còn phải đi nữa.
Nhưng người kia lại chẳng hề di chuyển mà hỏi cô, Cô là Trần Kiều đúng không. Tôi là Chu Lâm, bạn của Triệu Bân. Chúng ta nói chuyện chút đi.
Hôm nay là chủ nhật, cô không có tiết nên ở nhà đọc sách, kẹp điện thoại nghe mẹ dùng giọng điệu rao bán chào hàng mà hầm hè nói: Bố mẹ đã đến ga tàu rồi, sẽ đến trường con ngay đây, tối nay con đừng có ăn trước đấy, ăn cơm với mẹ. À đúng rồi, con đến nhà khách của trường đặt phòng đi, tiện nghi nhất là được, bố con cũng đến đấy, hai người ở.
Sau khi xảy ra chuyện Cao Ca cũng có gọi cho mẹ, nhưng không phải là vào thời điểm mới xảy ra, phải bốn năm hôm sau mới gọi. May mà bình thường cô rất bận, vừa lên lớp vừa học bài lại đi làm thêm kiêm làm MC, bình thường gọi điện cũng không cố định lắm. Bố mẹ cô cũng không nghi ngờ gì.
Lúc đó cô tìm một nơi rất yên tĩnh, khống chế cảm xúc nói với họ hai câu, nhưng chỉ mới có hai câu thì cô lại không nói thêm được gì nữa, không phải cô muốn bộc lộ ra tâm tình ấy, mà là... cô không nhịn được.
Cô thật muốn nhào vào lòng mẹ òa khóc một trận. Cô rất muốn bố giống như xưa giáo huấn cậu bé cứ giật tóc đuôi sam của cô, ra mặt thay cô. Nhưng lại không được.
Bọn họ không tính là cao tuổi, nhưng lại vì cuộc sống mà bôn ba quá nhiều. Tất cả hy vọng của họ đều đặt lên người cô. Hai người họ vừa không đủ sức lại tràn ngập hy vọng, cô nói như thế thì có gì hữu dụng chứ, trái lại còn phá vỡ lý tưởng trường học của họ nữa.
Nhưng hôm nay, nghe giọng mẹ là Cao Ca biết, hẳn bọn họ đã biết được gì đó rồi, dù cô luôn giấu diếm nhưng dẫu gì cũng là người không muốn lừa gạt. Tống Phỉ đã sớm bảo cô liên lạc với bố mẹ, cô ngốc nghếch lại cứ cố chấp kiên trì, nhưng rất rõ ràng, điều này là vô dụng.
Cô dằn lại cảm giác cay cay nơi chóp mũi, nói với mẹ rằng: Mẹ à, con không ở trường nữa, mẹ đừng đến đó nữa. Hai người đợi con một lát, con ra ga đón bố mẹ.
Mẹ Cao nghe thế cũng không hỏi nhiều, trực tiếp trả lời: Bố mẹ đang ngồi ở cửa KFC ngay ga đây, con đến đi, đừng tìm nhầm chỗ đấy.
Cao Ca vừa mặc quần áo vừa dặn dò, Trời nóng thế này, bố mẹ cứ vào trong ngồi chờ đi.
Mẹ Cao đáp lại, Không mua thì vào làm gì! Được rồi, con không cần để ý. Nói đoạn liền cúp máy.
Bố Cao Ca là Cao Vu Thành ngồi bên nghe nói chuyện điện thoại, thấy bà cúp máy liền hỏi: Sao con bé lại không ở trường nữa thế, sinh viên như nó không ở trường thì ở đâu? Bà không hỏi con nó sao?
Mẹ cao liếc ông ấy, Chuyện cũng đã lan đến chỗ chúng ta rồi, chắc chắn người trong trường đều biết cả. Ở thế nào được nữa? Ông nói xem ở thế nào hả? Ông cũng không chịu động não đi. Thôi, cứ ở đây đợi đi, tôi nói cho ông biết, đợi lát nữa con tới thì để tôi hỏi, ông bớt chen miệng vào đi.
Cao Vu Thành bèn nói, Con gái tôi tại sao tôi không thể nói thêm vào?
Mẹ Cao liền trả lời, Tối qua ông lại đến chỗ mẹ mình rồi phải không, ông chưa nói gì với mẹ đúng không, cả chuyện bọn họ đến tìm cũng chưa nói đúng không. Tôi nói với ông, từ khi Cao Ca ra đời là mẹ đã không thích con bé rồi, suốt ngày chỉ muốn cháu trai, nếu ông dám nói chuyện này ra thì thể nào cũng cãi ầm lên với ông, bà ấy muốn tiền đến điên rồi. Tôi nói rồi đấy, đây là chuyện của con gái, con bé chịu làm thế nào thì làm, con nó muốn tố cáo thì tôi tố cáo, còn muốn tiền thì tôi sẽ đòi tiền, ông không thể làm chủ được.
Mắt Cao Vu Thành chợt lóe sáng, lắp ba lắp bắp trả lời: Không có, tôi chỉ hỏi hai ngày nay bà ấy ăn uống thế nào, rồi tôi nói mình phải ra ngoài. Thấy mẹ Cao trợn mắt, ông bèn nói, Tôi không có nói vì sao lại ra ngoài mà.
Hai vợ chồng đấu mồm với nhau, rồi cả hai im lặng. Mẹ Cao tìm một chỗ có bóng râm ngồi, lôi bình nước giữ nhiệt khoảng 2 lít ra, uống một ngụm rồi đưa cho Cao Vu Thành, Cao Vu Thành nhận lấy, cũng uống mấy hớp.
Cao Ca bên này đặt điện thoại xuống, cô không có cách ngăn mẹ được, chỉ có thể nhanh chóng cầm túi xách đi ra ngoài. Vừa đi vừa gửi tin nhắn cho mẹ Tống —— bà ấy ở đây đã nhiều năm nên đều quen biết với những người bây giờ vẫn còn ở tiểu khu, đã đi gặp chị em rồi. Cao Ca nói trưa nay cô sẽ không ăn ở nhà.
Cô ở khu lão thành nên không xa ga tàu lắm, vừa đi xuống định ngồi xe buýt thì lại thấy La Hải nhảy từ trên xe xuống. Cao Ca giật nảy mình, Sao anh lại ở dưới lầu vậy, đến bao giờ thế, sao không lên đi?
La Hải gãi đầu nói, Không phải dì không có ở nhà sao, luật sư Tống sợ có chuyện nên để tôi đến xem sao, cũng vừa tới thôi. Cô đi đâu thế?
Cao Ca vừa vô cùng cảm kích sự chu đáo của Tống Phỉ, nhưng lại vừa cảm thấy làm phiền La Hải quá, cô nói: Sau này lúc tôi ra ngoài sẽ nói với anh, anh không cần phải đặc biệt đến đâu. Bố mẹ tôi tới, ở ga tàu, tôi đang định đi đón họ.
La Hải tự nhiên bảo cô lên xe, rồi sau đó lái xe như vượt qua trăm nghìn binh tướng mà lao đi, Cao Ca nhân thì giờ lấy điện thoại lên mạng đặt một căn nhà nghỉ cách khá gần nhà Tống Phỉ, rồi sau đó cũng đã đến nơi.
Người nhà gặp lại nhau đương nhiên sẽ rất vui, nhưng ga tàu không cho phép đỗ xe quá lâu nên phải lập tức lên xe đi về. Cao Ca ngồi cùng mẹ ở băng ghế sau, Cao Vu Thành thì ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Mẹ Cao dùng sức kéo Cao Ca lại nhìn ngắm, trong mắt ngấn lệ nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể luôn miệng bảo, Gầy quá gầy quá . Vu Cao Thành đứng bên cạnh vừa mở miệng thì lại bị mẹ Cao trợn mắt, ông không còn cách nào, chỉ đành quay đầu sang bắt chuyện với La Hải, Cậu nhóc, cậu là bạn của Cao Ca hả.
La Hải là luật sư, dĩ nhiên biết lời có thể nói thì sẽ nói, anh ta cũng nhận ra mẹ Cao không muốn trò chuyện, bèn bảo: Chúng cháu là bạn ạ, đây là lần đầu tiên chú đến thành phố Tần sao?
Cao Vu Thành liền nói, Lần thứ hai rồi, lần trước có đến đưa Cao Ca đi học.
Ông còn định nói gì đó thì La Hải đã nói, Vậy chắc chú chưa quen với nơi này đâu nhỉ, để cháu giới thiệu cho chú vậy. Không đợi Cao Vu Thành phản ứng, La Hải đã nhậm chức hướng dẫn viên du lịch.
Mãi đến lúc tới nhà nghỉ, La Hải mới thôi nói, sau đó giúp làm thủ tục nhận phòng, xách hành lý lên, cuối cùng anh mới lễ phép chào ra về, Cao Ca tiễn La Hải ra ngoài thì anh nói, Luật sư Tống đang trên đường đến, tôi thấy có vẻ cô chú biết gì rồi ấy, cô xem có thể nói gì thì nói, luật sư Tống dặn là đừng bảo anh ấy đến.
Cao Ca không biết phải làm sao, rõ ràng là bố mẹ mình, nhưng khi nghe thấy có Tống Phỉ hậu thuẫn thì lại thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn người đi xong cô liền đẩy cửa đi vào. Bố anh đang dọn đồ dưới sự chỉ huy của mẹ cô, đã lấy ra không ít đồ, thấy đa số đều là đem lên cho cô, một hộp ngó sen chiên, thịt viên, bánh bao hấp, đều không phải là những đồ gì quý giá lắm, nhưng toàn là các món cô thích ăn. Mẹ Cao thấy cô đi vào liền hỏi, Tiễn rồi hả. Cậu bé đó không tệ, miệng lưỡi lưu loát, mẹ còn tưởng là tấu nói ấy chứ.
Dứt lời, bà liền chỉ vào một đống đồ mà nói, Vì quyết định tạm thời đến nên không đem theo gì hay ho cả, chỉ làm mấy món con thích ăn, con đợi lát nữa đưa cho cậu bé kia một phần đi.
Cao Ca đáp vâng, sau đó tiến đến gần, ôm lấy mẹ Cao thấp hơn cô nửa cái đầu, gọi một tiếng mẹ đầy nghẹn ngào.
Chỉ một tiếng ấy đã làm người phụ nữ mới vừa rồi còn cao giọng hô to đột nhiên im bặt. Bà vẫn luôn cố nén nước mắt, giờ đây lại trào ra như đê vỡ. Bà nghiêng đầu ôm chầm lấy Cao Ca, siết chặt cô vào lòng: Con thành ra như thế sao không nói gì cho mẹt biết hả, tại sao con không nói với mẹ, một mình chịu đựng biết khó chịu đến đâu kia chứ. Vừa nói vừa đấm vào lưng Cao Ca, từng cái từng cái một.
Nhưng những cú đấm đó lại chẳng hề đau, Cao Ca cảm thấy, như thế càng giống dùng hành động để biểu đạt tâm tình, đấm ngày đấm đất, đấm hỏi Cao Ca đồng thời cũng là đấm hỏi mình, tại sao không thể phát hiện ra chuyện của con gái sớm hơn chứ?
Gần như bà không thể kiềm chế được tình cảm của mình, bà không học nhiều nên văn hóa cũng chẳng có bao nhiêu, lúc còn trẻ bà làm việc trong công xưởng, sau khi mất việc thì bày sạp bán ở đầu đường, dùng tiếng rao bán của mình để kiếm tiền nuôi cả nhà. Giọng bà không mấy dễ nghe, bà không dịu dàng cũng chẳng nhã nhặn, khi đau khổ giọng sẽ lên quãng cao nhất, vừa khóc vừa mắng, Con gái tốt của mẹ, làm sao lại gặp phải thứ khốn nạn vậy chứ, tên trời đánh, vì sao hắn ra ngoài không bị xe tông chết đi chứ, con gái đáng thương của mẹ ơi.
Cao Ca để mặc cho bà ôm mình, đặt đầu lên vai bả, những giọt lệ âm thầm tuôn trào, đồng thời khuyên mẹ mình, Không sao rồi mẹ ơi, mọi chuyện đã qua rồi. Con không sao đâu mẹ, con rất kiên cường mà, con giống mẹ.
Hai người họ khóc, Cao Vu Thành ở bên cạnh cũng không, nhưng không khóc lớn như hai mẹ con, đàn ông khi khóc sẽ không bộc lộ nhiều, ông chỉ là không ngừng nháy đôi mắt đỏ ửng, hít mũi, muốn nuốt nước mắt vào trong, nhưng cuối cùng lại từ từ lăn xuống.
Qua một lúc lâu, ba người mới ngừng khóc, bình tĩnh lại. Cao Ca lấy khăn giấy lau nước mắt cho mẹ, lại còn khuyên bà, Đã tốt rồi ạ, bây giờ đã tìm được bằng chứng, nhân chứng cũng có, hắn ta đã bị bắt giam rồi, tất sẽ phải chịu trừng phạt. Mẹ đừng khóc nữa, mẹ khóc là con khó chịu lắm.
Mẹ Cao liền nói: Thật sự có thể bắt được hắn ta sao? Đã phán hình phạt chưa?
Cao Ca trả lời bà, Ban đầu là hắn ta đã bị nhốt rồi, giờ đang ở trại tạm giam. Luật sư nói nếu có thể bị định tội thì tội cưỡng hiếp của hắn ta khá nặng, có thể sẽ bị xử mấy năm, nhưng bây giờ chưa nói gì được. Rồi Cao Ca lại hỏi bọn họ, Sao bố mẹ lại biết? Sao đột nhiên lại đến vậy ạ?
Mẹ Cao nói, Sao mà không biết được chứ, đã truyền khắp ngõ ngách ở quê rồi, bọn họ đều bảo là đã xem video của con, mẹ cũng lên mạng xem xem sao, là đoạn video ở nhà ăn kia. Còn nữa, người của nhà họ Triệu cũng đã tìm đến cửa, tìm đến đơn vị của bố con, lãnh đạo của bố con gọi ông ấy lên, kết quả người đến phòng làm việc là của nhà họ Triệu, nhà bọn họ nói muốn hòa giải, có thể đưa tiền.
Cao Vu Thành ở cạnh bảo, Nói... nói là sẽ đưa một số tiền lớn.
Cùng lúc đó, vào lúc này đang là buổi trưa, Trần Kiều vẫn bận rộn ở nhà ăn số bốn như bình thường. Có thể cuối tuần sẽ có ít sinh viên đến các nhà ăn khác, nhưng bên bọn họ lại chuyên các món xào, sẽ có rất nhiều người đến thay đổi khẩu vị nên không một ai được thư thái cả.
Sau khi cô đưa hai món lên thì bị một người mặc tây trang cản lại.
Cô ngẩng đầu nhìn, hơn ba mươi tổi? Chắc chắn không phải là sinh viên, vốn không quen biết gì nên bèn nói với anh ta, Xin thầy nhường đường với, em còn phải đi nữa.
Nhưng người kia lại chẳng hề di chuyển mà hỏi cô, Cô là Trần Kiều đúng không. Tôi là Chu Lâm, bạn của Triệu Bân. Chúng ta nói chuyện chút đi.
/54
|