Người nọ từ từ bước ra khỏi đám khói.
Kiều Dĩ Hàng ngẩn người, nhãn tình lóe lên vẻ không tin nổi.
Hắn… như thế nào thành ra như thế?
Trương Tri đứng trên đài, tóc cố ý bị tạo hình rối bù, trên dưới đều xanh xanh vết râu chưa cạo sạch nhưng từ hình dáng xem đến rõ ràng đã hóa trang. Trên người mặc vest thường phục, cả người hắn vừa toát lên vẻ chán chường lại vừa mạnh mẽ, ưu thế của dòng máu lai được thể hiện toàn bộ.
Tiếng thét chói tai của khán giả chưa dứt, tiếng huýt sáo ngày càng phấn khích hơn.
Lâm Đương hai lần ra dấu mới miễn cưỡng khống chế được cục diện.
“Haizz! Sức hút của người đẹp trai thực quá lớn.“ Hắn cố ý thở dài, ôm ngực nói, “Nói thật vừa rồi lúc Trương Tri đi ra, tim ta cũng nhảy loạn mấy nhịp.“
Đại Vĩ cảm khái: “Thoạt nhìn công năng tim ngài thực không tốt.“
Lâm Đương tiếp lời hắn: “Đúng thế, ta cũng hiểu bản thân sống không dễ dàng a. Nhưng thấy được Trương Phục Mãn, Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri ba đời lão trung thanh đẹp trai, ta cảm thấy…“
“Chờ chút, ai là lão soái ca?“ Trương Phục Mãn nhìn hắn nhướn mày.
Lâm Đương xấu hổ ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: “Chúng ta hay là giới thiệu cháu ngài đi. Hoan nghênh người đỡ đầu mới của làng âm nhạc, liếc mắt cái liền khiến người ta khó quên, mang dòng máu lai, siêu cấp đại soái ca Trương Tri!“
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Kiều Dĩ Hàng vô thức vỗ tay theo nhưng lại tận lực lảng tránh ánh nhìn của Trương Tri. Khách mời ngồi cạnh hắn chủ động nhường chỗ cho Trương Tri.
Trương Tri không chút do dự ngồi xuống.
Lâm Đương tán thưởng: “Chẳng trách các ngươi gây scandal, thật sự là khung cảnh đẹp mắt nha.“
Trương Tri theo tiềm thức nhích lại gần Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng xấu hổ cười cười.
Lâm Đương nhấc tấm bảng lúc này lên, hỏi Trương Tri: “Trước lúc ngươi ra đây, chúng ta bảo Đại Kiều đoán xem ai sẽ đi ra. Ngươi biết không, đôi khi đó chính là người hắn mong đợi. Ngươi có muốn biết đó là ai hay không?“
Trương Tri thản nhiên đáp: “Ta biết người hắn mong đợi là tốt rồi.“
Lâm Đương ngẩn người rồi lập tức kích động: “A! Ngươi biết là ai sao? Có muốn cũng đến đoán thử không?“
Trương Tri cười, chỉ bảng đáp án: “Công bố kết quả đi.“
“Ngươi thực sự quá giảo hoạt rồi, thực sự mới hai mươi sao?“ Lâm Đương nửa thật nửa giả sẵng giọng, “Được rồi. Chúng ta cùng xem đáp án nào.“
“Chờ chút.“ Kiều Dĩ Hàng đột nhiên vươn tay, làm động tác ngăn lại.
Ánh mắt mọi người nhất tề tập trung vào hắn. Trong đó nhiệt tình nhất chính là Trương Tri, may là màn ảnh bị Kiều Dĩ Hàng chặn lại nên quay không đến vẻ mặt hắn lúc này.
Lâm Đương bật cười: “Hôm nay thế nào mà nhiều người kêu ta đợi thế? Chương trình quá nhanh sao? Rõ ràng biệt danh hồi bé của ta là Mạn Mạn (chậm chậm) mà. Nhưng Đại Kiều à, giờ muốn sửa đáp án đã muộn rồi. Ở đây có nhiều khán giả cùng khách mời thế này ngươi bảo ta làm sao mà quang minh chính đại gian lận a?“
Kiều Dĩ Hàng buột miệng rồi mới ý thức được mình nói gì, nhất thời không biết nên làm gì.
Lâm Đương tiếp tục: “Nhưng ta cũng rất tò mò lý do người muốn ngăn cản?“ Hắn cúi đầu nhìn chữ trên bảng, “Nói thực, ta cảm thấy chữ ngươi viết cũng rất… mập mờ.“
Kiều Dĩ Hàng tựa hồ nghĩ tới gì, khoát tay bỏ cuộc: “Công bố đi, công bố đi.“
Lâm Đương: “Ta công bố một phần thôi trước đã?“
Đại Vĩ cười: “Trương Giai Giai, Trương Tri, Lam Vĩ Tình. Công bố một phần cũng có thể đoán được toàn bộ rồi còn gì.“
“Nhưng chưa chắc đoán được người nha. Đương đương đương…“ Lâm Đương xoay ngược bảng lại, mở ra chữ viết bên trên.
Khán giả chợt “À!“ một tiếng.
Lâm Đương hiếu kì: “Mọi người biết đáp án rồi sao? Ta còn chưa biết chữ này ám chỉ Trương Tri hay Trương Giai Giai đây. Nói a, Đại Kiều, chữ này viết rất tháu a, vì đùa vui hay do lúc viết tâm tình rất phức tạp?“
Kiều Dĩ Hàng bắt đầu hối hận đã tham gia chương trình này, nhất là khi có ánh mắt Trương Tri thi thoảng lại liếc tới chỗ này khiến hắn vừa nôn nóng vừa lo lắng, sợ Trương Tri giữa tiết mục lại phát biểu cái gì kinh thiên động địa, ngay cả lời đáp lại Lâm Đương cũng mang chút bất an: “Thực ra ta muốn để các ngươi không nhận ra chữ này.“
Lâm Đương nhìn bảng, lại nhìn hắn: “Vậy thì đã viết quá rõ rồi, nhưng chữ này là chỉ Trương Tri hay Trương Giai Giai đây?“
Kiều Dĩ Hàng lấy lại bình tĩnh, tận lực giải thoát bản thân khỏi cảnh bối rối: “Đều là. Chủ yếu vì chữ này có khả năng đúng cao nhất nên…“
Lâm Đương cảm khái: “Trách không được ngươi cùng Trương Tri có scandal. Ngươi cũng rất giảo hoạt a. Không biết Trương Tri nghe vậy có cảm nghĩ gì?“
Trương Tri hỏi ngược lại: “Ngươi hy vọng thế nào?“
Lâm Đương: “Đương nhiên là thích, cao hứng hay ghen ghét gì đó. Tiết mục của ta phủ sóng rất rộng, chẳng cố kỵ gì. Sống đến tuổi này rồi, còn gì chưa thấy đâu, ngươi cứ mạnh dạn phát biểu.“
Trương Tri sửa sang trang phục, thuận miệng hỏi: “Thực chứ?“
Lâm Đương khoát tay, ra vẻ “ngươi muốn làm gì cứ làm“.
Trương Tri đột nhiên xoay người.
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn nhào tới, thầm nghĩ không tốt, đang muốn tránh ra nhưng Trương Tri như đã dự liệu trước hành động của hắn, hai tay nhanh chóng ôm chặt lấy hắn rồi cúi đầu.
Sau lưng tiếng thét chói tai như sóng triều ào tới.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn ngày càng tiến sát, trong óc chỉ còn hai chữ, tiêu rồi.
Trương Tri cũng không như hắn tưởng tượng cúi xuống hôn mà gắt gao ôm lấy hắn, phảng phất như muốn nhắn nhủ điều gì nhưng rất nhanh lại buông tay ngồi thẳng tựa như chẳng có chuyện gì phát sinh.
Lâm Đương trợn tròn mắt từ đầu tới cuối, mãi đến khi Trương Tri về lại chỗ mới thất vọng hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?“
Hắn nói lên tiếng lòng của rất nhiều người nên khán đài lại nhốn nháo.
Trương Tri tinh nghịch chớp chớp mắt.
Lâm Đương nhìn Kiều Dĩ Hàng mặt hồng như trái quýt chín, cười: “Ngươi đỏ mặt vì hồi hộp hay vì thất vọng vậy?“
Kiều Dĩ Hàng ổn định tâm tình, thở dài đáp: “Mới có cảm giác trải qua kiếp nạn sinh tử. Đỏ mặt chính vì trải qua nguy hiểm.“
“Chẳng phải hai ngươi còn đỡ nhau ra khỏi hôn lễ cơ mà? Thế này đã tính gì?“ Lâm Đương chớp thời cơ, tung vấn đề.
“Dự tiệc cưới cùng nhau là vì,“ Kiều Dĩ Hàng dừng chút. Người khác sẽ lầm tưởng hắn đang nhử khán giả, chỉ mình hắn biết là để đè nén cảm giác chột dạ, “Chúng ta là bạn tốt.“
Lâm Đương đám bàn: “Trương Giai Giai, Lam Vũ Tình nghe đến câu trả lời của ngươi hẳn sẽ rất buồn bực. Gặp tin đồn với nữ minh tinh lấy bạn bè làm lá chắn, đến nam cũng dùng chiêu này. Ngươi nhiều bạn quá đấy! Quên đi, không hỏi ngươi nữa. Ta đi hỏi Trương Tri.“ Hắn quay sang Trương Tri, “Nói thoải mái đi.“
Ánh mắt Kiều Dĩ Hàng cũng bị hấp dẫn tới.
Trương Tri lúc này khiến hắn cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, giống như người này trưởng thành chỉ trong một đêm mà hắn không tham gia quá trình.
Phảng phất như cảm ứng được ánh mắt hắn, Trương Tri quay đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, dạ dày Kiều Dĩ Hàng co rút. Đáng chết, chương trình này kết thúc chắc hắn phải mua thuốc về uống mất thôi.
“Kiều Dĩ Hàng…“ Trương Tri chậm rãi mở miệng.
Trường quay đột nhiên an tĩnh lại.
Kiều Dĩ Hàng cơ hồ nghe được tiếng tim đập của hai người.
“Là người bạn thân thiết nhất của ta.“ Trương Tri đáp qua loa, rồi nhìn sang phía Lâm Đương, “Cũng là mục tiêu của ta.“
“Mục tiêu?“ Lâm Đương hỏi tới, “Mục tiêu gì?“
“Mục tiêu phấn đấu.“ Trương Tri một câu hai nghĩa.
Tai Kiều Dĩ Hàng có chút nóng lên.
Lâm Đương tự giải thích: “Mục tiêu phấn đấu sự nghiệp sao?“ Hắn dùng chút, “Thực ra làm mục tiêu thì chẳng phải nhị thúc ngươi hợp hơn sao?“ Kiều Dĩ Hàng là nghệ sĩ mà Trương Tri thì làm việc hành chính, “Ta nghe nói ngươi đã là tổng giám chế tác của EF rồi, sau này hẳn sẽ phát triển theo hướng thành người sản xuất đi?“
Trương Tri: “Mục tiêu có tính chất giai đoạn.“
Lâm Đương chợt ngộ: “À, ngươi lấy Kiều Dĩ Hàng là mục tiêu phấn đấu ban đầu sao?“ Những lời này nghe hơi có ý hạ thấp Kiều Dĩ Hàng, hắn vội bổ cứu, “Nhưng Kiều Dĩ Hàng cũng sẽ không đứng một chỗ chờ ngươi đâu, hắn sẽ tiến về phía trước đó.“
Trương Tri cười mang theo thâm ý: “Vậy nên ta cần nỗ lực theo đuổi mới được.“
Lúc này, suy nghĩ của Kiều Dĩ Hàng vẫn đang dừng tại câu “có tính chất giai đoạn“. Ý Trương Tri tức là hắn chỉ là mục tiêu đầu tiên thôi đúng không? Nếu đạt được thì sẽ phấn đấu giành mục tiêu tiếp theo đúng không? Suy rộng ra tức là Trương Tri chỉ định chơi cùng hắn một lúc?! Thế mà còn dám nói gì mà – sẽ an ủi ngươi lúc gặp khó khăn, sẽ bảo vệ ngươi khi bị người bắt nạt, sẽ chiếu cố ngươi khi bị thương, không để ngươi cô độc, không để ngươi buồn bã, vĩnh viễn làm bạn cạnh ngươi, chống đỡ sau ngươi, mang ngươi đi đánh quái thăng cấp.
Phát giác bản thân nhớ kỹ từng lời Trương Tri tỏ tình, Kiều Dĩ Hàng càng tức đến suýt mất kiềm chế. Hai tay nắm chặt lại buông ra mấy lần mới khống chế bản thân không biểu lộ cơn giận ra mặt.
Chương trình tiếp tục quay.
Trần Phi ra hiệu cho Lâm Đương chuyện Kiều Dĩ Hàng quá dài rồi, quay sang các khách mời khác thôi.
Lâm Đương chậm rãi chuyển đề tài lên người Lục Vạn Bằng.
Tốt xấu gì hắn cũng là một trong các diễn viên chính hôm nay, lúc trước thực sự bị quẳng một bên quá dài rồi.
Lục Vạn Bằng nhảy từ công ty con lên công ty tổng Duy Kiệt nói rõ hắn sắp thành con át chủ bài mới, chẳng khác nào đã đạp qua vạch xuất phát rồi. Khả năng lăng-xê của Duy Kiệt thì khỏi phải nói, Nhan Túc Ngang chính là ví dụ tốt nhất.
Mà Lục Vạn Bằng trải qua huấn luyện của công ty rõ ràng đã khôn ngoan hơn nhiều, thi thoảng còn có thể tán thưởng Kiều Dĩ Hàng.
Tâm tư Kiều Dĩ Hàng phân nửa ở trên người Trương Tri, đối với mấy lời tâng bốc này cũng chỉ vô thức đáp lại. Chương trình cứ như thế kết thúc trong không khí vui vẻ thoải mái.
Sau chương trình, Kiều Dĩ Hàng không đợi Trương Tri phản ứng đã máy móc bước ra khỏi trường quay. Đến khi ra khỏi cửa năm sáu thước, hắn mới đột nhiên dừng lại.
Hẳn là hỏi Trương Tri xem câu kia ý gì mới phải? Không lý nào hắn coi đối phương là bạn tốt mà bản thân lại bị coi như… con mồi được?
Kiều Dĩ Hàng tức giận định quay đầu, lại cảm giác hành động của mình quá đột ngột, sẵn bên người có máy bán nước tự động nên liền móc chút tiền lẻ, khóe mắt không ngừng quan sát động tĩnh cửa trường quay.
Qua một hồi Trương Tri mới bước ra, đi cùng hắn còn có Trương Phục Mãn. Hai người vừa nói vừa cười, bộ dạng trò chuyện khoái trá.
Kiều Dĩ Hàng cuối cùng cũng móc ra được tiền xu, thả vào máy bán nước.
Đông một tiếng, đồ uống lăn ra.
Kiều Dĩ Hàng vừa cúi xuống nhặt vừa chú ý tới Trương Tri.
Lướt qua sau hắn rồi…
Đi xa.
…
Kiều Dĩ Hàng đông cứng —
Kiều Dĩ Hàng ngẩn người, nhãn tình lóe lên vẻ không tin nổi.
Hắn… như thế nào thành ra như thế?
Trương Tri đứng trên đài, tóc cố ý bị tạo hình rối bù, trên dưới đều xanh xanh vết râu chưa cạo sạch nhưng từ hình dáng xem đến rõ ràng đã hóa trang. Trên người mặc vest thường phục, cả người hắn vừa toát lên vẻ chán chường lại vừa mạnh mẽ, ưu thế của dòng máu lai được thể hiện toàn bộ.
Tiếng thét chói tai của khán giả chưa dứt, tiếng huýt sáo ngày càng phấn khích hơn.
Lâm Đương hai lần ra dấu mới miễn cưỡng khống chế được cục diện.
“Haizz! Sức hút của người đẹp trai thực quá lớn.“ Hắn cố ý thở dài, ôm ngực nói, “Nói thật vừa rồi lúc Trương Tri đi ra, tim ta cũng nhảy loạn mấy nhịp.“
Đại Vĩ cảm khái: “Thoạt nhìn công năng tim ngài thực không tốt.“
Lâm Đương tiếp lời hắn: “Đúng thế, ta cũng hiểu bản thân sống không dễ dàng a. Nhưng thấy được Trương Phục Mãn, Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri ba đời lão trung thanh đẹp trai, ta cảm thấy…“
“Chờ chút, ai là lão soái ca?“ Trương Phục Mãn nhìn hắn nhướn mày.
Lâm Đương xấu hổ ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: “Chúng ta hay là giới thiệu cháu ngài đi. Hoan nghênh người đỡ đầu mới của làng âm nhạc, liếc mắt cái liền khiến người ta khó quên, mang dòng máu lai, siêu cấp đại soái ca Trương Tri!“
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Kiều Dĩ Hàng vô thức vỗ tay theo nhưng lại tận lực lảng tránh ánh nhìn của Trương Tri. Khách mời ngồi cạnh hắn chủ động nhường chỗ cho Trương Tri.
Trương Tri không chút do dự ngồi xuống.
Lâm Đương tán thưởng: “Chẳng trách các ngươi gây scandal, thật sự là khung cảnh đẹp mắt nha.“
Trương Tri theo tiềm thức nhích lại gần Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng xấu hổ cười cười.
Lâm Đương nhấc tấm bảng lúc này lên, hỏi Trương Tri: “Trước lúc ngươi ra đây, chúng ta bảo Đại Kiều đoán xem ai sẽ đi ra. Ngươi biết không, đôi khi đó chính là người hắn mong đợi. Ngươi có muốn biết đó là ai hay không?“
Trương Tri thản nhiên đáp: “Ta biết người hắn mong đợi là tốt rồi.“
Lâm Đương ngẩn người rồi lập tức kích động: “A! Ngươi biết là ai sao? Có muốn cũng đến đoán thử không?“
Trương Tri cười, chỉ bảng đáp án: “Công bố kết quả đi.“
“Ngươi thực sự quá giảo hoạt rồi, thực sự mới hai mươi sao?“ Lâm Đương nửa thật nửa giả sẵng giọng, “Được rồi. Chúng ta cùng xem đáp án nào.“
“Chờ chút.“ Kiều Dĩ Hàng đột nhiên vươn tay, làm động tác ngăn lại.
Ánh mắt mọi người nhất tề tập trung vào hắn. Trong đó nhiệt tình nhất chính là Trương Tri, may là màn ảnh bị Kiều Dĩ Hàng chặn lại nên quay không đến vẻ mặt hắn lúc này.
Lâm Đương bật cười: “Hôm nay thế nào mà nhiều người kêu ta đợi thế? Chương trình quá nhanh sao? Rõ ràng biệt danh hồi bé của ta là Mạn Mạn (chậm chậm) mà. Nhưng Đại Kiều à, giờ muốn sửa đáp án đã muộn rồi. Ở đây có nhiều khán giả cùng khách mời thế này ngươi bảo ta làm sao mà quang minh chính đại gian lận a?“
Kiều Dĩ Hàng buột miệng rồi mới ý thức được mình nói gì, nhất thời không biết nên làm gì.
Lâm Đương tiếp tục: “Nhưng ta cũng rất tò mò lý do người muốn ngăn cản?“ Hắn cúi đầu nhìn chữ trên bảng, “Nói thực, ta cảm thấy chữ ngươi viết cũng rất… mập mờ.“
Kiều Dĩ Hàng tựa hồ nghĩ tới gì, khoát tay bỏ cuộc: “Công bố đi, công bố đi.“
Lâm Đương: “Ta công bố một phần thôi trước đã?“
Đại Vĩ cười: “Trương Giai Giai, Trương Tri, Lam Vĩ Tình. Công bố một phần cũng có thể đoán được toàn bộ rồi còn gì.“
“Nhưng chưa chắc đoán được người nha. Đương đương đương…“ Lâm Đương xoay ngược bảng lại, mở ra chữ viết bên trên.
Khán giả chợt “À!“ một tiếng.
Lâm Đương hiếu kì: “Mọi người biết đáp án rồi sao? Ta còn chưa biết chữ này ám chỉ Trương Tri hay Trương Giai Giai đây. Nói a, Đại Kiều, chữ này viết rất tháu a, vì đùa vui hay do lúc viết tâm tình rất phức tạp?“
Kiều Dĩ Hàng bắt đầu hối hận đã tham gia chương trình này, nhất là khi có ánh mắt Trương Tri thi thoảng lại liếc tới chỗ này khiến hắn vừa nôn nóng vừa lo lắng, sợ Trương Tri giữa tiết mục lại phát biểu cái gì kinh thiên động địa, ngay cả lời đáp lại Lâm Đương cũng mang chút bất an: “Thực ra ta muốn để các ngươi không nhận ra chữ này.“
Lâm Đương nhìn bảng, lại nhìn hắn: “Vậy thì đã viết quá rõ rồi, nhưng chữ này là chỉ Trương Tri hay Trương Giai Giai đây?“
Kiều Dĩ Hàng lấy lại bình tĩnh, tận lực giải thoát bản thân khỏi cảnh bối rối: “Đều là. Chủ yếu vì chữ này có khả năng đúng cao nhất nên…“
Lâm Đương cảm khái: “Trách không được ngươi cùng Trương Tri có scandal. Ngươi cũng rất giảo hoạt a. Không biết Trương Tri nghe vậy có cảm nghĩ gì?“
Trương Tri hỏi ngược lại: “Ngươi hy vọng thế nào?“
Lâm Đương: “Đương nhiên là thích, cao hứng hay ghen ghét gì đó. Tiết mục của ta phủ sóng rất rộng, chẳng cố kỵ gì. Sống đến tuổi này rồi, còn gì chưa thấy đâu, ngươi cứ mạnh dạn phát biểu.“
Trương Tri sửa sang trang phục, thuận miệng hỏi: “Thực chứ?“
Lâm Đương khoát tay, ra vẻ “ngươi muốn làm gì cứ làm“.
Trương Tri đột nhiên xoay người.
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn nhào tới, thầm nghĩ không tốt, đang muốn tránh ra nhưng Trương Tri như đã dự liệu trước hành động của hắn, hai tay nhanh chóng ôm chặt lấy hắn rồi cúi đầu.
Sau lưng tiếng thét chói tai như sóng triều ào tới.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn ngày càng tiến sát, trong óc chỉ còn hai chữ, tiêu rồi.
Trương Tri cũng không như hắn tưởng tượng cúi xuống hôn mà gắt gao ôm lấy hắn, phảng phất như muốn nhắn nhủ điều gì nhưng rất nhanh lại buông tay ngồi thẳng tựa như chẳng có chuyện gì phát sinh.
Lâm Đương trợn tròn mắt từ đầu tới cuối, mãi đến khi Trương Tri về lại chỗ mới thất vọng hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?“
Hắn nói lên tiếng lòng của rất nhiều người nên khán đài lại nhốn nháo.
Trương Tri tinh nghịch chớp chớp mắt.
Lâm Đương nhìn Kiều Dĩ Hàng mặt hồng như trái quýt chín, cười: “Ngươi đỏ mặt vì hồi hộp hay vì thất vọng vậy?“
Kiều Dĩ Hàng ổn định tâm tình, thở dài đáp: “Mới có cảm giác trải qua kiếp nạn sinh tử. Đỏ mặt chính vì trải qua nguy hiểm.“
“Chẳng phải hai ngươi còn đỡ nhau ra khỏi hôn lễ cơ mà? Thế này đã tính gì?“ Lâm Đương chớp thời cơ, tung vấn đề.
“Dự tiệc cưới cùng nhau là vì,“ Kiều Dĩ Hàng dừng chút. Người khác sẽ lầm tưởng hắn đang nhử khán giả, chỉ mình hắn biết là để đè nén cảm giác chột dạ, “Chúng ta là bạn tốt.“
Lâm Đương đám bàn: “Trương Giai Giai, Lam Vũ Tình nghe đến câu trả lời của ngươi hẳn sẽ rất buồn bực. Gặp tin đồn với nữ minh tinh lấy bạn bè làm lá chắn, đến nam cũng dùng chiêu này. Ngươi nhiều bạn quá đấy! Quên đi, không hỏi ngươi nữa. Ta đi hỏi Trương Tri.“ Hắn quay sang Trương Tri, “Nói thoải mái đi.“
Ánh mắt Kiều Dĩ Hàng cũng bị hấp dẫn tới.
Trương Tri lúc này khiến hắn cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, giống như người này trưởng thành chỉ trong một đêm mà hắn không tham gia quá trình.
Phảng phất như cảm ứng được ánh mắt hắn, Trương Tri quay đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, dạ dày Kiều Dĩ Hàng co rút. Đáng chết, chương trình này kết thúc chắc hắn phải mua thuốc về uống mất thôi.
“Kiều Dĩ Hàng…“ Trương Tri chậm rãi mở miệng.
Trường quay đột nhiên an tĩnh lại.
Kiều Dĩ Hàng cơ hồ nghe được tiếng tim đập của hai người.
“Là người bạn thân thiết nhất của ta.“ Trương Tri đáp qua loa, rồi nhìn sang phía Lâm Đương, “Cũng là mục tiêu của ta.“
“Mục tiêu?“ Lâm Đương hỏi tới, “Mục tiêu gì?“
“Mục tiêu phấn đấu.“ Trương Tri một câu hai nghĩa.
Tai Kiều Dĩ Hàng có chút nóng lên.
Lâm Đương tự giải thích: “Mục tiêu phấn đấu sự nghiệp sao?“ Hắn dùng chút, “Thực ra làm mục tiêu thì chẳng phải nhị thúc ngươi hợp hơn sao?“ Kiều Dĩ Hàng là nghệ sĩ mà Trương Tri thì làm việc hành chính, “Ta nghe nói ngươi đã là tổng giám chế tác của EF rồi, sau này hẳn sẽ phát triển theo hướng thành người sản xuất đi?“
Trương Tri: “Mục tiêu có tính chất giai đoạn.“
Lâm Đương chợt ngộ: “À, ngươi lấy Kiều Dĩ Hàng là mục tiêu phấn đấu ban đầu sao?“ Những lời này nghe hơi có ý hạ thấp Kiều Dĩ Hàng, hắn vội bổ cứu, “Nhưng Kiều Dĩ Hàng cũng sẽ không đứng một chỗ chờ ngươi đâu, hắn sẽ tiến về phía trước đó.“
Trương Tri cười mang theo thâm ý: “Vậy nên ta cần nỗ lực theo đuổi mới được.“
Lúc này, suy nghĩ của Kiều Dĩ Hàng vẫn đang dừng tại câu “có tính chất giai đoạn“. Ý Trương Tri tức là hắn chỉ là mục tiêu đầu tiên thôi đúng không? Nếu đạt được thì sẽ phấn đấu giành mục tiêu tiếp theo đúng không? Suy rộng ra tức là Trương Tri chỉ định chơi cùng hắn một lúc?! Thế mà còn dám nói gì mà – sẽ an ủi ngươi lúc gặp khó khăn, sẽ bảo vệ ngươi khi bị người bắt nạt, sẽ chiếu cố ngươi khi bị thương, không để ngươi cô độc, không để ngươi buồn bã, vĩnh viễn làm bạn cạnh ngươi, chống đỡ sau ngươi, mang ngươi đi đánh quái thăng cấp.
Phát giác bản thân nhớ kỹ từng lời Trương Tri tỏ tình, Kiều Dĩ Hàng càng tức đến suýt mất kiềm chế. Hai tay nắm chặt lại buông ra mấy lần mới khống chế bản thân không biểu lộ cơn giận ra mặt.
Chương trình tiếp tục quay.
Trần Phi ra hiệu cho Lâm Đương chuyện Kiều Dĩ Hàng quá dài rồi, quay sang các khách mời khác thôi.
Lâm Đương chậm rãi chuyển đề tài lên người Lục Vạn Bằng.
Tốt xấu gì hắn cũng là một trong các diễn viên chính hôm nay, lúc trước thực sự bị quẳng một bên quá dài rồi.
Lục Vạn Bằng nhảy từ công ty con lên công ty tổng Duy Kiệt nói rõ hắn sắp thành con át chủ bài mới, chẳng khác nào đã đạp qua vạch xuất phát rồi. Khả năng lăng-xê của Duy Kiệt thì khỏi phải nói, Nhan Túc Ngang chính là ví dụ tốt nhất.
Mà Lục Vạn Bằng trải qua huấn luyện của công ty rõ ràng đã khôn ngoan hơn nhiều, thi thoảng còn có thể tán thưởng Kiều Dĩ Hàng.
Tâm tư Kiều Dĩ Hàng phân nửa ở trên người Trương Tri, đối với mấy lời tâng bốc này cũng chỉ vô thức đáp lại. Chương trình cứ như thế kết thúc trong không khí vui vẻ thoải mái.
Sau chương trình, Kiều Dĩ Hàng không đợi Trương Tri phản ứng đã máy móc bước ra khỏi trường quay. Đến khi ra khỏi cửa năm sáu thước, hắn mới đột nhiên dừng lại.
Hẳn là hỏi Trương Tri xem câu kia ý gì mới phải? Không lý nào hắn coi đối phương là bạn tốt mà bản thân lại bị coi như… con mồi được?
Kiều Dĩ Hàng tức giận định quay đầu, lại cảm giác hành động của mình quá đột ngột, sẵn bên người có máy bán nước tự động nên liền móc chút tiền lẻ, khóe mắt không ngừng quan sát động tĩnh cửa trường quay.
Qua một hồi Trương Tri mới bước ra, đi cùng hắn còn có Trương Phục Mãn. Hai người vừa nói vừa cười, bộ dạng trò chuyện khoái trá.
Kiều Dĩ Hàng cuối cùng cũng móc ra được tiền xu, thả vào máy bán nước.
Đông một tiếng, đồ uống lăn ra.
Kiều Dĩ Hàng vừa cúi xuống nhặt vừa chú ý tới Trương Tri.
Lướt qua sau hắn rồi…
Đi xa.
…
Kiều Dĩ Hàng đông cứng —
/144
|