Trương Phục Huân thấy ngực sôi trào một cỗ tức giận hệt như những lần Trương Tri chọc giận hắn nhưng hắn rất nhanh áp chế xuống, chỉ là sắc mặt trầm trọng hơn: “Mồm mép của ngươi không sai. Ta thấy dù không làm nghệ sĩ ngươi cũng không lo đói.“
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Hắn lẳng lặng nhìn Kiều Dĩ Hàng, chờ vẻ thất sắc hiện ra.
Nhưng hắn phải thất vọng rồi.
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười: “Không dựa vào mồm mép, ta cũng không sợ đói.“ Hắn tiến lên hai bước, khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp chỉ còn cái bàn.
Do đang ngồi, Trương Phục Huân bắt buộc phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Trương Phục Huân lơ đãng nhích ghế ra sau.
Kiều Dĩ Hàng rút sổ tiết kiệm trong túi ra, mở tờ đầu tiên, giơ ra trước mặt Trương Phục Huân.
Ánh mắt Trương Phục Huân nhìn theo sổ tiết kiệm của hắn nhưng vì động tác Kiều Dĩ Hàng quá nhanh, hắn chỉ thấy một dãy số dài, những thứ khác không thấy rõ.
Kiều Dĩ Hàng: “Ta đã tính rồi, số tiền tiết kiệm này hoàn toàn có thể đủ cho hai người sống cả đời.“ Hắn dừng chút rồi bổ sung thêm, “Kể cả khi không có việc làm.“
Ánh mắt Trương Phục Huân dữ tợn: “Ngươi muốn con ta theo ngươi chịu khổ?“
“Không phải là chịu khổ.“ Kiều Dĩ Hàng lại quơ sổ tiết kiệm ra trước mặt hắn, “Ta cam đoan, ít nhất cũng không phải khổ cực làm việc mười mấy tiếng đồng hồ một ngày như bây giờ.“
Trương Phục Huân lạnh lùng trừng hắn: “Ngươi định để con ta ăn nhuyễn cơm*?“
(ý là có ăn mà không phải làm gì hay nói cách khác là được Đại Kiều bao dưỡng:)))
Kiều Dĩ Hàng: “Không có cơm mềm cơm cứng nào cả? Chỉ là bát cơm của hai người thôi.“
Trương Phục Huân phải đem hết khí lực nắm chặt tay vịn ghế mới miễn cưỡng khống chế bản thân không đập bàn. “Ngươi muốn hắn thành kẻ vô dụng hay sao?“
Kiều Dĩ Hàng chăm chú nói: “Sẽ không. Ta ủng hộ hắn học xong đại học. Sau đó hắn muốn làm gì thì tùy hắn.“ Hắn thấy sắc mặt Trương Phục Huân cực kỳ khó coi, bổ sung một câu hòa hoãn hào khí, “Nếu có thể tiếp tục ở lại EF cũng rất tốt.“
Trương Phục Huân lập tức bác bỏ: “Hắn muốn ở lại Trương thị thì phải nghe theo ta sắp xếp!“
Kiều Dĩ Hàng khẽ nhíu mày: “Không phải kế hoạch nào cũng thu được hiệu quả mong muốn.“
Trương Phục Huân trừng mắt: “Ngươi có ý gì?“
Kiều Dĩ Hàng: “Ta chỉ muốn dựa theo lối suy nghĩ quen thuộc với ngài để giải thích.“
Trương Phục Huân: “Ngươi quen hắn bao lâu rồi? Hắn là con ta, chẳng lẽ ngươi còn hiểu nó hơn ta?“
“Ngài biết quần lót của hắn màu gì không?“ Kiều Dĩ Hàng thản nhiên hỏi.
Trương Phục Huân đông cứng, sắc mặt chậm rãi chuyển từ đen sang xanh.
Kiều Dĩ Hàng khẳng định: “Màu đen và thâm đen.“
Rầm!
Tay Trương Phục Huân không nhịn được mà thân thiết đáp lên mặt bàn.
Vang cùng tiếng đập bàn là tiếng mở cửa.
Trương Tri vọt vào mang theo một cơn gió. Thư lý đứng đằng sau hắn, bối rối nhìn Trương Phục Huân: “Chủ tịch, có cần gọi bảo an không ạ?“
Trương Phục Huân khoát khoát tay: “Người nhà, đây là con thứ hai của ta.“
Thư ký giật mình, cúi đầu chào hỏi Trương Tri rồi vội vàng ra ngoài, giúp bọn họ đóng cửa lại.
Trương Phục Huân thấy Trương Tri, cố gắng dịu sắc mặt lại: “Sao lại tới đây?“
Trương tri lo lắng nhìn Kiều Dĩ Hàng: “Anh không sao chứ?“
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy đau đầu.
Sơm biết thế này, hắn hẳn nói trước cho Trương Tri. Đang trên sân khấu thế này, nếu bị vạch trần thì nguy to.
Trương Phục Huân thấy con mình vừa đến, quan tâm không phải là ông bố đứng lù lù ở đây mà là cái đinh trong mắt mình, lửa giận trong lòng bị trút thêm xô mỡ, đổi sang thần sắc nghiêm nghị: “Hắn vừa nói ngươi muốn rời khỏi Trương thị? Đây là sự thực?“
Kiều Dĩ Hàng nhướn mày, đang định phản bác ‘ý hắn không phải thế‘ thì Trương Tri đứng sau hắn đã kiên định đáp: “Hắn nói gì thì là thế đó.“
Trương Phục Huân tí nữa thì tắc thở: “Vậy ngươi thực sự đúng như hắn nói, ngày ngày ăn của hắn mặc của hắn, làm phế vật chỉ biết hưởng thụ thôi sao?“ Cơn giận chạy lên não, mặc kệ khó nghe, hắn tuôn ra hết.
Trương Tri cũng không rõ tiền căn hậu quả nhưng nghe hắn nói thế cũng đoán được vài phần: “Hắn không ngại, ta chẳng có gì phải ngại.“
Trương Phục Huân bật dậy, chỉ tay vào mũi hắn: “Trương gia ta sao có thể sinh ra một kẻ không biết xấu hổ như mày chứ?!“
Trương Tri trước kia gặp hắn tức giận, trong lòng cũng tức giận theo nhưng giờ phút này, thấy Kiều Dĩ Hàng đứng trước mặt mình, ngọn lửa trong lòng thiếu củi, không bùng lên nổi, ngay cả ngữ khí cũng ôn hòa hẳn: “Bởi vì ngươi không dùng bao.“
Trương Phục Huân nghe vậy, cơn giận nhất thời nghẹn lại, run rẩy hồi lâu nói không nên lời.
Kiều Dĩ Hàng muốn cười nhưng lại cảm thấy giờ phút này mà hắn bật ra, sợ rằng Trương Phục Huân sẽ hận bọn họ cả đời, nghĩ một chút, kéo Trương Tri quay sang đối mặt Trương Phục Huân: “Ta và Trương Tri thực sự nghiêm túc yêu nhau. Có dự định nghiêm túc kết hôn, gắn bó cả đời.“
Trương Phục Huân tức giận đến phát run: “Kết hôn? Cục dân số không cho các ngươi kết hôn cái rắm!“
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn chửi thề, biết đã giận đến mực cực hạn, giọng điệu càng thêm ôn hòa: “Ra nước ngoài là được. Cần kết hôn ta và hắn nghĩ đi Canada. Hắn học ở Mỹ, cũng tiện đường đi.“
Trương Phục Huân cùng Trương Tri cùng kinh ngạc nhìn hắn.
Trương Phục Huân ban đầu tưởng hắn cầm sổ tiết kiệm tới, nói chuyện kết hôn gì đó đều là đóng kịch. Dù gì Kiều Dĩ Hàng cũng là diễn viên, đóng vài một người phấn đấu liều mạng vì tình yêu quá đơn giản nhưng nghe hắn quy hoạch tương lai chi tiết như vậy, đúng là thiệt tình!
Mà Trương Tri thì vì lo lắng: “Thế còn anh? Sự nghiệp của anh thì làm thế nào giờ?“
Hắn tiến vào đây đã nghĩ nhiều rồi, đương nhiên biết phấn đấu đến địa vị của Kiều Dĩ Hàng bây giờ có bao nhiêu khó khăn. Hàng năm nhiều người mới xuất hiện trong làng giải trí như vậy, ai có thể vững vàng ngồi ổn ba năm trên vị trí Thiên vương của làng ca nhạc, lại còn mượn thế tiến công màn ảnh rộng, hợp tác cùng đạo diễn cấp Thiên vương? Mặc dù “Hắc bạch chi gian“ còn chưa chiếu nhưng dựa vào chiêu bài vàng của Liên Giác Tu, vô luận là doanh thu hay danh tiếng tuyệt đối không tầm tường. Giờ phút này bỏ cuộc chẳng khác nào từ bỏ cơ hội trở thành Thiên vương trên mọi lĩnh vực!
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười: “Chẳng phải Mỹ còn có Hollywood sao? Nhan Túc Ngang đến Mỹ lập nghiệp được thì sao ta không được?Ta còn trẻ tuổi hơn hắn.“
Trương Tri trừng mắt nhìn hắn, tựa hồ muốn nhìn ra không cam lòng từ đáy mắt hắn.
Kiều Dĩ Hàng thoải mái để hắn nhìn, nụ cười vẫn tươi tắn như trước.
Nếu có không cam lòng, lúc hắn quyết định việc này đã không cam lòng rồi. Lúc ấy không hối hận thì giờ càng không thể lùi bước.
Trương Phục Huân thấy hai người bọn họ không kiêng nể gì mà nhìn nhau đắm đuối, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ dị nhưng rất nhanh lại đè ép xuống. Trận chiến này còn chưa chấm dứt, lý luận không được cũng phải ra vẻ cho được. Hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm Kiều Dĩ Hàng: “Cha mẹ ngươi có biết không?“
Kiều Dĩ Hàng: “Cha mẹ ta ở Canada. Nếu đã định đến đó, sớm muộn gì cũng biết.”
Trương Phục Huân cười lạnh: “Ngươi cảm thấy cha mẹ ngươi sẽ đồng ý?”
“Mới đầu thì không nhưng chắc chắn sau này sẽ đồng ý.” Trên mặt Kiều Dĩ Hàng tràn đầy tự tin, “Vì bọn họ yêu ta.”
Trương Phục Huân đột nhiên muốn đem tất cả đồ vật trên bàn ném vào mặt hắn.
Cái gì gọi là bọn họ yêu ta?
Chẳng lẽ hắn phản đối chứng tỏ hắn không thương con hắn?
Trương Phục Huân chạm đến ánh mắt Trương Tri, đột nhiên lửa giận lan tới mặt, tức giận nói: “Không có cha mẹ bình thường nào lại để mặc con mình đi chệch đường cả!”
Kiều Dĩ Hàng: “Cũng không có cha mẹ nào trơ mắt thấy con mình thống khổ mà vẫn sắt đá như cũ.”
Trương Phục Huân cảm thấy ánh mắt Trương Tri nhìn hắn có chút đau đớn: “Nói vớ vẩn. Chẳng nhẽ làm cha lại để mặc con mình làm đồng tính luyến ái, đoạn tử tuyệt tôn.”
Kiều Dĩ Hàng nhìn mạt đau đớn trong mắt hắn, lời muốn nói nghẹn lại trong họng.
Như vậy ổn thật sao?
Mặc dù là Trương Tri chủ động đến trêu chọc hắn nhưng Trương Tri dù sao mới chỉ hai mươi, sắp trưởng thành nhưng chưa hoàn toàn thành thục. Suy nghĩ và trải nghiệm về cuộc đời của hắn vẫn còn quá ít. Có khi nào lựa chọn rồi sau này phát hiện đó là sai lầm không?
Trương Tri thấy Kiều Dĩ Hàng mờ mịt, hồi lâu không mở miệng, đột nhiên nói tiếp: “Vì chuyện nối dõi tông đường, sinh con đẻ cái mà không quan tâm hắn, không để ý hắn, không thích hắn thì thà đừng bắt đầu còn hơn. Ai cũng có cảm tình thế nên chẳng ai có tư cách vì ham muốn của mình mà phủ nhận tình cảm của người khác.”
Lần này đến phiên Trương Phục Huân á khẩu.
Hắn nhớ số lần gặp mặt với Trương Tri từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, khí thế giảm hẳn.
Trương Tri thấy hai người đều im lặng, liền bước lên nắm tay Kiều Dĩ Hàng, thản nhiên nói với Trương Phục Huân: “Cha, người vợ này ta nhận định rồi, ngươi thích thế nào thì tùy.” Hắn nói xong cũng không để ý sắc mặt Trương Phục Huân khó coi đến đâu, kéo Kiều Dĩ Hàng ra ngoài.
Kiều Dĩ Hàng nghĩ một chút, trước khi ra khỏi cửa, phất tay với Trương Phục Huân còn đang kinh ngạc tại chỗ: “Trương.. bá phụ, gặp lại sau.”
Trương Phục Huân: “…” Ai mong gặp lại hắn chứ!
Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri đi vào thang máy, đột nhiện gục xuống.
Trương Tri lại càng hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy hắn: “Anh sao thế?”
Kiều Dĩ Hàng thở hắt ra.: “Có chút tê chân.”
Trương Tri bật cười: “Biểu hiện lúc nãy của anh rất lợi hại.”
Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu, cảm khái: “Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn tôn lão ái ấu.”
Trương Tri nghĩ chút nói: “Cha tôi chưa già.”
Kiều Dĩ Hàng nhếch miệng: “Cảm ơn. Lòng tôi dễ chịu hơn rồi.”
Trương Tri ghé tới, dùng thanh âm cực kỳ mập mờ khiêu khích: “Được rồi, mới nãy cha tôi nói anh muốn nuôi tôi cả đời?”
Kiều Dĩ Hàng liếc hắn một cái: “Gạt thôi.”
Trương Tri: “Tốt thôi. Tôi nuôi anh cả đời.”
Kiều Dĩ Hàng: “Nuôi như thế nào?”
“Thế nào cũng có thể nuôi.” Trương Tri tính toán, “Tôi đã nghĩ rồi, về Mỹ có thể tìm tạm việc ở đại lý ô tô. Lúc đầu hơi nghèo chút nhưng chờ khi tốt nghiệp rồi, tôi tìm việc khác thu nhập cao hơn thì cuộc sống sẽ ổn thôi.”
Eo hắn bị Kiều Dĩ Hàng ôm lấy.
“Cậu thật sự đã nghĩ cẩn thận rồi?” Giọng Kiều Dĩ Hàng vang lên ngay cạnh tai hắn.
Trương Tri trở tay ôm hắn càng chặt, cười cười dùng trán cọ cọ tóc hắn, “Hình như là tôi theo đuổi anh, những lời này nên để tôi hỏi mới đúng.”
Cửa thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra nhưng vẫn ở tầng cũ.
Thư ký đứng ngoài, trợn mắt nhìn bọn họ.
Trương Tri ấn nút tầng trệt cùng nút đóng cửa, thản nhiên nói với nàng: “Quen đi là được.”
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Hắn lẳng lặng nhìn Kiều Dĩ Hàng, chờ vẻ thất sắc hiện ra.
Nhưng hắn phải thất vọng rồi.
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười: “Không dựa vào mồm mép, ta cũng không sợ đói.“ Hắn tiến lên hai bước, khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp chỉ còn cái bàn.
Do đang ngồi, Trương Phục Huân bắt buộc phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Trương Phục Huân lơ đãng nhích ghế ra sau.
Kiều Dĩ Hàng rút sổ tiết kiệm trong túi ra, mở tờ đầu tiên, giơ ra trước mặt Trương Phục Huân.
Ánh mắt Trương Phục Huân nhìn theo sổ tiết kiệm của hắn nhưng vì động tác Kiều Dĩ Hàng quá nhanh, hắn chỉ thấy một dãy số dài, những thứ khác không thấy rõ.
Kiều Dĩ Hàng: “Ta đã tính rồi, số tiền tiết kiệm này hoàn toàn có thể đủ cho hai người sống cả đời.“ Hắn dừng chút rồi bổ sung thêm, “Kể cả khi không có việc làm.“
Ánh mắt Trương Phục Huân dữ tợn: “Ngươi muốn con ta theo ngươi chịu khổ?“
“Không phải là chịu khổ.“ Kiều Dĩ Hàng lại quơ sổ tiết kiệm ra trước mặt hắn, “Ta cam đoan, ít nhất cũng không phải khổ cực làm việc mười mấy tiếng đồng hồ một ngày như bây giờ.“
Trương Phục Huân lạnh lùng trừng hắn: “Ngươi định để con ta ăn nhuyễn cơm*?“
(ý là có ăn mà không phải làm gì hay nói cách khác là được Đại Kiều bao dưỡng:)))
Kiều Dĩ Hàng: “Không có cơm mềm cơm cứng nào cả? Chỉ là bát cơm của hai người thôi.“
Trương Phục Huân phải đem hết khí lực nắm chặt tay vịn ghế mới miễn cưỡng khống chế bản thân không đập bàn. “Ngươi muốn hắn thành kẻ vô dụng hay sao?“
Kiều Dĩ Hàng chăm chú nói: “Sẽ không. Ta ủng hộ hắn học xong đại học. Sau đó hắn muốn làm gì thì tùy hắn.“ Hắn thấy sắc mặt Trương Phục Huân cực kỳ khó coi, bổ sung một câu hòa hoãn hào khí, “Nếu có thể tiếp tục ở lại EF cũng rất tốt.“
Trương Phục Huân lập tức bác bỏ: “Hắn muốn ở lại Trương thị thì phải nghe theo ta sắp xếp!“
Kiều Dĩ Hàng khẽ nhíu mày: “Không phải kế hoạch nào cũng thu được hiệu quả mong muốn.“
Trương Phục Huân trừng mắt: “Ngươi có ý gì?“
Kiều Dĩ Hàng: “Ta chỉ muốn dựa theo lối suy nghĩ quen thuộc với ngài để giải thích.“
Trương Phục Huân: “Ngươi quen hắn bao lâu rồi? Hắn là con ta, chẳng lẽ ngươi còn hiểu nó hơn ta?“
“Ngài biết quần lót của hắn màu gì không?“ Kiều Dĩ Hàng thản nhiên hỏi.
Trương Phục Huân đông cứng, sắc mặt chậm rãi chuyển từ đen sang xanh.
Kiều Dĩ Hàng khẳng định: “Màu đen và thâm đen.“
Rầm!
Tay Trương Phục Huân không nhịn được mà thân thiết đáp lên mặt bàn.
Vang cùng tiếng đập bàn là tiếng mở cửa.
Trương Tri vọt vào mang theo một cơn gió. Thư lý đứng đằng sau hắn, bối rối nhìn Trương Phục Huân: “Chủ tịch, có cần gọi bảo an không ạ?“
Trương Phục Huân khoát khoát tay: “Người nhà, đây là con thứ hai của ta.“
Thư ký giật mình, cúi đầu chào hỏi Trương Tri rồi vội vàng ra ngoài, giúp bọn họ đóng cửa lại.
Trương Phục Huân thấy Trương Tri, cố gắng dịu sắc mặt lại: “Sao lại tới đây?“
Trương tri lo lắng nhìn Kiều Dĩ Hàng: “Anh không sao chứ?“
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy đau đầu.
Sơm biết thế này, hắn hẳn nói trước cho Trương Tri. Đang trên sân khấu thế này, nếu bị vạch trần thì nguy to.
Trương Phục Huân thấy con mình vừa đến, quan tâm không phải là ông bố đứng lù lù ở đây mà là cái đinh trong mắt mình, lửa giận trong lòng bị trút thêm xô mỡ, đổi sang thần sắc nghiêm nghị: “Hắn vừa nói ngươi muốn rời khỏi Trương thị? Đây là sự thực?“
Kiều Dĩ Hàng nhướn mày, đang định phản bác ‘ý hắn không phải thế‘ thì Trương Tri đứng sau hắn đã kiên định đáp: “Hắn nói gì thì là thế đó.“
Trương Phục Huân tí nữa thì tắc thở: “Vậy ngươi thực sự đúng như hắn nói, ngày ngày ăn của hắn mặc của hắn, làm phế vật chỉ biết hưởng thụ thôi sao?“ Cơn giận chạy lên não, mặc kệ khó nghe, hắn tuôn ra hết.
Trương Tri cũng không rõ tiền căn hậu quả nhưng nghe hắn nói thế cũng đoán được vài phần: “Hắn không ngại, ta chẳng có gì phải ngại.“
Trương Phục Huân bật dậy, chỉ tay vào mũi hắn: “Trương gia ta sao có thể sinh ra một kẻ không biết xấu hổ như mày chứ?!“
Trương Tri trước kia gặp hắn tức giận, trong lòng cũng tức giận theo nhưng giờ phút này, thấy Kiều Dĩ Hàng đứng trước mặt mình, ngọn lửa trong lòng thiếu củi, không bùng lên nổi, ngay cả ngữ khí cũng ôn hòa hẳn: “Bởi vì ngươi không dùng bao.“
Trương Phục Huân nghe vậy, cơn giận nhất thời nghẹn lại, run rẩy hồi lâu nói không nên lời.
Kiều Dĩ Hàng muốn cười nhưng lại cảm thấy giờ phút này mà hắn bật ra, sợ rằng Trương Phục Huân sẽ hận bọn họ cả đời, nghĩ một chút, kéo Trương Tri quay sang đối mặt Trương Phục Huân: “Ta và Trương Tri thực sự nghiêm túc yêu nhau. Có dự định nghiêm túc kết hôn, gắn bó cả đời.“
Trương Phục Huân tức giận đến phát run: “Kết hôn? Cục dân số không cho các ngươi kết hôn cái rắm!“
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn chửi thề, biết đã giận đến mực cực hạn, giọng điệu càng thêm ôn hòa: “Ra nước ngoài là được. Cần kết hôn ta và hắn nghĩ đi Canada. Hắn học ở Mỹ, cũng tiện đường đi.“
Trương Phục Huân cùng Trương Tri cùng kinh ngạc nhìn hắn.
Trương Phục Huân ban đầu tưởng hắn cầm sổ tiết kiệm tới, nói chuyện kết hôn gì đó đều là đóng kịch. Dù gì Kiều Dĩ Hàng cũng là diễn viên, đóng vài một người phấn đấu liều mạng vì tình yêu quá đơn giản nhưng nghe hắn quy hoạch tương lai chi tiết như vậy, đúng là thiệt tình!
Mà Trương Tri thì vì lo lắng: “Thế còn anh? Sự nghiệp của anh thì làm thế nào giờ?“
Hắn tiến vào đây đã nghĩ nhiều rồi, đương nhiên biết phấn đấu đến địa vị của Kiều Dĩ Hàng bây giờ có bao nhiêu khó khăn. Hàng năm nhiều người mới xuất hiện trong làng giải trí như vậy, ai có thể vững vàng ngồi ổn ba năm trên vị trí Thiên vương của làng ca nhạc, lại còn mượn thế tiến công màn ảnh rộng, hợp tác cùng đạo diễn cấp Thiên vương? Mặc dù “Hắc bạch chi gian“ còn chưa chiếu nhưng dựa vào chiêu bài vàng của Liên Giác Tu, vô luận là doanh thu hay danh tiếng tuyệt đối không tầm tường. Giờ phút này bỏ cuộc chẳng khác nào từ bỏ cơ hội trở thành Thiên vương trên mọi lĩnh vực!
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười: “Chẳng phải Mỹ còn có Hollywood sao? Nhan Túc Ngang đến Mỹ lập nghiệp được thì sao ta không được?Ta còn trẻ tuổi hơn hắn.“
Trương Tri trừng mắt nhìn hắn, tựa hồ muốn nhìn ra không cam lòng từ đáy mắt hắn.
Kiều Dĩ Hàng thoải mái để hắn nhìn, nụ cười vẫn tươi tắn như trước.
Nếu có không cam lòng, lúc hắn quyết định việc này đã không cam lòng rồi. Lúc ấy không hối hận thì giờ càng không thể lùi bước.
Trương Phục Huân thấy hai người bọn họ không kiêng nể gì mà nhìn nhau đắm đuối, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ dị nhưng rất nhanh lại đè ép xuống. Trận chiến này còn chưa chấm dứt, lý luận không được cũng phải ra vẻ cho được. Hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm Kiều Dĩ Hàng: “Cha mẹ ngươi có biết không?“
Kiều Dĩ Hàng: “Cha mẹ ta ở Canada. Nếu đã định đến đó, sớm muộn gì cũng biết.”
Trương Phục Huân cười lạnh: “Ngươi cảm thấy cha mẹ ngươi sẽ đồng ý?”
“Mới đầu thì không nhưng chắc chắn sau này sẽ đồng ý.” Trên mặt Kiều Dĩ Hàng tràn đầy tự tin, “Vì bọn họ yêu ta.”
Trương Phục Huân đột nhiên muốn đem tất cả đồ vật trên bàn ném vào mặt hắn.
Cái gì gọi là bọn họ yêu ta?
Chẳng lẽ hắn phản đối chứng tỏ hắn không thương con hắn?
Trương Phục Huân chạm đến ánh mắt Trương Tri, đột nhiên lửa giận lan tới mặt, tức giận nói: “Không có cha mẹ bình thường nào lại để mặc con mình đi chệch đường cả!”
Kiều Dĩ Hàng: “Cũng không có cha mẹ nào trơ mắt thấy con mình thống khổ mà vẫn sắt đá như cũ.”
Trương Phục Huân cảm thấy ánh mắt Trương Tri nhìn hắn có chút đau đớn: “Nói vớ vẩn. Chẳng nhẽ làm cha lại để mặc con mình làm đồng tính luyến ái, đoạn tử tuyệt tôn.”
Kiều Dĩ Hàng nhìn mạt đau đớn trong mắt hắn, lời muốn nói nghẹn lại trong họng.
Như vậy ổn thật sao?
Mặc dù là Trương Tri chủ động đến trêu chọc hắn nhưng Trương Tri dù sao mới chỉ hai mươi, sắp trưởng thành nhưng chưa hoàn toàn thành thục. Suy nghĩ và trải nghiệm về cuộc đời của hắn vẫn còn quá ít. Có khi nào lựa chọn rồi sau này phát hiện đó là sai lầm không?
Trương Tri thấy Kiều Dĩ Hàng mờ mịt, hồi lâu không mở miệng, đột nhiên nói tiếp: “Vì chuyện nối dõi tông đường, sinh con đẻ cái mà không quan tâm hắn, không để ý hắn, không thích hắn thì thà đừng bắt đầu còn hơn. Ai cũng có cảm tình thế nên chẳng ai có tư cách vì ham muốn của mình mà phủ nhận tình cảm của người khác.”
Lần này đến phiên Trương Phục Huân á khẩu.
Hắn nhớ số lần gặp mặt với Trương Tri từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, khí thế giảm hẳn.
Trương Tri thấy hai người đều im lặng, liền bước lên nắm tay Kiều Dĩ Hàng, thản nhiên nói với Trương Phục Huân: “Cha, người vợ này ta nhận định rồi, ngươi thích thế nào thì tùy.” Hắn nói xong cũng không để ý sắc mặt Trương Phục Huân khó coi đến đâu, kéo Kiều Dĩ Hàng ra ngoài.
Kiều Dĩ Hàng nghĩ một chút, trước khi ra khỏi cửa, phất tay với Trương Phục Huân còn đang kinh ngạc tại chỗ: “Trương.. bá phụ, gặp lại sau.”
Trương Phục Huân: “…” Ai mong gặp lại hắn chứ!
Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri đi vào thang máy, đột nhiện gục xuống.
Trương Tri lại càng hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy hắn: “Anh sao thế?”
Kiều Dĩ Hàng thở hắt ra.: “Có chút tê chân.”
Trương Tri bật cười: “Biểu hiện lúc nãy của anh rất lợi hại.”
Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu, cảm khái: “Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn tôn lão ái ấu.”
Trương Tri nghĩ chút nói: “Cha tôi chưa già.”
Kiều Dĩ Hàng nhếch miệng: “Cảm ơn. Lòng tôi dễ chịu hơn rồi.”
Trương Tri ghé tới, dùng thanh âm cực kỳ mập mờ khiêu khích: “Được rồi, mới nãy cha tôi nói anh muốn nuôi tôi cả đời?”
Kiều Dĩ Hàng liếc hắn một cái: “Gạt thôi.”
Trương Tri: “Tốt thôi. Tôi nuôi anh cả đời.”
Kiều Dĩ Hàng: “Nuôi như thế nào?”
“Thế nào cũng có thể nuôi.” Trương Tri tính toán, “Tôi đã nghĩ rồi, về Mỹ có thể tìm tạm việc ở đại lý ô tô. Lúc đầu hơi nghèo chút nhưng chờ khi tốt nghiệp rồi, tôi tìm việc khác thu nhập cao hơn thì cuộc sống sẽ ổn thôi.”
Eo hắn bị Kiều Dĩ Hàng ôm lấy.
“Cậu thật sự đã nghĩ cẩn thận rồi?” Giọng Kiều Dĩ Hàng vang lên ngay cạnh tai hắn.
Trương Tri trở tay ôm hắn càng chặt, cười cười dùng trán cọ cọ tóc hắn, “Hình như là tôi theo đuổi anh, những lời này nên để tôi hỏi mới đúng.”
Cửa thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra nhưng vẫn ở tầng cũ.
Thư ký đứng ngoài, trợn mắt nhìn bọn họ.
Trương Tri ấn nút tầng trệt cùng nút đóng cửa, thản nhiên nói với nàng: “Quen đi là được.”
/144
|