NCC lúc nào cũng dứt khoát. Giám đốc vừa phê duyệt “Xông lên nào! Đội mạo hiểm thần tiên“, các hoạt động tuyên truyền, quay chương trình lập tức được tiến hành song song.
Sáng, Kiều Dĩ Hàng quay xong MV, đang định đi bơi thả lỏng chút thì xe đã vọt lên đường cao tốc.
Hắn nhìn camera trước mặt, lấy tay che ống kính: “Ta còn chưa thay quần áo.“
Tiểu Chu ngồi ở ghế phụ lái quay đầu, giơ lên một ba lô lớn: “Không sao, ta chuẩn bị hết rồi.“
“Chuẩn bị cái gì?“ Kiều Dĩ Hàng kéo ba lô lại, mở ra xem.
Sữa rửa mặt, sữa tắm, dao cạo râu… Chả nhẽ cắm trại ngoài trời?
“Sao lại là quần lót tứ giác?“ Hơn nữa lại màu mè?
Tiểu Chu: “Nghe nói có nhiều khả năng nửa đêm kiểm tra phòng nên quần lót tứ giác che được khá nhiều.“
“…“ Nửa đêm còn kiểm tra phòng? Tiết mục quái gở gì đây? “Hủy giúp ta chương trình này.“ Kiều Dĩ Hàng rất nhanh quyết định.
“Không kịp nữa rồi.“
“Hả?“
“Xe này là do NCC phái tới.“
Tài xế hướng kính chiếu hậu làm một dấu V.
Kiều Dĩ Hàng: “…” Quả nhiên, ngay cả NCC cũng thấy hết độ quái gở của tiết mục này nên mới cử người đi bắt cóc.
Tiểu Chu: “Trầm Thận Nguyên cũng đi.”
Vậy là thêm một bạn đồng hành.
Kiều Dĩ Hàng hỏi: “Tiết mục này mời bao nhiều người?”
Người quay phim bên cạnh đáp: “Hai đội, mỗi đội năm người.”
“Hai đội?”
“Đội Thần Tiên và đội Mạo Hiểm.”
Kiều Dĩ Hàng trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Mấy ngày?”
“Hai ngày.”
“…”
Không sao, hắn có mang theo ví, đến nơi còn có thể lộn về.
Hiển nhiên, đó chỉ là mộng tưởng.
Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ khoác ba lô, cùng Trầm Thận Nguyên và vài nghệ sĩ khác đi trên con đường mòn.
Trầm Thận Nguyên thi thoảng lại quay đầu nhìn con đường quốc lộ đang nhỏ dần sau lưng.
Kiều Dĩ Hàng một đường im lặng.
“Mọi người có cần nghỉ chút không?“ Bôm Bốp tiểu tử Tiền Vĩnh Kính hưng phấn vỗ tay.
Bẹp tiểu tử Uông Quang Kỳ ở bên cạnh xen vào: “Là ngươi muốn nghỉ thì có.“
Tiền Vĩnh Kính phản bác: “Đây là ta quan tâm mọi người, hiểu chưa? Ngươi không thấy đội ta có nhiều sao lớn vậy sao? Kiều Dĩ Hàng, Trầm Thận Nguyên… Quan trọng nhất là Trương Giai Giai a. Ôi, còn được sống mới tuyệt vời làm sao!“
Nếu là từ người khác, những lời này thực vô nghĩa, nhưng từ mồm khách quen của các bệnh viện – Bát Quái tiểu tử mà nói thì lại khiến mọi người vô cùng thông cảm.
Uông Quang Kỳ cũng xúc động tâm sự: “Có thể cùng đội với Trương Giai Giai, ta có chết cũng nhắm mắt!“
“Xủi xui cái mồm nhà ngươi, ta nhất định phải sống thêm vài năm nữa, phải ngắm thêm mấy năm nữa.“ Tiền Vĩnh Kính vừa nói vừa ngượng ngùng liếc Trương Giai Giai.
…
Đây chính là nguyên nhân Kiều Dĩ Hàng hoàn toàn bỏ ý định về nhà.
Sao lớn như Trương Giai Giai, Bát quái tiểu tử… Sức yếu như Trương Giai Giai, Bát Quái tiểu tử mà còn tham gia thì hắn có lý do gì để lùi bước đâu?
Mà không hiểu NCC nghĩ gì mà ngay cả người ít tham gia mấy chương trình trò chơi như Trương Giai Giai cũng mời ra. Phải biết, nàng là sao nữ số một hiện nay, cũng là người duy nhất diễn cùng không bị Nhan Túc Ngang lấn át. Về phần Bát Quái tiểu tử, sắp xếp thế này là quá hợp lý.
Trầm Thận Nguyên đột nhiên ghé vào chỗ Kiều Dĩ Hàng, nhỏ giọng nói: “Sư huynh có biết tại sao Trương Giai Giai lại tham gia không?“
Kiều Dĩ Hàng vảnh tai lên: “Ngươi biết?“
“Biết chút ít.“
Kiều Dĩ Hàng nhướn mày.
Hai người đi chậm lại, lui xuống cuối đoàn.
Kiều Dĩ Hàng liếc mắt ra hiệu cho người quay phim. Anh ta lập tức đi lên bám sát đội phía trên.
Trầm Thận Nguyên: “Nghe nói có cháu gái một lãnh đạo của NCC ở đội kia.“
Kiều Dĩ Hàng giật mình: “Ai?“
“Không rõ. Đến lúc chiếu thấy ai xuất hiện nhiều nhất là biết ngay.“ Trầm Thận Nguyên thấp gọng, “Nghe nói lần này là vì lăng-xê cho cô ta.“
“Cao đổng biết không?“
“Là hắn nói cho ta mà.“
“…” Tức là Cao Cần kéo hắn và Trầm Thận Nguyên tới đây không phải để lo vụ scandal mà là tạo quan hệ với NCC sao?
Trầm Thận Nguyên thấy hắn cau mày, lo lắng hỏi: “Sư huynh không sao chứ?”
“Ta đang nghĩ làm thế nào để ít xuất hiện.”
“…”
Sau khi tham gia chương trình, Kiều Dĩ Hàng phát hiện mọi suy nghĩ của hắn đều là mộng tưởng.
Hắn hy vọng ít xuất hiện, tận lực làm mình hòa vào đám đông nhưng hết lần này đến lần khác lại bị Bát Quái tiểu tử kéo ra.
Thực là Bát Quái tiểu tử cũng có nỗi khổ riêng. Trương Giai Giai ít tham gia mấy chương trình giải trí thành ra không phối hợp ăn ý với những người khác. Bọn họ là người dẫn chương trình, chẳng thể thời khắc chú ý đến nàng nên đành kéo người có ngoại hình cùng vị thế hơi xứng với nàng là Kiều Dĩ Hàng tới cho nữ thần bớt cô độc.
Nào là qua cầu treo, nào là trèo đèo lội suối, tóm lại, Kiều Dĩ Hàng trở thành sứ giả hộ hoa.
Buổi tối, Trầm Thận Nguyên thở dài: “Sư huynh thực sướng.” Đáng thương hắn, vì nam nhiều nữ ít nên đành phải đi cùng một nghệ sĩ hài. Đương nhiên mục đích là gây cười cho chương trình. Chỉ là… sao hắn vừa đẹp trai vừa có năng lực thế này lại phải vào tổ Mạo Hiểm?
“…” Kiều Dĩ Hàng xoa bóp cơ thể đau nhức, chẳng buồn nói chữ nào.
Dù hắn cũng thích Trương Giai Giai nhưng nữ thần hẳn cần phải cung phụng. Sớm chiều ở cạnh như vậy áp lực rất lớn. Làm không tốt, hắn sẽ chết chìm trong nước bọt của nam giới cả nước mất.
“Có khi nào trở về hai người sẽ tạo scandal không nhỉ?“ Trầm Thận Nguyên đột nhiên phun ra một câu như vậy.
Kiều Dĩ Hàng buồn bực nện gối vào đầu hắn.
“Surprise!”
Cửa đột nhiên mở ra, Bát Quái tiểu tử vọt vào cùng camera.
“…” Kiều Dĩ Hàng tỉnh táo buông gối, chỉnh sửa đầu tóc.
Trầm Thận Nguyên vùng ra, thấy camera liền khóc lóc tố khổ: “Sư huynh bắt nạt ta!”
Tiền Vĩnh Kính liếc Kiều Dĩ Hàng: “Chúng ta cắt đứt chuyện gì à?”
Kiều Dĩ Hàng trấn định đáp: “Những gì các ngươi thấy là toàn bộ sự thật, nếu không thấy tức là không có.”
“Thực khó hiểu. Đi, chúng ta đến phòng Trương Giai Giai.” Tiền Vĩnh Kính kéo hắn ra ngoài.
Kiều Dĩ Hàng buồn bực: “Sao phải đi cùng?”
“Vì đấy là phòng của Trương Giai Giai nha.” Tiền Vĩnh Kính nói với vẻ đương nhiên, “Chúng ta cần ngươi xác định không có hình ảnh gì không nên thấy.”
“… Ta?” Kiều Dĩ Hàng chưa kịp đáp lại đã bị đẩy vào phòng Trương Giai Giai.
Vừa lúc nàng đang đắp mặt nạ.
Thấy khuôn mặt đen đen trước mặt, Kiều Dĩ Hàng một bên tự trấn an, một bên xấu hổ nói: “Surprise!”
________________
Tuy quá trình quay tràn ngập mâu thuẫn tâm tình nhưng sau hai ngày, Kiều Dĩ Hàng lại cảm thấy mất mát. Đến cuối, hắn cơ hồ quên mất đây chỉ là một chương trình, tự giác phối hợp tham gia các trò chơi. Thậm chí ngay cả việc hỗ trợ Trương Giai Giai cũng trở nên hết sức tự nhiên.
Ngồi xe công ty về lại thành phố, Kiều Dĩ Hàng nhìn chung cư hai bên đường mà hoài niệm vùng ngoại ô bọn họ đi quay.
“Sư huynh tiếc sao?” Trầm Thận Nguyên thò đầu lên.
Kiều Dĩ Hàng không trả lời.
“Ta thấy ngươi trao đổi số di động với Trương Giai Giai rồi.” Trầm Thận Nguyên cười giảo hoạt.
Kiều Dĩ Hàng: “Ngươi muốn?”
“Vì nàng có khả năng thành chị dâu ta, ta muốn!” Hắn đĩnh đạc vươn tay.
Kiều Dĩ Hàng tức giận: “Nàng hơn ta tận tám tuổi.”
Trầm Thận Nguyên: “Thế giới này giờ ngay cả giới cũng không vấn đề thì tuổi có là cái gì đâu?”
Kiều Dĩ Hàng nhắm mắt dưỡng thần.
“Sư huynh hôm nay về có vào game không? Thật lâu rồi ngươi không chơi, giờ còn chưa nhận lời mời kết bạn của ta.” Trầm Thận Nguyên lầm bầm kháng nghị.
“…” Nói đến game, Kiều Dĩ Hàng chợt nhớ hai ngày nay cũng không thấy điện thoại của Trương Tri. Chẳng nhẽ là vì chuyện tạp chí nên bị Trương Phục Huân cảnh cáo, muốn cắt đứt quan hệ với hắn?
Hắn có chút không thoải mái trong lòng.
Tham gia hôn lễ không phải hắn yêu cầu mà giờ lại như lỗi là tại hắn.
“Nhắc mới nhớ, hình như cũng thật lâu rồi không gặp tỷ phu.” Trầm Thận Nguyên cảm khái.
Kiều Dĩ Hàng liếc nhìn tài xế, ra hiệu cho Trầm Thận Nguyên ngậm miệng.
Trầm Thận Nguyên bĩu môi rồi an phận.
Xe của NCC lần lượt đưa hắn và Trầm Thận Nguyên đến cửa nhà.
Về nhà, Kiều Dĩ Hàng đầu tiên là tắm rửa rồi lần lượt dùng qua tất cả đồ điện hiện đại trong nhà. Dân thành thị dù có hướng tới cuộc sống nông thôn nhưng cũng chẳng thể vứt bỏ tính ỷ lại với đồ hiện đại. Ở đó, hắn nhớ nhất chính là quạt máy, tủ lạnh, điều hòa, TV…
Xem TV một lát rồi hắn duỗi ma trảo về hướng máy tính.
Bật máy, vào game, hình ảnh trước mắt khiến hắn thoáng cái vứt cuộc sống hai ngày vừa rồi ra tận Thái Bình Dương.
Hăn vừa login liền nhận được một lời mời kết bạn.
Mở ra xem thì là một người tên Đại Dương.
Tiểu Thuyền:?
Đại Dương: (⊙o⊙) Cuối cùng sư huynh cũng login rồi!
Tiểu Thuyền: Trầm Thận Nguyên.
Đại Dương: -_-||| Sao lại gọi cả họ lẫn tên ra thế?
Tiểu Thuyền: Chẳng phải ngươi gọi là Đại Hà sao?
Đại Dương: Đại Hà, Đại Giang, Đại Hải đều có người đăng ký rồi. /(ㄒoㄒ)/
~~Tiểu Thuyền: cái ID này…
Đại Dương: (*^__^*) sao?
Tiểu Thuyền: làm người ta nghĩ đến tiền a. Một đồng đại dương gì đó.
Đại Dương: -_-|||
Đại Dương: Ta cấp 36 rồi. Lần này vào Huy Hoàng Môn. Môn phái này thực trâu a! Chẳng khác nào hack a. Chính là nhiệm vụ môn phái có điểm囧.
Tiểu Thuyền: đốt tiền hả?
Đại Dương: không sao, thiếu ta vay ngươi.
Tiểu Thuyền: …
Đại Dương: nhắc mới nhớ, gần đây tỷ phu cũng không lên.
Tiểu Thuyền: chắc là bận việc.
Cảm giác kỳ quái lại dấy lên trong lòng Kiều Dĩ Hàng.
Đại Dương: tỷ, nếu một người tịch mịch quá lúc nào cũng có thể CALL ta. Khao khát kết hôn của ta rất mãnh liệt.
Tiểu Thuyền: đây là lý do ngươi đổi sang nhân vật nam sao?
Đại Dương: a! Bị phát hiện mất rồi.
~(>__
Sáng, Kiều Dĩ Hàng quay xong MV, đang định đi bơi thả lỏng chút thì xe đã vọt lên đường cao tốc.
Hắn nhìn camera trước mặt, lấy tay che ống kính: “Ta còn chưa thay quần áo.“
Tiểu Chu ngồi ở ghế phụ lái quay đầu, giơ lên một ba lô lớn: “Không sao, ta chuẩn bị hết rồi.“
“Chuẩn bị cái gì?“ Kiều Dĩ Hàng kéo ba lô lại, mở ra xem.
Sữa rửa mặt, sữa tắm, dao cạo râu… Chả nhẽ cắm trại ngoài trời?
“Sao lại là quần lót tứ giác?“ Hơn nữa lại màu mè?
Tiểu Chu: “Nghe nói có nhiều khả năng nửa đêm kiểm tra phòng nên quần lót tứ giác che được khá nhiều.“
“…“ Nửa đêm còn kiểm tra phòng? Tiết mục quái gở gì đây? “Hủy giúp ta chương trình này.“ Kiều Dĩ Hàng rất nhanh quyết định.
“Không kịp nữa rồi.“
“Hả?“
“Xe này là do NCC phái tới.“
Tài xế hướng kính chiếu hậu làm một dấu V.
Kiều Dĩ Hàng: “…” Quả nhiên, ngay cả NCC cũng thấy hết độ quái gở của tiết mục này nên mới cử người đi bắt cóc.
Tiểu Chu: “Trầm Thận Nguyên cũng đi.”
Vậy là thêm một bạn đồng hành.
Kiều Dĩ Hàng hỏi: “Tiết mục này mời bao nhiều người?”
Người quay phim bên cạnh đáp: “Hai đội, mỗi đội năm người.”
“Hai đội?”
“Đội Thần Tiên và đội Mạo Hiểm.”
Kiều Dĩ Hàng trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Mấy ngày?”
“Hai ngày.”
“…”
Không sao, hắn có mang theo ví, đến nơi còn có thể lộn về.
Hiển nhiên, đó chỉ là mộng tưởng.
Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ khoác ba lô, cùng Trầm Thận Nguyên và vài nghệ sĩ khác đi trên con đường mòn.
Trầm Thận Nguyên thi thoảng lại quay đầu nhìn con đường quốc lộ đang nhỏ dần sau lưng.
Kiều Dĩ Hàng một đường im lặng.
“Mọi người có cần nghỉ chút không?“ Bôm Bốp tiểu tử Tiền Vĩnh Kính hưng phấn vỗ tay.
Bẹp tiểu tử Uông Quang Kỳ ở bên cạnh xen vào: “Là ngươi muốn nghỉ thì có.“
Tiền Vĩnh Kính phản bác: “Đây là ta quan tâm mọi người, hiểu chưa? Ngươi không thấy đội ta có nhiều sao lớn vậy sao? Kiều Dĩ Hàng, Trầm Thận Nguyên… Quan trọng nhất là Trương Giai Giai a. Ôi, còn được sống mới tuyệt vời làm sao!“
Nếu là từ người khác, những lời này thực vô nghĩa, nhưng từ mồm khách quen của các bệnh viện – Bát Quái tiểu tử mà nói thì lại khiến mọi người vô cùng thông cảm.
Uông Quang Kỳ cũng xúc động tâm sự: “Có thể cùng đội với Trương Giai Giai, ta có chết cũng nhắm mắt!“
“Xủi xui cái mồm nhà ngươi, ta nhất định phải sống thêm vài năm nữa, phải ngắm thêm mấy năm nữa.“ Tiền Vĩnh Kính vừa nói vừa ngượng ngùng liếc Trương Giai Giai.
…
Đây chính là nguyên nhân Kiều Dĩ Hàng hoàn toàn bỏ ý định về nhà.
Sao lớn như Trương Giai Giai, Bát quái tiểu tử… Sức yếu như Trương Giai Giai, Bát Quái tiểu tử mà còn tham gia thì hắn có lý do gì để lùi bước đâu?
Mà không hiểu NCC nghĩ gì mà ngay cả người ít tham gia mấy chương trình trò chơi như Trương Giai Giai cũng mời ra. Phải biết, nàng là sao nữ số một hiện nay, cũng là người duy nhất diễn cùng không bị Nhan Túc Ngang lấn át. Về phần Bát Quái tiểu tử, sắp xếp thế này là quá hợp lý.
Trầm Thận Nguyên đột nhiên ghé vào chỗ Kiều Dĩ Hàng, nhỏ giọng nói: “Sư huynh có biết tại sao Trương Giai Giai lại tham gia không?“
Kiều Dĩ Hàng vảnh tai lên: “Ngươi biết?“
“Biết chút ít.“
Kiều Dĩ Hàng nhướn mày.
Hai người đi chậm lại, lui xuống cuối đoàn.
Kiều Dĩ Hàng liếc mắt ra hiệu cho người quay phim. Anh ta lập tức đi lên bám sát đội phía trên.
Trầm Thận Nguyên: “Nghe nói có cháu gái một lãnh đạo của NCC ở đội kia.“
Kiều Dĩ Hàng giật mình: “Ai?“
“Không rõ. Đến lúc chiếu thấy ai xuất hiện nhiều nhất là biết ngay.“ Trầm Thận Nguyên thấp gọng, “Nghe nói lần này là vì lăng-xê cho cô ta.“
“Cao đổng biết không?“
“Là hắn nói cho ta mà.“
“…” Tức là Cao Cần kéo hắn và Trầm Thận Nguyên tới đây không phải để lo vụ scandal mà là tạo quan hệ với NCC sao?
Trầm Thận Nguyên thấy hắn cau mày, lo lắng hỏi: “Sư huynh không sao chứ?”
“Ta đang nghĩ làm thế nào để ít xuất hiện.”
“…”
Sau khi tham gia chương trình, Kiều Dĩ Hàng phát hiện mọi suy nghĩ của hắn đều là mộng tưởng.
Hắn hy vọng ít xuất hiện, tận lực làm mình hòa vào đám đông nhưng hết lần này đến lần khác lại bị Bát Quái tiểu tử kéo ra.
Thực là Bát Quái tiểu tử cũng có nỗi khổ riêng. Trương Giai Giai ít tham gia mấy chương trình giải trí thành ra không phối hợp ăn ý với những người khác. Bọn họ là người dẫn chương trình, chẳng thể thời khắc chú ý đến nàng nên đành kéo người có ngoại hình cùng vị thế hơi xứng với nàng là Kiều Dĩ Hàng tới cho nữ thần bớt cô độc.
Nào là qua cầu treo, nào là trèo đèo lội suối, tóm lại, Kiều Dĩ Hàng trở thành sứ giả hộ hoa.
Buổi tối, Trầm Thận Nguyên thở dài: “Sư huynh thực sướng.” Đáng thương hắn, vì nam nhiều nữ ít nên đành phải đi cùng một nghệ sĩ hài. Đương nhiên mục đích là gây cười cho chương trình. Chỉ là… sao hắn vừa đẹp trai vừa có năng lực thế này lại phải vào tổ Mạo Hiểm?
“…” Kiều Dĩ Hàng xoa bóp cơ thể đau nhức, chẳng buồn nói chữ nào.
Dù hắn cũng thích Trương Giai Giai nhưng nữ thần hẳn cần phải cung phụng. Sớm chiều ở cạnh như vậy áp lực rất lớn. Làm không tốt, hắn sẽ chết chìm trong nước bọt của nam giới cả nước mất.
“Có khi nào trở về hai người sẽ tạo scandal không nhỉ?“ Trầm Thận Nguyên đột nhiên phun ra một câu như vậy.
Kiều Dĩ Hàng buồn bực nện gối vào đầu hắn.
“Surprise!”
Cửa đột nhiên mở ra, Bát Quái tiểu tử vọt vào cùng camera.
“…” Kiều Dĩ Hàng tỉnh táo buông gối, chỉnh sửa đầu tóc.
Trầm Thận Nguyên vùng ra, thấy camera liền khóc lóc tố khổ: “Sư huynh bắt nạt ta!”
Tiền Vĩnh Kính liếc Kiều Dĩ Hàng: “Chúng ta cắt đứt chuyện gì à?”
Kiều Dĩ Hàng trấn định đáp: “Những gì các ngươi thấy là toàn bộ sự thật, nếu không thấy tức là không có.”
“Thực khó hiểu. Đi, chúng ta đến phòng Trương Giai Giai.” Tiền Vĩnh Kính kéo hắn ra ngoài.
Kiều Dĩ Hàng buồn bực: “Sao phải đi cùng?”
“Vì đấy là phòng của Trương Giai Giai nha.” Tiền Vĩnh Kính nói với vẻ đương nhiên, “Chúng ta cần ngươi xác định không có hình ảnh gì không nên thấy.”
“… Ta?” Kiều Dĩ Hàng chưa kịp đáp lại đã bị đẩy vào phòng Trương Giai Giai.
Vừa lúc nàng đang đắp mặt nạ.
Thấy khuôn mặt đen đen trước mặt, Kiều Dĩ Hàng một bên tự trấn an, một bên xấu hổ nói: “Surprise!”
________________
Tuy quá trình quay tràn ngập mâu thuẫn tâm tình nhưng sau hai ngày, Kiều Dĩ Hàng lại cảm thấy mất mát. Đến cuối, hắn cơ hồ quên mất đây chỉ là một chương trình, tự giác phối hợp tham gia các trò chơi. Thậm chí ngay cả việc hỗ trợ Trương Giai Giai cũng trở nên hết sức tự nhiên.
Ngồi xe công ty về lại thành phố, Kiều Dĩ Hàng nhìn chung cư hai bên đường mà hoài niệm vùng ngoại ô bọn họ đi quay.
“Sư huynh tiếc sao?” Trầm Thận Nguyên thò đầu lên.
Kiều Dĩ Hàng không trả lời.
“Ta thấy ngươi trao đổi số di động với Trương Giai Giai rồi.” Trầm Thận Nguyên cười giảo hoạt.
Kiều Dĩ Hàng: “Ngươi muốn?”
“Vì nàng có khả năng thành chị dâu ta, ta muốn!” Hắn đĩnh đạc vươn tay.
Kiều Dĩ Hàng tức giận: “Nàng hơn ta tận tám tuổi.”
Trầm Thận Nguyên: “Thế giới này giờ ngay cả giới cũng không vấn đề thì tuổi có là cái gì đâu?”
Kiều Dĩ Hàng nhắm mắt dưỡng thần.
“Sư huynh hôm nay về có vào game không? Thật lâu rồi ngươi không chơi, giờ còn chưa nhận lời mời kết bạn của ta.” Trầm Thận Nguyên lầm bầm kháng nghị.
“…” Nói đến game, Kiều Dĩ Hàng chợt nhớ hai ngày nay cũng không thấy điện thoại của Trương Tri. Chẳng nhẽ là vì chuyện tạp chí nên bị Trương Phục Huân cảnh cáo, muốn cắt đứt quan hệ với hắn?
Hắn có chút không thoải mái trong lòng.
Tham gia hôn lễ không phải hắn yêu cầu mà giờ lại như lỗi là tại hắn.
“Nhắc mới nhớ, hình như cũng thật lâu rồi không gặp tỷ phu.” Trầm Thận Nguyên cảm khái.
Kiều Dĩ Hàng liếc nhìn tài xế, ra hiệu cho Trầm Thận Nguyên ngậm miệng.
Trầm Thận Nguyên bĩu môi rồi an phận.
Xe của NCC lần lượt đưa hắn và Trầm Thận Nguyên đến cửa nhà.
Về nhà, Kiều Dĩ Hàng đầu tiên là tắm rửa rồi lần lượt dùng qua tất cả đồ điện hiện đại trong nhà. Dân thành thị dù có hướng tới cuộc sống nông thôn nhưng cũng chẳng thể vứt bỏ tính ỷ lại với đồ hiện đại. Ở đó, hắn nhớ nhất chính là quạt máy, tủ lạnh, điều hòa, TV…
Xem TV một lát rồi hắn duỗi ma trảo về hướng máy tính.
Bật máy, vào game, hình ảnh trước mắt khiến hắn thoáng cái vứt cuộc sống hai ngày vừa rồi ra tận Thái Bình Dương.
Hăn vừa login liền nhận được một lời mời kết bạn.
Mở ra xem thì là một người tên Đại Dương.
Tiểu Thuyền:?
Đại Dương: (⊙o⊙) Cuối cùng sư huynh cũng login rồi!
Tiểu Thuyền: Trầm Thận Nguyên.
Đại Dương: -_-||| Sao lại gọi cả họ lẫn tên ra thế?
Tiểu Thuyền: Chẳng phải ngươi gọi là Đại Hà sao?
Đại Dương: Đại Hà, Đại Giang, Đại Hải đều có người đăng ký rồi. /(ㄒoㄒ)/
~~Tiểu Thuyền: cái ID này…
Đại Dương: (*^__^*) sao?
Tiểu Thuyền: làm người ta nghĩ đến tiền a. Một đồng đại dương gì đó.
Đại Dương: -_-|||
Đại Dương: Ta cấp 36 rồi. Lần này vào Huy Hoàng Môn. Môn phái này thực trâu a! Chẳng khác nào hack a. Chính là nhiệm vụ môn phái có điểm囧.
Tiểu Thuyền: đốt tiền hả?
Đại Dương: không sao, thiếu ta vay ngươi.
Tiểu Thuyền: …
Đại Dương: nhắc mới nhớ, gần đây tỷ phu cũng không lên.
Tiểu Thuyền: chắc là bận việc.
Cảm giác kỳ quái lại dấy lên trong lòng Kiều Dĩ Hàng.
Đại Dương: tỷ, nếu một người tịch mịch quá lúc nào cũng có thể CALL ta. Khao khát kết hôn của ta rất mãnh liệt.
Tiểu Thuyền: đây là lý do ngươi đổi sang nhân vật nam sao?
Đại Dương: a! Bị phát hiện mất rồi.
~(>__
/144
|