Phạm Huy bây giờ đã đi đến vùng thảo nguyên, trên đường hắn vẫn luôn vận dụng lấy kĩ năng, dù sao toàn kĩ năng không yêu cầu dùng năng lượng, cứ dùng bừa bãi tăng lấy điểm thuần thục trước đã.
Đến đó hắn lại lò mò đi tìm lấy quái để train, ở đây đa số là cấp độ 7 trở lên, nên hắn cũng thỏa mãn, gặp con nào giết con đó, kinh nghiệm lên vèo vèo như phóng tên lửa.
Giết đến đã gần hai trăm con exp gần đến cấp độ 10, Phạm Huy mới ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn nhìn lại bảng kĩ năng, liên kích đã cấp độ 2 ( 20/200), tăng từ 12% lên 15% tỷ lệ phát động, rút kiếm cũng lên cấp độ 2 ( 0/200), sát thương cộng thêm từ 170 điểm lên 280 điểm, thời gian hồi giảm từ 10 xuống 9 giây.
Tự động phòng thủ vẫn vậy, chậm rì rì lên điểm đã ( 20/50), Nhịp thì Phạm Huy dùng thường xuyên lên tăng đến ( 43/100).
Phi Tiêu hắn dùng cũng thuận lợi, quái cấp độ 7 chỉ có 1500/1500 HP còn cấp độ 8 là 1800/1800 HP. Phi vài tiêu rồi chém vài phát là xong một con, Rút Kiếm lên cấp độ 2 sát thương lớn hơn nên xoát quái cũng nhanh hơn nhiều. Bây giờ hắn đã luyện kĩ thuật rất tốt, một mình đối đầu tầm 10 con quái cũng không xi nhê gì.
Nhưng hơn mười mấy con thì… Phạm Huy chỉ có thể bật giày tốc độ lên bỏ chạy mà thôi.
Nghỉ ngơi một lúc rồi bật bảng số liệu kiểm điểm lại chỉ số, tăng lên khá nhiều, người chơi khác Phạm Huy không biết họ như nào nhưng chắc cũng rất mạnh.
Hắn bây giờ cảm thấy chơi như này cũng có ý tứ, không có gì thì xoát quái kiếm đồ bán lấy tiền, xoát chán thì lại đi làm mấy cái nhiệm vụ. Nói chung là cuộc sống game thủ cũng rất thoải mái, vừa được chiến đấu lại vừa được tiền, bao phê a~
Xoát gần hai trăm con, thu hoạch của hắn cũng đầy đủ phong phú, hai món lam sắc, mấy món lục sắc, còn bạch sắc, hắn chỉ có thể haha, chưa đến đủ số ngón tay trên cả hai tay nữa.
“Ài, nghỉ đến đây thôi. Tiếp tục xoát, lần này cần nhanh lên cấp 10, ta ngược lại ở tân thủ thôn đi dạo nhiều cũng nhàm chán rồi.”
Hắn chọc bao kiếm xuống chống cả người đứng dậy lên, lấy tay vỗ vỗ lấy bụi đất sau quần. Hắn tiếp tục bước đi một mình, dáng vẻ cô đơn lạnh lẽo, cool ngầu không thể tả nổi, khụ khụ! Phạm Huy ho khan một cái.
Hắn quay đầu nhìn lấy cây cổ thụ to lớn ở đằng sau, từ lúc bắt đầu đến đây hắn đã chú ý đến cây đại thụ đó, ngược lại rất to cao, chùm lá của nó xum xuê tán rộng xanh mướt.
Phạm Huy quyết định, đi đến đó ngắm khung cảnh hùng vĩ, hắn liền quay người nhấc bước.
…
Đang khi đi gần đến chỗ của cây đại thụ, hắn nghe thấy từng tiếng hò hét, tiếng vũ khí đối chọi liên tục.
“Các ngươi nhanh lên a, xoát nốt đống quái này, là xuất hiện boss rồi, nhanh lên a lũ ngu ngốc này.”
Tiếng quát mắng rồng to hiện lên, khiến Phạm Huy từ xa nghe cũng chấn chấn lỗ tai, nhưng nghe đến từ boss xuất hiện lại dâng lên cảm giác hứng thú của hắn.
Hắn bước nhanh rồi bật thân leo lên một cành cây, tán cây rộng che khuất lấy thân hình hắn, hắn rạch một cành cây nhìn khung cảnh trước mắt.
Hơn mười người chơi đang kết trận tấn công lấy hơn 20 con sói quái cấp độ 8, Phạm Huy cũng từng giết nó nên biết loại sói này hay đi theo bầy đàn, nhưng bầy đó chỉ có 6 7 con dáng vẻ, chứ còn 20 con như này thì ngược lại chưa thấy bao giờ.
Bên kia mười ngươi chơi họ kết trận, chống chịu lên trước, sát thương vật lý như kiếm đao thương thì lại ở trung phong, cũng tiễn thủ cùng hỗ trợ hồi máu lại ở cuối cùng.
Phạm Huy nhìn, miệng lẩm bẩm lấy: “Có 3 tên tanker ( đỡ đòn), 2 tên kiếm sĩ cùng 1 thương sĩ, 3 cung thủ cùng 2 hồi máu 1 pháp sư.” Đội hình bày cũng không tệ đâu, nhất là tên pháp sư kia, có vẻ như hắn là đội trưởng, giọng nói lúc nãy phát ra từ hắn, mà Phạm Huy cũng để ý lấy hắn là người gây sát thương nhiều nhất, có đến 5 đến 6 con sói bị hắn hạ gục, kĩ thuật rất không tồi.
Đến khi con sói cuối cùng ngã xuống, đội hình bọn họ cũng không chút nào nghỉ ngơi, chỉ thấy ba chống chịu lấy bình thuốc đỏ ra uống rồi tiếp tục cầm khiên lên đỡ lấy, như đề phòng cẩn thận thứ gì đó.
“À HÚ!” Một con sói khổng lồ nhảy xuống từ đại thụ rơi bụp xuống chỗ đàn sói lúc nãy, toàn thân nó lông trắng hơi tỏa sáng hào quang lấp lánh, đôi mắt như nguyệt sáng, màu vàng chói lọa, miệng có những hàm răng sắc bén, nó hất cao cái cằm lên, dáng vẻ như một vị vương giả tọa lạc, coi thường chúng sinh, khí thế dâng cao hết mức.
Nguyệt Lang Vương ( Đầu Mục) ( Đầu mục cao hơn tinh anh, là boss tử sắc - màu tím)
Cấp độ: 12
HP: 20000/20000
MP: 2000/2000
Kỹ năng: Cắn xé, tàn trảo, nguyệt lang trùng khích.
Mắt nó nhìn lấy đội hình người chơi kia, kêu hú lên một tiếng, rồi lại đứng im đấy. Kiểu ý nói “Ta coi thường các ngươi, không thèm động đậy”, tên pháp sư đội trưởng kia thấy nó không chủ động công kích cũng nhắc nhở cấp dưới của mình bày ra lại thế trận chỉnh tề rồi lúc này hắn hét: “Giết nó!”
Vừa hạ xong mệnh lệnh, ba tên đỡ đòn lao lên trước nhất, dùng khiên đâm vào người Nguyệt Lang. Nguyệt Lang gầm lên một tiếng, nó nhanh chóng phản ứng lại dùng lấy trảo táp đập cào liên tục. Những người còn lại cũng đi theo tấn công, kiếm sĩ cùng thương sĩ áp sát công kích, né tránh những cú cào trảo của Nguyệt Lang, kiếm lấy cơ hội công kích.
Cung Thủ cùng tên Pháp Sư kia ngược lại thì liên tục dùng lấy kĩ năng cùng đòn đánh, xả sát thương liên tục. Hai tên hỗ trợ thì liên tiếp dùng lấy kĩ năng hồi máu cho đỡ đòn.
Cứ nghĩ là nguyệt lang yếu ớt, nhưng đâu? Tấn công mạnh mẽ đến người nhìn đều muốn khóc, ba tên đỡ đòn ăn những cú trảo liên tục đập vào người, khóc kêu cha gọi mẹ nhưng vẫn cắn răng giơ khiên lên đỡ. Mặc dù có hỗ trợ dùng thuật hồi máu nhưng cũng không ăn thua gì, bị nó táp một cái đã đi tong 300 máu rồi, công kích cao đáng sợ.
Bỗng dưng Nguyệt Lang Vương hú lên một tiếng thật cao, thân thể nó tỏa ra từng tia ánh sáng lờ mờ, rồi bỗng nó co rụt thân thể, rồi dùng bật ra một cái “Ầm” đập thẳng vào trước mặt ba tên đỡ đòn.
“A” một tên đỡ đòn dính đòn trực diện, máu hắn vốn chỉ còn có một nửa, ăn trực tiếp kĩ năng của Nguyệt Lang Vương liền treo! Lăn ra ngỏm lấy!
Còn lại hai tên đỡ đòn cũng dính sóng xung kích ngã trái ngã phải, máu xuống mức báo động. Hỗ trợ liền toát mồ hôi, nhanh chóng dùng lấy thuật Hồi Máu cho hai người họ, tên Pháp Sư kia nhìn thấy đồng đội mình tử vong vẻ mặt vẫn bình thường, lạnh lùng dùng lấy kĩ năng của mình xả sát thương vào Nguyệt Lang Vương.
....
Nguyệt Lang Vương đến cuối cùng chỉ còn 8000 HP, bên kia chiến tuyến, còn tên pháp sư, một hỗ trợ hồi máu cùng 1 cung thủ và một kiếm sĩ, đoàn diệt hơn một nửa, nhưng tên pháp sư kia lại thấy đáng giá. Hắn cười to nói: “Nhanh lên, nó sắp chết rồi, lần này chúng ta đại công cáo thành, về thôn ta sẽ phần thưởng cho các ngươi!”
Mấy người kia nghe thấy phần thưởng, cũng đề cao tinh thần chăm chú lên chăm chú lấy xả sát thương vào Nguyệt Lang Vương.
Bọn họ chỉ chăm chú phía trước, lại không biết rằng đằng sau có một lưỡi kiếm tử thần giơ lên kề đến cổ. Phạm Huy nhìn Nguyệt Lang Vương đã gần chết, hắn cũng âm thầm nhẹ nhàng đến đằng sau tổ đội đó.
Hắn ý định là cướp boss! Phải, lần này hắn định làm một lần cướp boss tặc trong truyền thuyết, nghe đồn nghề đó rất có tinh thần, một lần thành công là cả người đều cảm thấy tốt đẹp lên, tinh thần ăn được ngủ được, rất tốt cho sức khỏe. Hắn chỉ lẩm bẩm: “Ta cũng vì cái ăn cái mặc, ngược lại các ngươi trang bị rất đầy đủ, nhìn cũng biết là kẻ có tiền. Các ngươi phải thương lấy người nghèo như ta a! Đừng thù hận ta à! Ta sẽ cảm tạ ơn đức của các ngươi!”
Hắn tự thôi miên lấy mình như vậy, vô sỉ cực kỳ! Cướp boss còn bảo người ta đừng thù hận mình, thật là vô sỉ chi đạo càng đi càng xa.
Hắn chọn lấy mục tiêu ra tay đầu tiên là tên Pháp Sư kia, chầm chậm từng bước áp sát lấy hắn.
Giờ phút này tên Pháp Sư kia đang cười nói điên cuồng, hắn đã thấy chiến thắng trước mặt, hắn bỏ ra mấy triệu VNĐ để nghe ngóng thông tin từ một vị GM trong trò chơi, biết được ở đây có một boss Đầu Mục, sau khi giết, 2 ngày sau mới phục sinh lại. Điều kiện là gom đủ hơn 20 con ngân lang bầy sói đến trước mặt cây cổ thụ rồi giết chúng, thì Nguyệt Lang Vương mới xuất hiện ra. Hắn tân tân khổ cực mới lùa được hơn 20 con ngân lang đến đây, giờ thì nữ thần chiến thắng đã vẫy tay ùa vào vòng tay ôm ấp của hắn!
Cảnh tượng thì đẹp đẽ, nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Đang khi hắn tự sướng một mình như vậy, bỗng “sụt” một tiếng, ngực trái hắn xuất hiện một mũi kiếm chọc xuyên qua, một dãy số thương tổn màu tím bao kích toát lên trên đầu hắn
-865 HP
Hắn vội quay đầu lại, nhìn thấy một trương Thiết Diện Quỷ mặt nạ đang chằm chằm nhìn lấy mình, đang định ớ lên hỏi, thì tên sát thủ kia đã rút kiếm rồi chém liên tiếp vào người hắn, tốc độ nhanh không tả nổi, liên kích phát động mấy lần. Từng con số thương tổn liên tiếp hiện lên đến.
-138
-100
-120
…
HP đã về đến số 0, hắn đổ gục thân thể xuống, mặt trước khi ngã xuống vẫn rất mộng bức, không hiểu chuyện gì đã diễn ra liền hóa thành ánh sáng. Xong phim!
Một tên hỗ trợ nhìn lấy đội trưởng của mình nhanh gọn như vậy bị giết, há mồm trợn mắt lên. Hắn đang định kêu lên báo động thì lại một tiếng quen thuốc “sụt”, mũi kiếm lại trực chỉ vào bụng hắn.
Nhưng hắn vẫn không quên động tác của mình, hắn rú thảm lên hò hét: “Có người cướp boss! Có người cướp boss!”
Phạm Huy lúc này cũng không để ý hắn kêu như vậy, dù sao kêu cũng đâu có tác dụng gì, hắn nhanh chóng móc từ trong bao túi đằng sau hông ra ba thanh phi tiêu, phi liên tiếp về hướng người cung thủ kia.
“Phập” “phập” “phập” 3 tiếng, -300 HP, người cung thủ kia mặt ngơ ngác nhìn lấy, mẹ trứng, còn có ám khí?
Phạm Huy nhân cơ hội, rút kiếm ra rồi chuyển hướng thân thể lao đến tên cung thủ.
Tên cung thủ thấy sát thủ muốn áp sát mình, liền vội vàng giơ cung lên bắn ra một cái mũi tên.
Không trúng! Phạm Huy đã đề phòng đến hắn sẽ phản kích, liền phanh kít một cái liền lăn sang một bên, đang khi lăn hắn móc trong túi ra một thanh phi tiêu cầm trong tay. Động tác lăn vừa xong, hắn lấy lại trọng tâm, liền vọt bước lên trước, phi trong tay thanh phi tiêu, “Phập” trúng đích, tên xạ thủ kia đang định bắn mũi tên thứ hai liền bị một thanh phi tiêu phi trúng tay, đau đớn đến hắn liền bỏ dở lấy động tác.
Phạm Huy vọt đến trước mặt hắn, giơ kiếm lên bổ xuống một nhát. “Cheng” một thanh kiếm không biết lúc nào đã nhao ra đỡ được, Phạm Huy nhìn lấy là tên kiếm sĩ lúc nãy, hắn nhanh chóng dùng lực bổ xuống một nhát, lưỡi kiếm katana cọ xát lên thân kiếm của tên kiếm sĩ tạo thành tia lửa văng xung quanh.
Phạm Huy đang khi bổ xuống, hắn lật tay thả rồi tóm lấy một cái, tay cầm ngược lấy chuôi kiếm, chém ngang!
“Xoẹt” một đòn trúng đích, người kiếm sĩ kia kêu thảm lên. Tên hỗ trợ kia nghe tiếng kêu thảm, mới phản ứng lại, định giơ trượng phép lên thi triển lấy phép Hồi Máu thì bỗng “vút vút” hai thanh phi tiêu đã đến trước người hắn, hắn đành bỏ dở động tác, hấp tấp dùng trượng gỗ gạt ra nhưng chỉ gạt đc một cái, còn một cái đã đâm “phập” vào trong tay hắn, hắn kêu thảm lấy lại khụy gối xuống dùng một tay ôm lấy tay trúng đòn kia.
Phạm Huy quay nhanh đầu, tiếp tục tấn công người kiếm sĩ kia. Hắn bổ, hắn chém ngang, khi đối phương đỡ được đòn kiếm của hắn, hắn liền dùng chân đá một nhát vào tay, làm đối phương luống cuống trúng đòn bay mất vũ khí trên tay.
Phạm Huy chớp lấy thời cơ, chém liên tục, rồi Rút Kiếm đã hồi, hắn liền dùng Rút Kiếm đâm cái “sụt!”
Người kiếm sĩ kia bị đâm trúng, HP về 0 đổ gục xuống hóa thành ánh sáng màu trắng nhưng không hề thanh thoát mà toát lên bi thương. Sắp xong boss rồi còn bị cướp, còn gì bi thương hơn đây…
Chỉ còn lại hai tên hỗ trợ cùng cung thủ, Phạm Huy nhanh chóng hạ sát thủ. Hai tên đó cũng đi theo tấm gương đội trưởng của mình, về thôn tức chết.
Giải quyết xong xuôi! Phạm Huy thở phào cái, rồi hắn lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn lấy một mặt khó hiểu Nguyệt Lang Vương.
Nguyệt Lang Vương không hiểu sao tự dưng nhân loại lại lục đục tàn sát lẫn nhau, cuối cùng lấy người đeo mặt nạ kia chiến thắng mà kết thúc. HP của nó lúc này chỉ còn 3200/20000 hiện lên màu xanh, dần vào trạng thái phục hồi.
Phạm Huy biết boss để lâu không ai kéo cừu hận cũng không ai đánh sẽ hồi lại máu, hắn liền móc lấy một cái phi tiêu phi về phía trước.
-100.
Con số thương tổn hiện lên, HP của Nguyệt Lang Vương lại về màu đỏ. Nó gào lên, xác nhận tên kia là kẻ thù, liền xông về trước nhất tấn công, nó sẽ không tha cho bất kì kẻ nào coi thường vương giả như nó!
P/s: đệ tả chiến đấu hơi có chút ngắn gọn, nhưng sẽ cố gắng không kéo quá dài để mọi người đỡ chán nản. Cảm tạ mọi người đã đọc và ủng hộ truyện của đệ. Thân gửi, Sầu Thiên Kiếp.
Đến đó hắn lại lò mò đi tìm lấy quái để train, ở đây đa số là cấp độ 7 trở lên, nên hắn cũng thỏa mãn, gặp con nào giết con đó, kinh nghiệm lên vèo vèo như phóng tên lửa.
Giết đến đã gần hai trăm con exp gần đến cấp độ 10, Phạm Huy mới ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn nhìn lại bảng kĩ năng, liên kích đã cấp độ 2 ( 20/200), tăng từ 12% lên 15% tỷ lệ phát động, rút kiếm cũng lên cấp độ 2 ( 0/200), sát thương cộng thêm từ 170 điểm lên 280 điểm, thời gian hồi giảm từ 10 xuống 9 giây.
Tự động phòng thủ vẫn vậy, chậm rì rì lên điểm đã ( 20/50), Nhịp thì Phạm Huy dùng thường xuyên lên tăng đến ( 43/100).
Phi Tiêu hắn dùng cũng thuận lợi, quái cấp độ 7 chỉ có 1500/1500 HP còn cấp độ 8 là 1800/1800 HP. Phi vài tiêu rồi chém vài phát là xong một con, Rút Kiếm lên cấp độ 2 sát thương lớn hơn nên xoát quái cũng nhanh hơn nhiều. Bây giờ hắn đã luyện kĩ thuật rất tốt, một mình đối đầu tầm 10 con quái cũng không xi nhê gì.
Nhưng hơn mười mấy con thì… Phạm Huy chỉ có thể bật giày tốc độ lên bỏ chạy mà thôi.
Nghỉ ngơi một lúc rồi bật bảng số liệu kiểm điểm lại chỉ số, tăng lên khá nhiều, người chơi khác Phạm Huy không biết họ như nào nhưng chắc cũng rất mạnh.
Hắn bây giờ cảm thấy chơi như này cũng có ý tứ, không có gì thì xoát quái kiếm đồ bán lấy tiền, xoát chán thì lại đi làm mấy cái nhiệm vụ. Nói chung là cuộc sống game thủ cũng rất thoải mái, vừa được chiến đấu lại vừa được tiền, bao phê a~
Xoát gần hai trăm con, thu hoạch của hắn cũng đầy đủ phong phú, hai món lam sắc, mấy món lục sắc, còn bạch sắc, hắn chỉ có thể haha, chưa đến đủ số ngón tay trên cả hai tay nữa.
“Ài, nghỉ đến đây thôi. Tiếp tục xoát, lần này cần nhanh lên cấp 10, ta ngược lại ở tân thủ thôn đi dạo nhiều cũng nhàm chán rồi.”
Hắn chọc bao kiếm xuống chống cả người đứng dậy lên, lấy tay vỗ vỗ lấy bụi đất sau quần. Hắn tiếp tục bước đi một mình, dáng vẻ cô đơn lạnh lẽo, cool ngầu không thể tả nổi, khụ khụ! Phạm Huy ho khan một cái.
Hắn quay đầu nhìn lấy cây cổ thụ to lớn ở đằng sau, từ lúc bắt đầu đến đây hắn đã chú ý đến cây đại thụ đó, ngược lại rất to cao, chùm lá của nó xum xuê tán rộng xanh mướt.
Phạm Huy quyết định, đi đến đó ngắm khung cảnh hùng vĩ, hắn liền quay người nhấc bước.
…
Đang khi đi gần đến chỗ của cây đại thụ, hắn nghe thấy từng tiếng hò hét, tiếng vũ khí đối chọi liên tục.
“Các ngươi nhanh lên a, xoát nốt đống quái này, là xuất hiện boss rồi, nhanh lên a lũ ngu ngốc này.”
Tiếng quát mắng rồng to hiện lên, khiến Phạm Huy từ xa nghe cũng chấn chấn lỗ tai, nhưng nghe đến từ boss xuất hiện lại dâng lên cảm giác hứng thú của hắn.
Hắn bước nhanh rồi bật thân leo lên một cành cây, tán cây rộng che khuất lấy thân hình hắn, hắn rạch một cành cây nhìn khung cảnh trước mắt.
Hơn mười người chơi đang kết trận tấn công lấy hơn 20 con sói quái cấp độ 8, Phạm Huy cũng từng giết nó nên biết loại sói này hay đi theo bầy đàn, nhưng bầy đó chỉ có 6 7 con dáng vẻ, chứ còn 20 con như này thì ngược lại chưa thấy bao giờ.
Bên kia mười ngươi chơi họ kết trận, chống chịu lên trước, sát thương vật lý như kiếm đao thương thì lại ở trung phong, cũng tiễn thủ cùng hỗ trợ hồi máu lại ở cuối cùng.
Phạm Huy nhìn, miệng lẩm bẩm lấy: “Có 3 tên tanker ( đỡ đòn), 2 tên kiếm sĩ cùng 1 thương sĩ, 3 cung thủ cùng 2 hồi máu 1 pháp sư.” Đội hình bày cũng không tệ đâu, nhất là tên pháp sư kia, có vẻ như hắn là đội trưởng, giọng nói lúc nãy phát ra từ hắn, mà Phạm Huy cũng để ý lấy hắn là người gây sát thương nhiều nhất, có đến 5 đến 6 con sói bị hắn hạ gục, kĩ thuật rất không tồi.
Đến khi con sói cuối cùng ngã xuống, đội hình bọn họ cũng không chút nào nghỉ ngơi, chỉ thấy ba chống chịu lấy bình thuốc đỏ ra uống rồi tiếp tục cầm khiên lên đỡ lấy, như đề phòng cẩn thận thứ gì đó.
“À HÚ!” Một con sói khổng lồ nhảy xuống từ đại thụ rơi bụp xuống chỗ đàn sói lúc nãy, toàn thân nó lông trắng hơi tỏa sáng hào quang lấp lánh, đôi mắt như nguyệt sáng, màu vàng chói lọa, miệng có những hàm răng sắc bén, nó hất cao cái cằm lên, dáng vẻ như một vị vương giả tọa lạc, coi thường chúng sinh, khí thế dâng cao hết mức.
Nguyệt Lang Vương ( Đầu Mục) ( Đầu mục cao hơn tinh anh, là boss tử sắc - màu tím)
Cấp độ: 12
HP: 20000/20000
MP: 2000/2000
Kỹ năng: Cắn xé, tàn trảo, nguyệt lang trùng khích.
Mắt nó nhìn lấy đội hình người chơi kia, kêu hú lên một tiếng, rồi lại đứng im đấy. Kiểu ý nói “Ta coi thường các ngươi, không thèm động đậy”, tên pháp sư đội trưởng kia thấy nó không chủ động công kích cũng nhắc nhở cấp dưới của mình bày ra lại thế trận chỉnh tề rồi lúc này hắn hét: “Giết nó!”
Vừa hạ xong mệnh lệnh, ba tên đỡ đòn lao lên trước nhất, dùng khiên đâm vào người Nguyệt Lang. Nguyệt Lang gầm lên một tiếng, nó nhanh chóng phản ứng lại dùng lấy trảo táp đập cào liên tục. Những người còn lại cũng đi theo tấn công, kiếm sĩ cùng thương sĩ áp sát công kích, né tránh những cú cào trảo của Nguyệt Lang, kiếm lấy cơ hội công kích.
Cung Thủ cùng tên Pháp Sư kia ngược lại thì liên tục dùng lấy kĩ năng cùng đòn đánh, xả sát thương liên tục. Hai tên hỗ trợ thì liên tiếp dùng lấy kĩ năng hồi máu cho đỡ đòn.
Cứ nghĩ là nguyệt lang yếu ớt, nhưng đâu? Tấn công mạnh mẽ đến người nhìn đều muốn khóc, ba tên đỡ đòn ăn những cú trảo liên tục đập vào người, khóc kêu cha gọi mẹ nhưng vẫn cắn răng giơ khiên lên đỡ. Mặc dù có hỗ trợ dùng thuật hồi máu nhưng cũng không ăn thua gì, bị nó táp một cái đã đi tong 300 máu rồi, công kích cao đáng sợ.
Bỗng dưng Nguyệt Lang Vương hú lên một tiếng thật cao, thân thể nó tỏa ra từng tia ánh sáng lờ mờ, rồi bỗng nó co rụt thân thể, rồi dùng bật ra một cái “Ầm” đập thẳng vào trước mặt ba tên đỡ đòn.
“A” một tên đỡ đòn dính đòn trực diện, máu hắn vốn chỉ còn có một nửa, ăn trực tiếp kĩ năng của Nguyệt Lang Vương liền treo! Lăn ra ngỏm lấy!
Còn lại hai tên đỡ đòn cũng dính sóng xung kích ngã trái ngã phải, máu xuống mức báo động. Hỗ trợ liền toát mồ hôi, nhanh chóng dùng lấy thuật Hồi Máu cho hai người họ, tên Pháp Sư kia nhìn thấy đồng đội mình tử vong vẻ mặt vẫn bình thường, lạnh lùng dùng lấy kĩ năng của mình xả sát thương vào Nguyệt Lang Vương.
....
Nguyệt Lang Vương đến cuối cùng chỉ còn 8000 HP, bên kia chiến tuyến, còn tên pháp sư, một hỗ trợ hồi máu cùng 1 cung thủ và một kiếm sĩ, đoàn diệt hơn một nửa, nhưng tên pháp sư kia lại thấy đáng giá. Hắn cười to nói: “Nhanh lên, nó sắp chết rồi, lần này chúng ta đại công cáo thành, về thôn ta sẽ phần thưởng cho các ngươi!”
Mấy người kia nghe thấy phần thưởng, cũng đề cao tinh thần chăm chú lên chăm chú lấy xả sát thương vào Nguyệt Lang Vương.
Bọn họ chỉ chăm chú phía trước, lại không biết rằng đằng sau có một lưỡi kiếm tử thần giơ lên kề đến cổ. Phạm Huy nhìn Nguyệt Lang Vương đã gần chết, hắn cũng âm thầm nhẹ nhàng đến đằng sau tổ đội đó.
Hắn ý định là cướp boss! Phải, lần này hắn định làm một lần cướp boss tặc trong truyền thuyết, nghe đồn nghề đó rất có tinh thần, một lần thành công là cả người đều cảm thấy tốt đẹp lên, tinh thần ăn được ngủ được, rất tốt cho sức khỏe. Hắn chỉ lẩm bẩm: “Ta cũng vì cái ăn cái mặc, ngược lại các ngươi trang bị rất đầy đủ, nhìn cũng biết là kẻ có tiền. Các ngươi phải thương lấy người nghèo như ta a! Đừng thù hận ta à! Ta sẽ cảm tạ ơn đức của các ngươi!”
Hắn tự thôi miên lấy mình như vậy, vô sỉ cực kỳ! Cướp boss còn bảo người ta đừng thù hận mình, thật là vô sỉ chi đạo càng đi càng xa.
Hắn chọn lấy mục tiêu ra tay đầu tiên là tên Pháp Sư kia, chầm chậm từng bước áp sát lấy hắn.
Giờ phút này tên Pháp Sư kia đang cười nói điên cuồng, hắn đã thấy chiến thắng trước mặt, hắn bỏ ra mấy triệu VNĐ để nghe ngóng thông tin từ một vị GM trong trò chơi, biết được ở đây có một boss Đầu Mục, sau khi giết, 2 ngày sau mới phục sinh lại. Điều kiện là gom đủ hơn 20 con ngân lang bầy sói đến trước mặt cây cổ thụ rồi giết chúng, thì Nguyệt Lang Vương mới xuất hiện ra. Hắn tân tân khổ cực mới lùa được hơn 20 con ngân lang đến đây, giờ thì nữ thần chiến thắng đã vẫy tay ùa vào vòng tay ôm ấp của hắn!
Cảnh tượng thì đẹp đẽ, nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Đang khi hắn tự sướng một mình như vậy, bỗng “sụt” một tiếng, ngực trái hắn xuất hiện một mũi kiếm chọc xuyên qua, một dãy số thương tổn màu tím bao kích toát lên trên đầu hắn
-865 HP
Hắn vội quay đầu lại, nhìn thấy một trương Thiết Diện Quỷ mặt nạ đang chằm chằm nhìn lấy mình, đang định ớ lên hỏi, thì tên sát thủ kia đã rút kiếm rồi chém liên tiếp vào người hắn, tốc độ nhanh không tả nổi, liên kích phát động mấy lần. Từng con số thương tổn liên tiếp hiện lên đến.
-138
-100
-120
…
HP đã về đến số 0, hắn đổ gục thân thể xuống, mặt trước khi ngã xuống vẫn rất mộng bức, không hiểu chuyện gì đã diễn ra liền hóa thành ánh sáng. Xong phim!
Một tên hỗ trợ nhìn lấy đội trưởng của mình nhanh gọn như vậy bị giết, há mồm trợn mắt lên. Hắn đang định kêu lên báo động thì lại một tiếng quen thuốc “sụt”, mũi kiếm lại trực chỉ vào bụng hắn.
Nhưng hắn vẫn không quên động tác của mình, hắn rú thảm lên hò hét: “Có người cướp boss! Có người cướp boss!”
Phạm Huy lúc này cũng không để ý hắn kêu như vậy, dù sao kêu cũng đâu có tác dụng gì, hắn nhanh chóng móc từ trong bao túi đằng sau hông ra ba thanh phi tiêu, phi liên tiếp về hướng người cung thủ kia.
“Phập” “phập” “phập” 3 tiếng, -300 HP, người cung thủ kia mặt ngơ ngác nhìn lấy, mẹ trứng, còn có ám khí?
Phạm Huy nhân cơ hội, rút kiếm ra rồi chuyển hướng thân thể lao đến tên cung thủ.
Tên cung thủ thấy sát thủ muốn áp sát mình, liền vội vàng giơ cung lên bắn ra một cái mũi tên.
Không trúng! Phạm Huy đã đề phòng đến hắn sẽ phản kích, liền phanh kít một cái liền lăn sang một bên, đang khi lăn hắn móc trong túi ra một thanh phi tiêu cầm trong tay. Động tác lăn vừa xong, hắn lấy lại trọng tâm, liền vọt bước lên trước, phi trong tay thanh phi tiêu, “Phập” trúng đích, tên xạ thủ kia đang định bắn mũi tên thứ hai liền bị một thanh phi tiêu phi trúng tay, đau đớn đến hắn liền bỏ dở lấy động tác.
Phạm Huy vọt đến trước mặt hắn, giơ kiếm lên bổ xuống một nhát. “Cheng” một thanh kiếm không biết lúc nào đã nhao ra đỡ được, Phạm Huy nhìn lấy là tên kiếm sĩ lúc nãy, hắn nhanh chóng dùng lực bổ xuống một nhát, lưỡi kiếm katana cọ xát lên thân kiếm của tên kiếm sĩ tạo thành tia lửa văng xung quanh.
Phạm Huy đang khi bổ xuống, hắn lật tay thả rồi tóm lấy một cái, tay cầm ngược lấy chuôi kiếm, chém ngang!
“Xoẹt” một đòn trúng đích, người kiếm sĩ kia kêu thảm lên. Tên hỗ trợ kia nghe tiếng kêu thảm, mới phản ứng lại, định giơ trượng phép lên thi triển lấy phép Hồi Máu thì bỗng “vút vút” hai thanh phi tiêu đã đến trước người hắn, hắn đành bỏ dở động tác, hấp tấp dùng trượng gỗ gạt ra nhưng chỉ gạt đc một cái, còn một cái đã đâm “phập” vào trong tay hắn, hắn kêu thảm lấy lại khụy gối xuống dùng một tay ôm lấy tay trúng đòn kia.
Phạm Huy quay nhanh đầu, tiếp tục tấn công người kiếm sĩ kia. Hắn bổ, hắn chém ngang, khi đối phương đỡ được đòn kiếm của hắn, hắn liền dùng chân đá một nhát vào tay, làm đối phương luống cuống trúng đòn bay mất vũ khí trên tay.
Phạm Huy chớp lấy thời cơ, chém liên tục, rồi Rút Kiếm đã hồi, hắn liền dùng Rút Kiếm đâm cái “sụt!”
Người kiếm sĩ kia bị đâm trúng, HP về 0 đổ gục xuống hóa thành ánh sáng màu trắng nhưng không hề thanh thoát mà toát lên bi thương. Sắp xong boss rồi còn bị cướp, còn gì bi thương hơn đây…
Chỉ còn lại hai tên hỗ trợ cùng cung thủ, Phạm Huy nhanh chóng hạ sát thủ. Hai tên đó cũng đi theo tấm gương đội trưởng của mình, về thôn tức chết.
Giải quyết xong xuôi! Phạm Huy thở phào cái, rồi hắn lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn lấy một mặt khó hiểu Nguyệt Lang Vương.
Nguyệt Lang Vương không hiểu sao tự dưng nhân loại lại lục đục tàn sát lẫn nhau, cuối cùng lấy người đeo mặt nạ kia chiến thắng mà kết thúc. HP của nó lúc này chỉ còn 3200/20000 hiện lên màu xanh, dần vào trạng thái phục hồi.
Phạm Huy biết boss để lâu không ai kéo cừu hận cũng không ai đánh sẽ hồi lại máu, hắn liền móc lấy một cái phi tiêu phi về phía trước.
-100.
Con số thương tổn hiện lên, HP của Nguyệt Lang Vương lại về màu đỏ. Nó gào lên, xác nhận tên kia là kẻ thù, liền xông về trước nhất tấn công, nó sẽ không tha cho bất kì kẻ nào coi thường vương giả như nó!
P/s: đệ tả chiến đấu hơi có chút ngắn gọn, nhưng sẽ cố gắng không kéo quá dài để mọi người đỡ chán nản. Cảm tạ mọi người đã đọc và ủng hộ truyện của đệ. Thân gửi, Sầu Thiên Kiếp.
/22
|