Lúc này Phạm Huy đã đi mò quanh thôn khắp xóm một lượt cuối cùng mới đến được trước một căn nhà, trước nhà ghi bảng tên “Lý Miên Lạc”, hắn mò tay gõ gõ cửa vài cái “bộp bộp”, đúng lúc này tự dưng diễn ra chấn động địa “uỳnh uỳnh” vài cái làm Phạm Huy giật cả mình, hắn hốt hoảng đứng dựa vào tường suýt ngã mồm oang oang kêu to:
“Chuyện gì xảy ra, tân thủ thôn chả nhẽ xảy ra tập kích à?”
Nói xong hắn ngoảnh đầu nhìn Diệu Linh một cái, ánh mắt ý hỏi đây là chuyện gì đang xảy ra, Diệu Linh cũng lắc đầu một cái ý bảo không biết gì cả, chuyện này không trong dự liệu của nàng. Đúng lúc này chấn động dừng một cái, cánh cửa căn phòng “cạch” một tiếng mở ra, Phạm Huy há mồm trợn mắt nhìn trước mặt người mở cửa.
Thân cao hơn mét tám, lưng hùng vai gấu như một đại hán cường tráng, mặc một chiếc váy tà dài như sắp nứt ra cùng với khuôn mặt, thôi có thể Phạm Huy nghĩ một cách nói gọn nói tránh dứt khoát nhất có thể là khuôn mặt bố cục có thể gọi là Ma trốn quỷ chạy không kịp…
Phạm Huy run rẩy lập bập nhìn người trước mắt, hắn run run đưa đôi tay rung động không ngừng lên trước mắt rồi mới nuốt nước bọt một cái, hắn mới nói được ra một câu:
“X-x-xin chào… ngươi!”
Lý Miên Lạc cũng đứng đấy, bỗng dưng “nàng” đưa hai tay túm túm váy ra vẻ rất thẹn thùng… thẹn thung… thẹn thùng, nhấn mạnh ba lần để có thể đặc tả chính xác nhất hình tượng mà Phạm Huy nhìn lấy trước mắt. Rồi Lý Miên Lạc mở miệng ra nói một câu khiến Phạm Huy chết lặng người:
“C-c-chào ngươi, soái ca, ngươi có việc gì sao?”
Bùm bùm, sấm chớp đì đoàng, Phạm Huy lặng im đứng, đôi mắt bên trong thể hiện từng vòng tam quan vỡ nát, không theo luân lý thường ngày để nói nữa rồi, tại sao? Tại sao? Tại sao giọng nói có thể mang theo cao độ trong veo như vậy… nghe đến rung động lòng người, nếu như không phải có hình tượng ngoại hình trước mắt, thì chỉ dựa vào âm thanh, chắc chắn Phạm Huy sẽ nghĩ ngay đến một mỹ nhân mỹ lệ yêu mị thân hình vưu vật cùng với giọng nói ngọt ngào mật ngọt… Nhưng khi giọng nói kết hợp với ngoại hình bây giờ này, Phạm Huy chỉ có thể dập tắt à không đập nát hoàn toàn mộng tưởng đó… đúng, chỉ có thể đập nát để tránh ám ảnh, hình tượng quá cay mắt…
Phạm Huy run rẩy đưa tay rút ra một phong thư đang được một tấm vải trắng trói gọn vào trong rồi đưa cho Lý Miên Lạc, Lý Miên Lạc nhẹ nhàng đưa đôi tay hùng hổ cường tráng… cường tráng của mình ra nhận lấy phong thư rồi hỏi:
“Đây là của ngươi đưa cho ta sao?”
Lúc này Phạm Huy vẫn còn đang trong khung cảnh tam quan hủy diệt, ngơ ngốc nhìn phía trước không nói năng gì, Lý Miên Lạc tưởng hắn là thừa nhận, nên nhanh chóng gỡ ra tấm khăn trắng, một tấm khăn mùi xoa bên trên thêu những điểm hoa thất thải bảy sắc tuyệt đẹp, nói lên trình độ thêu thùa của người thêu chiếc khăn này rất tuyệt đỉnh. “Nàng” vui vẻ cười một cái, bởi vì đây chính là chiếc khăn mùi xoa lần trước nàng đi trên đường đánh rơi lấy, không ngờ soái ca trước mắt nhặt được lại còn viết một phong thư mang lại trả cho mình nữa chứ.
“Nàng” nhanh chóng dùng tay xé ra điểm ấn trên thư, rồi dung tay mở ra bức thư để đọc nội dung. Càng đọc những từ trên thư, “nàng” càng đỏ mặt, “sắc lang” đây là câu đầu tiên “nàng” đánh giá người soái ca trước mặt mình. Ngôn từ trong thư có nội dung vô cùng kình bạo, một bức thư tình với vô số câu ca yêu thương vô ngôn không thể tả được, những lời thơ có cánh tốt đẹp nhất cùng một chút ướt át, đúng là ướt át… “Nàng” đọc xong, lúc này khuôn mặt đã đỏ chín như trái táo mọng tươi ngon nhiều nước. “Nàng” giọng nói mang theo từng tia ý vị khác thường hỏi người soái ca trước mắt:
“Soái ca, ngươi tên gì nha? Ta rất vui vẻ đồng ý.”
Úc, Phạm Huy lúc này mới kịp để ý tới, nhưng nghe Lý Miên Lạc hỏi vậy hắn cũng chả biết có chuyện gì xảy ra, lúc này mới lấy hết đảm gạn dũng khí nói:
“Là, ta họ Phạm tên Huy, ngươi tốt chứ, Lý Miên Lạc tiểu thư, ta không có gì có thể nói, chỉ có một câu cho ngươi”
Cùng lúc đó, tiếng dinh dinh hệ thống vang lên, tiếng nữ mỹ lệ của hệ thống lại thông báo:
“Chúc mừng người chơi, nhiệm vụ đã hoàn thành, bây giờ ngươi sẽ tiến vào giai đoạn tiếp theo của nhiệm vụ.”
“Ẩn tàng nhiệm vụ - Đưa tin đã hoàn thành”
“Giai đoạn tiếp theo - Trốn! trốn! trốn!”
Phạm Huy đơ mặt một cái, cái quỷ gì? Trốn trốn trốn ba chữ nhấn mạnh này lại có ý nghĩa gì? Lúc này hệ thống lại dường như thấu hiểu lòng người như thế, giải thích với Phạm Huy một câu, nghe vào đến chết lặng:
“Hệ thống đã bắt đầu tiến hành giai đoạn tiếp theo, người chơi có 1 phút để từ trước mắt Lý Miên Lạc biến mất, hệ thông đã bắt đầu tính giờ, người chơi chỉ còn 40 giây!”
Úc, Phạm Huy kịp phản ứng, nhìn lại trước mặt Lý Miên Lạc. Phản ứng đầu tiên, há mồm trợn mắt, phản ứng thứ hai, nói gì cũng không nói hắn liền quay đầu, phản ứng thứ ba, vắt giò lên cổ chạy. Đây là hắn nhân sinh ngày đầu tiên chạy được như thế hăng say.
Lý Miên Lạc sau khi nghe xong câu “Thác lạc vô tiển hoa” như bị đánh bùa, âm điệu của từng từ như thần chú đánh ầm ầm vào tinh thần “nàng”, càng lúc người nàng càng nóng, dần dần bốc khí tỏa ra xung quanh. “Nàng” càng nhìn người soái ca trước mắt càng cảm thấy hợp mắt, đến cuối cùng cảm thấy đến chết cũng chỉ gả cho hắn mức độ. Khi thấy Phạm Huy đã quay đầu chạy đi, “nàng” lúc này mới phản ứng lại bước chân nhanh liền đuổi theo.
“Ầm ầm” đại địa sinh ra chấn động đến người xung quanh đều ngã nhào, vô số người chơi hoảng hốt kêu to “Cái quỷ gì?” rồi bỗng có màn trước mặt có một màn vô cùng kinh dị diễn ra trước mặt. Một soái ca với khuôn mặt thanh tú đang dùng hết tốc lực chạy về phía trước, trên khuôn mặt cắn răng cắn cổ nổi gân nổi hạch để chạy, theo đằng sau là một NỮ hùng hán tử đang đuổi theo, theo từng bước chân của nàng dẫn theo từng cơn chấn động diễn ra, trên mồm oang oang kêu to "Tướng công dừng lại", giọng nói gây lên một mảng người ngã ngựa đổ vó, bởi vì quá kình bạo, không ngờ người có ngoại hình như này mà giọng nói có thể hét lên mà thanh thúy êm du vậy, đúng là trời không bất công lấy của ngươi cái này cho ngươi cái khác.
Lúc này mới có người kịp phản ứng, vội vàng mở chức năng “Record - quay phim” lên rồi chạy đuổi theo để quay lại một màn trước mắt, mồm mép bắn loạn lên để bình luận khung cảnh kình bạo trước mắt.
Lúc này Phạm Huy chỉ biết rằng, chạy - là hắn có thể sống sót qua kiếp nạn, không chạy - chỉ có hai chữ gửi tặng tạ thế “XONG ĐỜI!” mà thôi.
Diệu Linh thì ở bên cạnh vừa bay nhanh theo Phạm Huy, vừa ôm bụng cười nghiêng cười ngả, nàng cười đến chảy cả nước mắt, tiếng cười thanh thúy nhưng nghe trong tai Phạm Huy như tiếng cười chế nhạo hắn vậy. Phạm Huy lúc này cũng không có tâm để ý nữa, hắn nghĩ tí nữa phải cho vị trợ năng tiểu tinh linh của mình một số án phạt mới hả giận được.
Rồi chạy đến cuối cùng, hắn dựa vào khả năng của mình, tìm mấy cái ngõ hẻm không người ngoắt ngoắt chạy vài cái, rồi dựa vào thành tường nghỉ ngơi. Nghĩ đến không có chấn động xung quanh chắc Lý Miên Lạc không thể tìm được hắn, hắn chỉ có thể hổn hển thở dốc, hắn hung hăng hít thở vài cái rồi tự nói nhảm với mình:
“Thật tốt, tốt quá rồi, cuối cùng lão tử cũng sống sót, cái này có thể coi như độ kiếp, không, còn hơn cả độ kiếp, tử 9 sinh 1 mà lão tử hôm nay vận khí quá nhiên nghịch thiên đến có thể xoay chuyển càn khôn, ha, ha…”
Lúc này giọng nói hệ thống đã vang lên.
“Chuyện gì xảy ra, tân thủ thôn chả nhẽ xảy ra tập kích à?”
Nói xong hắn ngoảnh đầu nhìn Diệu Linh một cái, ánh mắt ý hỏi đây là chuyện gì đang xảy ra, Diệu Linh cũng lắc đầu một cái ý bảo không biết gì cả, chuyện này không trong dự liệu của nàng. Đúng lúc này chấn động dừng một cái, cánh cửa căn phòng “cạch” một tiếng mở ra, Phạm Huy há mồm trợn mắt nhìn trước mặt người mở cửa.
Thân cao hơn mét tám, lưng hùng vai gấu như một đại hán cường tráng, mặc một chiếc váy tà dài như sắp nứt ra cùng với khuôn mặt, thôi có thể Phạm Huy nghĩ một cách nói gọn nói tránh dứt khoát nhất có thể là khuôn mặt bố cục có thể gọi là Ma trốn quỷ chạy không kịp…
Phạm Huy run rẩy lập bập nhìn người trước mắt, hắn run run đưa đôi tay rung động không ngừng lên trước mắt rồi mới nuốt nước bọt một cái, hắn mới nói được ra một câu:
“X-x-xin chào… ngươi!”
Lý Miên Lạc cũng đứng đấy, bỗng dưng “nàng” đưa hai tay túm túm váy ra vẻ rất thẹn thùng… thẹn thung… thẹn thùng, nhấn mạnh ba lần để có thể đặc tả chính xác nhất hình tượng mà Phạm Huy nhìn lấy trước mắt. Rồi Lý Miên Lạc mở miệng ra nói một câu khiến Phạm Huy chết lặng người:
“C-c-chào ngươi, soái ca, ngươi có việc gì sao?”
Bùm bùm, sấm chớp đì đoàng, Phạm Huy lặng im đứng, đôi mắt bên trong thể hiện từng vòng tam quan vỡ nát, không theo luân lý thường ngày để nói nữa rồi, tại sao? Tại sao? Tại sao giọng nói có thể mang theo cao độ trong veo như vậy… nghe đến rung động lòng người, nếu như không phải có hình tượng ngoại hình trước mắt, thì chỉ dựa vào âm thanh, chắc chắn Phạm Huy sẽ nghĩ ngay đến một mỹ nhân mỹ lệ yêu mị thân hình vưu vật cùng với giọng nói ngọt ngào mật ngọt… Nhưng khi giọng nói kết hợp với ngoại hình bây giờ này, Phạm Huy chỉ có thể dập tắt à không đập nát hoàn toàn mộng tưởng đó… đúng, chỉ có thể đập nát để tránh ám ảnh, hình tượng quá cay mắt…
Phạm Huy run rẩy đưa tay rút ra một phong thư đang được một tấm vải trắng trói gọn vào trong rồi đưa cho Lý Miên Lạc, Lý Miên Lạc nhẹ nhàng đưa đôi tay hùng hổ cường tráng… cường tráng của mình ra nhận lấy phong thư rồi hỏi:
“Đây là của ngươi đưa cho ta sao?”
Lúc này Phạm Huy vẫn còn đang trong khung cảnh tam quan hủy diệt, ngơ ngốc nhìn phía trước không nói năng gì, Lý Miên Lạc tưởng hắn là thừa nhận, nên nhanh chóng gỡ ra tấm khăn trắng, một tấm khăn mùi xoa bên trên thêu những điểm hoa thất thải bảy sắc tuyệt đẹp, nói lên trình độ thêu thùa của người thêu chiếc khăn này rất tuyệt đỉnh. “Nàng” vui vẻ cười một cái, bởi vì đây chính là chiếc khăn mùi xoa lần trước nàng đi trên đường đánh rơi lấy, không ngờ soái ca trước mắt nhặt được lại còn viết một phong thư mang lại trả cho mình nữa chứ.
“Nàng” nhanh chóng dùng tay xé ra điểm ấn trên thư, rồi dung tay mở ra bức thư để đọc nội dung. Càng đọc những từ trên thư, “nàng” càng đỏ mặt, “sắc lang” đây là câu đầu tiên “nàng” đánh giá người soái ca trước mặt mình. Ngôn từ trong thư có nội dung vô cùng kình bạo, một bức thư tình với vô số câu ca yêu thương vô ngôn không thể tả được, những lời thơ có cánh tốt đẹp nhất cùng một chút ướt át, đúng là ướt át… “Nàng” đọc xong, lúc này khuôn mặt đã đỏ chín như trái táo mọng tươi ngon nhiều nước. “Nàng” giọng nói mang theo từng tia ý vị khác thường hỏi người soái ca trước mắt:
“Soái ca, ngươi tên gì nha? Ta rất vui vẻ đồng ý.”
Úc, Phạm Huy lúc này mới kịp để ý tới, nhưng nghe Lý Miên Lạc hỏi vậy hắn cũng chả biết có chuyện gì xảy ra, lúc này mới lấy hết đảm gạn dũng khí nói:
“Là, ta họ Phạm tên Huy, ngươi tốt chứ, Lý Miên Lạc tiểu thư, ta không có gì có thể nói, chỉ có một câu cho ngươi”
Cùng lúc đó, tiếng dinh dinh hệ thống vang lên, tiếng nữ mỹ lệ của hệ thống lại thông báo:
“Chúc mừng người chơi, nhiệm vụ đã hoàn thành, bây giờ ngươi sẽ tiến vào giai đoạn tiếp theo của nhiệm vụ.”
“Ẩn tàng nhiệm vụ - Đưa tin đã hoàn thành”
“Giai đoạn tiếp theo - Trốn! trốn! trốn!”
Phạm Huy đơ mặt một cái, cái quỷ gì? Trốn trốn trốn ba chữ nhấn mạnh này lại có ý nghĩa gì? Lúc này hệ thống lại dường như thấu hiểu lòng người như thế, giải thích với Phạm Huy một câu, nghe vào đến chết lặng:
“Hệ thống đã bắt đầu tiến hành giai đoạn tiếp theo, người chơi có 1 phút để từ trước mắt Lý Miên Lạc biến mất, hệ thông đã bắt đầu tính giờ, người chơi chỉ còn 40 giây!”
Úc, Phạm Huy kịp phản ứng, nhìn lại trước mặt Lý Miên Lạc. Phản ứng đầu tiên, há mồm trợn mắt, phản ứng thứ hai, nói gì cũng không nói hắn liền quay đầu, phản ứng thứ ba, vắt giò lên cổ chạy. Đây là hắn nhân sinh ngày đầu tiên chạy được như thế hăng say.
Lý Miên Lạc sau khi nghe xong câu “Thác lạc vô tiển hoa” như bị đánh bùa, âm điệu của từng từ như thần chú đánh ầm ầm vào tinh thần “nàng”, càng lúc người nàng càng nóng, dần dần bốc khí tỏa ra xung quanh. “Nàng” càng nhìn người soái ca trước mắt càng cảm thấy hợp mắt, đến cuối cùng cảm thấy đến chết cũng chỉ gả cho hắn mức độ. Khi thấy Phạm Huy đã quay đầu chạy đi, “nàng” lúc này mới phản ứng lại bước chân nhanh liền đuổi theo.
“Ầm ầm” đại địa sinh ra chấn động đến người xung quanh đều ngã nhào, vô số người chơi hoảng hốt kêu to “Cái quỷ gì?” rồi bỗng có màn trước mặt có một màn vô cùng kinh dị diễn ra trước mặt. Một soái ca với khuôn mặt thanh tú đang dùng hết tốc lực chạy về phía trước, trên khuôn mặt cắn răng cắn cổ nổi gân nổi hạch để chạy, theo đằng sau là một NỮ hùng hán tử đang đuổi theo, theo từng bước chân của nàng dẫn theo từng cơn chấn động diễn ra, trên mồm oang oang kêu to "Tướng công dừng lại", giọng nói gây lên một mảng người ngã ngựa đổ vó, bởi vì quá kình bạo, không ngờ người có ngoại hình như này mà giọng nói có thể hét lên mà thanh thúy êm du vậy, đúng là trời không bất công lấy của ngươi cái này cho ngươi cái khác.
Lúc này mới có người kịp phản ứng, vội vàng mở chức năng “Record - quay phim” lên rồi chạy đuổi theo để quay lại một màn trước mắt, mồm mép bắn loạn lên để bình luận khung cảnh kình bạo trước mắt.
Lúc này Phạm Huy chỉ biết rằng, chạy - là hắn có thể sống sót qua kiếp nạn, không chạy - chỉ có hai chữ gửi tặng tạ thế “XONG ĐỜI!” mà thôi.
Diệu Linh thì ở bên cạnh vừa bay nhanh theo Phạm Huy, vừa ôm bụng cười nghiêng cười ngả, nàng cười đến chảy cả nước mắt, tiếng cười thanh thúy nhưng nghe trong tai Phạm Huy như tiếng cười chế nhạo hắn vậy. Phạm Huy lúc này cũng không có tâm để ý nữa, hắn nghĩ tí nữa phải cho vị trợ năng tiểu tinh linh của mình một số án phạt mới hả giận được.
Rồi chạy đến cuối cùng, hắn dựa vào khả năng của mình, tìm mấy cái ngõ hẻm không người ngoắt ngoắt chạy vài cái, rồi dựa vào thành tường nghỉ ngơi. Nghĩ đến không có chấn động xung quanh chắc Lý Miên Lạc không thể tìm được hắn, hắn chỉ có thể hổn hển thở dốc, hắn hung hăng hít thở vài cái rồi tự nói nhảm với mình:
“Thật tốt, tốt quá rồi, cuối cùng lão tử cũng sống sót, cái này có thể coi như độ kiếp, không, còn hơn cả độ kiếp, tử 9 sinh 1 mà lão tử hôm nay vận khí quá nhiên nghịch thiên đến có thể xoay chuyển càn khôn, ha, ha…”
Lúc này giọng nói hệ thống đã vang lên.
/22
|