Sau khi được tẩy trần bằng siêu cấp ẩm phẩm(đồ uống), mọi người mất đến gần một ngày sau mới phục hồi dáng vẻ sinh long hoạt hổ, bắt đầu bắt tay vào công cuộc kiến thành, nói vậy là có thể hiểu được uy lực cường đại của thứ ẩm phẩm đó.
Cũng bởi vì không cẩn thận làm đổ thứ chất lỏng khủng bố kia vào ngực, Bạch bản trang trên người Nguyên Bảo đã tuyên cáo bỏ mình(vết bẩn nì thì Tide hay OMO gì cũng thua hết), dù sao thì độ bền của Tân thủ phục cũng rất thấp. Vì thế Bảo Bảo lấy “Bạch bản trang” đạm lam sắc do tài phùng đại nương đặc biệt chế tác cho hắn mặc vào, quả nhiên nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không phải là màu trắng nổi bật chói mắt!
“Oa a, Tiểu Nguyên Bảo bộ y phục này thật tốt!” Người thứ nhất tỏ vẻ tán thưởng chính là Oa Oa Ngư.
“Đúng vậy, đúng vậy, bất quá Tiểu Nguyên Bảo, đây là Tân thủ trang phải không?” Phi Thiên Ngư nghi hoặc giật nhẹ vạt áo Nguyên Bảo, hình thức quả là rất giống Tân thủ trang, chỉ là màu sắc lại không giống.
“Đúng vậy nha, là tài phùng đại nương ở Tân Thủ Thôn đã tặng cho ta!” Nguyên Bảo rất vui vẻ cười đắc ý.
“Oa, thật tốt quá đi!” Song ngư cảm thán.
“Đúng rồi, mọi người chẳng phải đều đi làm nhiệm vụ sao, hai người các ngươi sao lại rảnh rỗi như vậy, đang giữa trưa chạy tới chỗ này tìm ta làm gì?” Nguyên Bảo khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên là —— hắc hắc!” Oa Oa Ngư thèm nhỏ dãi nuốt nước miếng.
“Chờ ngươi làm một bàn tiệc mỹ vị thật lớn!” Phi Thiên Ngư rất ăn ý tiếp lời.
“Hai người các ngươi chỉ có biết ăn thôi!” Bất ngờ, Phạm Thiên phó đại bang chủ đột nhiên xuất hiện, bất quá, “Bảo Bảo, trưa nay sẽ ăn gì?” Hắn cũng rất để ý chuyện này.
“Thiết ——” Oa Oa Ngư bất mãn bĩu môi, vì cái gì hắn muốn ăn thì bị thuyết giáo, mà biểu ca thì có thể quang minh chính đại? Bất mãn a!
“Gì đó, Oa Oa có cái gì muốn nói sao? Ân?” Phạm Thiên đương nhiên nhìn ra biểu đệ nhà mình đang tức giận, vì thế trêu chọc nói.
“… Không có!” Oa Oa Ngư không dám tự tiện phát biểu lời nào.
“Hôm nay chỉ có một mình Phạm Thiên đại ca sao?” Nguyên Bảo hướng phía sau hắn nhìn xem, quả thật không thấy có bóng dáng của những người khác. Kỳ quái, trước kia chỉ cần tới giờ ăn cơm, mọi người sẽ tự động tụ tập đông đủ ở chỗ hắn, như là bầy chim non chờ người cho ăn, khi ngồi thì vây quanh thành vòng tròn, hôm nay chỉ có một mình Phạm Thiên, thật sự cảm thấy có chút trống vắng.
“Bọn họ đều đang có nhiệm vụ phải làm, chỉ còn thiếu một ít điểm Danh vọng nữa là đạt đủ yêu cầu kiến thành, cho nên tất cả đều gấp rút, tăng tốc làm cho nhanh, chỉ có mấy kẻ ngồi đây là rảnh rỗi thôi, đương nhiên là không tính Bảo Bảo.” Phạm Thiên lấy một quả từ đĩa trái cây, răng rắc, cắn một miếng.
Nghe vậy, Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư hơi rụt người lại một chút, bọn họ quả thật có lười biếng, đã nướng hết buổi sáng tới giữa trưa mới chịu rời giường, bởi vì hậu vị của siêu cấp ẩm phẩm ngày hôm qua quả là vô cùng vô tận a!
“Phạm Thiên đại ca thì sao?” Nguyên Bảo vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn vừa hỏi, bình thường Phạm Thiên đều đi theo mọi người làm nhiệm vụ, hắn là Đại pháp sư mà.(Anh là buff, phải đi hỗ trợ mọi người)
Hỏi thật hay! Song ngư trong lòng nhảy nhót cổ vũ, ai bảo bọn họ không có can đảm tự mình hỏi!
“Ta?” Phạm Thiên dương dương tự đắc nhếch mi, “Ta mới vừa hảo hảo sửa sang lại tài liệu cần thiết trong bản trình báo kiến thành, chờ lát nữa Ngạo cùng mọi người đến liền tính toán đến chỗ thành chúa!” Ý là hắn cũng không nhàn rỗi, không giống như hai con cá kia.
Thì ra là thế. Bảo Bảo gật gù.
“Bảo Bảo, bộ tân thủ trang này thật đẹp!” Phạm Thiên cao thấp đánh giá Nguyên Bảo, khách quan bình luận.
“Cám ơn!” Bảo Bảo là bé ngoan, đương nhiên sẽ nói cảm ơn.
“Ở đâu làm vậy? Nếu có thể phổ biến rộng rãi, hiệu quả hẳn là không tồi!” Phạm Thiên sờ cằm.
“Tân Thủ Thôn!”
“Vậy thì khó khăn rồi!” Thật đáng tiếc, Phạm Thiên đành phải từ bỏ ý định.
Nguyên Bảo làm một bàn lớn đồ ăn, cuối cùng cũng uy no ba cái túi dạ dày kia, đặc biệt là song ngư! Bảo Bảo trông bọn họ dáng người thực gầy, thật sự không biết bọn họ rốt cuộc đem số lượng thức ăn vừa rồi nhét vào chỗ nào! Cái này chắc là khả năng đặc biệt đi!
Sau khi ăn uống no say, ba người kia biếng nhác ngồi phịch trên ghế, động cũng không muốn động. Kỳ thật Oa Oa Ngư cũng rất muốn đi giúp Bảo Bảo rửa thu dọn bàn ăn, rửa chén bát, nhưng lại sợ bản thân càng giúp càng rối, cuối cùng ngược lại chỉ gây thêm phiền phức cho Bảo Bảo, cho nên đành phải dùng ánh mắt hỗ trợ(Ngụy biện thấy ớn luôn). Trong hiện thực, số lần hắn vào nhà bếp có thể đếm được trên đầu ngón tay, một bàn tay cũng chưa hết, bình thường đi vào cũng chỉ là quấy rối, bởi vậy hắn cũng có chút biết thân biết phận.
Tương tự, Phạm Thiên phó đại bang chủ lại càng không thiết đụng tay chân, y là đại thiếu gia, cơm đến chỉ biết há mồm, sợ rằng ngay cả nhà bếp trông như thế nào cũng không biết, bảo hắn đi giúp Bảo Bảo thì thà rằng bảo hắn đi đập bể đống chén bát đó chắc còn nhanh hơn!
Gia cảnh Phi Thiên Ngư cũng tốt lắm, là là con cưng trong nhà, luôn được sủng ái, nuông chiều, đương nhiên cũng giống như hai người kia, bị nhà bếp cự tuyệt nghênh tiếp. Cho dù muốn hỗ trợ, cũng chỉ là có lòng không có sức.
Bất quá Nguyên Bảo đã sớm biết ba người kia không thể trông cậy, chỉ cần bọn họ không quấn lấy hắn làm phiền, hắn đã cảm tạ trời đất lắm rồi, một mình hắn cũng có thể lo xong hết.
“Tiểu Nguyên Bảo, buổi chiều dự định làm gì?” Thứ bây giờ Oa Oa Ngư có thể động chắc chỉ có cái miệng mà thôi.
“Đi dạo trong thành không?” Phi Thiên Ngư.
“Bảo Bảo vẫn chỉ nên ngoan ngoãn ở trong nhà thôi, hoặc là đi bổ sung thêm nguyên liệu nấu ăn cũng được!” Phạm Thiên lười biếng nói tiếp: “Đúng rồi, Bảo Bảo, ta đã nhắn cho Ngạo cùng Nhất Tiếu, nói bọn họ tận lực thu thập thêm một ít nguyên liệu nấu ăn!” Đến lúc đó muốn ăn bao nhiêu cũng được, không lo thiếu lộc ăn!
… Bảo Bảo hắc tuyến, sao bọn họ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn nhỉ? Hay chỉ có bọn họ là tương đối đặc biệt, người bình thường chắc không phải như thế? “Ta muốn đi Bách Độ Sơn đánh quái! Ta cùng Mặc Mặc đều cần thăng cấp!” Ở mãi cấp 76 cũng đã lâu rồi, không thể cứ lười biếng mãi như vậy, hơn nữa các kỹ năng khác cũng lâu rồi không tăng cấp, nên hoạt động hoạt động thôi.
“Ta cũng đi!” Oa Oa Ngư kêu to.
“Còn có ta, ta!” Phi Thiên Ngư không chịu để bị bỏ rơi, giơ cao tay.
“… Cũng tốt!” Phạm Thiên gật đầu, “Bất quá Bảo Bảo ngàn vạn lần phải cẩn thận, không nên để hai tên kia liên lụy!” Khinh thường nhìn tiểu đệ nhà mình. Nhưng nói vậy cũng đúng, nếu chỉ có một mình Bảo Bảo, sẽ không có gì nguy hiểm, bởi vì quái vật sẽ không chủ động công kích, nhưng nếu có song ngư kè kè đi theo, thì không biết được!
“Ta đã biết!” Nguyên Bảo đáp, thoăn thoắt thu thập xong nhà bếp.
“Vậy ta đi trước! Buổi tối gặp, Bảo Bảo!” Phạm Thiên bước lại ôm Bảo Bảo một cái, rồi quay đầu lại nhìn hai người kia giao đãi: “Hai người các ngươi, phải cẩn thận bảo vệ tốt Bảo Bảo, nếu không… Nói lầm bầm!” Uy hiếp xong, tiêu sái rời đi.
Chờ cho thân ảnh Phạm Thiên biến mất trong tầm mắt, Phi Thiên Ngư mới dám nhỏ giọng nói: “Ta nói Oa Oa, biểu ca ngươi tuyệt đối chắc chắn là ma quỷ hồ ly chuyển thế!”
Ân! Oa Oa Ngư tràn đầy cảm xúc dùng sức gật đầu, cứ nhìn con đường đầy đắng cay chua xót mà hắng từng đi qua sẽ biết, chọc tới ai cũng đừng chọc tới biểu ca hắn, đó là cấm địa a! Kỳ thật, dù rất hay khi dễ bắt nạt Oa Oa Ngư, trong hiện thực Phạm Thiên vẫn là rất thương yêu người biểu đệ này, chỉ là phương thức biểu đạt tình cảm có chút… Ân… Không giống người thường thôi.
Nguyên Bảo cũng rất đồng cảm, tuy rằng thời gian cùng Phạm Thiên ở chung không lâu, nhưng cũng đã cảm nhận loại cảm giác áp bách đặc biệt này, tiếu diện hồ ly, hẳng là dùng để chỉ loại người như Phạm Thiên đại ca, có thể bên ngoài vui cười bên trong bày mưu tính kế, chấp chưởng thiên hạ, loại người này trong hiện thực tuyệt đối không phải phàm nhân!
“Tốt lắm tốt lắm, không nói biểu ca ta nữa, tiểu Nguyên Bảo, chúng ta khi nào thì đi Bách Độ Sơn?” Trảo trảo tóc, Oa Oa Ngư không muốn nói thêm lời nào về ác mộng nhân sinh của hắn nữa.
“Các ngươi đi được không? Nếu có thể thì đi ngay bây giờ!” Nguyên Bảo thực lo lắng cho dạ dày của hai người, chỉ sợ nếu không cẩn thận mà bị vỡ ra… bởi vì bọn họ thật sự đã ăn rất nhiều!
“Đương nhiên không thành vấn đề, đi thôi!”
Để chứng minh bọn hắn hoàn toàn OK, song ngư xunh phong đi trước, mang theo Nguyên Bảo xuất thôn.
Bách Độ Sơn.
“Đến đây đến đây, mau đánh a!” Phi Thiên Ngư oa oa kêu to chạy về, sau lưng còn có ba con Cự Liệp Tích(Kỳ đà khổng lồ)đuổi theo bén gót. Do thể chất Nguyên Bảo không thể dẫn dụ quái, cho nên song ngư thay nhau đi dụ quái về.
“Oa a, ngươi tên ngu ngốc này, làm gì mà dẫn về cùng lúc tới ba con, nhiều lắm a!” Oa Oa Ngư cũng gào lên, lấy vũ khí ra, hướng một con Cự Liệp Tích tấn công.
“Ta cũng không muốn mà, chỉ tại chúng nó đứng chung một chỗ, ta cũng không thể chỉ dụ một con về!” Phi Thiên Ngư kêu oan, thật sự là bất khả kháng nha.
“Ngu ngốc, không biết tìm con nào đang đứng một mình sao?” Oa Oa Ngư vẫn nhất định không chịu buông tha cho.
“Ta…” Phi Thiên Ngư buồn bực.
“Không sao, Mặc Mặc có thể lo liệu cả ba con.” Nguyên Bảo an ủi Phi Thiên Ngư nói, mà Mặc Mặc ở bên đã sớm xông lên, bắt đầu tàn sát bừa bãi, nhưng hắn cũng đã thi triển vài kỹ năng trước rồi. Lúc trước ở Bách Độ Sơn đánh quái, Cự Liệp Tích cũng chỉ là món đồ chơi cho Mặc Mặc đùa giỡn mà thôi, cho nên căn bản cũng không cần phải lo lắng nhiều ít.
“Vẫn là Bảo Bảo hảo!” Phi Thiên Ngư làm nũng nói.
“Ác…” Oa Oa Ngư cường điệu le lưỡi.
Cự Liệp Tích cấp 100 tuy là không đánh lại Mặc Mặc cùng tổ ba người, nhưng bởi vì cấp độ của bọn họ thấp hơn chúng nhiều, cho nên điểm kinh nghiệm được thưởng thực khả quan! Vì thế, song ngư như được ăn mật, lập tức hưng trí bừng bừng, không ngừng câu về quái trên dưới cấp 100 để tiêu diệt, nhìn cột điểm kinh nghiệm ngày càng dài ra, hai người miệng cười đến không thể khép lại được, sắp ngoác tới tận mang tai rồi!
Nguyên Bảo cũng nhìn bản hệ thống của mình cảm thán, quả nhiên so với khi một mình sát quái được nhanh, bởi vì khi đó phải hắn phải tự mình đi tìm quái, còn phải khiêu khích trước, còn bây giờ có người chuyên đi câu dẫn quái chạy đến, hơn nữa còn tăng thêm hai phần sức chiến đấu, tốc độ sát quái tự nhiên cũng nhanh hơn! Bởi vậy, chỉ mới hơn hai giờ, ba người liền đều tăng được một cấp, Mặc Mặc ăn điểm kinh nghiệm nhiều nhất, tăng được hai cấp, ai nấy đều vui mừng!
Quái ở vùng phụ cận quanh đây cơ bản đều đã bị sát gần như sạch trơn, vì thế bọn hắn tính toán đổi một vị trí khác rồi tiếp tục.
“A —— hảo vui sướng!” Oa Oa Ngư vừa đi vừa nhìn bản hệ thống của mình, cảm giác cứ lâng lâng.
“Đúng vậy, so với lúc trước chúng ta sát quái mau hơn rất nhiều, quả nhiên ở cùng tiểu Bảo Bảo thật không giống với thông thường!” Phi Thiên Ngư cũng thực thỏa mãn mà cảm khái, còn quàng tay ôm vai Nguyên Bảo, làm như là hai anh em tốt, kết quả bị Mặc Mặc hất sang một bên.
Nguyên Bảo mỉm cười nhìn sủng vật nhà mình cùng Phi Thiên Ngư vui đùa ầm ĩ, tranh giành vị trí đệ nhất ở bên cạnh mình. Đại khái do cùng nhau chung tay sát quái, cảm tình của cả hai cũng theo đó mà tốt lên, ít nhất thì Mặc Mặc đã không còn ra mặt cự tuyệt mỗi khi Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư đến gần, nhưng nếu nghĩ muốn thân thiết đưa tay vuốt ve nó thì vẫn chưa được, tựa hồ Mặc Mặc biết song ngư kia “cư tâm bất lương”.
Đang cùng song ngư hồ nháo, Mặc Mặc đột nhiên ngừng động tác, nhìn về rừng cây phía bên trái.
“Mặc Mặc, lại phát hiện cái gì sao?” Nguyên Bảo cũng đi qua nhìn xem, nhưng vẫn như những lần trước, không nhìn thấy gì cả, thầm than cảm giác của động vật quả nhiên mẫn tuệ, sâu sắc.
“Ta đi xem thử!” Phi Thiên Ngư lập tức hành động.
“Từ từ, mọi người cùng đi!” Nguyên Bảo lo lắng hắn gặp phải quái vật cấp bậc cao.
“Được rồi.” Phi Thiên Ngư cùng Oa Oa Ngư thoáng nhìn nhau, sau đó ba người cùng một con cự lang nhẹ bước mò mẫm đi tới. Tiến lên được khoảng chừng ba trăm mét, bọn họ không hẹn mà gặp cùng nghe được một thanh âm, không phải của quái vật, bởi vì thanh âm kia đang hô to: “Cứu mạng a, có ai ở đây không? Cứu mạng a ——” Niên kỷ tựa hồ không lớn, nghe thực non nớt. Tối trọng yếu, thanh âm yếu đuối vô lực, như là đã vài ngày chưa ăn gì, một chút khí lực cũng không có.
Ba người nhìn nhau, ngó quanh khắp nơi tìm kiếm. Chốc lát sau, liền nhìn thấy có một thân ảnh đang bám vào một thân cây cao cỡ thân người, hơn nữa đang ở trạng thái thú hóa, bán thú nhân. Sau lưng quần áo bị nhánh cây cào rách, lại còn tạo thành một tư thế thật xấu hổ; bất quá nguyên nhân làm hắn không dám leo xuống còn có một cái khác, chính là dưới tàng cây đang có hai con Giác Hổ nằm chờ, thèm nhỏ dãi, nhìn chằm chằm bữa ăn ngon lành đang bám trên cây.
Hai con Giác Hổ nghe thấy có động tĩnh, cảnh giác quan sát, vội vàng thủ thế phòng ngự.
Mà cũng nhờ phúc của Giác Hổ, vị nhân huynh trên cây kia rốt cục cũng phát hiện bọn Nguyên Bảo, lập tức hỉ cực nhi khấp hô to: “Tam vị đại hiệp, cứu mạng a ——” Lúc này, đại khái do nhìn thấy được sinh lộ, hắn phá lệ hữu lực hô to.
Bảo Bảo bọn họ ngẩng đầu đánh giá vị nhân huynh chẳng hay ho gì kia, Mặc Mặc ở bên thì đã bắt đầu thi triển đấu khí, đánh giá khí thế của hai con Giác Hổ kia. Mặc Mặc tuy chỉ mới cấp 89, Giác Hổ cũng phải cấp 115, cấp bậc tuy rằng kém không ít, nhưng khí thế tuyệt đối không thua!
Còn người ở trên cây kia, thoạt nhìn là một thiếu niên còn rất nhỏ tuổi, bán nhân bán hồ, đại khái cỡ mười lăm, mười sáu tổi; phỏng chừng là chỉ vừa đủ tuổi theo pháp định để ngoạn võng du! Nam hài có mái tóc ngắn màu vàng kim nhạt, xoăn tự nhiên, đôi mắt to màu xanh lam, làn da rất trắng, trên đầu còn có một cặp lỗ tai hồ ly xù lông, nhìn qua phi thường đáng yêu, so với Nguyên Bảo là hai kiểu thiếu niên đáng yêu bất đồng cảm giác. Giờ phút này cảm thấy có hi vọng thoát được, vừa khóc vừa cười, làm cho người ta cảm giác thật đúng là tiểu hài tử, đôi mắt lam sắc to tròn đều đã ngận nước.
“Mặc Mặc, thu phục chúng nó!” Nguyên Bảo ra lệnh, sau đó đối thiếu niên trên cây nói: “Chờ thêm một chút, sẽ lập tức cứu ngươi xuống!” Rồi hướng song ngư nói: “Oa Oa, Phi Thiên, kính nhờ!” Nhanh nhẹn của hắn không cao, động tác cũng không linh hoạt bằng hai người!
“Hỗ trợ cho chúng ta!” Song ngư, một người đi giúp Mặc Mặc đánh Giác Hổ, một người nhanh chóng, nhảy lên cây cứu tiểu hồ ly. Nguyên Bảo cũng lấy ra phán quan bút, mạnh mẽ đối Giác Hổ thi triển kỹ năng.
Không lâu sau, đã thuần thục xong, Giác Hổ bị tiêu diệt , thiếu niên cũng thuận lợi cứu xuống.
Cũng bởi vì không cẩn thận làm đổ thứ chất lỏng khủng bố kia vào ngực, Bạch bản trang trên người Nguyên Bảo đã tuyên cáo bỏ mình(vết bẩn nì thì Tide hay OMO gì cũng thua hết), dù sao thì độ bền của Tân thủ phục cũng rất thấp. Vì thế Bảo Bảo lấy “Bạch bản trang” đạm lam sắc do tài phùng đại nương đặc biệt chế tác cho hắn mặc vào, quả nhiên nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không phải là màu trắng nổi bật chói mắt!
“Oa a, Tiểu Nguyên Bảo bộ y phục này thật tốt!” Người thứ nhất tỏ vẻ tán thưởng chính là Oa Oa Ngư.
“Đúng vậy, đúng vậy, bất quá Tiểu Nguyên Bảo, đây là Tân thủ trang phải không?” Phi Thiên Ngư nghi hoặc giật nhẹ vạt áo Nguyên Bảo, hình thức quả là rất giống Tân thủ trang, chỉ là màu sắc lại không giống.
“Đúng vậy nha, là tài phùng đại nương ở Tân Thủ Thôn đã tặng cho ta!” Nguyên Bảo rất vui vẻ cười đắc ý.
“Oa, thật tốt quá đi!” Song ngư cảm thán.
“Đúng rồi, mọi người chẳng phải đều đi làm nhiệm vụ sao, hai người các ngươi sao lại rảnh rỗi như vậy, đang giữa trưa chạy tới chỗ này tìm ta làm gì?” Nguyên Bảo khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên là —— hắc hắc!” Oa Oa Ngư thèm nhỏ dãi nuốt nước miếng.
“Chờ ngươi làm một bàn tiệc mỹ vị thật lớn!” Phi Thiên Ngư rất ăn ý tiếp lời.
“Hai người các ngươi chỉ có biết ăn thôi!” Bất ngờ, Phạm Thiên phó đại bang chủ đột nhiên xuất hiện, bất quá, “Bảo Bảo, trưa nay sẽ ăn gì?” Hắn cũng rất để ý chuyện này.
“Thiết ——” Oa Oa Ngư bất mãn bĩu môi, vì cái gì hắn muốn ăn thì bị thuyết giáo, mà biểu ca thì có thể quang minh chính đại? Bất mãn a!
“Gì đó, Oa Oa có cái gì muốn nói sao? Ân?” Phạm Thiên đương nhiên nhìn ra biểu đệ nhà mình đang tức giận, vì thế trêu chọc nói.
“… Không có!” Oa Oa Ngư không dám tự tiện phát biểu lời nào.
“Hôm nay chỉ có một mình Phạm Thiên đại ca sao?” Nguyên Bảo hướng phía sau hắn nhìn xem, quả thật không thấy có bóng dáng của những người khác. Kỳ quái, trước kia chỉ cần tới giờ ăn cơm, mọi người sẽ tự động tụ tập đông đủ ở chỗ hắn, như là bầy chim non chờ người cho ăn, khi ngồi thì vây quanh thành vòng tròn, hôm nay chỉ có một mình Phạm Thiên, thật sự cảm thấy có chút trống vắng.
“Bọn họ đều đang có nhiệm vụ phải làm, chỉ còn thiếu một ít điểm Danh vọng nữa là đạt đủ yêu cầu kiến thành, cho nên tất cả đều gấp rút, tăng tốc làm cho nhanh, chỉ có mấy kẻ ngồi đây là rảnh rỗi thôi, đương nhiên là không tính Bảo Bảo.” Phạm Thiên lấy một quả từ đĩa trái cây, răng rắc, cắn một miếng.
Nghe vậy, Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư hơi rụt người lại một chút, bọn họ quả thật có lười biếng, đã nướng hết buổi sáng tới giữa trưa mới chịu rời giường, bởi vì hậu vị của siêu cấp ẩm phẩm ngày hôm qua quả là vô cùng vô tận a!
“Phạm Thiên đại ca thì sao?” Nguyên Bảo vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn vừa hỏi, bình thường Phạm Thiên đều đi theo mọi người làm nhiệm vụ, hắn là Đại pháp sư mà.(Anh là buff, phải đi hỗ trợ mọi người)
Hỏi thật hay! Song ngư trong lòng nhảy nhót cổ vũ, ai bảo bọn họ không có can đảm tự mình hỏi!
“Ta?” Phạm Thiên dương dương tự đắc nhếch mi, “Ta mới vừa hảo hảo sửa sang lại tài liệu cần thiết trong bản trình báo kiến thành, chờ lát nữa Ngạo cùng mọi người đến liền tính toán đến chỗ thành chúa!” Ý là hắn cũng không nhàn rỗi, không giống như hai con cá kia.
Thì ra là thế. Bảo Bảo gật gù.
“Bảo Bảo, bộ tân thủ trang này thật đẹp!” Phạm Thiên cao thấp đánh giá Nguyên Bảo, khách quan bình luận.
“Cám ơn!” Bảo Bảo là bé ngoan, đương nhiên sẽ nói cảm ơn.
“Ở đâu làm vậy? Nếu có thể phổ biến rộng rãi, hiệu quả hẳn là không tồi!” Phạm Thiên sờ cằm.
“Tân Thủ Thôn!”
“Vậy thì khó khăn rồi!” Thật đáng tiếc, Phạm Thiên đành phải từ bỏ ý định.
Nguyên Bảo làm một bàn lớn đồ ăn, cuối cùng cũng uy no ba cái túi dạ dày kia, đặc biệt là song ngư! Bảo Bảo trông bọn họ dáng người thực gầy, thật sự không biết bọn họ rốt cuộc đem số lượng thức ăn vừa rồi nhét vào chỗ nào! Cái này chắc là khả năng đặc biệt đi!
Sau khi ăn uống no say, ba người kia biếng nhác ngồi phịch trên ghế, động cũng không muốn động. Kỳ thật Oa Oa Ngư cũng rất muốn đi giúp Bảo Bảo rửa thu dọn bàn ăn, rửa chén bát, nhưng lại sợ bản thân càng giúp càng rối, cuối cùng ngược lại chỉ gây thêm phiền phức cho Bảo Bảo, cho nên đành phải dùng ánh mắt hỗ trợ(Ngụy biện thấy ớn luôn). Trong hiện thực, số lần hắn vào nhà bếp có thể đếm được trên đầu ngón tay, một bàn tay cũng chưa hết, bình thường đi vào cũng chỉ là quấy rối, bởi vậy hắn cũng có chút biết thân biết phận.
Tương tự, Phạm Thiên phó đại bang chủ lại càng không thiết đụng tay chân, y là đại thiếu gia, cơm đến chỉ biết há mồm, sợ rằng ngay cả nhà bếp trông như thế nào cũng không biết, bảo hắn đi giúp Bảo Bảo thì thà rằng bảo hắn đi đập bể đống chén bát đó chắc còn nhanh hơn!
Gia cảnh Phi Thiên Ngư cũng tốt lắm, là là con cưng trong nhà, luôn được sủng ái, nuông chiều, đương nhiên cũng giống như hai người kia, bị nhà bếp cự tuyệt nghênh tiếp. Cho dù muốn hỗ trợ, cũng chỉ là có lòng không có sức.
Bất quá Nguyên Bảo đã sớm biết ba người kia không thể trông cậy, chỉ cần bọn họ không quấn lấy hắn làm phiền, hắn đã cảm tạ trời đất lắm rồi, một mình hắn cũng có thể lo xong hết.
“Tiểu Nguyên Bảo, buổi chiều dự định làm gì?” Thứ bây giờ Oa Oa Ngư có thể động chắc chỉ có cái miệng mà thôi.
“Đi dạo trong thành không?” Phi Thiên Ngư.
“Bảo Bảo vẫn chỉ nên ngoan ngoãn ở trong nhà thôi, hoặc là đi bổ sung thêm nguyên liệu nấu ăn cũng được!” Phạm Thiên lười biếng nói tiếp: “Đúng rồi, Bảo Bảo, ta đã nhắn cho Ngạo cùng Nhất Tiếu, nói bọn họ tận lực thu thập thêm một ít nguyên liệu nấu ăn!” Đến lúc đó muốn ăn bao nhiêu cũng được, không lo thiếu lộc ăn!
… Bảo Bảo hắc tuyến, sao bọn họ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn nhỉ? Hay chỉ có bọn họ là tương đối đặc biệt, người bình thường chắc không phải như thế? “Ta muốn đi Bách Độ Sơn đánh quái! Ta cùng Mặc Mặc đều cần thăng cấp!” Ở mãi cấp 76 cũng đã lâu rồi, không thể cứ lười biếng mãi như vậy, hơn nữa các kỹ năng khác cũng lâu rồi không tăng cấp, nên hoạt động hoạt động thôi.
“Ta cũng đi!” Oa Oa Ngư kêu to.
“Còn có ta, ta!” Phi Thiên Ngư không chịu để bị bỏ rơi, giơ cao tay.
“… Cũng tốt!” Phạm Thiên gật đầu, “Bất quá Bảo Bảo ngàn vạn lần phải cẩn thận, không nên để hai tên kia liên lụy!” Khinh thường nhìn tiểu đệ nhà mình. Nhưng nói vậy cũng đúng, nếu chỉ có một mình Bảo Bảo, sẽ không có gì nguy hiểm, bởi vì quái vật sẽ không chủ động công kích, nhưng nếu có song ngư kè kè đi theo, thì không biết được!
“Ta đã biết!” Nguyên Bảo đáp, thoăn thoắt thu thập xong nhà bếp.
“Vậy ta đi trước! Buổi tối gặp, Bảo Bảo!” Phạm Thiên bước lại ôm Bảo Bảo một cái, rồi quay đầu lại nhìn hai người kia giao đãi: “Hai người các ngươi, phải cẩn thận bảo vệ tốt Bảo Bảo, nếu không… Nói lầm bầm!” Uy hiếp xong, tiêu sái rời đi.
Chờ cho thân ảnh Phạm Thiên biến mất trong tầm mắt, Phi Thiên Ngư mới dám nhỏ giọng nói: “Ta nói Oa Oa, biểu ca ngươi tuyệt đối chắc chắn là ma quỷ hồ ly chuyển thế!”
Ân! Oa Oa Ngư tràn đầy cảm xúc dùng sức gật đầu, cứ nhìn con đường đầy đắng cay chua xót mà hắng từng đi qua sẽ biết, chọc tới ai cũng đừng chọc tới biểu ca hắn, đó là cấm địa a! Kỳ thật, dù rất hay khi dễ bắt nạt Oa Oa Ngư, trong hiện thực Phạm Thiên vẫn là rất thương yêu người biểu đệ này, chỉ là phương thức biểu đạt tình cảm có chút… Ân… Không giống người thường thôi.
Nguyên Bảo cũng rất đồng cảm, tuy rằng thời gian cùng Phạm Thiên ở chung không lâu, nhưng cũng đã cảm nhận loại cảm giác áp bách đặc biệt này, tiếu diện hồ ly, hẳng là dùng để chỉ loại người như Phạm Thiên đại ca, có thể bên ngoài vui cười bên trong bày mưu tính kế, chấp chưởng thiên hạ, loại người này trong hiện thực tuyệt đối không phải phàm nhân!
“Tốt lắm tốt lắm, không nói biểu ca ta nữa, tiểu Nguyên Bảo, chúng ta khi nào thì đi Bách Độ Sơn?” Trảo trảo tóc, Oa Oa Ngư không muốn nói thêm lời nào về ác mộng nhân sinh của hắn nữa.
“Các ngươi đi được không? Nếu có thể thì đi ngay bây giờ!” Nguyên Bảo thực lo lắng cho dạ dày của hai người, chỉ sợ nếu không cẩn thận mà bị vỡ ra… bởi vì bọn họ thật sự đã ăn rất nhiều!
“Đương nhiên không thành vấn đề, đi thôi!”
Để chứng minh bọn hắn hoàn toàn OK, song ngư xunh phong đi trước, mang theo Nguyên Bảo xuất thôn.
Bách Độ Sơn.
“Đến đây đến đây, mau đánh a!” Phi Thiên Ngư oa oa kêu to chạy về, sau lưng còn có ba con Cự Liệp Tích(Kỳ đà khổng lồ)đuổi theo bén gót. Do thể chất Nguyên Bảo không thể dẫn dụ quái, cho nên song ngư thay nhau đi dụ quái về.
“Oa a, ngươi tên ngu ngốc này, làm gì mà dẫn về cùng lúc tới ba con, nhiều lắm a!” Oa Oa Ngư cũng gào lên, lấy vũ khí ra, hướng một con Cự Liệp Tích tấn công.
“Ta cũng không muốn mà, chỉ tại chúng nó đứng chung một chỗ, ta cũng không thể chỉ dụ một con về!” Phi Thiên Ngư kêu oan, thật sự là bất khả kháng nha.
“Ngu ngốc, không biết tìm con nào đang đứng một mình sao?” Oa Oa Ngư vẫn nhất định không chịu buông tha cho.
“Ta…” Phi Thiên Ngư buồn bực.
“Không sao, Mặc Mặc có thể lo liệu cả ba con.” Nguyên Bảo an ủi Phi Thiên Ngư nói, mà Mặc Mặc ở bên đã sớm xông lên, bắt đầu tàn sát bừa bãi, nhưng hắn cũng đã thi triển vài kỹ năng trước rồi. Lúc trước ở Bách Độ Sơn đánh quái, Cự Liệp Tích cũng chỉ là món đồ chơi cho Mặc Mặc đùa giỡn mà thôi, cho nên căn bản cũng không cần phải lo lắng nhiều ít.
“Vẫn là Bảo Bảo hảo!” Phi Thiên Ngư làm nũng nói.
“Ác…” Oa Oa Ngư cường điệu le lưỡi.
Cự Liệp Tích cấp 100 tuy là không đánh lại Mặc Mặc cùng tổ ba người, nhưng bởi vì cấp độ của bọn họ thấp hơn chúng nhiều, cho nên điểm kinh nghiệm được thưởng thực khả quan! Vì thế, song ngư như được ăn mật, lập tức hưng trí bừng bừng, không ngừng câu về quái trên dưới cấp 100 để tiêu diệt, nhìn cột điểm kinh nghiệm ngày càng dài ra, hai người miệng cười đến không thể khép lại được, sắp ngoác tới tận mang tai rồi!
Nguyên Bảo cũng nhìn bản hệ thống của mình cảm thán, quả nhiên so với khi một mình sát quái được nhanh, bởi vì khi đó phải hắn phải tự mình đi tìm quái, còn phải khiêu khích trước, còn bây giờ có người chuyên đi câu dẫn quái chạy đến, hơn nữa còn tăng thêm hai phần sức chiến đấu, tốc độ sát quái tự nhiên cũng nhanh hơn! Bởi vậy, chỉ mới hơn hai giờ, ba người liền đều tăng được một cấp, Mặc Mặc ăn điểm kinh nghiệm nhiều nhất, tăng được hai cấp, ai nấy đều vui mừng!
Quái ở vùng phụ cận quanh đây cơ bản đều đã bị sát gần như sạch trơn, vì thế bọn hắn tính toán đổi một vị trí khác rồi tiếp tục.
“A —— hảo vui sướng!” Oa Oa Ngư vừa đi vừa nhìn bản hệ thống của mình, cảm giác cứ lâng lâng.
“Đúng vậy, so với lúc trước chúng ta sát quái mau hơn rất nhiều, quả nhiên ở cùng tiểu Bảo Bảo thật không giống với thông thường!” Phi Thiên Ngư cũng thực thỏa mãn mà cảm khái, còn quàng tay ôm vai Nguyên Bảo, làm như là hai anh em tốt, kết quả bị Mặc Mặc hất sang một bên.
Nguyên Bảo mỉm cười nhìn sủng vật nhà mình cùng Phi Thiên Ngư vui đùa ầm ĩ, tranh giành vị trí đệ nhất ở bên cạnh mình. Đại khái do cùng nhau chung tay sát quái, cảm tình của cả hai cũng theo đó mà tốt lên, ít nhất thì Mặc Mặc đã không còn ra mặt cự tuyệt mỗi khi Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư đến gần, nhưng nếu nghĩ muốn thân thiết đưa tay vuốt ve nó thì vẫn chưa được, tựa hồ Mặc Mặc biết song ngư kia “cư tâm bất lương”.
Đang cùng song ngư hồ nháo, Mặc Mặc đột nhiên ngừng động tác, nhìn về rừng cây phía bên trái.
“Mặc Mặc, lại phát hiện cái gì sao?” Nguyên Bảo cũng đi qua nhìn xem, nhưng vẫn như những lần trước, không nhìn thấy gì cả, thầm than cảm giác của động vật quả nhiên mẫn tuệ, sâu sắc.
“Ta đi xem thử!” Phi Thiên Ngư lập tức hành động.
“Từ từ, mọi người cùng đi!” Nguyên Bảo lo lắng hắn gặp phải quái vật cấp bậc cao.
“Được rồi.” Phi Thiên Ngư cùng Oa Oa Ngư thoáng nhìn nhau, sau đó ba người cùng một con cự lang nhẹ bước mò mẫm đi tới. Tiến lên được khoảng chừng ba trăm mét, bọn họ không hẹn mà gặp cùng nghe được một thanh âm, không phải của quái vật, bởi vì thanh âm kia đang hô to: “Cứu mạng a, có ai ở đây không? Cứu mạng a ——” Niên kỷ tựa hồ không lớn, nghe thực non nớt. Tối trọng yếu, thanh âm yếu đuối vô lực, như là đã vài ngày chưa ăn gì, một chút khí lực cũng không có.
Ba người nhìn nhau, ngó quanh khắp nơi tìm kiếm. Chốc lát sau, liền nhìn thấy có một thân ảnh đang bám vào một thân cây cao cỡ thân người, hơn nữa đang ở trạng thái thú hóa, bán thú nhân. Sau lưng quần áo bị nhánh cây cào rách, lại còn tạo thành một tư thế thật xấu hổ; bất quá nguyên nhân làm hắn không dám leo xuống còn có một cái khác, chính là dưới tàng cây đang có hai con Giác Hổ nằm chờ, thèm nhỏ dãi, nhìn chằm chằm bữa ăn ngon lành đang bám trên cây.
Hai con Giác Hổ nghe thấy có động tĩnh, cảnh giác quan sát, vội vàng thủ thế phòng ngự.
Mà cũng nhờ phúc của Giác Hổ, vị nhân huynh trên cây kia rốt cục cũng phát hiện bọn Nguyên Bảo, lập tức hỉ cực nhi khấp hô to: “Tam vị đại hiệp, cứu mạng a ——” Lúc này, đại khái do nhìn thấy được sinh lộ, hắn phá lệ hữu lực hô to.
Bảo Bảo bọn họ ngẩng đầu đánh giá vị nhân huynh chẳng hay ho gì kia, Mặc Mặc ở bên thì đã bắt đầu thi triển đấu khí, đánh giá khí thế của hai con Giác Hổ kia. Mặc Mặc tuy chỉ mới cấp 89, Giác Hổ cũng phải cấp 115, cấp bậc tuy rằng kém không ít, nhưng khí thế tuyệt đối không thua!
Còn người ở trên cây kia, thoạt nhìn là một thiếu niên còn rất nhỏ tuổi, bán nhân bán hồ, đại khái cỡ mười lăm, mười sáu tổi; phỏng chừng là chỉ vừa đủ tuổi theo pháp định để ngoạn võng du! Nam hài có mái tóc ngắn màu vàng kim nhạt, xoăn tự nhiên, đôi mắt to màu xanh lam, làn da rất trắng, trên đầu còn có một cặp lỗ tai hồ ly xù lông, nhìn qua phi thường đáng yêu, so với Nguyên Bảo là hai kiểu thiếu niên đáng yêu bất đồng cảm giác. Giờ phút này cảm thấy có hi vọng thoát được, vừa khóc vừa cười, làm cho người ta cảm giác thật đúng là tiểu hài tử, đôi mắt lam sắc to tròn đều đã ngận nước.
“Mặc Mặc, thu phục chúng nó!” Nguyên Bảo ra lệnh, sau đó đối thiếu niên trên cây nói: “Chờ thêm một chút, sẽ lập tức cứu ngươi xuống!” Rồi hướng song ngư nói: “Oa Oa, Phi Thiên, kính nhờ!” Nhanh nhẹn của hắn không cao, động tác cũng không linh hoạt bằng hai người!
“Hỗ trợ cho chúng ta!” Song ngư, một người đi giúp Mặc Mặc đánh Giác Hổ, một người nhanh chóng, nhảy lên cây cứu tiểu hồ ly. Nguyên Bảo cũng lấy ra phán quan bút, mạnh mẽ đối Giác Hổ thi triển kỹ năng.
Không lâu sau, đã thuần thục xong, Giác Hổ bị tiêu diệt , thiếu niên cũng thuận lợi cứu xuống.
/47
|