Chương 1: Nam Ca
(1)
Edit: Sally Băng Băng
(1)
Edit: Sally Băng Băng
Khoảng 7 giờ ngày 29 tháng 1 năm 1201 ở tinh tế (đã nói trước lên sẽ không nhắc lại nữa.)
“Ca ca, ăn cơm.”
“Hảo, ngươi đợi chút. Ca lập tức lại.”Kỷ Chấp nhìn Kỷ Đồng Sơ đang bận rộn ở trong nhà ăn, trong lòng không khỏi ấm áp, từ sau lần Kỷ Đồng Sơ khóc lớn một trận, cả người đứng lên liền tỉnh táo hẳn, không còn suốt ngày ở trong phòng buồn phiền, không cùng người khác nói chuyện, nàng bắt đầu làm chút đồ ăn, lại may vá, vẽ vẽ, còn cái gì, trồng một đống cây hoa. Tuy rằng Kỷ Chấp cảm thấy việc này hoàn toàn không có ý nghĩa gì, có thể để cho người máy gia đình làm thế, nhưng là, muốn muội muội vui vẻ lại, có cái gì là không thể chứ? Cho dù là nàng như vậy:
“Hắn sẽ cho nàng không màng đến thế sự.”
Cả đời hắn sẽ nuôi nàng.
“Ca ca, đêm nay [An Miên] sẽ bắt đầu đưa vào hoạt động, ca đừng quên lên trò chơi nha.”
Đồng Sơ đối với cái trò chơi lấy bối cảnh thời kỳ cổ đại trước công nguyên kia, nghĩ tới mà cảm thấy vô cùng hứng thú, nói không chừng còn có thể nhìn đến một vùng sông nước đang từ từ sinh trưởng, vì sợ ca ca nàng quên, nên lại dặn dò thêm một lần.
Kỷ Chấp đang cùng với chiếc đũa phấn đấu, sảng khoái đáp: “Hảo, nếu đã đáp ứng cùng muội chơi rồi, tất nhiên sẽ không quên.”
Đồng Sơ thấy Kỷ Chấp sảng khoái đáp ứng như vậy, không biết có chậm trễ đến nàng không. Chỉ thấy chiếc đũa lại thất oai bát nữu, không khỏi lên tiếng nói: “Ca, chiếc đũa của ca...”
“......”
( * ) Thất oai bát nữu: nghiêng nghiêng ngả ngả.
Nếu nói sau khi muội muội mình đã khôi phục tốt rồi thì chỉ có duy nhất một điểm không tốt là, chính là chiếc đũa chết tiệt này!!!! Cái này đã loại bỏ hơn mấy trăm năm rồi, vì sao muội muội mình lại chấp nhất như vậy, đây là vì sao a....... (╥╯﹏╰╥)ง
Đúng 8 giờ tối, nói chúc ca ca ngủ ngon, Đồng Sơ liền nhanh chóng vào phòng chờ đợi mong vào [An Miên] giơ giống như những người chơi khác, sau khi trang bị trò chơi xong, Đồng Sơ thoải mái nằm trong khoang trò chơi. (Máy trò chơi có hình dáng như một con người vậy nhưng ở phía bên trong là rỗng nên Kỷ Đồng Sơ mới nằm trong đó được, mà không phải loại mũ giáp đội trên đầu)
Chỉ thấy quanh thân nhoáng nhẹ nhàng lên một cái, chờ cảm giác đó qua, khi nàng mở mắt ra đã là một thế giới hoàn toàn mới.
Diên phi thảo dài, lưu ba dạng thuyền. Trong khoảnh khắc này, tiến nhập vào một thế giới hoàn toàn mới. Loại cảm giác quen thuộc lại xa lạ này đi vào trong tâm, Đồng Sơ chỉ cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, mỗi đêm đều mong mơ thấy mà khi không thể tưởng tượng mà nó đã xuất hiện trước mắt mình, trong lòng có cảm giác gì thì ai có thể hiểu được chứ? Đều chỉnh lại hô hấp, cố gắng bình tĩnh lại, mới chú ý có một ông lão đang ngồi mình một bên vẽ tranh, gió nhè nhẹ thổi qua, tay áo thật dài ông lão nhẹ nhàng bay lên, có hương vị tiên phong đạo cốt (*), xem ra hắn là NPC hướng dẫn. Nhưng thấy lão nhân gia đang vẽ tranh cũng không tiện quấy rầy, liền cẩn thận đáng giá cảnh sắc xung quanh.
(*) Tiên phong đạo cốt: Phong thái của người tu tiên, cốt cách của người tu đạo. Ý nói dáng vẻ bên ngoài thanh cao, thoát tục, khiến cho người khác trông thấy phải đem lòng kính nể, quý trọng.
Cây cỏ bốn phía sum xuê, phong cảnh hợp lòng người, làm cho tâm người khác thư thái, nhưng là, thật kỳ quái...... Đồng Sơ đi tới một chỗ cẩn thận đánh giá, cây cỏ nơi này có chút không giống với câu cỏ nơi khác, đều kì lạ là, sức sống bốn phía dạt dào nhưng lại đối lập mãnh liệt. Nhẹ nhàng đẩy Đạt Lạp ra, vạch cây cỏ qua hai bên mới thấy, thì ra đất chỗ này đặt biệt khô ráo, cho dù có rễ cây ngăn trở ở dưới đất nhưng bùn đất vẫn khô ráo nứt ra, như cá mắc cạn thoi thóp mở miệng chờ nước. Nhìn ông lão vẫn chưa có ý ngừng vẽ nữa, nàng liền đi lấy một chút nước tước cho đám cây cỏ này, rảnh rỗi mà cũng không rảnh rỗi. Liền đứng một bên đánh giá bốn phía, phát hiện một cái hố tròn nhỏ có thể dùng, lảo đảo đi dọc theo bờ sông, nước cũng đổ mất một nửa, đi tới đi lui vài lần trên đường đất có chút gồ gề, không biết có phải vì tâm ý của nàng có tác dụng hay không, thế nhưng cây cỏ đã xanh tốt lên không ít.
“Làm xong rồi nha đầu.”
Đột nhiên ở bên cạnh có âm thanh làm cho Đồng Sơ kinh ngạc, thì ra là ông lão đang ngồi vẽ tranh không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh nàng. Nhìn ông lão giống như đã đợi được một chút, thì có chút ngượng ngùng đứng lên.
“Xem ra ngươi đã tưới cây xong rồi, lại đây nhìn xem tranh vẽ của ta như thế nào?”
Đồng Sơ vội vàng phủi phủi bùn trên tay, sau đó chạy nhanh đuổi theo ông lão.
Tranh ông lão vẽ là phong cảnh sông núi nước non, thuyền nhỏ trên sông hơi (dập dềnh, đong đưa, lay động..v..v) bên trên thuyền là một người cá đang nằm. Ống quần người chèo thuyền được gấp lên (xắn lên) một nửa, cần câu tuỳ ý lắc lư trông vô cùng tiêu dao tự tại.
“Như thế nào?”
“Ta xem không hiểu lắm, chính là nhìn xem lại cảm thấy thoải mái.”
“Nga? Vậy ngươi thử nói xem.”
Ông lão hình như cảm thấy rất hứng thú nhìn nàng giơ lông mi đã bạc trắng lên, Đồng Sơ nhìn ông lão, lại cảm thấy giống như trước kia khi gia gia kiểm tra nàng, không khỏi khẩn trương liếm liếm môi. Kiên quyết lẩm bẩm nói: “Nếu ta nói không tốt thì được phạt ta.”
Trong mắt ông lão không khỏi hiện lên ý cười: “Ngươi nói là đúng thì có thưởng, nói không đúng thì không phạt ngươi là được.”
Nghe nói có thưởng, ánh mắt Đồng Sơ không khỏi sáng lên, nói: “Muốn nói về môn đạo ta cũng không biết rõ, nhưng là ta nhớ rõ có một cái của Tô Thức, nhưng thật ra cùng với cái này cũng rất hợp, nói: “Chớ nghe mặc lâm đánh diệp thanh, ngại gì ngâmkhiếu thả từ đi.
Trúc trượng mũi nhọn hài khinh thắng mã, ai sợ? Nhất thoa mưa bụi nhâm bình sinh.
Se lạnh xuân phong thổi rượu tỉnh, lạnh lùng, đỉnh núi tà chiếu lại đón chào.
Quay đầu hướng đến hiu quạnh chỗ, trở lại, cũng không mưa gió cũng không tình.” (*)
(*) Là bài thơ của Tô Thức – Định phong ba 定風波
Tiếng Hán:
定風波莫聽穿林打葉聲,
何妨吟嘯且徐行。
竹杖芒鞋輕勝馬,
誰怕!
一蓑煙雨任平生。
料峭春風吹酒醒,
微冷,
山頭斜照卻相迎。
回首向來蕭瑟處,
歸去,
也無風雨也無晴。
Phiên âm:
Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh,
Hà phương ngâm khiếu thả từ hành.
Trúc trượng mang hài khinh thắng mã,
Thuỳ phạ!
Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh.
Liệu tiễu xuân phong xuy tửu tỉnh,
Vi lãnh,
Sơn đầu tà chiếu khước tương nghinh.
Hồi đầu hướng lai tiêu sắt xứ,
Quy khứ,
Dã vô phong vũ dã vô tình.
Dịch thơ:
Rừng động đừng nghe chuyển lá cành,
Ngâm nga chậm bước chẳng đi nhanh.
Gậy trúc giầy rơm say chếnh choáng,
Nào ngán!
Áo tơi mưa khói mặc bình sinh.
Vi vút gió xuân xay chợt tỉnh,
Hơi lạnh,
Đầu non bóng ngả cũng tương nghinh.
Ngoảnh lại những nơi tiêu sắt trước,
Rời bước,
Cũng không mưa gió cũng không hanh.
/2
|