Bán Thanh Minh đùng đùng xuất hiện, Ninh Hòa nhìn một cái, liền “Phanh” một tiếng, đem cửa đóng lại. Miệng còn lẩm bẩm: “Nhất định là do gần đây ngủ không ngon, là nằm mơ, nằm mơ.”
Ninh Hòa nhắm mắt hướng phòng ngủ đi tới, nghĩ lên giường nằm xuống, xong mở mắt lần nữa, có thể sẽ tỉnh mộng.
Nhưng khi Ninh Hòa mới đi được 2 bước, chuông cửa lại vang lên, Bán Thanh Minh bên ngoài hô to: “Tống Thời…Tống Thời…mở cửa.”
Đây là thực!!!
Ninh Hòa vội xoay người quay lại phía cửa, nhìn người bên ngoài, hắn vẫn là không tin hỏi: “Ngươi sao lại ở đây?”
“Lúc nãy ngươi cũng đã hỏi.” Bán Thanh Minh buông hành lý xuống, lặp lại câu trả lời: “Ta không có nhà để về, ngươi có thể thu lưu ta không?”
“Ngươi……ngươi đừng náo loạn.” Ninh Hòa thật sự không hiểu được ý tứ của Bán Thanh Minh, không nhà để về? thu lưu? Dù hắn thật sự bị chủ nhà đuổi cũng nên về nhà hắn chứ, sao lại xuất hiện ở W thị xa xôi này. Hơn nữa hắn có tiền xe để đến đây, chắc cũng không thiếu tiền nhà đi.
Hắn vì sao lại chạy qua bên này a!!!
Hắn nghiêng thân mình, nói: “Ngươi trước cứ vào đi đã.”
Được Ninh Hòa cho phép, Bán Thanh Minh lập tức kéo hành lý đi vào cửa.
“Nghỉ ngơi xong, có thể trả lời ta.” Ninh Hòa ngồi đối diện với Bán Thanh Minh.
“Vẫn là đáp án kia, ta không có nhà để về.”
“Ngươi vẫn còn nói… Thế còn công việc ở H thị?”
“Tống Thời ngươi đừng vội.” Bán Thanh Minh đắc ý nở nụ cười, bởi vì Ninh Hòa vẫn là quan tâm hắn, mà hắn lục tìm ba lô trong chốc lát, cuối cùng lấy ra một cái hộp. Ninh Hòa nhìn lại, phát hiện đó là hộp danh thiếp. Bán Thanh Minh rút một tấm ra đưa cho Ninh Hòa, nói:“Về sau xin hãy chiếu cố.”
Danh thiếp của Bán Thanh Minh, phía trên ghi công ty cùng chức vị, phía dưới ghi “Chi nhánh W thị.”
“Cho nên……”
Ninh Hòa cảm thấy rõ ràng hơn một chút. Hóa ra mấy ngày nay hắn không thượng du viễn là vì bận bịu chuyện điều động công tác.
W thị bất quá chỉ là một thành thị nhỏ, không thể so sánh với H thị phồn hoa. Đáng lẽ Bán Thanh Minh ở H thị sẽ có tiền đồ rất sáng lạng, nhưng không hiểu sao lại đồng ý chuyển về đây. Ninh Hòa thật nhìn không ra dụng ý của đối phương, chẳng lẽ là…vì hắn sao.
Bán Thanh Minh nhìn Ninh Hòa, lại đem ghế đến gần Ninh Hòa một chút, nói: “Công ty đang muốn mở rộng, cử ta tạm thời đến đây trong một năm. Bất quá…cty không có an bài chỗ ở cho ta.”
Câu cuối mới là trọng điểm, Ninh Hòa chỉ vào đống hành lý: “Vì thế ngươi liền tính…”
“Lần trước ta cũng có nhìn qua, nhà của ngươi rất rộng, còn có thừa phòng ngủ, rất thuận tiện lại hợp lý.”
“……” Ninh Hòa không ngờ lần trước Bán Thanh Minh có chú ý đến. Lại càng không ngờ hơn, Bán Thanh Minh lại ngồi mát ăn bát vàng.
“Nhưng là không đúng a! Ta lại không đáp ứng sẽ thu lưu ngươi!” Ninh Hòa nói, nếu Bán Thanh Minh thật sự ở đây, hắn sẽ không còn đường sống.
Vô luận Ninh Hòa có đáp ứng hay không, Bán Thanh Minh cũng đã đứng lên kéo hành lý về phía phòng khách: “Tống Thời, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy, ngươi một mình ở tại căn nhà lớn như vậy cũng quá lãng phí, cứ yên tâm ta sẽ giao đủ tiền nhà, tuyệt đối đúng hạn.”
Đấy không phải vấn đề.
Ninh Hòa cũng không ngăn được Bán Thanh Minh, đành để đối phương tiến vào. Căn phòng này thật ra có đầy đủ mọi thứ, từ tủ quần áo, bàn học, đến cả giường, chẳng qua mọi thứ cũng là trống không mà thôi.
Bán Thanh Minh gật đầu vừa lòng, sau đó quay đầu, đối Ninh Hòa nói: “Tống Thời, một mình rất tịch mịch, ngươi cho ta bồi ngươi, không được sao.”
Những lời này thật sự chặn ứ cổ họng của Ninh Hòa. Tuy không muốn thừa nhận nhưng thực sự đúng là như vậy.
“Tùy ngươi.”
Bất quá hắn đột nhiên cảm thấy, chính mình giống như đã quên chuyện gì đó.
Bên phía phòng ngủ truyền đến một tiếng rít gào: “Đại tỷ!!!!!! Ngươi mau trở lại!!!!!”
Nguy rồi, phụ bản bang hội còn chưa có xong…
Ninh Hòa nhắm mắt hướng phòng ngủ đi tới, nghĩ lên giường nằm xuống, xong mở mắt lần nữa, có thể sẽ tỉnh mộng.
Nhưng khi Ninh Hòa mới đi được 2 bước, chuông cửa lại vang lên, Bán Thanh Minh bên ngoài hô to: “Tống Thời…Tống Thời…mở cửa.”
Đây là thực!!!
Ninh Hòa vội xoay người quay lại phía cửa, nhìn người bên ngoài, hắn vẫn là không tin hỏi: “Ngươi sao lại ở đây?”
“Lúc nãy ngươi cũng đã hỏi.” Bán Thanh Minh buông hành lý xuống, lặp lại câu trả lời: “Ta không có nhà để về, ngươi có thể thu lưu ta không?”
“Ngươi……ngươi đừng náo loạn.” Ninh Hòa thật sự không hiểu được ý tứ của Bán Thanh Minh, không nhà để về? thu lưu? Dù hắn thật sự bị chủ nhà đuổi cũng nên về nhà hắn chứ, sao lại xuất hiện ở W thị xa xôi này. Hơn nữa hắn có tiền xe để đến đây, chắc cũng không thiếu tiền nhà đi.
Hắn vì sao lại chạy qua bên này a!!!
Hắn nghiêng thân mình, nói: “Ngươi trước cứ vào đi đã.”
Được Ninh Hòa cho phép, Bán Thanh Minh lập tức kéo hành lý đi vào cửa.
“Nghỉ ngơi xong, có thể trả lời ta.” Ninh Hòa ngồi đối diện với Bán Thanh Minh.
“Vẫn là đáp án kia, ta không có nhà để về.”
“Ngươi vẫn còn nói… Thế còn công việc ở H thị?”
“Tống Thời ngươi đừng vội.” Bán Thanh Minh đắc ý nở nụ cười, bởi vì Ninh Hòa vẫn là quan tâm hắn, mà hắn lục tìm ba lô trong chốc lát, cuối cùng lấy ra một cái hộp. Ninh Hòa nhìn lại, phát hiện đó là hộp danh thiếp. Bán Thanh Minh rút một tấm ra đưa cho Ninh Hòa, nói:“Về sau xin hãy chiếu cố.”
Danh thiếp của Bán Thanh Minh, phía trên ghi công ty cùng chức vị, phía dưới ghi “Chi nhánh W thị.”
“Cho nên……”
Ninh Hòa cảm thấy rõ ràng hơn một chút. Hóa ra mấy ngày nay hắn không thượng du viễn là vì bận bịu chuyện điều động công tác.
W thị bất quá chỉ là một thành thị nhỏ, không thể so sánh với H thị phồn hoa. Đáng lẽ Bán Thanh Minh ở H thị sẽ có tiền đồ rất sáng lạng, nhưng không hiểu sao lại đồng ý chuyển về đây. Ninh Hòa thật nhìn không ra dụng ý của đối phương, chẳng lẽ là…vì hắn sao.
Bán Thanh Minh nhìn Ninh Hòa, lại đem ghế đến gần Ninh Hòa một chút, nói: “Công ty đang muốn mở rộng, cử ta tạm thời đến đây trong một năm. Bất quá…cty không có an bài chỗ ở cho ta.”
Câu cuối mới là trọng điểm, Ninh Hòa chỉ vào đống hành lý: “Vì thế ngươi liền tính…”
“Lần trước ta cũng có nhìn qua, nhà của ngươi rất rộng, còn có thừa phòng ngủ, rất thuận tiện lại hợp lý.”
“……” Ninh Hòa không ngờ lần trước Bán Thanh Minh có chú ý đến. Lại càng không ngờ hơn, Bán Thanh Minh lại ngồi mát ăn bát vàng.
“Nhưng là không đúng a! Ta lại không đáp ứng sẽ thu lưu ngươi!” Ninh Hòa nói, nếu Bán Thanh Minh thật sự ở đây, hắn sẽ không còn đường sống.
Vô luận Ninh Hòa có đáp ứng hay không, Bán Thanh Minh cũng đã đứng lên kéo hành lý về phía phòng khách: “Tống Thời, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy, ngươi một mình ở tại căn nhà lớn như vậy cũng quá lãng phí, cứ yên tâm ta sẽ giao đủ tiền nhà, tuyệt đối đúng hạn.”
Đấy không phải vấn đề.
Ninh Hòa cũng không ngăn được Bán Thanh Minh, đành để đối phương tiến vào. Căn phòng này thật ra có đầy đủ mọi thứ, từ tủ quần áo, bàn học, đến cả giường, chẳng qua mọi thứ cũng là trống không mà thôi.
Bán Thanh Minh gật đầu vừa lòng, sau đó quay đầu, đối Ninh Hòa nói: “Tống Thời, một mình rất tịch mịch, ngươi cho ta bồi ngươi, không được sao.”
Những lời này thật sự chặn ứ cổ họng của Ninh Hòa. Tuy không muốn thừa nhận nhưng thực sự đúng là như vậy.
“Tùy ngươi.”
Bất quá hắn đột nhiên cảm thấy, chính mình giống như đã quên chuyện gì đó.
Bên phía phòng ngủ truyền đến một tiếng rít gào: “Đại tỷ!!!!!! Ngươi mau trở lại!!!!!”
Nguy rồi, phụ bản bang hội còn chưa có xong…
/83
|