Ninh Hòa nhìn tới màn hình, thực cảm khái, Tiểu An Tử đúng là Tiểu An Tử, ra tay chính là hào phóng, cư nhiên dùng tới vật dụng thông cáo này, đây bình thường đều là dã đồ BOSS hiếm hoi mới rơi ra a.
Tuy cũng không hiếm người cầu hôn, nhưng mọi người đều là quý thời gian tệ của bản thân, cho nên lúc cầu hôn cũng chỉ dùng những thứ chất lượng thông thường hoặc kém. Nhưng Tiểu An Tử lúc này lại liên tiếp phát ra thông cáo…Ninh Hòa tính toán, TMD, hắn định dùng toàn bộ thời gian tệ để thông cáo, không thành công liền hy sinh luôn sao.
Nhưng đợi chút……chuyện hình như đã bại lộ?
Ninh Hòa hậu tri hậu giác phát hiện, An Lạc cư nhiên là cầu hôn với Chùy Tử, rõ ràng hôm qua Chùy Tử còn kêu Ninh Hòa hỗ trợ giấu diếm thân phận, như thế nào trong nháy mắt thân phận liền bại lộ, trên đời này thật đúng là không thể nói trước được điều gì, về sau làm chuyện xấu cần phải thật cẩn thận mới được.
Người trên kênh TG phản ứng so với Ninh Hòa cũng không nhanh hơn bao nhiêu, 2 người cũng tương đối có tiếng ở Gia Cáp Lạc Tư Thành, nhưng tổ hợp 2 cái tên này vẫn là khiến mọi người sửng sốt, đã thế đây dường như là cơ tình giữa 2 nam nhân.
Sau đó lại xuất hiện tin tức Chùy Tử cự tuyệt An Lạc, khiến cho TG lại một trận sôi trào.
Ninh Hòa không còn hơi sức quan tâm kênh TG nói gì, giờ hắn đang tư tín với một số người biết chuyện, bất quá tư tín với An Lạc cùng Chùy Tử giống như đá chìm đáy biển, còn Quân Lâm vẻ mặt huyết lệ cùng Ninh Hòa phun tào: “Tịch Thập đại gia, lần này chết chắc rồi.”
“……” Lời này mở miệng Ninh Hòa đại khái liền hiểu được, Quân Lâm hẳn cũng có một phần góp công cho chuyện này.
Mà quá trình bại lộ cũng đơn giản đến không tưởng, chỉ là lúc bọn họ từ phụ bản ra nói chuyện phiếm trên kênh phụ cận, hắn chỉ là vô tình nói: “Ngoạn thích khách Nhã Hà thủ pháp cũng là không kém a.” Ma xui quỷ khiến kiểu gì, An Lạc sau khi được Ninh Hòa khuyên bảo, đã từ bỏ ý định san hào, hắn vẫn là luyến tiếc huynh đệ trong trò chơi. Sau khi thượng tuyến liền cùng mấy người đi hạ bản, lại vô tình nhìn thấy câu kia, ý nghĩa thật không có tầm thường.
Sau đó An Lạc cùng Chùy Tử ở kênh YY nói cái gì đó, tuy Quân Lâm muốn nghe lén nhưng lại bị Chùy Tử đá ra ngoài. Giằng co được tầm 1h, không biết phát sinh cái gì mà lại khiếnChùy Tử rớt tuyến. Trong lúc mọi người đang lo lắng, lại thấy An Lạc hướng Chùy Tử cầu hôn.
Hành động bất ngờ này thật làm cho mọi người mở rộng tầm mắt. Quân Lâm còn cảm khái nói: “Nói gì thì nói, cũng chỉ là nằm vùng thôi a, có hà tất khiến An Lạc phải xấu hổ như thế, Chùy Tử cũng thật không bao dung a.”
Quân Lâm kỳ thật cái gì cũng không biết, đối với một người là thẳng nam thì đối với mấy chuyện đống tính gì đó luôn có một thái độ hèn mọn, cảm thấy âm dương kết hợp mới là chính đạo, cho nên khúc mắc của Chùy Tử với An Lạc cũng khó có thể giải quyết. Phải nói người thật sự biết được sự tình có lẽ chỉ có hắn cùng Bán Thanh Minh.
Nhưng là Quân Lâm cảm thấy, một người nam nhân hướng một người nam nhân cầu hôn, là một loại phương thức khiến cho người ta xấu hổ, mà có lẽ đại bộ phận mọi người, ước chừng cũng đều là loại thái độ này đi. Ninh Hòa nói không nên lời, hắn nhìn màn hình một lúc lâu, cuối cùng đứng lên, vọt tới phòng của Bán Thanh Minh. Dù sao cũng là chuyện bang hội bọn họ, Chùy Tử cũng là bằng hữu của hắn, cũng là nên nói với Thanh Minh một tiếng, dù là đang ngủ cũng phải kéo dậy.
Nhưng khi Ninh Hòa đẩy cửa ra, trên giường lại không có một bóng người. Có lẽ là mới vừa đi ra ngoài, cũng có lẽ, tên kia ngay từ đầu đã không ở trong này.
Nếu không phải trong phòng vẫn còn quần áo bừa bãi, Ninh Hòa sẽ nghĩ đến chuyện Bán Thanh Minh căn bản là không có ở trong này. Nhưng là, đã trễ thế này, tên kia sẽ đi chỗ nào?
Thử gọi cho đối phương, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang ngay bên người, di động cùng máy tính được đặt ở cùng nhau trên bàn. Ninh Hòa coi qua, mặt trên có mười mấy cuộc điện thoại gọi lỡ, trừ bỏ vừa rồi hắn, còn lại tất cả đều là Đường Gia Nhạc điện, có lẽ là thúc giục Thanh Minh thượng du viễn. Có lẽ cả buổi ở ngoài dọn dẹp nên Thanh Minh cũng không có để ý.
Nhất thời tìm không thấy người, Ninh Hòa có điểm lo lắng, bất quá Bán Thanh Minh lớn như vậy, mặc dù là người mới đến đây, cũng không cần lo lắng sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn đi. Đi trở về ban công, đẩy ra cửa sổ nhìn dưới lầu, nói không chừng Thanh Minh chỉ là đi xuống mua gì đó, rất nhanh sẽ xuất hiện, sau đó sẽ ngẩng đầu cùng hắn vẫy tay đi.
Chính là……
Bán Thanh Minh quả nhiên đã trở lại, chỉ là được một chiếc xe màu đen đưa về. Sau khi ra khỏi, hắn còn cúi người, cười chào ai đó.
Nhờ có đèn đường nên Ninh Hòa hoàn toàn có thể nhìn rõ, còn Bán Thanh Minh là không có để ý đến phía trên, hắn đi lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa, vốn không nghĩ Ninh Hòa sẽ phát hiện hắn đi ra ngoài.
Trong tay còn cầm hai chén hồn đồn, Thanh Minh nghĩ có thể nói dối là mình vừa xuống lầu mua đồ ăn khuya, nhưng Ninh Hòa liền đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn: “Nàng cùng ngươi nói gì?” Bán Thanh Minh biết, Ninh Hòa cái gì cũng đều thấy được.
Sớm biết vậy, hẳn có lẽ nên ở một nơi xa một chút mới xuống xe, Thanh Minh ảo não nghĩ.
Bất quá nếu Ninh Hòa đã thấy được, như vậy hắn cũng không cần giấu diếm, như thế nhượng hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng là chuyện này, nên nói như thế nào.
Bán Thanh Minh bưng hồn đồn đặt ở trước mặt Ninh Hòa, sau đó ngồi xuống phía đối diện, cầm thìa đánh một vong quanh mới nói: “Kỳ thật lúc trưa ta nhìn thấy nàng ở dưới lầu, do dự thật lâu cũng không có đi lên. Sau tỉnh ngủ đi ra ăn cơm, nàng cũng đi rồi. Lúc ta đang thu dọn ở phòng bếp, kết quả lại nhìn thấy nàng còn đứng ở dưới lầu nhìn lên. Nàng biết ta lúc đó thấy được nàng, cho nên cũng không có đi lên, ta cũng chỉ có thể đi xuống.”
Bán Thanh Minh dừng trong chốc lát, buông thìa, hay tay mười ngón giao nhau đặt ở trên bàn, hắn tự hỏi trong chốc lát mới nói với Ninh Hòa: “Tống Thời, vô luận như thế nào, nàng cũng là người thân của ngươi.”
“Biết.” Ninh Hòa cảm thấy câu nói này thực buồn cười, nàng là mẫu thân hắn, chuyện này hắn vẫn biết, mà hắn cũng không có đối nàng làm cái gì quá phận, không phải sao, những chuyện khổ sở hắn đều tự mình nuốt. 20 năm sau cũng chỉ có hôm nay hắn nói ra chuyện tình.
Bụng kỳ thật có một chút đói, nhưng bát hồn đồn trước mắt kích không nổi cảm giác thèm ăn của hắn, quấy một chút, cuối cùng vẫn là chốt hạ: “Nàng rốt cuộc cùng ngươi nói gì? Có lẽ là tranh thủ tình cảm, có lẽ vẫn là khóc cầu đem con trả lại cho nàng? Có lẽ cái trước khả năng vẫn cao hơn đi.”
“Tống Thời.” Bán Thanh Minh biểu tình nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Không cần lo nàng cùng ta nói gì, đây là chuyện ta sẽ xử lý tốt, chính là nàng cảm thấy đã nhiều năm như vậy, vì cái gì ngươi vẫn không tha thứ cho nàng.”
“Không có trách nàng.” Ninh Hòa nói, trước kia hắn vẫn cảm thấy như thế này, nhưng là lúc này lời này nghe lại, cả hắn cũng không tin. Như Bán Thanh Minh nói, đã qua nhiều năm như vậy, tuy miệng nói không, nhưng là trong lòng vẫn đang trách nàng, không chỉ trách nàng, còn có trách cả phụ thân. Hắn vẫn không hiểu được, vì cái gì ba mẹ của người khácđều có thể một bộ ân ái, bộ dáng một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, nhưng còn gia đình hắn, lại không hề giống như một gia đình, lại giống như người xa lạ.
Tất cả đều do bọn họ, hắn trách bọn họ lúc trước bỏ lại hắn ly khai. Mà việc này, lại nên tha thứ như thế nào, hắn làm không được, chẳng lẽ không duyên cớ bị cha mẹ bỏ lại cũng thành chuyện đương nhiên?
“Tống Thời, bọn họ cũng có nỗi khổ, dù biết không dễ dàng, nhưng là…… Ai cũng không dễ dàng.”
Bán Thanh Minh nói thật thoải mái, mà lời này, Ninh Hòa cũng là không nghĩ sẽ nghe. Nuốt một hơi hết bát hồn đồn liền đứng lên rời khỏi.
Nhân vật của hắn vẫn đang đứng ở trong Gia Cáp Lạc Tư Thành, Đường Thời Vũ sau khi kêu nửa ngày cũng không thấy người, cuối cùng cũng chỉ có thể tự chạy đi làm nhiệm vụ. Còn kết cục của Chùy Tử cùng An Lạc, Ninh Hòa cũng không còn hơi sức quan tâm, bản thân hắn hiện giờ cũng đang rất phiền toái đi.
Tuy cũng không hiếm người cầu hôn, nhưng mọi người đều là quý thời gian tệ của bản thân, cho nên lúc cầu hôn cũng chỉ dùng những thứ chất lượng thông thường hoặc kém. Nhưng Tiểu An Tử lúc này lại liên tiếp phát ra thông cáo…Ninh Hòa tính toán, TMD, hắn định dùng toàn bộ thời gian tệ để thông cáo, không thành công liền hy sinh luôn sao.
Nhưng đợi chút……chuyện hình như đã bại lộ?
Ninh Hòa hậu tri hậu giác phát hiện, An Lạc cư nhiên là cầu hôn với Chùy Tử, rõ ràng hôm qua Chùy Tử còn kêu Ninh Hòa hỗ trợ giấu diếm thân phận, như thế nào trong nháy mắt thân phận liền bại lộ, trên đời này thật đúng là không thể nói trước được điều gì, về sau làm chuyện xấu cần phải thật cẩn thận mới được.
Người trên kênh TG phản ứng so với Ninh Hòa cũng không nhanh hơn bao nhiêu, 2 người cũng tương đối có tiếng ở Gia Cáp Lạc Tư Thành, nhưng tổ hợp 2 cái tên này vẫn là khiến mọi người sửng sốt, đã thế đây dường như là cơ tình giữa 2 nam nhân.
Sau đó lại xuất hiện tin tức Chùy Tử cự tuyệt An Lạc, khiến cho TG lại một trận sôi trào.
Ninh Hòa không còn hơi sức quan tâm kênh TG nói gì, giờ hắn đang tư tín với một số người biết chuyện, bất quá tư tín với An Lạc cùng Chùy Tử giống như đá chìm đáy biển, còn Quân Lâm vẻ mặt huyết lệ cùng Ninh Hòa phun tào: “Tịch Thập đại gia, lần này chết chắc rồi.”
“……” Lời này mở miệng Ninh Hòa đại khái liền hiểu được, Quân Lâm hẳn cũng có một phần góp công cho chuyện này.
Mà quá trình bại lộ cũng đơn giản đến không tưởng, chỉ là lúc bọn họ từ phụ bản ra nói chuyện phiếm trên kênh phụ cận, hắn chỉ là vô tình nói: “Ngoạn thích khách Nhã Hà thủ pháp cũng là không kém a.” Ma xui quỷ khiến kiểu gì, An Lạc sau khi được Ninh Hòa khuyên bảo, đã từ bỏ ý định san hào, hắn vẫn là luyến tiếc huynh đệ trong trò chơi. Sau khi thượng tuyến liền cùng mấy người đi hạ bản, lại vô tình nhìn thấy câu kia, ý nghĩa thật không có tầm thường.
Sau đó An Lạc cùng Chùy Tử ở kênh YY nói cái gì đó, tuy Quân Lâm muốn nghe lén nhưng lại bị Chùy Tử đá ra ngoài. Giằng co được tầm 1h, không biết phát sinh cái gì mà lại khiếnChùy Tử rớt tuyến. Trong lúc mọi người đang lo lắng, lại thấy An Lạc hướng Chùy Tử cầu hôn.
Hành động bất ngờ này thật làm cho mọi người mở rộng tầm mắt. Quân Lâm còn cảm khái nói: “Nói gì thì nói, cũng chỉ là nằm vùng thôi a, có hà tất khiến An Lạc phải xấu hổ như thế, Chùy Tử cũng thật không bao dung a.”
Quân Lâm kỳ thật cái gì cũng không biết, đối với một người là thẳng nam thì đối với mấy chuyện đống tính gì đó luôn có một thái độ hèn mọn, cảm thấy âm dương kết hợp mới là chính đạo, cho nên khúc mắc của Chùy Tử với An Lạc cũng khó có thể giải quyết. Phải nói người thật sự biết được sự tình có lẽ chỉ có hắn cùng Bán Thanh Minh.
Nhưng là Quân Lâm cảm thấy, một người nam nhân hướng một người nam nhân cầu hôn, là một loại phương thức khiến cho người ta xấu hổ, mà có lẽ đại bộ phận mọi người, ước chừng cũng đều là loại thái độ này đi. Ninh Hòa nói không nên lời, hắn nhìn màn hình một lúc lâu, cuối cùng đứng lên, vọt tới phòng của Bán Thanh Minh. Dù sao cũng là chuyện bang hội bọn họ, Chùy Tử cũng là bằng hữu của hắn, cũng là nên nói với Thanh Minh một tiếng, dù là đang ngủ cũng phải kéo dậy.
Nhưng khi Ninh Hòa đẩy cửa ra, trên giường lại không có một bóng người. Có lẽ là mới vừa đi ra ngoài, cũng có lẽ, tên kia ngay từ đầu đã không ở trong này.
Nếu không phải trong phòng vẫn còn quần áo bừa bãi, Ninh Hòa sẽ nghĩ đến chuyện Bán Thanh Minh căn bản là không có ở trong này. Nhưng là, đã trễ thế này, tên kia sẽ đi chỗ nào?
Thử gọi cho đối phương, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang ngay bên người, di động cùng máy tính được đặt ở cùng nhau trên bàn. Ninh Hòa coi qua, mặt trên có mười mấy cuộc điện thoại gọi lỡ, trừ bỏ vừa rồi hắn, còn lại tất cả đều là Đường Gia Nhạc điện, có lẽ là thúc giục Thanh Minh thượng du viễn. Có lẽ cả buổi ở ngoài dọn dẹp nên Thanh Minh cũng không có để ý.
Nhất thời tìm không thấy người, Ninh Hòa có điểm lo lắng, bất quá Bán Thanh Minh lớn như vậy, mặc dù là người mới đến đây, cũng không cần lo lắng sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn đi. Đi trở về ban công, đẩy ra cửa sổ nhìn dưới lầu, nói không chừng Thanh Minh chỉ là đi xuống mua gì đó, rất nhanh sẽ xuất hiện, sau đó sẽ ngẩng đầu cùng hắn vẫy tay đi.
Chính là……
Bán Thanh Minh quả nhiên đã trở lại, chỉ là được một chiếc xe màu đen đưa về. Sau khi ra khỏi, hắn còn cúi người, cười chào ai đó.
Nhờ có đèn đường nên Ninh Hòa hoàn toàn có thể nhìn rõ, còn Bán Thanh Minh là không có để ý đến phía trên, hắn đi lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa, vốn không nghĩ Ninh Hòa sẽ phát hiện hắn đi ra ngoài.
Trong tay còn cầm hai chén hồn đồn, Thanh Minh nghĩ có thể nói dối là mình vừa xuống lầu mua đồ ăn khuya, nhưng Ninh Hòa liền đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn: “Nàng cùng ngươi nói gì?” Bán Thanh Minh biết, Ninh Hòa cái gì cũng đều thấy được.
Sớm biết vậy, hẳn có lẽ nên ở một nơi xa một chút mới xuống xe, Thanh Minh ảo não nghĩ.
Bất quá nếu Ninh Hòa đã thấy được, như vậy hắn cũng không cần giấu diếm, như thế nhượng hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng là chuyện này, nên nói như thế nào.
Bán Thanh Minh bưng hồn đồn đặt ở trước mặt Ninh Hòa, sau đó ngồi xuống phía đối diện, cầm thìa đánh một vong quanh mới nói: “Kỳ thật lúc trưa ta nhìn thấy nàng ở dưới lầu, do dự thật lâu cũng không có đi lên. Sau tỉnh ngủ đi ra ăn cơm, nàng cũng đi rồi. Lúc ta đang thu dọn ở phòng bếp, kết quả lại nhìn thấy nàng còn đứng ở dưới lầu nhìn lên. Nàng biết ta lúc đó thấy được nàng, cho nên cũng không có đi lên, ta cũng chỉ có thể đi xuống.”
Bán Thanh Minh dừng trong chốc lát, buông thìa, hay tay mười ngón giao nhau đặt ở trên bàn, hắn tự hỏi trong chốc lát mới nói với Ninh Hòa: “Tống Thời, vô luận như thế nào, nàng cũng là người thân của ngươi.”
“Biết.” Ninh Hòa cảm thấy câu nói này thực buồn cười, nàng là mẫu thân hắn, chuyện này hắn vẫn biết, mà hắn cũng không có đối nàng làm cái gì quá phận, không phải sao, những chuyện khổ sở hắn đều tự mình nuốt. 20 năm sau cũng chỉ có hôm nay hắn nói ra chuyện tình.
Bụng kỳ thật có một chút đói, nhưng bát hồn đồn trước mắt kích không nổi cảm giác thèm ăn của hắn, quấy một chút, cuối cùng vẫn là chốt hạ: “Nàng rốt cuộc cùng ngươi nói gì? Có lẽ là tranh thủ tình cảm, có lẽ vẫn là khóc cầu đem con trả lại cho nàng? Có lẽ cái trước khả năng vẫn cao hơn đi.”
“Tống Thời.” Bán Thanh Minh biểu tình nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Không cần lo nàng cùng ta nói gì, đây là chuyện ta sẽ xử lý tốt, chính là nàng cảm thấy đã nhiều năm như vậy, vì cái gì ngươi vẫn không tha thứ cho nàng.”
“Không có trách nàng.” Ninh Hòa nói, trước kia hắn vẫn cảm thấy như thế này, nhưng là lúc này lời này nghe lại, cả hắn cũng không tin. Như Bán Thanh Minh nói, đã qua nhiều năm như vậy, tuy miệng nói không, nhưng là trong lòng vẫn đang trách nàng, không chỉ trách nàng, còn có trách cả phụ thân. Hắn vẫn không hiểu được, vì cái gì ba mẹ của người khácđều có thể một bộ ân ái, bộ dáng một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, nhưng còn gia đình hắn, lại không hề giống như một gia đình, lại giống như người xa lạ.
Tất cả đều do bọn họ, hắn trách bọn họ lúc trước bỏ lại hắn ly khai. Mà việc này, lại nên tha thứ như thế nào, hắn làm không được, chẳng lẽ không duyên cớ bị cha mẹ bỏ lại cũng thành chuyện đương nhiên?
“Tống Thời, bọn họ cũng có nỗi khổ, dù biết không dễ dàng, nhưng là…… Ai cũng không dễ dàng.”
Bán Thanh Minh nói thật thoải mái, mà lời này, Ninh Hòa cũng là không nghĩ sẽ nghe. Nuốt một hơi hết bát hồn đồn liền đứng lên rời khỏi.
Nhân vật của hắn vẫn đang đứng ở trong Gia Cáp Lạc Tư Thành, Đường Thời Vũ sau khi kêu nửa ngày cũng không thấy người, cuối cùng cũng chỉ có thể tự chạy đi làm nhiệm vụ. Còn kết cục của Chùy Tử cùng An Lạc, Ninh Hòa cũng không còn hơi sức quan tâm, bản thân hắn hiện giờ cũng đang rất phiền toái đi.
/83
|