Editor: Toujifuu
***
“Nga, các ngươi chính là nhân tộc muốn đến đả thông thông đạo hai giới? Ừm, không tồi, không tồi, tuổi trẻ tài cao a.”
Ngư lão đầu đối diện cười meo meo, ta thế nào cảm thấy ông ta không có ý tốt.
“Tộc trưởng đại nhân, chúng tôi cần làm gì đây?”
Diệu Dương không nhanh không chậm mà vòng quanh đánh thái cực quyền cùng lão đầu kia (đánh thái cực quyền ở đây ý chỉ nói chuyện vòng vo uyển chuyển chậm rãi dẫn dụ aka thương thuyết, chứ ko phải đánh thật nha XD), trường hợp này thông thường là không có chuyện cần đến ta, ta chỉ cần đợi kết quả sau cùng là được rồi. Bởi vậy, ta đem ánh mắt ném ra ngoài cửa sổ. Đây là một gian nhà trong thôn hướng ánh mặt trời. Nguyên lai Ngư lão đầu cũng có bất động sản ở trong thôn, cái trong đầm nước kia chỉ là biệt thự khi hưu nhàn của ông ta mà thôi. Cũng may là như thế, tối hôm qua ông ta kêu chúng ta ngủ lại ở trong thôn. (Chúng ta khẳng định là không thể sống trong nước.)
Sáng sớm hôm nay, Diệu Dương liền đối đầu cùng lão nhân kia, ta thì tựa ở bên cửa sổ hưởng thụ sự ấm áp của ánh sáng mặt trời. Tiếng nói chuyện vang ong ong bên tai, hoàn toàn dẫn không nổi sự chú ý của ta, ngược lại cây xanh hoa đỏ ngoài cửa sổ chập chờn sinh tư khiến cho tâm tình ta rất tốt.
“Hửm? Cái kia là...”
Dư quang khóe mắt quét thấy một thân ảnh nhìn rất quen mắt, nhoáng lên ở sau cây, như là đi vào trong rừng.
“Hừ hừ, lần này bị anh đây bắt được rồi. Dám đùa giỡn anh, xem anh chỉnh lý hai thằng nhãi con các ngươi thế nào.”
Ta âm trầm mà cười một cái, quay đầu lại nói:
“Diệu Dương, tôi đi ra ngoài một chút. Hai người đàm xong thì kêu tôi.”
Không đợi hắn trả lời, ta tung người nhảy ra khỏi cửa sổ, lao thẳng tới mảnh rừng cây nhỏ ngoài thôn.
“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, đi, đừng để cho bọn chúng chạy.”
“Đã biết, chủ nhân.”
Hai đạo thân ảnh một đen một trắng sớm một bước lủi vào rừng cây, rất nhanh trong rừng liền vang lên tiếng kêu thất kinh.
“Các, các ngươi làm gì? Làm gì?”
Tiểu Hắc gầm gừ hai tiếng trầm thấp coi như trả lời. Quả nhiên, thanh âm này rất quen thuộc. Ngay cả ngữ khí hung tợn kia cũng giống, chính là hòn đá nhỏ nửa đường đem ta bỏ lại kia.
“Các ngươi mau thả chúng ta đi, bằng không, bằng không ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!”
“Vậy sao? Anh đây ngược lại không biết, nhóc muốn chúng ta đẹp mặt thế nào đây?”
Hòn đá nhỏ Đông Đông nhìn thấy ta mà kinh hách nhảy dựng. Chột dạ mà lui lui về phía sau. Phanh Phanh cũng ở cùng nó, hai nhóc con chen chúc thành một cục. Thấy bộ dáng đáng thương của bọn nó, ta cảm thấy đặc biệt hả giận, biểu tình liền càng thể hiện ra tà ác.
“Để cho anh nghĩ xem, xử lý mấy nhóc như thế nào tương đối tốt đây? Hai cái tên nhóc đáng hận các ngươi. Hại anh đây thiếu chút nữa ra không được nha. Tự mình nói xem, là đặt các ngươi trên lửa nướng nướng, hay là thả vào trong nước cho chìm chìm nhỉ? Bất quá hình như tảng đá đối với nước lửa đều không đặc biệt sợ, nếu không anh đây tìm một cây thiết chùy đến gõ gõ?”
Sắc mặt của Đông Đông cùng Phanh Phanh càng ngày càng xanh, (Tảng đá cũng biết phát xanh? Thật không hổ là yêu quái.) mắt thấy hai nhóc con sắp khóc lên, lòng ta nghĩ dọa như vậy chắc cũng đủ rồi, thấy bọn nó đáng thương, ngày hôm nay cứ như vậy đi. Đang chuẩn bị phất tay thả người. Từ bên cạnh lủi ra một khách không mời mà đến.
“Đông Đông, Phanh Phanh, các cậu làm sao vậy?”
Lại là một tiểu bất điểm (nhỏ đến mức ko = một dấu chấm, thường dùng để nói mấy bé nho nhỏ xinh xinh). Hơn nữa cư nhiên là tiểu bất điểm ta quen biết, điều này nên nói là trùng hợp sao?
“Tiểu Đồng?”
“Oa oa. Đồng Đồng ——”
Phanh Phanh gào lớn khóc rống bổ nhào qua. Túm góc áo của Đồng Đồng không chịu buông. Đồng Đồng được Phanh Phanh xem là cứu tinh này, ta một chút cũng chưa từng quên. Khi mới vừa vào trò chơi. Chính là hoàn thành nhiệm vụ của nhóc con này ta mới đạt được xưng hào Thần Ngữ Giả. Khó trách khi đó ta cảm thấy phiến rừng rậm cổ quái đó ta chưa từng thấy qua, hiện tại nghĩ lại địa phương khi đó ta đến hẳn chính là yêu giới mới đúng.
“Đồng Đồng, còn nhớ anh không?”
“Anh... A, anh chính là đại ca ca kia!”
“Chào em, đã lâu không gặp. Mụ mụ em đâu?”
“Mụ mụ ở nhà. Ca ca theo em về nhà đi, mụ mụ thấy anh nhất định rất cao hứng.”
“Đồng Đồng, cậu quen biết cái tên bại hoại này?”
Đông Đông mắt thấy sự tình phát triển ngoài dự liệu của nó, thở phì phì hỏi.
“Đông Đông, đại ca ca này không phải người xấu, trước đây mình lạc đường ở Lục Phỉ Thúy, chính là anh ấy đưa mình về nhà. Đông Đông cậu không có lễ độ như thế, Thiết thúc thúc mà biết thì cậu xui xẻo rồi.”
“Hắn là người tốt? Hắn ban nãy còn nói muốn đem chúng tớ đi nướng đó.”
Đông Đông nhảy lên kêu to. Đồng Đồng cười:
“Ca ca khẳng định nói giỡn với các cậu thôi. Bằng không chính là cậu lại làm chuyện xấu chọc người ta tức giận.”
Ta gật gật đầu, rất đúng rất đúng, Đồng Đồng thực sự là một hài tử tốt.
“Không sao, anh hiện tại không tức giận. Đồng Đồng, chúng ta đi gặp mụ mụ em đi.”
“Được, ca ca đi theo em. Phanh Phanh cậu cũng đến đi, mụ mụ làm bánh ăn ngon. Đông Đông nếu như cậu muốn đi thì không cho phép gây sự, biết không?”
Hòn đá nhỏ ủy khuất mà gật đầu, sau lưng thì hung hăng trừng ta.
Nhà của Đồng Đồng ngay trong thôn gần bên chân núi. Còn chưa tới gần, cửa két mở ra, một thiếu phụ ôn nhu đứng ở trước cửa cười mỉm mà nhìn chúng ta.
“Quý khách tới cửa, không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi.”
“Không dám, là tôi mạo muội tới chơi, quấy rầy.”
Vị nữ tử này ta còn nhớ rất rõ, xưng hào Thần Ngữ Giả bắt đầu có được từ trên tay cô. Về chức nghiệp cổ quái độc nhất vô nhị này, ta càng hiểu rõ càng cảm thấy điểm đáng ngờ trọng trọng. Có thể nói, ta có thành tích như bây giờ, cùng việc ta thân là Thần Ngữ Giả có quan hệ mật thiết không thể phân. Vô luận là Tiểu Bạch, Tiểu Hắc hay là Tiểu Bích, chúng nó đều là chiến lực trọng yếu ta không thể thiếu, thiếu bất kể một đứa nào trong đó, lực lượng của ta đều sẽ giảm đi, càng đừng nói chống đỡ cân bằng cùng những cao thủ đứng đầu kia. Từ phương diện này mà nói, Thần Ngữ Giả có thể xem như là một chức nghiệp tương đối nghịch thiên, gần như là sự tồn tại phá hư cân đối. Hơn nữa ta thỉnh thoảng có thể cảm giác thấy tựa hồ xưng hào này ở trong các NPC còn có bí mật lớn hơn nữa. Từ lão đầu dưới nền đất Hải Duyên Thành, đến các tinh linh trong rừng rậm tinh linh, lại đến yêu giới này, vì sao NPC sẽ đối xử với ta trọng hậu hơn so với người bình thường? Vì sao ta có thể nghe hiểu lời nói người khác nghe không hiểu? Vào đồng thời khi nhận được những tiện lợi này, cũng khiến lo lắng của ta càng sâu thêm. Thông thường mà nói người thiết kế trò chơi không có khả năng không có mục đích gì mà thả ra một nhân vật như vậy, chuyện bánh thịt từ trên trời rơi xuống ta chưa bao giờ tin, ta chỉ tin tưởng việc trao đổi đồng giá. Đây cũng là nguyên nhân hiện tại ta tới nơi này, hy vọng có thể từ trong miệng người này, hiểu rõ nhiều hơn về nội tình của Thần Ngữ Giả.
“Đồng Đồng, mang bằng hữu của con ra bên ngoài chơi đi, bánh ở phòng bếp, tự mình đi lấy đi.”
“Vâng, Đông Đông, Phanh Phanh, chúng ta đi thôi.”
Nhóm mấy nhóc con đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có hai “người” chúng ta. Thiếu phụ lễ nghi chu toàn mà mời ta ngồi vào bên cạnh bàn, dâng lên một chén nước trà xanh.
“Đây là trà Vụ Ẩn hái bên suối Tự Linh, chuyên biệt để chiêu đãi quý khách, mời nếm thử.”
Ta nâng lên chén gốm trắng, mùi thơm ngát phả lên mặt, Tiểu Bạch ở đầu vai tiếp cận qua, động động mũi, cao hứng mà kêu lên:
“Chủ nhân, trà này thơm quá, bên trong còn có một cỗ linh khí, không phải trà bình thường a, uống xong sẽ có chỗ tốt.”
Ta ngược lại không hiểu những thứ này, bất quá thấy Tiểu Bạch kích động như vậy, chắc hẳn là thứ tốt.
“Mấy vị này đều là Truy Tùy Giả của đại nhân đúng không? Đây đích xác không phải trà bình thường, đây là một trong những linh trà độc hữu của yêu giới chúng tôi, nhân giới không thấy được. Đại nhân nếu như thích, ta ở đây còn có một chút, có thể cho đại nhân mang về.”
“Vậy cảm tạ cô. Bất quá phu nhân vẫn luôn xưng hô tôi là đại nhân, không biết là vì nguyên nhân gì?”
“Đại nhân tự nhiên chính là đại nhân, điều này còn cần hỏi nguyên nhân sao?”
Thiếu phụ ôn nhu cười, nhìn chằm chằm ta thẳng tắp. Ta nhìn lại cô, đào căn hỏi đế:
“Bởi vì tôi là Thần Ngữ Giả?”
“Đại nhân tự mình đã rõ hà tất phải hỏi lại?”
“Như vậy Thần Ngữ Giả lại là gì?”
Thiếu phụ không nói, cúi đầu cười mỉm, nhẹ giọng nói:
“Thần Ngữ Giả, ý nghĩa như tên, người sử dụng ngôn ngữ của thần. Hết thảy Thần Ngữ Giả, đều là sứ giả đã định trước của thượng thiên, bọn họ dạo quanh các giới, giao tiếp hết thảy sinh linh trong thiên địa. Bởi vậy, vô luận Thần Ngữ Giả ở giới nào, đều sẽ được tiếp đãi nồng hậu cùng tôn trọng. Giải thích như vậy, ngài hài lòng chưa?”
Ta trầm tư chốc lát, nói:
“Nói cách khác, nhiệm vụ của tôi chính là giao tiếp các giới. Tỷ như nhiệm vụ hiện tại tôi tham dự, chính là cần tiến hành giao tiếp cùng yêu giới? Như vậy, có phải còn có những giới khác cũng đang chờ tôi đi giao tiếp hay không?”
“Điều này ta không rõ. Ngài biết đấy, ta bất quá chỉ là một yêu tộc nho nhỏ, như thế nào biết chuyện của đại nhân? Ngay cả những lời nói ban nãy, cũng bất quá chỉ là yêu tộc cổ chúng tôi có ghi chép ta mới có thể biết được. Kỳ thực đại nhân hà tất vội vã hỏi thăm như thế? Nếu là thượng thiên đã định trước, cần ngài, thì nhất định sẽ không chạy, chờ thời điểm tới, ngài tự nhiên sẽ hiểu rõ chuyện của mình. Hiện tại không biết, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi.”
“Nói như vậy, cô sẽ không nói cho tôi biết nhiều hơn nữa?”
“Tiểu phụ nhân là thật không biết.”
Ta thở dài:
“Vậy cứ như vậy đi. Vẫn là phải đa tạ phu nhân. Đúng rồi, phu nhân biết tình huống nhiệm vụ lần này của chúng tôi không?”
“Đại nhân là nói nhiệm vụ liên hệ nhân giới cùng yêu giới đúng không? Chuyện này tộc trưởng rất rõ, ngài hỏi ông ta là được.”
“Thế nhưng Ngư lão kia cùng đồng bạn của tôi nói chuyện nửa ngày, cũng không nhả ra a.”
“Ngư lão chỉ là muốn khảo nghiệm thêm một chút mà thôi. Dù sao đây cũng là đại sự của hai tộc chúng ta, qua loa không được. Bất quá nếu như là đại nhân tự nhiên không cần phải lo lắng. Như vậy đi, ta ngược lại biết một chút về chuyện liên hệ hai giới. Nếu không thì trước hết cứ nói cho đại nhân.”
“Được a, vậy kính nhờ phu nhân.”
Ngươi xem, ta đây không phải lại nhặt được tiện nghi rồi sao, Thần Ngữ Giả, thật đúng là chức nghiệp tốt, chỉ hy vọng về sau phiền phức nó mang đến không nên quá nhiều mới tốt.
***
“Nga, các ngươi chính là nhân tộc muốn đến đả thông thông đạo hai giới? Ừm, không tồi, không tồi, tuổi trẻ tài cao a.”
Ngư lão đầu đối diện cười meo meo, ta thế nào cảm thấy ông ta không có ý tốt.
“Tộc trưởng đại nhân, chúng tôi cần làm gì đây?”
Diệu Dương không nhanh không chậm mà vòng quanh đánh thái cực quyền cùng lão đầu kia (đánh thái cực quyền ở đây ý chỉ nói chuyện vòng vo uyển chuyển chậm rãi dẫn dụ aka thương thuyết, chứ ko phải đánh thật nha XD), trường hợp này thông thường là không có chuyện cần đến ta, ta chỉ cần đợi kết quả sau cùng là được rồi. Bởi vậy, ta đem ánh mắt ném ra ngoài cửa sổ. Đây là một gian nhà trong thôn hướng ánh mặt trời. Nguyên lai Ngư lão đầu cũng có bất động sản ở trong thôn, cái trong đầm nước kia chỉ là biệt thự khi hưu nhàn của ông ta mà thôi. Cũng may là như thế, tối hôm qua ông ta kêu chúng ta ngủ lại ở trong thôn. (Chúng ta khẳng định là không thể sống trong nước.)
Sáng sớm hôm nay, Diệu Dương liền đối đầu cùng lão nhân kia, ta thì tựa ở bên cửa sổ hưởng thụ sự ấm áp của ánh sáng mặt trời. Tiếng nói chuyện vang ong ong bên tai, hoàn toàn dẫn không nổi sự chú ý của ta, ngược lại cây xanh hoa đỏ ngoài cửa sổ chập chờn sinh tư khiến cho tâm tình ta rất tốt.
“Hửm? Cái kia là...”
Dư quang khóe mắt quét thấy một thân ảnh nhìn rất quen mắt, nhoáng lên ở sau cây, như là đi vào trong rừng.
“Hừ hừ, lần này bị anh đây bắt được rồi. Dám đùa giỡn anh, xem anh chỉnh lý hai thằng nhãi con các ngươi thế nào.”
Ta âm trầm mà cười một cái, quay đầu lại nói:
“Diệu Dương, tôi đi ra ngoài một chút. Hai người đàm xong thì kêu tôi.”
Không đợi hắn trả lời, ta tung người nhảy ra khỏi cửa sổ, lao thẳng tới mảnh rừng cây nhỏ ngoài thôn.
“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, đi, đừng để cho bọn chúng chạy.”
“Đã biết, chủ nhân.”
Hai đạo thân ảnh một đen một trắng sớm một bước lủi vào rừng cây, rất nhanh trong rừng liền vang lên tiếng kêu thất kinh.
“Các, các ngươi làm gì? Làm gì?”
Tiểu Hắc gầm gừ hai tiếng trầm thấp coi như trả lời. Quả nhiên, thanh âm này rất quen thuộc. Ngay cả ngữ khí hung tợn kia cũng giống, chính là hòn đá nhỏ nửa đường đem ta bỏ lại kia.
“Các ngươi mau thả chúng ta đi, bằng không, bằng không ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!”
“Vậy sao? Anh đây ngược lại không biết, nhóc muốn chúng ta đẹp mặt thế nào đây?”
Hòn đá nhỏ Đông Đông nhìn thấy ta mà kinh hách nhảy dựng. Chột dạ mà lui lui về phía sau. Phanh Phanh cũng ở cùng nó, hai nhóc con chen chúc thành một cục. Thấy bộ dáng đáng thương của bọn nó, ta cảm thấy đặc biệt hả giận, biểu tình liền càng thể hiện ra tà ác.
“Để cho anh nghĩ xem, xử lý mấy nhóc như thế nào tương đối tốt đây? Hai cái tên nhóc đáng hận các ngươi. Hại anh đây thiếu chút nữa ra không được nha. Tự mình nói xem, là đặt các ngươi trên lửa nướng nướng, hay là thả vào trong nước cho chìm chìm nhỉ? Bất quá hình như tảng đá đối với nước lửa đều không đặc biệt sợ, nếu không anh đây tìm một cây thiết chùy đến gõ gõ?”
Sắc mặt của Đông Đông cùng Phanh Phanh càng ngày càng xanh, (Tảng đá cũng biết phát xanh? Thật không hổ là yêu quái.) mắt thấy hai nhóc con sắp khóc lên, lòng ta nghĩ dọa như vậy chắc cũng đủ rồi, thấy bọn nó đáng thương, ngày hôm nay cứ như vậy đi. Đang chuẩn bị phất tay thả người. Từ bên cạnh lủi ra một khách không mời mà đến.
“Đông Đông, Phanh Phanh, các cậu làm sao vậy?”
Lại là một tiểu bất điểm (nhỏ đến mức ko = một dấu chấm, thường dùng để nói mấy bé nho nhỏ xinh xinh). Hơn nữa cư nhiên là tiểu bất điểm ta quen biết, điều này nên nói là trùng hợp sao?
“Tiểu Đồng?”
“Oa oa. Đồng Đồng ——”
Phanh Phanh gào lớn khóc rống bổ nhào qua. Túm góc áo của Đồng Đồng không chịu buông. Đồng Đồng được Phanh Phanh xem là cứu tinh này, ta một chút cũng chưa từng quên. Khi mới vừa vào trò chơi. Chính là hoàn thành nhiệm vụ của nhóc con này ta mới đạt được xưng hào Thần Ngữ Giả. Khó trách khi đó ta cảm thấy phiến rừng rậm cổ quái đó ta chưa từng thấy qua, hiện tại nghĩ lại địa phương khi đó ta đến hẳn chính là yêu giới mới đúng.
“Đồng Đồng, còn nhớ anh không?”
“Anh... A, anh chính là đại ca ca kia!”
“Chào em, đã lâu không gặp. Mụ mụ em đâu?”
“Mụ mụ ở nhà. Ca ca theo em về nhà đi, mụ mụ thấy anh nhất định rất cao hứng.”
“Đồng Đồng, cậu quen biết cái tên bại hoại này?”
Đông Đông mắt thấy sự tình phát triển ngoài dự liệu của nó, thở phì phì hỏi.
“Đông Đông, đại ca ca này không phải người xấu, trước đây mình lạc đường ở Lục Phỉ Thúy, chính là anh ấy đưa mình về nhà. Đông Đông cậu không có lễ độ như thế, Thiết thúc thúc mà biết thì cậu xui xẻo rồi.”
“Hắn là người tốt? Hắn ban nãy còn nói muốn đem chúng tớ đi nướng đó.”
Đông Đông nhảy lên kêu to. Đồng Đồng cười:
“Ca ca khẳng định nói giỡn với các cậu thôi. Bằng không chính là cậu lại làm chuyện xấu chọc người ta tức giận.”
Ta gật gật đầu, rất đúng rất đúng, Đồng Đồng thực sự là một hài tử tốt.
“Không sao, anh hiện tại không tức giận. Đồng Đồng, chúng ta đi gặp mụ mụ em đi.”
“Được, ca ca đi theo em. Phanh Phanh cậu cũng đến đi, mụ mụ làm bánh ăn ngon. Đông Đông nếu như cậu muốn đi thì không cho phép gây sự, biết không?”
Hòn đá nhỏ ủy khuất mà gật đầu, sau lưng thì hung hăng trừng ta.
Nhà của Đồng Đồng ngay trong thôn gần bên chân núi. Còn chưa tới gần, cửa két mở ra, một thiếu phụ ôn nhu đứng ở trước cửa cười mỉm mà nhìn chúng ta.
“Quý khách tới cửa, không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi.”
“Không dám, là tôi mạo muội tới chơi, quấy rầy.”
Vị nữ tử này ta còn nhớ rất rõ, xưng hào Thần Ngữ Giả bắt đầu có được từ trên tay cô. Về chức nghiệp cổ quái độc nhất vô nhị này, ta càng hiểu rõ càng cảm thấy điểm đáng ngờ trọng trọng. Có thể nói, ta có thành tích như bây giờ, cùng việc ta thân là Thần Ngữ Giả có quan hệ mật thiết không thể phân. Vô luận là Tiểu Bạch, Tiểu Hắc hay là Tiểu Bích, chúng nó đều là chiến lực trọng yếu ta không thể thiếu, thiếu bất kể một đứa nào trong đó, lực lượng của ta đều sẽ giảm đi, càng đừng nói chống đỡ cân bằng cùng những cao thủ đứng đầu kia. Từ phương diện này mà nói, Thần Ngữ Giả có thể xem như là một chức nghiệp tương đối nghịch thiên, gần như là sự tồn tại phá hư cân đối. Hơn nữa ta thỉnh thoảng có thể cảm giác thấy tựa hồ xưng hào này ở trong các NPC còn có bí mật lớn hơn nữa. Từ lão đầu dưới nền đất Hải Duyên Thành, đến các tinh linh trong rừng rậm tinh linh, lại đến yêu giới này, vì sao NPC sẽ đối xử với ta trọng hậu hơn so với người bình thường? Vì sao ta có thể nghe hiểu lời nói người khác nghe không hiểu? Vào đồng thời khi nhận được những tiện lợi này, cũng khiến lo lắng của ta càng sâu thêm. Thông thường mà nói người thiết kế trò chơi không có khả năng không có mục đích gì mà thả ra một nhân vật như vậy, chuyện bánh thịt từ trên trời rơi xuống ta chưa bao giờ tin, ta chỉ tin tưởng việc trao đổi đồng giá. Đây cũng là nguyên nhân hiện tại ta tới nơi này, hy vọng có thể từ trong miệng người này, hiểu rõ nhiều hơn về nội tình của Thần Ngữ Giả.
“Đồng Đồng, mang bằng hữu của con ra bên ngoài chơi đi, bánh ở phòng bếp, tự mình đi lấy đi.”
“Vâng, Đông Đông, Phanh Phanh, chúng ta đi thôi.”
Nhóm mấy nhóc con đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có hai “người” chúng ta. Thiếu phụ lễ nghi chu toàn mà mời ta ngồi vào bên cạnh bàn, dâng lên một chén nước trà xanh.
“Đây là trà Vụ Ẩn hái bên suối Tự Linh, chuyên biệt để chiêu đãi quý khách, mời nếm thử.”
Ta nâng lên chén gốm trắng, mùi thơm ngát phả lên mặt, Tiểu Bạch ở đầu vai tiếp cận qua, động động mũi, cao hứng mà kêu lên:
“Chủ nhân, trà này thơm quá, bên trong còn có một cỗ linh khí, không phải trà bình thường a, uống xong sẽ có chỗ tốt.”
Ta ngược lại không hiểu những thứ này, bất quá thấy Tiểu Bạch kích động như vậy, chắc hẳn là thứ tốt.
“Mấy vị này đều là Truy Tùy Giả của đại nhân đúng không? Đây đích xác không phải trà bình thường, đây là một trong những linh trà độc hữu của yêu giới chúng tôi, nhân giới không thấy được. Đại nhân nếu như thích, ta ở đây còn có một chút, có thể cho đại nhân mang về.”
“Vậy cảm tạ cô. Bất quá phu nhân vẫn luôn xưng hô tôi là đại nhân, không biết là vì nguyên nhân gì?”
“Đại nhân tự nhiên chính là đại nhân, điều này còn cần hỏi nguyên nhân sao?”
Thiếu phụ ôn nhu cười, nhìn chằm chằm ta thẳng tắp. Ta nhìn lại cô, đào căn hỏi đế:
“Bởi vì tôi là Thần Ngữ Giả?”
“Đại nhân tự mình đã rõ hà tất phải hỏi lại?”
“Như vậy Thần Ngữ Giả lại là gì?”
Thiếu phụ không nói, cúi đầu cười mỉm, nhẹ giọng nói:
“Thần Ngữ Giả, ý nghĩa như tên, người sử dụng ngôn ngữ của thần. Hết thảy Thần Ngữ Giả, đều là sứ giả đã định trước của thượng thiên, bọn họ dạo quanh các giới, giao tiếp hết thảy sinh linh trong thiên địa. Bởi vậy, vô luận Thần Ngữ Giả ở giới nào, đều sẽ được tiếp đãi nồng hậu cùng tôn trọng. Giải thích như vậy, ngài hài lòng chưa?”
Ta trầm tư chốc lát, nói:
“Nói cách khác, nhiệm vụ của tôi chính là giao tiếp các giới. Tỷ như nhiệm vụ hiện tại tôi tham dự, chính là cần tiến hành giao tiếp cùng yêu giới? Như vậy, có phải còn có những giới khác cũng đang chờ tôi đi giao tiếp hay không?”
“Điều này ta không rõ. Ngài biết đấy, ta bất quá chỉ là một yêu tộc nho nhỏ, như thế nào biết chuyện của đại nhân? Ngay cả những lời nói ban nãy, cũng bất quá chỉ là yêu tộc cổ chúng tôi có ghi chép ta mới có thể biết được. Kỳ thực đại nhân hà tất vội vã hỏi thăm như thế? Nếu là thượng thiên đã định trước, cần ngài, thì nhất định sẽ không chạy, chờ thời điểm tới, ngài tự nhiên sẽ hiểu rõ chuyện của mình. Hiện tại không biết, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi.”
“Nói như vậy, cô sẽ không nói cho tôi biết nhiều hơn nữa?”
“Tiểu phụ nhân là thật không biết.”
Ta thở dài:
“Vậy cứ như vậy đi. Vẫn là phải đa tạ phu nhân. Đúng rồi, phu nhân biết tình huống nhiệm vụ lần này của chúng tôi không?”
“Đại nhân là nói nhiệm vụ liên hệ nhân giới cùng yêu giới đúng không? Chuyện này tộc trưởng rất rõ, ngài hỏi ông ta là được.”
“Thế nhưng Ngư lão kia cùng đồng bạn của tôi nói chuyện nửa ngày, cũng không nhả ra a.”
“Ngư lão chỉ là muốn khảo nghiệm thêm một chút mà thôi. Dù sao đây cũng là đại sự của hai tộc chúng ta, qua loa không được. Bất quá nếu như là đại nhân tự nhiên không cần phải lo lắng. Như vậy đi, ta ngược lại biết một chút về chuyện liên hệ hai giới. Nếu không thì trước hết cứ nói cho đại nhân.”
“Được a, vậy kính nhờ phu nhân.”
Ngươi xem, ta đây không phải lại nhặt được tiện nghi rồi sao, Thần Ngữ Giả, thật đúng là chức nghiệp tốt, chỉ hy vọng về sau phiền phức nó mang đến không nên quá nhiều mới tốt.
/229
|