Editor: Toujifuu
***
Thật vất vả mới chịu đựng qua được hai ngày khó qua này, Hàn cư nhiên không tiếp tục tới tìm ta phiền phức nữa, càng thêm khiến cho ta mò không được ý đồ đến của hắn đêm hôm đó. Bất quá may mắn ta không phải người chấp nhất thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu không nghĩ ra, vậy không nghĩ nữa là được, chờ thời điểm hắn xuất chiêu thì thấy chiêu hủy chiêu, cũng tốt hơn chết một đống lớn tế bào não như hiện tại. Sớm nằm lên trên giường trò chơi chờ, đến khi đèn xanh phát sáng, ta trước tiên đăng nhập trò chơi.
Khi mở mắt phát hiện, bản thân không ở rừng trúc Bích Hải khi logout, mà là ở một tòa điện phủ hoa mỹ. Bốn cây ngọc trụ bàn long tinh điêu tế khắc chống đỡ nóc điện lưu ly, mặt đất tinh thạch sáng đến mức có thể làm cái gương soi một khi không cẩn thận sẽ trượt chân. Đèn cung đình khảm nạm bảo thạch, sa mạn dệt tơ vàng, đình lâu bốn phía trống trải phơn phớt gió nhẹ. Nhìn ra phía ngoài, nơi tầm mắt có thể nhìn thấy tất cả đều là mây mù mờ ảo, không biết trên dưới không phân phương vị, vây quanh lấy thính đài không lớn này, khiến người ta một chút cũng nhìn không thấu phong cảnh sau bức tường mây.
Trung gian thính có một lão đầu đang đứng, búi tóc tuyết trắng dắt cao, dùng văn quan hình mây buộc lại (ta kiếm ko ra hình, thôi cứ tưởng tượng cái củ tỏi nằm trên đỉnh đầu được 1 túm vải bó lại đi:))); tay áo rộng cẩm bào trên người không một điểm rối loạn, phất trần tuyết trắng khoác lên cánh tay trái. Nhìn dáng vẻ của ông ta không giống như là yêu, ngược lại như là tiên quan trên trời.
“Vị dũng sĩ này cũng là tới tìm cơ duyên của ngươi sao?”
“Cơ duyên gì?”
Lão đầu mở miệng hỏi một câu làm ta sửng sốt.
“Mười dũng sĩ các ngươi làm được một chuyện to lớn, cho nên mới có cơ hội tiến vào Vạn Bảo Các này. Ở chỗ này, có rất nhiều kỳ trân dị bảo, thế nhưng có thể lấy được thứ gì, phải xem cơ duyên của ngươi mới được.”
Hiểu rồi, không phải là một hệ thống tùy cơ phát phần thưởng sao? Còn cái gì mà cơ duyên, nói trắng ra chính là dựa vào vận khí rút thưởng.
“Vậy xin hỏi tôi phải thế nào mới có thể bắt đầu tìm cơ duyên của tôi đây?”
Ta không nói lời thừa thẳng đến chủ đề. Nói giỡn, tâm tình muốn nhìn thấy phần thưởng của ta đều sắp dừng không được nữa, làm sao còn có thời gian chậm rãi lằng nhằng cùng lão.
“Vị dũng sĩ này chuẩn bị xong rồi? Ta có thể đưa ngươi đi vào. Nhớ kỹ, nếu ngươi chạm đến đồ vật thì coi như đã chọn. Nhất định phải xem chắc chắn mới động thủ.”
Đảo mắt, ta lại bị đổi đến một địa phương khác. Hóa ra ở trong mắt mấy NPC loại chuyện truyền tống này là nửa điểm cũng không khó a, là người hay không phải người đều có thể một cái vung tay là mọi chuyện thành a.
Sờ sờ sự vật dạng đám mây mềm mại trắng như tuyết trước mặt. Mơ hồ có thể thấy được bên trong bao lấy cái gì đó. Xung quanh ta còn có rất nhiều đám mây như vậy, đu đu đưa đưa. Đi mấy bước giữa mấy đám mây. Bỗng nhiên phát hiện một điểm ánh sáng thoáng qua bên người. Nghiêng đầu nhìn, ba ngôi sao một kim hai bạc lắc lư theo ở bên người, còn tựa như sợ ta không biết, dùng sức chớp động quang mang. Đưa tay đâm đâm, sao màu kim toát ra một câu nói:
“Phần thưởng đẳng cấp sao kim.”
Theo những lời này của nó. Đám mây bên người ta động lên. Vài đám mây trắng như bông lại mang theo sắc kim tiếp cận đến nổi bên người ta, những cái khác đều lui ra. Thế này thực thú vị, hóa ra đẳng cấp mấy phần thưởng này cũng không giống nhau.
Vây lấy ta tổng cộng có sáu đám mây, ta đưa tay điểm nhẹ, trên đám mây nhất nhất hiện ra tình hình cụ thể của vật phẩm trong đó. Có trang bị, có sách kỹ năng, còn có dược vật gia tăng thuộc tính. Ta nhất nhất xem qua, trong đó có một thứ đặc biệt nhất, là một xưng hào cấp Địa: Phong Hành Giả
Sau khi xem qua thuyết minh của nó. Lòng ta tràn đầy vui mừng, những cái khác cũng không cần xem nữa, cái này khẳng định là thích hợp ta nhất.
Nhanh tay nhanh chân lấy thứ này bỏ vào trong tay. Đó là một đoàn quang mang màu xanh, ngón tay ta vừa chạm vào nó liền từ đầu ngón tay tiến vào trong cơ thể.
“Đinh —— Thu được xưng hào cấp Địa Phong Hành Giả. Phụ gia lực phong hành. Đề cao nhanh nhẹn, đề cao cảm tri. Thần lực kình phong luyện thể phạt tủy, linh thể sơ thành.” (Đừng để ý câu cuối nhiều, dạng giới thiệu theo kiểu luyện tiên, nghe có vẻ cao cấp vậy thôi chứ chả có gì!)
Mở ra bảng nhân vật, sau tên của ta quả nhiên nhiều thêm một xưng hào: Du Nhiên (Phong Hành Giả) cung tiễn thủ cao cấp (Thần Ngữ Giả).
“Ha ha ha! Từ nay về sau, xem trong trò chơi này còn ai có thể so tốc độ với ta!”
Ta ngửa đầu cười to, may mắn nơi đây không người, bằng không còn không mắng ta là kẻ điên.
Đám mây kim quang biến mất, ngôi sao màu kim theo ta cũng biến mất. Còn giữ hai viên màu bạc, ta lại chọn một hồi trong đám mây màu bạc, có một số thứ khiến người ta có chút động tâm, như là phương thuốc đan dược tốt hiếm thấy, phương pháp rèn đúc thăng cấp binh khí, thậm chí còn có bản đồ phân bố tộc loại ẩn tàng của yêu giới ma giới, nếu như ta là một bang chủ thành chủ, nhất định sẽ chọn mấy thứ này, không thể nghi ngờ có thể trợ giúp bang phái đề thăng không ít thực lực. Xem ra lần này Đông Long có thể tiến thêm một bước lớn, cũng không uổng bọn họ bận bịu lâu như vậy. Bất quá, mấy thứ này đối với ta lại không có chỗ dùng. Tiếp tục tìm tìm, ta nhìn thấy một ít trang bị, bảo thạch cao cấp, rất khiến người ta chảy nước miếng, bất quá cũng không phải cần thiết nhất. Trong đó có một thanh cung ta rất thích, nhưng cũng không kém với Phong Lê của ta là bao nhiêu, không cần thiết phải đổi. Như thế, ta còn có thể chọn cái gì đây? Chọn đến chọn đi, ta cầm một bao kinh nghiệm đủ cho ta tăng lên đến hơn cấp chín mươi, nhớ tới tên Lăng Thiên kia cũng cần đổi vũ khí, lại chọn một viên bảo thạch cao cấp gia tăng thuộc tính phá giáp rất hiếm thấy.
Ba ngôi sao đều biến mất, ta cũng theo đó rời khỏi không gian bảo tàng đầy đất này. Khi mở mắt ra lại, trước mắt xanh biếc, tiếng rừng trúc vang tràn đầy bên tai.
“Du Nhiên.”
Ngẩng đầu, Lăng Thiên đứng ở trước mắt.
“Tìm được thứ tốt sao?”
Ta thấy bộ dáng cao hứng kia của anh ta, hơn phân nửa là đã tìm được thứ hợp ý nào đó. Quả nhiên, Lăng Thiên đưa qua một thanh trường kiếm, như hiến bảo mà khoe khoang:
“Đây là phần thưởng sao kim, Linh khí.”
“Vận khí không tồi a.”
Lấy qua xem, đích thật là một thanh kiếm tốt, không chỉ thuộc tính tốt, hiếm thấy chính là bộ dáng cũng đẹp. Không có nhiều trang sức, thân kiếm không rộng, trong giản dị lại lộ ra linh hoạt, đoạn giữa là một đạo khe máu làm tăng thêm vài phần tàn nhẫn.
“Thứ tốt, vừa vặn thích hợp anh dùng. Bất quá yêu cầu đẳng cấp rất cao a, cấp chín mươi bảy, anh đến năm nào tháng nào mới dùng được?”
“Tôi còn có cái này.”
Lăng Thiên lắc lắc vật thể dạng bong bóng hình tròn trong tay, bao kinh nghiệm.
“Anh cũng chọn cái này? Vậy anh không phải thoáng cái liền phi thăng.” (phi thăng = chuyển sinh = chọn chuyển bộ tộc)
“Đừng nói với tôi cậu không chọn.”
“Thế nào có thể.” Chúng ta lòng hiểu không nói mà nhìn nhau cười.
“Khó có được tìm được kiếm tốt như vậy, tôi cho anh thêm viên bảo thạch này, khảm lên nó khẳng định có thể xếp được vị trí cao trên bảng trang bị.”
Lăng Thiên giương giương mi, nhận lấy bảo thạch ta vứt qua.
“Phá giáp? Bảo thạch cao cấp a, thế nào tôi không tìm được.”
“Thế nào, bằng hữu như tôi đây không tồi chứ, thời khắc nào cũng nghĩ tới anh.”
Lăng Thiên cười:
“Không tồi không tồi, tôi liền nhận. Yên tâm, trở về tôi cũng có thứ cho cậu.”
Nga, anh ta cư nhiên cũng có lễ vật tặng, thực hiếm thấy.
“Nói trước, so với bảo thạch này kém hơn tôi sẽ không lấy.”
Tựa tiếu phi tiếu mà nói giỡn, Lăng Thiên cực có lòng tin mà phất tay nói:
“Bảo chứng cậu hài lòng.”
“Hai vị hăng hái thật tốt. Còn chưa dự định trở về sao?”
Đang nói chuyện đến cao hứng, Diệu Dương chạy ra. Ta vừa thấy hắn liền cả người không được tự nhiên, cái người này cư nhiên còn một bộ xuân phong đắc ý, chẳng lẽ là bởi vì ở trong hiện thực bắt được ta khiến cho hắn rất cao hứng?
“Thành chủ Diệu Dương tới cũng rất nhanh, xem ra anh cũng tìm được phần thưởng hài lòng? Lúc này đây thực lực của Đông Long sợ là sẽ lại có đề thăng lớn đi.”
“Ít nhất không làm thất vọng các huynh đệ vất vả lâu như vậy. Tôi đây chuẩn bị trở về, hai vị thì sao?”
“Chúng tôi còn chuẩn bị tiếp tục đi dạo ở yêu giới.”
Ta giành nói trước.
“Tôi đây đi trước. Truyền tống trận của yêu giới đi nhân giới nhớ là ở thôn Bách Viên, chúng ta sau này còn gặp lại.”
Diệu Dương tiêu sái mà quay người lại, vội hừng hực chạy đi. Sắc mặt ta cực kém mà hung hăng trừng bóng lưng của hắn, hạ quyết tâm cách người này xa xa, không muốn có bất luận dây dưa liên quan gì đến hắn nữa.
“Thực muốn đi dạo ở chỗ này?”
Lăng Thiên hỏi.
“Tôi chỉ là không muốn đi cùng hắn.”
“Vậy tốt, chúng ta tự mình trực tiếp quay về Lâm Thủy Cư đi, những phần thưởng này còn phải được xử lý một chút.”
Lăng Thiên ý chỉ là bao kinh nghiệm chúng ta lấy được, còn có vũ khí mới cũng phải xử lý một chút. Theo đẳng cấp đề thăng, trang bị của chúng ta cũng đại thể phải thay đổi, còn phải tranh thủ đi chuẩn bị trang bị tốt. Nghĩ lại, chuyện thật đúng là nhiều a. Kêu gọi một đám tiểu tuỳ tùng lại, ta cùng Lăng Thiên chọn một phương hướng khác, cũng đi về phía thôn Bách Viên.
***
Thật vất vả mới chịu đựng qua được hai ngày khó qua này, Hàn cư nhiên không tiếp tục tới tìm ta phiền phức nữa, càng thêm khiến cho ta mò không được ý đồ đến của hắn đêm hôm đó. Bất quá may mắn ta không phải người chấp nhất thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu không nghĩ ra, vậy không nghĩ nữa là được, chờ thời điểm hắn xuất chiêu thì thấy chiêu hủy chiêu, cũng tốt hơn chết một đống lớn tế bào não như hiện tại. Sớm nằm lên trên giường trò chơi chờ, đến khi đèn xanh phát sáng, ta trước tiên đăng nhập trò chơi.
Khi mở mắt phát hiện, bản thân không ở rừng trúc Bích Hải khi logout, mà là ở một tòa điện phủ hoa mỹ. Bốn cây ngọc trụ bàn long tinh điêu tế khắc chống đỡ nóc điện lưu ly, mặt đất tinh thạch sáng đến mức có thể làm cái gương soi một khi không cẩn thận sẽ trượt chân. Đèn cung đình khảm nạm bảo thạch, sa mạn dệt tơ vàng, đình lâu bốn phía trống trải phơn phớt gió nhẹ. Nhìn ra phía ngoài, nơi tầm mắt có thể nhìn thấy tất cả đều là mây mù mờ ảo, không biết trên dưới không phân phương vị, vây quanh lấy thính đài không lớn này, khiến người ta một chút cũng nhìn không thấu phong cảnh sau bức tường mây.
Trung gian thính có một lão đầu đang đứng, búi tóc tuyết trắng dắt cao, dùng văn quan hình mây buộc lại (ta kiếm ko ra hình, thôi cứ tưởng tượng cái củ tỏi nằm trên đỉnh đầu được 1 túm vải bó lại đi:))); tay áo rộng cẩm bào trên người không một điểm rối loạn, phất trần tuyết trắng khoác lên cánh tay trái. Nhìn dáng vẻ của ông ta không giống như là yêu, ngược lại như là tiên quan trên trời.
“Vị dũng sĩ này cũng là tới tìm cơ duyên của ngươi sao?”
“Cơ duyên gì?”
Lão đầu mở miệng hỏi một câu làm ta sửng sốt.
“Mười dũng sĩ các ngươi làm được một chuyện to lớn, cho nên mới có cơ hội tiến vào Vạn Bảo Các này. Ở chỗ này, có rất nhiều kỳ trân dị bảo, thế nhưng có thể lấy được thứ gì, phải xem cơ duyên của ngươi mới được.”
Hiểu rồi, không phải là một hệ thống tùy cơ phát phần thưởng sao? Còn cái gì mà cơ duyên, nói trắng ra chính là dựa vào vận khí rút thưởng.
“Vậy xin hỏi tôi phải thế nào mới có thể bắt đầu tìm cơ duyên của tôi đây?”
Ta không nói lời thừa thẳng đến chủ đề. Nói giỡn, tâm tình muốn nhìn thấy phần thưởng của ta đều sắp dừng không được nữa, làm sao còn có thời gian chậm rãi lằng nhằng cùng lão.
“Vị dũng sĩ này chuẩn bị xong rồi? Ta có thể đưa ngươi đi vào. Nhớ kỹ, nếu ngươi chạm đến đồ vật thì coi như đã chọn. Nhất định phải xem chắc chắn mới động thủ.”
Đảo mắt, ta lại bị đổi đến một địa phương khác. Hóa ra ở trong mắt mấy NPC loại chuyện truyền tống này là nửa điểm cũng không khó a, là người hay không phải người đều có thể một cái vung tay là mọi chuyện thành a.
Sờ sờ sự vật dạng đám mây mềm mại trắng như tuyết trước mặt. Mơ hồ có thể thấy được bên trong bao lấy cái gì đó. Xung quanh ta còn có rất nhiều đám mây như vậy, đu đu đưa đưa. Đi mấy bước giữa mấy đám mây. Bỗng nhiên phát hiện một điểm ánh sáng thoáng qua bên người. Nghiêng đầu nhìn, ba ngôi sao một kim hai bạc lắc lư theo ở bên người, còn tựa như sợ ta không biết, dùng sức chớp động quang mang. Đưa tay đâm đâm, sao màu kim toát ra một câu nói:
“Phần thưởng đẳng cấp sao kim.”
Theo những lời này của nó. Đám mây bên người ta động lên. Vài đám mây trắng như bông lại mang theo sắc kim tiếp cận đến nổi bên người ta, những cái khác đều lui ra. Thế này thực thú vị, hóa ra đẳng cấp mấy phần thưởng này cũng không giống nhau.
Vây lấy ta tổng cộng có sáu đám mây, ta đưa tay điểm nhẹ, trên đám mây nhất nhất hiện ra tình hình cụ thể của vật phẩm trong đó. Có trang bị, có sách kỹ năng, còn có dược vật gia tăng thuộc tính. Ta nhất nhất xem qua, trong đó có một thứ đặc biệt nhất, là một xưng hào cấp Địa: Phong Hành Giả
Sau khi xem qua thuyết minh của nó. Lòng ta tràn đầy vui mừng, những cái khác cũng không cần xem nữa, cái này khẳng định là thích hợp ta nhất.
Nhanh tay nhanh chân lấy thứ này bỏ vào trong tay. Đó là một đoàn quang mang màu xanh, ngón tay ta vừa chạm vào nó liền từ đầu ngón tay tiến vào trong cơ thể.
“Đinh —— Thu được xưng hào cấp Địa Phong Hành Giả. Phụ gia lực phong hành. Đề cao nhanh nhẹn, đề cao cảm tri. Thần lực kình phong luyện thể phạt tủy, linh thể sơ thành.” (Đừng để ý câu cuối nhiều, dạng giới thiệu theo kiểu luyện tiên, nghe có vẻ cao cấp vậy thôi chứ chả có gì!)
Mở ra bảng nhân vật, sau tên của ta quả nhiên nhiều thêm một xưng hào: Du Nhiên (Phong Hành Giả) cung tiễn thủ cao cấp (Thần Ngữ Giả).
“Ha ha ha! Từ nay về sau, xem trong trò chơi này còn ai có thể so tốc độ với ta!”
Ta ngửa đầu cười to, may mắn nơi đây không người, bằng không còn không mắng ta là kẻ điên.
Đám mây kim quang biến mất, ngôi sao màu kim theo ta cũng biến mất. Còn giữ hai viên màu bạc, ta lại chọn một hồi trong đám mây màu bạc, có một số thứ khiến người ta có chút động tâm, như là phương thuốc đan dược tốt hiếm thấy, phương pháp rèn đúc thăng cấp binh khí, thậm chí còn có bản đồ phân bố tộc loại ẩn tàng của yêu giới ma giới, nếu như ta là một bang chủ thành chủ, nhất định sẽ chọn mấy thứ này, không thể nghi ngờ có thể trợ giúp bang phái đề thăng không ít thực lực. Xem ra lần này Đông Long có thể tiến thêm một bước lớn, cũng không uổng bọn họ bận bịu lâu như vậy. Bất quá, mấy thứ này đối với ta lại không có chỗ dùng. Tiếp tục tìm tìm, ta nhìn thấy một ít trang bị, bảo thạch cao cấp, rất khiến người ta chảy nước miếng, bất quá cũng không phải cần thiết nhất. Trong đó có một thanh cung ta rất thích, nhưng cũng không kém với Phong Lê của ta là bao nhiêu, không cần thiết phải đổi. Như thế, ta còn có thể chọn cái gì đây? Chọn đến chọn đi, ta cầm một bao kinh nghiệm đủ cho ta tăng lên đến hơn cấp chín mươi, nhớ tới tên Lăng Thiên kia cũng cần đổi vũ khí, lại chọn một viên bảo thạch cao cấp gia tăng thuộc tính phá giáp rất hiếm thấy.
Ba ngôi sao đều biến mất, ta cũng theo đó rời khỏi không gian bảo tàng đầy đất này. Khi mở mắt ra lại, trước mắt xanh biếc, tiếng rừng trúc vang tràn đầy bên tai.
“Du Nhiên.”
Ngẩng đầu, Lăng Thiên đứng ở trước mắt.
“Tìm được thứ tốt sao?”
Ta thấy bộ dáng cao hứng kia của anh ta, hơn phân nửa là đã tìm được thứ hợp ý nào đó. Quả nhiên, Lăng Thiên đưa qua một thanh trường kiếm, như hiến bảo mà khoe khoang:
“Đây là phần thưởng sao kim, Linh khí.”
“Vận khí không tồi a.”
Lấy qua xem, đích thật là một thanh kiếm tốt, không chỉ thuộc tính tốt, hiếm thấy chính là bộ dáng cũng đẹp. Không có nhiều trang sức, thân kiếm không rộng, trong giản dị lại lộ ra linh hoạt, đoạn giữa là một đạo khe máu làm tăng thêm vài phần tàn nhẫn.
“Thứ tốt, vừa vặn thích hợp anh dùng. Bất quá yêu cầu đẳng cấp rất cao a, cấp chín mươi bảy, anh đến năm nào tháng nào mới dùng được?”
“Tôi còn có cái này.”
Lăng Thiên lắc lắc vật thể dạng bong bóng hình tròn trong tay, bao kinh nghiệm.
“Anh cũng chọn cái này? Vậy anh không phải thoáng cái liền phi thăng.” (phi thăng = chuyển sinh = chọn chuyển bộ tộc)
“Đừng nói với tôi cậu không chọn.”
“Thế nào có thể.” Chúng ta lòng hiểu không nói mà nhìn nhau cười.
“Khó có được tìm được kiếm tốt như vậy, tôi cho anh thêm viên bảo thạch này, khảm lên nó khẳng định có thể xếp được vị trí cao trên bảng trang bị.”
Lăng Thiên giương giương mi, nhận lấy bảo thạch ta vứt qua.
“Phá giáp? Bảo thạch cao cấp a, thế nào tôi không tìm được.”
“Thế nào, bằng hữu như tôi đây không tồi chứ, thời khắc nào cũng nghĩ tới anh.”
Lăng Thiên cười:
“Không tồi không tồi, tôi liền nhận. Yên tâm, trở về tôi cũng có thứ cho cậu.”
Nga, anh ta cư nhiên cũng có lễ vật tặng, thực hiếm thấy.
“Nói trước, so với bảo thạch này kém hơn tôi sẽ không lấy.”
Tựa tiếu phi tiếu mà nói giỡn, Lăng Thiên cực có lòng tin mà phất tay nói:
“Bảo chứng cậu hài lòng.”
“Hai vị hăng hái thật tốt. Còn chưa dự định trở về sao?”
Đang nói chuyện đến cao hứng, Diệu Dương chạy ra. Ta vừa thấy hắn liền cả người không được tự nhiên, cái người này cư nhiên còn một bộ xuân phong đắc ý, chẳng lẽ là bởi vì ở trong hiện thực bắt được ta khiến cho hắn rất cao hứng?
“Thành chủ Diệu Dương tới cũng rất nhanh, xem ra anh cũng tìm được phần thưởng hài lòng? Lúc này đây thực lực của Đông Long sợ là sẽ lại có đề thăng lớn đi.”
“Ít nhất không làm thất vọng các huynh đệ vất vả lâu như vậy. Tôi đây chuẩn bị trở về, hai vị thì sao?”
“Chúng tôi còn chuẩn bị tiếp tục đi dạo ở yêu giới.”
Ta giành nói trước.
“Tôi đây đi trước. Truyền tống trận của yêu giới đi nhân giới nhớ là ở thôn Bách Viên, chúng ta sau này còn gặp lại.”
Diệu Dương tiêu sái mà quay người lại, vội hừng hực chạy đi. Sắc mặt ta cực kém mà hung hăng trừng bóng lưng của hắn, hạ quyết tâm cách người này xa xa, không muốn có bất luận dây dưa liên quan gì đến hắn nữa.
“Thực muốn đi dạo ở chỗ này?”
Lăng Thiên hỏi.
“Tôi chỉ là không muốn đi cùng hắn.”
“Vậy tốt, chúng ta tự mình trực tiếp quay về Lâm Thủy Cư đi, những phần thưởng này còn phải được xử lý một chút.”
Lăng Thiên ý chỉ là bao kinh nghiệm chúng ta lấy được, còn có vũ khí mới cũng phải xử lý một chút. Theo đẳng cấp đề thăng, trang bị của chúng ta cũng đại thể phải thay đổi, còn phải tranh thủ đi chuẩn bị trang bị tốt. Nghĩ lại, chuyện thật đúng là nhiều a. Kêu gọi một đám tiểu tuỳ tùng lại, ta cùng Lăng Thiên chọn một phương hướng khác, cũng đi về phía thôn Bách Viên.
/229
|