Editor: Toujifuu
***
Trên thành lâu cao nhất của Đông Điệp Thành, ta đứng đón gió, mắt điếc tai ngơ đối với những tiếng kêu ngoài thành kia. Khi vung tay lên, mười hai đạo quang mang bung ra, sắp hàng thành một vòng tròn hoàn chỉnh ở trước mặt ta. Đó là mười hai viên Huyễn Thải Thủy Tinh, nhập vào xuất ra hào quang mênh mông, dường như sinh vật sống biết hô hấp.
Lại lấy ra một khay đồng mười hai góc khắc đầy đường cong, ném nó hướng trung gian Huyễn Thải Thủy Tinh, khay đồng xoay tròn càng lúc càng lớn, khi rơi xuống đất đã lớn bằng nửa thành lâu. Huyễn Thải Thủy Tinh lần lượt đối ứng một góc trong đó, mười hai đạo quang mang tinh tế từ trong Thủy Tinh chiếu xuống, chiếu lên trên khay đồng. Quang mang màu trắng như nước từ giữa hoa văn của mười hai góc chảy ra ngoài, không qua bao lâu, toàn bộ khay đồng liền rực rỡ hẳn lên. Hoa văn phức tạp mà cổ xưa nhìn qua huyền ảo phi thường, Địa Chi bao Thiên Can, Thiên Can lại bao lấy Tứ Tượng, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ ở trên phương vị của mỗi bên rạng rỡ sinh huy, chúng nó cùng xoay quanh một vòng tròn trơn bóng như gương ở trung gian.
“Woa, thứ này cool nha. Mạc Ly, trước đây thế nào không thấy cậu dùng qua? Một lần dùng mười hai viên Huyễn Thải Thủy Tinh, cậu muốn triệu cái gì lớn sao?”
Nhạc Thiên Phái vĩnh viễn đều là tính tình nghĩ cái gì nói cái đó, ta cười cười với hắn nói:
“Đây là đạo cụ đặc thù, chỉ có thể dùng một lần. Về phần lát nữa sẽ ra cái gì, tôi bảo chứng khiến mọi người đều kinh hách nhảy dựng.”
Nhạc Thiên Phái còn giống như muốn nói gì nữa, Ám Dạ kéo hắn một phen:
“Câm miệng, không nên quấy rầy Mạc Ly.”
Ta gật đầu với bọn họ, nhìn nhìn thời gian cũng gần xong, hít sâu một hơi nhấc chân đi lên khay đồng kia, đi thẳng đến trung tâm kính tròn đứng định, đối diện phương hướng Thanh Long.
“Bắt đầu đi.”
Trong lòng nói nhỏ, ta lấy ra vảy Thanh Long đã chuẩn bị trước. Trong lúc nhất thời, thanh quang đại thịnh trên miếng vảy, cùng đồ án Thanh Long trên khay đồng chiếu rọi lên. Quang mang của Chu Tước, Huyền Vũ và Bạch Hổ ảm đạm xuống, Thanh Long giương nanh múa vuốt mà đưa thanh quang đại biểu cho bản thân vào kính tròn tâm trận ta đang đứng, thẳng đến khi dưới chân ta rõ ràng hiện ra một quang ảnh Thanh Long lượn vòng.
“Đinh ——, người chơi Mạc Ly sắp tiến vào nghi thức ‘Thần Hàng’. Là nghi thức kỹ năng chung cực cấp một trăm của chức nghiệp ngự thú sư phương đông, sau khi chính thức bắt đầu không thể đình chỉ. Một trong những điều kiện sử dụng kỹ năng chung cực, một khi sử dụng kỹ năng vô luận thành bại, tư liệu nhân vật của người chơi Mạc Ly đều sẽ bị hệ thống khóa định, nhân vật không thể dùng tiếp. Xin hỏi có tiến hành Thần Hàng hay không?”
“Khóa định? Không phải xóa nhân vật sao? Bất quá cũng không có gì khác nhau. Bắt đầu Thần Hàng.”
Theo trả lời khẳng định của ta, quang mang trên khay đồng tăng mạnh, ba tầng vòng tròn đại biểu mười hai Địa Chi, mười Thiên Can cùng tứ thánh thú ở cùng một thời gian lần lượt chậm rãi chuyển động hướng phương hướng tương phản. Những phù văn phát sáng trong lúc chuyển động chậm rãi thoát ly khay đồng, di động hướng không trung. Mà ta đứng ở trung tâm cũng được một đoàn năng lượng nhìn không thấy nâng lên, bay lên. Hư ảnh hình rồng dưới chân vẫn còn thong thả du động. Ta càng lên càng cao, Đông Điệp Thành đã ở hết dưới chân.
Ta tùy ý nhìn thoáng qua dưới chân, miệng tên tiểu tử Nhạc Thiên Phái kia đều đã đóng không được nữa, ngơ ngác nhìn ta. Cũng may có Ám Dạ, hắn vừa nhìn tư thế này của ta liền cho người vây toàn bộ khay đồng lại, như vậy mới để cho ta yên tâm một chút. Ngoài thành, do sự biểu diễn đặc biệt của ta, trong doanh chỉ huy của người chơi công thành rõ ràng nổi lên một trận rối loạn. Bọn họ coi như cũng phản ứng nhanh nhạy, lập tức liền phái sáu con hắc long vừa mới hoàn thành triệu hoán đi cửa thành, xem ra là muốn cưỡng chế đột phá. Hơn phân nửa là ý kiến của tên Hô Phong Hoán Vũ kia nêu ra, tiểu tử đó coi như cũng hiểu rõ ta đây, làm đối thủ đồng chức nghiệp, hắn tuy rằng không mạnh bằng ta, thế nhưng cũng không kém quá nhiều, chúng ta đều rất quen thuộc với đối phương, lúc này hắn khẳng định đã đoán được ta muốn động tuyệt chiêu đè đáy hòm. Bất quá, lúc này cho dù hắn biết ta muốn làm gì, cũng đã ngăn cản không được nữa, huống hồ Hô Phong Hoán Vũ đại khái cũng không hiểu được ta đến tột cùng đang làm gì. Bởi vì theo ta biết, trong thế giới này cho tới bây giờ học chiêu “Thần Hàng” này, chỉ có một mình ta, đây là kỹ năng vốn phải đầy trăm cấp mới có thể nhìn thấy.
Khi ta lên đến độ cao cách đầu tường trên dưới năm mươi mét, quang trận nâng ta ngừng lại. Ta biết ở chỗ này, ta có thể bắt đầu bước thứ hai của ta. Những con hắc long đó chạy rất nhanh, chỉ một hồi, đều đã xông tới phân nửa chiến trường. Bất quá, bọn mi đến cửa thành hay không cũng không sao. Bỗng nhiên lòng tin của ta đối với bản thân tăng gấp bội, trực tiếp xem nhẹ xác suất thành công chỉ có 35% kia.
“Thánh linh ngự trên chín tầng trời, xin lắng nghe lời nói đến từ trần thế. Nguyện lấy máu tươi của ta làm dẫn, lấy da thịt của ta làm tế, lấy linh hồn của ta làm kết, vào lúc này nơi đây hô hoán lực lượng cường đại của truyền thừa viễn cổ vô thượng, giáng lâm thế gian này, cho lực lượng của các ngươi thức tỉnh tại giờ khắc này, nguyện vinh quang của các ngươi kế tục truyền thừa ngàn năm. Thần Hàng —— người thủ hộ phương đông Thanh Long chi Mộc Hoa!”
Vảy rồng màu xanh ta đang cầm trong tay trôi nổi lên, bay qua đỉnh đầu ta, xẹt ra một đạo quang mang gai mắt ở không trung. Trong loáng thoáng, nơi vảy rồng biến mất xuất hiện một trận pháp, từ một khối nho nhỏ nhanh chóng khuếch tán thành một trận đồ hình tròn cực lớn dựng đứng, đường kính dài hơn mười mét. Tiếng sấm vang lên ở chân trời xa xôi, không trung ban nãy còn trời xanh mây trắng nay cuồn cuộn tầng mây, nặng nề áp xuống. Chỉ nghe một tiếng rồng ngâm, chiến trường huyên náo trong nháy mắt an tĩnh lại. Áp lực vô hình đột nhiên khiến trong lòng người ta run lên. Vô luận là người công thành hay người thủ thành, đều không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hết thảy loài thú trên mặt đất tựa hồ cũng đã nhận ra được áp lực cực lớn, tọa kỵ cùng chiến thú lần lượt phủ phục thân thể quỳ lễ với trận đồ khổng lồ trên bầu trời. Ngay cả sáu con hắc long đến từ dị vực kia cũng dừng lại bước chân, nôn nóng bất an gầm nhẹ tại chỗ, ánh mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm không trung.
Ta trôi nổi trên không trung cùng trận đồ trước mặt không hề nghi ngờ đã trở thành tiêu điểm của toàn trường. Mọi người đều đang nhìn ta, suy đoán chuyện này tới cùng là thế nào.
“Mẹ nó, tên Mạc Ly đáng chết kia lại đang làm gì? Hô Phong Hoán Vũ!”
Hô Phong Hoán Vũ nhìn lướt qua minh hữu nổi trận lôi đình của mình, oán hận hừ một tiếng không nói một lời, bởi vì hắn cũng muốn hỏi người kia là đang làm gì. Người có mắt đều nhìn ra được, người trên trời kia muốn xuất tuyệt chiêu. Đều là ngự thú sư, hắn cư nhiên hoàn toàn nhìn không ra đó là kỹ năng gì! Cho tới nay tại trên bảng xếp hạng chức nghiệp, hắn luôn luôn khuất dưới Mạc Ly của Đông Điệp Thành, đã sớm xem người nọ là đối thủ lớn nhất. Vốn tưởng rằng cho dù bọn họ có chênh lệch, cũng bất quá chỉ là trên đẳng cấp, thực lực chân chính cũng sẽ không chênh lệch bao nhiêu. Mà một màn hôm nay này không thể nghi ngờ đã hung hăng cho hắn một bạt tai, Mạc Ly dùng sự thực chứng minh sự khác biệt giữa đệ nhất và đệ nhị, trong lòng Hô Phong Hoán Vũ đương nhiên nghẹn đến luống cuống, làm sao còn có tâm tình đi để ý tới vấn đề của mấy tên ngốc gọi là minh hữu kia nữa.
Tâm tình hoặc kinh ngạc hoặc phẫn hận hoặc hưng phấn của mọi người phía dưới, ta nửa điểm cũng không biết, hiện tại hết thảy tinh lực của ta đều tập trung trên trận đồ trước mắt. Ta đối diện trận đồ, có thể tinh tường cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ to lớn tuôn ra từ trong đó, dường như một vòng xoáy do thực chất hóa thành mắt thường có thể thấy được. Một đầu rồng cực lớn đang vươn ra từ bên trong.
Đầu tiên là râu rồng to dài, sau đó là miệng rồng thon dài, tiếp sau đó kèm theo khí lưu khổng lồ, toàn bộ đầu rồng lộ ra ngoài trận. Ta đứng ở trước mặt nó khoảng chừng chỉ bằng một phần ba của cái đầu cực lớn đó, khí lưu nó thở ra cơ hồ đều sắp thổi bay ta.
Ổn định thân thể, ta mỉm cười chào hỏi cùng cự long này:
“Mộc Hoa đại ca, còn nhớ tôi không?”
Mắt rồng thật to chuyển động nhìn qua, mất công phu thật lớn cuối cùng cũng chú ý tới ta nho nhỏ trước mặt.
“Mạc Ly, ta đã biết là tiểu tử cậu mà. Dùng trận thế lớn như vậy kêu ta ra, có chuyện quan trọng gì sao?”
Thanh âm có điểm như sét đánh vang lên bên tai ta.
“Mộc Hoa đại ca, tôi muốn xin anh dành cho tòa thành thị dưới chân tôi đây Long Chi Chúc Phúc (chúc phúc của rồng), để cho thành dân của nó ở dưới sự che chở của anh, đánh bại kẻ xâm lấn.”
Thanh Long Mộc Hoa nhìn thoáng qua chiến trường phía dưới, nói:
“Tòa thành thị này, coi như là ở trong khu vực ta quản hạt. Bất quá tiểu tử, cậu biết triệu ta ra đề xuất yêu cầu như vậy, chính cậu phải trả giá gì không?”
Ta không sao cả mà cười:
“Tôi biết, từ đây về sau, tôi sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa.”
“Hơn nữa ngay cả cơ hội chuyển sinh cũng không có, thế gian sẽ không còn người tên Mạc Ly nữa. Cậu đã suy nghĩ rõ ràng?”
Mộc Hoa hỏi rất nghiêm túc, ta cư nhiên có thể nhìn ra trong đôi mắt rồng thật to kia hương vị của quan tâm, lòng không khỏi mang cảm kích.
“Mộc Hoa đại ca, tôi đã suy nghĩ rõ ràng.”
Mộc Hoa nhìn ta một hồi, thở dài nói:
“Được rồi, ta sẽ hoàn thành thỉnh cầu của cậu, chúc phúc tòa thành thị này, cũng giáng xuống một bộ phận thần lực của ta bảo hộ nó. Chỉ tiếc về sau chúng ta không thể gặp lại, hiếm thấy tìm được một nhân loại nhìn thuận mắt.”
Mộc Hoa vươn một móng vuốt từ trong trận đồ, trên đầu vuốt sắc bén có một ký hiệu màu vàng kim nho nhỏ. Ta biết đó là ký hiệu ký kết khế ước, chỉ cần hoàn thành nó, nghi thức Thần Hàng này coi như đã hoàn toàn thành công.
“Đinh —— Người chơi Mạc Ly thành công khởi động phần sau của nghi thức ‘Thần Hàng’, lựa chọn phương thức khế ước số 2: giáng phúc, có thể giáng một bộ phận đơn vị thần lực chỉ định của thần thú triệu hoán để cộng thêm. Xin hỏi có hoàn thành khế ước hay không?”
“Có.”
Ta không do dự, làm ra quyết định. Vươn tay, khi đầu ngón tay chạm lên ký hiệu vàng kim kia, một dòng nước ấm từ trên người ta bị hút ra ngoài, ký hiệu vàng kim đó đại thịnh quang mang. Ở trong một mảnh kim quang, ta nghe thấy thanh âm gợi ý của hệ thống:
“Đinh —— Người chơi Mạc Ly thành công hoàn thành nghi thức ‘Thần Hàng’, khế ước ký kết thành công. Do thánh thú Thanh Long lần đầu tiên được người chơi triệu hoán thành công, đặc biệt thưởng cho đối tượng khế ước Đông Điệp Thành xưng hào vĩnh cửu ‘Vùng đất Thanh Long chúc phúc’, khi thành này bị công kích, phàm là phương thủ thành đều có thể nhận được thuộc tính cộng thêm ‘Thanh Long chi chúc phúc’. Đông Điệp Thành tự động đổi tên thành ‘Đông Long Thành’.”
Nghe đến đó, ta nghĩ lúc này cuối cùng cũng không uổng phí nhiều công phu như vậy, không ngờ tới còn kiếm lời thêm được thuộc tính cộng thêm vĩnh cửu, về sau Đông Điệp... Không, hẳn là Đông Long Thành, sẽ càng thêm kiên cố không thể phá, ta cũng có thể chân chính không còn lo lắng nữa mà nói tạm biệt với địa phương này.
Quay đầu lại, ta sau cùng nhìn thoáng qua tòa thành thị quen thuộc này, ở đây từ một thôn trấn nho nhỏ phát triển cho tới phồn hoa bây giờ, ta từng bước một chứng kiến sự trưởng thành của nó, cùng các anh em của ta ở chỗ này lưu lại bao nhiêu vui sướng. Ngày hôm nay, đều phải nói tạm biệt. Còn có Diệu Dương... Ta cúi đầu tìm kiếm trên chiến trường, thế nhưng người quá nhiều, ta căn bản tìm không thấy hắn ở nơi nào.
“Thật là, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không cho ta a.”
Trong lòng ta như bị vật gì đó nhẹ nhàng đâm, không phải đặc biệt đau, nhưng cũng không cách nào đình chỉ. Dần dần, đường nhìn bắt đầu mơ hồ, ta nhìn thấy thân thể bản thân biến thành vô số cánh hoa màu xanh bay xuống, rơi lên người các chiến sĩ của Đông Long Thành. Rốt cục trước mắt chợt lóe ánh sáng trắng, ta bị ép buộc rời khỏi trò chơi. Lúc này, ta mới đối mặt một thế giới tối đen, nhỏ giọng nói ra câu sớm đã nên nói kia:
“Diệu Dương, tôi thích anh. Diệu Dương, tạm biệt.”
***
Trên thành lâu cao nhất của Đông Điệp Thành, ta đứng đón gió, mắt điếc tai ngơ đối với những tiếng kêu ngoài thành kia. Khi vung tay lên, mười hai đạo quang mang bung ra, sắp hàng thành một vòng tròn hoàn chỉnh ở trước mặt ta. Đó là mười hai viên Huyễn Thải Thủy Tinh, nhập vào xuất ra hào quang mênh mông, dường như sinh vật sống biết hô hấp.
Lại lấy ra một khay đồng mười hai góc khắc đầy đường cong, ném nó hướng trung gian Huyễn Thải Thủy Tinh, khay đồng xoay tròn càng lúc càng lớn, khi rơi xuống đất đã lớn bằng nửa thành lâu. Huyễn Thải Thủy Tinh lần lượt đối ứng một góc trong đó, mười hai đạo quang mang tinh tế từ trong Thủy Tinh chiếu xuống, chiếu lên trên khay đồng. Quang mang màu trắng như nước từ giữa hoa văn của mười hai góc chảy ra ngoài, không qua bao lâu, toàn bộ khay đồng liền rực rỡ hẳn lên. Hoa văn phức tạp mà cổ xưa nhìn qua huyền ảo phi thường, Địa Chi bao Thiên Can, Thiên Can lại bao lấy Tứ Tượng, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ ở trên phương vị của mỗi bên rạng rỡ sinh huy, chúng nó cùng xoay quanh một vòng tròn trơn bóng như gương ở trung gian.
“Woa, thứ này cool nha. Mạc Ly, trước đây thế nào không thấy cậu dùng qua? Một lần dùng mười hai viên Huyễn Thải Thủy Tinh, cậu muốn triệu cái gì lớn sao?”
Nhạc Thiên Phái vĩnh viễn đều là tính tình nghĩ cái gì nói cái đó, ta cười cười với hắn nói:
“Đây là đạo cụ đặc thù, chỉ có thể dùng một lần. Về phần lát nữa sẽ ra cái gì, tôi bảo chứng khiến mọi người đều kinh hách nhảy dựng.”
Nhạc Thiên Phái còn giống như muốn nói gì nữa, Ám Dạ kéo hắn một phen:
“Câm miệng, không nên quấy rầy Mạc Ly.”
Ta gật đầu với bọn họ, nhìn nhìn thời gian cũng gần xong, hít sâu một hơi nhấc chân đi lên khay đồng kia, đi thẳng đến trung tâm kính tròn đứng định, đối diện phương hướng Thanh Long.
“Bắt đầu đi.”
Trong lòng nói nhỏ, ta lấy ra vảy Thanh Long đã chuẩn bị trước. Trong lúc nhất thời, thanh quang đại thịnh trên miếng vảy, cùng đồ án Thanh Long trên khay đồng chiếu rọi lên. Quang mang của Chu Tước, Huyền Vũ và Bạch Hổ ảm đạm xuống, Thanh Long giương nanh múa vuốt mà đưa thanh quang đại biểu cho bản thân vào kính tròn tâm trận ta đang đứng, thẳng đến khi dưới chân ta rõ ràng hiện ra một quang ảnh Thanh Long lượn vòng.
“Đinh ——, người chơi Mạc Ly sắp tiến vào nghi thức ‘Thần Hàng’. Là nghi thức kỹ năng chung cực cấp một trăm của chức nghiệp ngự thú sư phương đông, sau khi chính thức bắt đầu không thể đình chỉ. Một trong những điều kiện sử dụng kỹ năng chung cực, một khi sử dụng kỹ năng vô luận thành bại, tư liệu nhân vật của người chơi Mạc Ly đều sẽ bị hệ thống khóa định, nhân vật không thể dùng tiếp. Xin hỏi có tiến hành Thần Hàng hay không?”
“Khóa định? Không phải xóa nhân vật sao? Bất quá cũng không có gì khác nhau. Bắt đầu Thần Hàng.”
Theo trả lời khẳng định của ta, quang mang trên khay đồng tăng mạnh, ba tầng vòng tròn đại biểu mười hai Địa Chi, mười Thiên Can cùng tứ thánh thú ở cùng một thời gian lần lượt chậm rãi chuyển động hướng phương hướng tương phản. Những phù văn phát sáng trong lúc chuyển động chậm rãi thoát ly khay đồng, di động hướng không trung. Mà ta đứng ở trung tâm cũng được một đoàn năng lượng nhìn không thấy nâng lên, bay lên. Hư ảnh hình rồng dưới chân vẫn còn thong thả du động. Ta càng lên càng cao, Đông Điệp Thành đã ở hết dưới chân.
Ta tùy ý nhìn thoáng qua dưới chân, miệng tên tiểu tử Nhạc Thiên Phái kia đều đã đóng không được nữa, ngơ ngác nhìn ta. Cũng may có Ám Dạ, hắn vừa nhìn tư thế này của ta liền cho người vây toàn bộ khay đồng lại, như vậy mới để cho ta yên tâm một chút. Ngoài thành, do sự biểu diễn đặc biệt của ta, trong doanh chỉ huy của người chơi công thành rõ ràng nổi lên một trận rối loạn. Bọn họ coi như cũng phản ứng nhanh nhạy, lập tức liền phái sáu con hắc long vừa mới hoàn thành triệu hoán đi cửa thành, xem ra là muốn cưỡng chế đột phá. Hơn phân nửa là ý kiến của tên Hô Phong Hoán Vũ kia nêu ra, tiểu tử đó coi như cũng hiểu rõ ta đây, làm đối thủ đồng chức nghiệp, hắn tuy rằng không mạnh bằng ta, thế nhưng cũng không kém quá nhiều, chúng ta đều rất quen thuộc với đối phương, lúc này hắn khẳng định đã đoán được ta muốn động tuyệt chiêu đè đáy hòm. Bất quá, lúc này cho dù hắn biết ta muốn làm gì, cũng đã ngăn cản không được nữa, huống hồ Hô Phong Hoán Vũ đại khái cũng không hiểu được ta đến tột cùng đang làm gì. Bởi vì theo ta biết, trong thế giới này cho tới bây giờ học chiêu “Thần Hàng” này, chỉ có một mình ta, đây là kỹ năng vốn phải đầy trăm cấp mới có thể nhìn thấy.
Khi ta lên đến độ cao cách đầu tường trên dưới năm mươi mét, quang trận nâng ta ngừng lại. Ta biết ở chỗ này, ta có thể bắt đầu bước thứ hai của ta. Những con hắc long đó chạy rất nhanh, chỉ một hồi, đều đã xông tới phân nửa chiến trường. Bất quá, bọn mi đến cửa thành hay không cũng không sao. Bỗng nhiên lòng tin của ta đối với bản thân tăng gấp bội, trực tiếp xem nhẹ xác suất thành công chỉ có 35% kia.
“Thánh linh ngự trên chín tầng trời, xin lắng nghe lời nói đến từ trần thế. Nguyện lấy máu tươi của ta làm dẫn, lấy da thịt của ta làm tế, lấy linh hồn của ta làm kết, vào lúc này nơi đây hô hoán lực lượng cường đại của truyền thừa viễn cổ vô thượng, giáng lâm thế gian này, cho lực lượng của các ngươi thức tỉnh tại giờ khắc này, nguyện vinh quang của các ngươi kế tục truyền thừa ngàn năm. Thần Hàng —— người thủ hộ phương đông Thanh Long chi Mộc Hoa!”
Vảy rồng màu xanh ta đang cầm trong tay trôi nổi lên, bay qua đỉnh đầu ta, xẹt ra một đạo quang mang gai mắt ở không trung. Trong loáng thoáng, nơi vảy rồng biến mất xuất hiện một trận pháp, từ một khối nho nhỏ nhanh chóng khuếch tán thành một trận đồ hình tròn cực lớn dựng đứng, đường kính dài hơn mười mét. Tiếng sấm vang lên ở chân trời xa xôi, không trung ban nãy còn trời xanh mây trắng nay cuồn cuộn tầng mây, nặng nề áp xuống. Chỉ nghe một tiếng rồng ngâm, chiến trường huyên náo trong nháy mắt an tĩnh lại. Áp lực vô hình đột nhiên khiến trong lòng người ta run lên. Vô luận là người công thành hay người thủ thành, đều không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hết thảy loài thú trên mặt đất tựa hồ cũng đã nhận ra được áp lực cực lớn, tọa kỵ cùng chiến thú lần lượt phủ phục thân thể quỳ lễ với trận đồ khổng lồ trên bầu trời. Ngay cả sáu con hắc long đến từ dị vực kia cũng dừng lại bước chân, nôn nóng bất an gầm nhẹ tại chỗ, ánh mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm không trung.
Ta trôi nổi trên không trung cùng trận đồ trước mặt không hề nghi ngờ đã trở thành tiêu điểm của toàn trường. Mọi người đều đang nhìn ta, suy đoán chuyện này tới cùng là thế nào.
“Mẹ nó, tên Mạc Ly đáng chết kia lại đang làm gì? Hô Phong Hoán Vũ!”
Hô Phong Hoán Vũ nhìn lướt qua minh hữu nổi trận lôi đình của mình, oán hận hừ một tiếng không nói một lời, bởi vì hắn cũng muốn hỏi người kia là đang làm gì. Người có mắt đều nhìn ra được, người trên trời kia muốn xuất tuyệt chiêu. Đều là ngự thú sư, hắn cư nhiên hoàn toàn nhìn không ra đó là kỹ năng gì! Cho tới nay tại trên bảng xếp hạng chức nghiệp, hắn luôn luôn khuất dưới Mạc Ly của Đông Điệp Thành, đã sớm xem người nọ là đối thủ lớn nhất. Vốn tưởng rằng cho dù bọn họ có chênh lệch, cũng bất quá chỉ là trên đẳng cấp, thực lực chân chính cũng sẽ không chênh lệch bao nhiêu. Mà một màn hôm nay này không thể nghi ngờ đã hung hăng cho hắn một bạt tai, Mạc Ly dùng sự thực chứng minh sự khác biệt giữa đệ nhất và đệ nhị, trong lòng Hô Phong Hoán Vũ đương nhiên nghẹn đến luống cuống, làm sao còn có tâm tình đi để ý tới vấn đề của mấy tên ngốc gọi là minh hữu kia nữa.
Tâm tình hoặc kinh ngạc hoặc phẫn hận hoặc hưng phấn của mọi người phía dưới, ta nửa điểm cũng không biết, hiện tại hết thảy tinh lực của ta đều tập trung trên trận đồ trước mắt. Ta đối diện trận đồ, có thể tinh tường cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ to lớn tuôn ra từ trong đó, dường như một vòng xoáy do thực chất hóa thành mắt thường có thể thấy được. Một đầu rồng cực lớn đang vươn ra từ bên trong.
Đầu tiên là râu rồng to dài, sau đó là miệng rồng thon dài, tiếp sau đó kèm theo khí lưu khổng lồ, toàn bộ đầu rồng lộ ra ngoài trận. Ta đứng ở trước mặt nó khoảng chừng chỉ bằng một phần ba của cái đầu cực lớn đó, khí lưu nó thở ra cơ hồ đều sắp thổi bay ta.
Ổn định thân thể, ta mỉm cười chào hỏi cùng cự long này:
“Mộc Hoa đại ca, còn nhớ tôi không?”
Mắt rồng thật to chuyển động nhìn qua, mất công phu thật lớn cuối cùng cũng chú ý tới ta nho nhỏ trước mặt.
“Mạc Ly, ta đã biết là tiểu tử cậu mà. Dùng trận thế lớn như vậy kêu ta ra, có chuyện quan trọng gì sao?”
Thanh âm có điểm như sét đánh vang lên bên tai ta.
“Mộc Hoa đại ca, tôi muốn xin anh dành cho tòa thành thị dưới chân tôi đây Long Chi Chúc Phúc (chúc phúc của rồng), để cho thành dân của nó ở dưới sự che chở của anh, đánh bại kẻ xâm lấn.”
Thanh Long Mộc Hoa nhìn thoáng qua chiến trường phía dưới, nói:
“Tòa thành thị này, coi như là ở trong khu vực ta quản hạt. Bất quá tiểu tử, cậu biết triệu ta ra đề xuất yêu cầu như vậy, chính cậu phải trả giá gì không?”
Ta không sao cả mà cười:
“Tôi biết, từ đây về sau, tôi sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa.”
“Hơn nữa ngay cả cơ hội chuyển sinh cũng không có, thế gian sẽ không còn người tên Mạc Ly nữa. Cậu đã suy nghĩ rõ ràng?”
Mộc Hoa hỏi rất nghiêm túc, ta cư nhiên có thể nhìn ra trong đôi mắt rồng thật to kia hương vị của quan tâm, lòng không khỏi mang cảm kích.
“Mộc Hoa đại ca, tôi đã suy nghĩ rõ ràng.”
Mộc Hoa nhìn ta một hồi, thở dài nói:
“Được rồi, ta sẽ hoàn thành thỉnh cầu của cậu, chúc phúc tòa thành thị này, cũng giáng xuống một bộ phận thần lực của ta bảo hộ nó. Chỉ tiếc về sau chúng ta không thể gặp lại, hiếm thấy tìm được một nhân loại nhìn thuận mắt.”
Mộc Hoa vươn một móng vuốt từ trong trận đồ, trên đầu vuốt sắc bén có một ký hiệu màu vàng kim nho nhỏ. Ta biết đó là ký hiệu ký kết khế ước, chỉ cần hoàn thành nó, nghi thức Thần Hàng này coi như đã hoàn toàn thành công.
“Đinh —— Người chơi Mạc Ly thành công khởi động phần sau của nghi thức ‘Thần Hàng’, lựa chọn phương thức khế ước số 2: giáng phúc, có thể giáng một bộ phận đơn vị thần lực chỉ định của thần thú triệu hoán để cộng thêm. Xin hỏi có hoàn thành khế ước hay không?”
“Có.”
Ta không do dự, làm ra quyết định. Vươn tay, khi đầu ngón tay chạm lên ký hiệu vàng kim kia, một dòng nước ấm từ trên người ta bị hút ra ngoài, ký hiệu vàng kim đó đại thịnh quang mang. Ở trong một mảnh kim quang, ta nghe thấy thanh âm gợi ý của hệ thống:
“Đinh —— Người chơi Mạc Ly thành công hoàn thành nghi thức ‘Thần Hàng’, khế ước ký kết thành công. Do thánh thú Thanh Long lần đầu tiên được người chơi triệu hoán thành công, đặc biệt thưởng cho đối tượng khế ước Đông Điệp Thành xưng hào vĩnh cửu ‘Vùng đất Thanh Long chúc phúc’, khi thành này bị công kích, phàm là phương thủ thành đều có thể nhận được thuộc tính cộng thêm ‘Thanh Long chi chúc phúc’. Đông Điệp Thành tự động đổi tên thành ‘Đông Long Thành’.”
Nghe đến đó, ta nghĩ lúc này cuối cùng cũng không uổng phí nhiều công phu như vậy, không ngờ tới còn kiếm lời thêm được thuộc tính cộng thêm vĩnh cửu, về sau Đông Điệp... Không, hẳn là Đông Long Thành, sẽ càng thêm kiên cố không thể phá, ta cũng có thể chân chính không còn lo lắng nữa mà nói tạm biệt với địa phương này.
Quay đầu lại, ta sau cùng nhìn thoáng qua tòa thành thị quen thuộc này, ở đây từ một thôn trấn nho nhỏ phát triển cho tới phồn hoa bây giờ, ta từng bước một chứng kiến sự trưởng thành của nó, cùng các anh em của ta ở chỗ này lưu lại bao nhiêu vui sướng. Ngày hôm nay, đều phải nói tạm biệt. Còn có Diệu Dương... Ta cúi đầu tìm kiếm trên chiến trường, thế nhưng người quá nhiều, ta căn bản tìm không thấy hắn ở nơi nào.
“Thật là, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không cho ta a.”
Trong lòng ta như bị vật gì đó nhẹ nhàng đâm, không phải đặc biệt đau, nhưng cũng không cách nào đình chỉ. Dần dần, đường nhìn bắt đầu mơ hồ, ta nhìn thấy thân thể bản thân biến thành vô số cánh hoa màu xanh bay xuống, rơi lên người các chiến sĩ của Đông Long Thành. Rốt cục trước mắt chợt lóe ánh sáng trắng, ta bị ép buộc rời khỏi trò chơi. Lúc này, ta mới đối mặt một thế giới tối đen, nhỏ giọng nói ra câu sớm đã nên nói kia:
“Diệu Dương, tôi thích anh. Diệu Dương, tạm biệt.”
/229
|