Editor: Toujifuu
***
Thông thường loại hoạt động cỡ lớn này đều sẽ làm gì gì đó giống như đại điển, phần đầu lộn lộn xộn xộn một đống lớn nói chuyện thế này nghi thức kiểu kia, tất cả đều là mấy mánh lới, ta xem mà ngáp dài, may mắn hội trường chính được bố trí có chút sáng ý, mới coi như không khiến ta thất vọng cực độ.
Hội trường chính nhìn từ trong thủy tinh, chính là cái quảng trường cực lớn lúc trước ta đứng. bất đồng với lúc trước ở chỗ, trung gian quảng trường nguyên bản trống trải dâng lên vài hàng ghế trôi nổi, phía dưới được đám mây nâng lên, cách mặt đất khoảng chừng ba thước. Mấy cái ghế đó chia làm vài đoạn, vừa vặn vây thành một hình tròn rất to, ta chỉ nhìn sơ một chút cũng thấy có trên dưới trăm cái, bày thưa thưa thớt thớt trên quảng trường cỡ siêu lớn. Ngẫm lại người chơi trong trò chơi này chỉ đại lục phương đông thôi cũng có vài trăm triệu, mà chỉ chọn ra trăm đại biểu, làm một trong số đó, ta có phải nên cảm thấy vinh hạnh hay không đây?
Khán giả cũng có, hơn nữa so ra thì khách mời còn nhiều hơn, nghe nói bên ngoài vé của đợt lễ mừng này đều đã lên tới tận giá trên trời còn không có mà bán. Chỗ ngồi của bọn họ còn cao hơn, rậm rạp như ong mật vây thành một vòng lớn hơn cao cao ở trên trời bay a bay….. Thật muốn hỏi bọn họ xem ở trên đó có cảm giác gì.
Thật vất vả đợi đến khi mở màn xong, kịch chính lên đài. Nêu ra những cao cao thủ trong trò chơi, lấy ra người nào cũng đều có thể khiến cho các người chơi kinh thán một trận, hiệu quả cũng không kém hơn nửa điểm so với minh tinh điện ảnh bên ngoài, đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện mà ngồi cho xong chuyện, còn phải có quá trình giới thiệu, thuận tiện cũng để cho mọi người có thể thét chói tai vài tiếng biểu đạt một chút tình cảm ngưỡng mộ. Công ty trò chơi cũng là nghĩ như vậy, vì vậy đặc biệt an bài một trình tự lên đài, đọc tên từng nhóm khách mời thì là từng nhóm đi ra. Kết quả ta xem đã hiểu, khó trách bọn họ phải xếp chỗ ngồi thành từng đoạn từng đoạn, có lẽ là xếp dựa theo chức nghiệp. Top mười của các chức nghiệp chiến đấu lần lượt ngồi cùng nhau, chức nghiệp sinh hoạt ngồi một chỗ khác, còn có chưởng môn mười đại bang hội trong trò chơi ngồi một chỗ….. Có một chỗ chỉ có ba cái ghế. Ta đoán hơn phân nửa là an bài cho ba “khách mời thần bí ” ta cùng Thiên Kiếm. Như vậy cũng tốt, miễn cho ta lát nữa không biết nên ngồi ở đâu.
Kiếm sĩ, thích khách, cung tiễn thủ, đạo sĩ, ngự thú sư, nhạc sĩ….. Nhóm khách mời nhất nhất ngồi xuống, ta lôi kéo Thiên Kiếm đứng ở trước thủy tinh nhận mặt từng người. Kết quả phát hiện anh ta cư nhiên nhận ra được nhiều hơn so với ta, chẳng lẽ nhận người cũng là một trong những học vấn thiết yếu của mấy người làm lão đại bọn họ?
Khi Diệu Dương lên đài. Toàn trường tiếng vỗ tay như sấm dậy, bởi vậy có thể thấy được danh vọng của hắn cao bao nhiêu. Ta thấy hắn ngồi ở cái ghế đầu tiên hàng chưởng môn, tuấn mỹ phi phàm uy thế tự lộ, như khối nam châm hấp dẫn ánh mắt toàn trường. Than nhẹ một tiếng, đến bây giờ ta vẫn cho rằng nam nhân như vậy, là không ai có thể không bị hấp dẫn, đáng tiếc hắn chung quy không thuộc về ta.
“Than thở cái gì, hắn không nắm chặt cậu là thất bại của hắn, sẽ có thời điểm tiểu tử hắn hối hận.” (yoooo!!!! Anh Thiên a! Nói hay!)
Bàn tay to của Thiên Kiếm theo quán tính lại xoa lên đầu ta, trong lòng ta nhảy dựng, anh ta đến tột cùng đã biết bao nhiêu?
“Anh ban nãy nói cái gì nắm hay không nắm chặt?”
“Diệu Dương kia a, cậu không phải thích hắn sao? Tuy rằng tôi không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, bất quá nhìn ánh mắt của cậu cũng có thể đoán ra được hơn phân nửa. Hơn nữa….. Nói chung cậu hoàn toàn không cần thương tâm khổ sở vì tiểu tử đó, về sau sẽ có người đối với cậu còn tốt hơn trăm nghìn lần so với tiểu tử đó.” (hờ hờ)
“A. Rõ ràng như thế sao? Mệt tôi còn tưởng rằng không ai có thể nhìn ra được.”
Ta cười khổ, ngay cả người chỉ ở chung mấy tháng cũng đã nhìn ra, vậy bọn họ có phải đã sớm biết hay không đây? Diệu Dương trước đây lại dùng tâm tình thế nào để ở chung với ta?
“Cậu cũng không cần lo lắng. Cũng không phải tất cả người đều có thể nhìn ra, cậu giấu vẫn rất tốt. Tôi phát hiện được là bởi vì chúng ta mỗi ngày đều ở cùng nhau. Hơn nữa cậu ngốc như thế. Trong đầu đang suy nghĩ cái gì thông thường đều không thể gạt được tôi.”
Ta cho dù ngốc thế nào cũng nghe ra được trong lời này còn có ý khác. Ngẩng đầu nhìn hướng nam nhân cao lớn bên cạnh, vẻ mặt râu ria kia khiến cho ta thấy không rõ vẻ mặt của anh ta. Thiên Kiếm nghiêng đầu đi không chịu nhìn ta. Chỉ vào thủy tinh nói:
“Đến chúng ta rồi. Tiểu tử kia là khách mời thần bí thứ ba.”
Ta giương giương miệng, rốt cục vẫn không tiếp tục truy vấn. Theo câu chuyện của Thiên Kiếm, ta cũng nhìn về phía màn hình thủy tinh, người chủ trì bên trong kia đang miệng lưỡi lưu loát mà giới thiệu vị “khách mời thần bí ” thứ nhất. Ta nghe xong một chút, quả nhiên từng trải của tiểu tử này cũng không phải người bình thường.
“… Hắn là người đầu tiên, cũng là người duy nhất từ trước đến nay đi khắp hết thảy địa đồ của đại lục phương đông, cũng đem nó vẽ thành bản đồ địa hình hoàn chỉnh của Đông đại lục. Vì mục tiêu hắn lựa chọn, sau cùng thậm chí còn dũng cảm nhảy xuống từ trên biển mây vô tận! Tuy rằng hắn cũng không thể đi ra được nữa, thế nhưng lại tìm được cho chúng ta cửa vào chân chính của hoàng tuyền, chứng thực nguyên lai ở địa phương chúng ta nhìn không thấy, còn có một thế giới khác, một thế giới chúng ta hiện tại đến không được. Hắn là ai đây? Tên này mọi người hẳn là đều đã thấy qua, hiện tại địa đồ trên diễn đàn trò chơi dùng cơ hồ tất cả đều là phiên bản hắn vẽ ra. Người này chính là Chế Đồ Vương (vương vẽ bản đồ) của chúng ta —— Gia Gia!”
Người này ta biết, bất quá chưa thấy qua người thật, không nghĩ tới bọn họ cũng tìm được hắn. Nhớ tới hắn sẽ được đưa vào Thăng Long Phi Phượng cũng là rất bình thường, địa đồ của tiểu tử này xác thực được vẽ không tồi, rất nhiều địa phương bên trong đối với người chơi hiện tại mà nói đều xem như là khu vực cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng hắn vào lúc trò chơi chỉ mới bắt đầu nửa năm cũng đã vẽ ra được bản đồ toàn cảnh của Đông đại lục, phương diện này thật đúng là không ai vượt qua được hắn.
Gia Gia trong thủy tinh thoạt nhìn là một người rất hàm hậu, mặc một thân bì giáp có rất nhiều túi hẳn là được đặc chế, khi toàn trường vỗ tay có chút ngượng ngùng mà cúi đầu, vẻ mặt ôn nhu đôn hậu, hoàn toàn nhìn không ra được là người vì vẽ địa đồ có thể từ trên biển mây vô tận nhìn không thấy đáy nhảy xuống. Nghĩ lại hắn sau cùng chết kiểu đó, là trực tiếp xóa nhân vật a, địa phương đó sâu bao nhiêu mới có thể ngã ra loại hiệu quả này? Thực bội phục dũng khí của hắn.
“Không nghĩ tới tiểu tử này cũng tới, thật đúng là đã lâu không gặp.”
Thiên Kiếm lầu bầu.
“Các anh quen biết?”
“Ừm, coi như quen đi.”
“Anh thật đúng là giao du rộng.”
Ta hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc này người chủ trì bắt đầu giới thiệu vị tiếp theo, ta vừa nghe liền vui vẻ, này không phải Thiên Kiếm sao? Tính ra “công tích vĩ đại” của anh ta so với mấy chuyện do chính anh ta nói còn nhiều hơn.
“Vị ban nãy rất nhiều người đều biết đến, mà vị hiện tại tôi giới thiệu đây tôi nghĩ rất nhiều người khẳng định không biết. Ngoại trừ một tháng khi bắt đầu trò chơi, tên của hắn chưa từng xuất hiện qua trên bảng xếp hạng. Thế nhưng, hắn lại làm ra rất nhiều chuyện khiến người ta không thể bỏ qua. Người đầu tiên vô trò chơi, người đầu tiên mở ra phó bản, người đầu tiên đạt được chức quan, người đầu tiên đem kỹ năng lên tới cấp tông sư, người đầu tiên vượt cấp 10 một mình đấu thủ lĩnh quái vật thành công, người đầu tiên…”
Người chủ trì đọc ra liên tiếp mấy cái đầu tiên, hắn mỗi lần đọc một cái ta sẽ nhìn Thiên Kiếm một cái, đến sau cùng Thiên Kiếm dứt khoát đưa tay đem đầu của ta định hướng vào thủy tinh, không cho ta nhìn anh ta nữa. Ta cười to, cho tới giờ không biết người này khi xấu hổ lại khả ái như thế. (yoooo
!)
“….. Tôi đọc nhiều như vậy, mọi người đếm qua không, đó là bao nhiêu cái đầu tiên? Hai mươi hai cái, tròn hai mươi hai cái! Trong trò chơi này có bao nhiêu người chơi mọi người biết không? Hắn một mình liền từ trong tay nhiều người chơi như vậy đoạt đi hai mươi hai hạng đệ nhất được hệ thống thừa nhận cũng đăng vào đại sự ký trò chơi, đây cơ hồ chính là một kỳ tích! Mà người sáng tạo kỳ tích này nếu như không phải chúng tôi thấy ghi chép của hệ thống, cư nhiên không có người nhận ra, chúng tôi có phải có thể cho rằng đây là giả trư ăn lão hổ đủ tiêu chuẩn nhất hay không?”
Lời nói của người chủ trì khiến cho toàn trường xôn xao cười to, ta là người cười lớn tiếng nhất, đầu ngưỡng về phía sau, quả nhiên thấy Thiên Kiếm lộ ra biểu tình ngượng ngùng kinh điển.
“Đừng cười nữa, tôi cầm hai mươi hai cái đệ nhất mới được chọn đến nơi đây, cậu mới làm một chuyện đã được đưa tới, chẳng phải lợi hại hơn so với tôi?”
Thiên Kiếm nói xong đi hướng một đạo truyền tống trận màu bạc xuất hiện ở góc gian phòng, lời nói của người chủ trì trên hội trường vẫn còn tiếp tục:
“Tôi nghĩ, nếu như không phải vị tiên sinh giả trư ăn lão hổ này ngoài ý muốn xóa nhân vật, hắn nhất định còn có thể tiếp tục cướp đi càng nhiều đệ nhất. Hiện tại, để cho chúng ta hoan nghênh vị cường nhân siêu cấp không người nào biết này —— Thiên Kiếm!”
Trong một mảnh kinh thán, trầm trồ, vỗ tay, Thiên Kiếm mang vẻ mặt cool đến rớt bã xuất hiện giữa đài. Hắn nhìn lướt qua những người chơi đứng đầu khác ngồi ở trong sân, đặc biệt lưu ý một chút ở bàn của mười đại chưởng môn, liền thẳng tắp đi hướng chỗ ngồi của hắn, đối với những ánh mắt hiếu kỳ nhìn hắn kia xem như không thấy.
Kế tiếp, nên là ta đi. Lòng ta nói. Người chủ trì phất phất tay để cho toàn trường yên lặng, sau đó chỉ vào vị trí trống sau cùng giữa sân, nói:
“Hiện tại, tôi nên vì mọi người giới thiệu vị khách mời sau cùng.”
***
Thông thường loại hoạt động cỡ lớn này đều sẽ làm gì gì đó giống như đại điển, phần đầu lộn lộn xộn xộn một đống lớn nói chuyện thế này nghi thức kiểu kia, tất cả đều là mấy mánh lới, ta xem mà ngáp dài, may mắn hội trường chính được bố trí có chút sáng ý, mới coi như không khiến ta thất vọng cực độ.
Hội trường chính nhìn từ trong thủy tinh, chính là cái quảng trường cực lớn lúc trước ta đứng. bất đồng với lúc trước ở chỗ, trung gian quảng trường nguyên bản trống trải dâng lên vài hàng ghế trôi nổi, phía dưới được đám mây nâng lên, cách mặt đất khoảng chừng ba thước. Mấy cái ghế đó chia làm vài đoạn, vừa vặn vây thành một hình tròn rất to, ta chỉ nhìn sơ một chút cũng thấy có trên dưới trăm cái, bày thưa thưa thớt thớt trên quảng trường cỡ siêu lớn. Ngẫm lại người chơi trong trò chơi này chỉ đại lục phương đông thôi cũng có vài trăm triệu, mà chỉ chọn ra trăm đại biểu, làm một trong số đó, ta có phải nên cảm thấy vinh hạnh hay không đây?
Khán giả cũng có, hơn nữa so ra thì khách mời còn nhiều hơn, nghe nói bên ngoài vé của đợt lễ mừng này đều đã lên tới tận giá trên trời còn không có mà bán. Chỗ ngồi của bọn họ còn cao hơn, rậm rạp như ong mật vây thành một vòng lớn hơn cao cao ở trên trời bay a bay….. Thật muốn hỏi bọn họ xem ở trên đó có cảm giác gì.
Thật vất vả đợi đến khi mở màn xong, kịch chính lên đài. Nêu ra những cao cao thủ trong trò chơi, lấy ra người nào cũng đều có thể khiến cho các người chơi kinh thán một trận, hiệu quả cũng không kém hơn nửa điểm so với minh tinh điện ảnh bên ngoài, đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện mà ngồi cho xong chuyện, còn phải có quá trình giới thiệu, thuận tiện cũng để cho mọi người có thể thét chói tai vài tiếng biểu đạt một chút tình cảm ngưỡng mộ. Công ty trò chơi cũng là nghĩ như vậy, vì vậy đặc biệt an bài một trình tự lên đài, đọc tên từng nhóm khách mời thì là từng nhóm đi ra. Kết quả ta xem đã hiểu, khó trách bọn họ phải xếp chỗ ngồi thành từng đoạn từng đoạn, có lẽ là xếp dựa theo chức nghiệp. Top mười của các chức nghiệp chiến đấu lần lượt ngồi cùng nhau, chức nghiệp sinh hoạt ngồi một chỗ khác, còn có chưởng môn mười đại bang hội trong trò chơi ngồi một chỗ….. Có một chỗ chỉ có ba cái ghế. Ta đoán hơn phân nửa là an bài cho ba “khách mời thần bí ” ta cùng Thiên Kiếm. Như vậy cũng tốt, miễn cho ta lát nữa không biết nên ngồi ở đâu.
Kiếm sĩ, thích khách, cung tiễn thủ, đạo sĩ, ngự thú sư, nhạc sĩ….. Nhóm khách mời nhất nhất ngồi xuống, ta lôi kéo Thiên Kiếm đứng ở trước thủy tinh nhận mặt từng người. Kết quả phát hiện anh ta cư nhiên nhận ra được nhiều hơn so với ta, chẳng lẽ nhận người cũng là một trong những học vấn thiết yếu của mấy người làm lão đại bọn họ?
Khi Diệu Dương lên đài. Toàn trường tiếng vỗ tay như sấm dậy, bởi vậy có thể thấy được danh vọng của hắn cao bao nhiêu. Ta thấy hắn ngồi ở cái ghế đầu tiên hàng chưởng môn, tuấn mỹ phi phàm uy thế tự lộ, như khối nam châm hấp dẫn ánh mắt toàn trường. Than nhẹ một tiếng, đến bây giờ ta vẫn cho rằng nam nhân như vậy, là không ai có thể không bị hấp dẫn, đáng tiếc hắn chung quy không thuộc về ta.
“Than thở cái gì, hắn không nắm chặt cậu là thất bại của hắn, sẽ có thời điểm tiểu tử hắn hối hận.” (yoooo!!!! Anh Thiên a! Nói hay!)
Bàn tay to của Thiên Kiếm theo quán tính lại xoa lên đầu ta, trong lòng ta nhảy dựng, anh ta đến tột cùng đã biết bao nhiêu?
“Anh ban nãy nói cái gì nắm hay không nắm chặt?”
“Diệu Dương kia a, cậu không phải thích hắn sao? Tuy rằng tôi không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, bất quá nhìn ánh mắt của cậu cũng có thể đoán ra được hơn phân nửa. Hơn nữa….. Nói chung cậu hoàn toàn không cần thương tâm khổ sở vì tiểu tử đó, về sau sẽ có người đối với cậu còn tốt hơn trăm nghìn lần so với tiểu tử đó.” (hờ hờ)
“A. Rõ ràng như thế sao? Mệt tôi còn tưởng rằng không ai có thể nhìn ra được.”
Ta cười khổ, ngay cả người chỉ ở chung mấy tháng cũng đã nhìn ra, vậy bọn họ có phải đã sớm biết hay không đây? Diệu Dương trước đây lại dùng tâm tình thế nào để ở chung với ta?
“Cậu cũng không cần lo lắng. Cũng không phải tất cả người đều có thể nhìn ra, cậu giấu vẫn rất tốt. Tôi phát hiện được là bởi vì chúng ta mỗi ngày đều ở cùng nhau. Hơn nữa cậu ngốc như thế. Trong đầu đang suy nghĩ cái gì thông thường đều không thể gạt được tôi.”
Ta cho dù ngốc thế nào cũng nghe ra được trong lời này còn có ý khác. Ngẩng đầu nhìn hướng nam nhân cao lớn bên cạnh, vẻ mặt râu ria kia khiến cho ta thấy không rõ vẻ mặt của anh ta. Thiên Kiếm nghiêng đầu đi không chịu nhìn ta. Chỉ vào thủy tinh nói:
“Đến chúng ta rồi. Tiểu tử kia là khách mời thần bí thứ ba.”
Ta giương giương miệng, rốt cục vẫn không tiếp tục truy vấn. Theo câu chuyện của Thiên Kiếm, ta cũng nhìn về phía màn hình thủy tinh, người chủ trì bên trong kia đang miệng lưỡi lưu loát mà giới thiệu vị “khách mời thần bí ” thứ nhất. Ta nghe xong một chút, quả nhiên từng trải của tiểu tử này cũng không phải người bình thường.
“… Hắn là người đầu tiên, cũng là người duy nhất từ trước đến nay đi khắp hết thảy địa đồ của đại lục phương đông, cũng đem nó vẽ thành bản đồ địa hình hoàn chỉnh của Đông đại lục. Vì mục tiêu hắn lựa chọn, sau cùng thậm chí còn dũng cảm nhảy xuống từ trên biển mây vô tận! Tuy rằng hắn cũng không thể đi ra được nữa, thế nhưng lại tìm được cho chúng ta cửa vào chân chính của hoàng tuyền, chứng thực nguyên lai ở địa phương chúng ta nhìn không thấy, còn có một thế giới khác, một thế giới chúng ta hiện tại đến không được. Hắn là ai đây? Tên này mọi người hẳn là đều đã thấy qua, hiện tại địa đồ trên diễn đàn trò chơi dùng cơ hồ tất cả đều là phiên bản hắn vẽ ra. Người này chính là Chế Đồ Vương (vương vẽ bản đồ) của chúng ta —— Gia Gia!”
Người này ta biết, bất quá chưa thấy qua người thật, không nghĩ tới bọn họ cũng tìm được hắn. Nhớ tới hắn sẽ được đưa vào Thăng Long Phi Phượng cũng là rất bình thường, địa đồ của tiểu tử này xác thực được vẽ không tồi, rất nhiều địa phương bên trong đối với người chơi hiện tại mà nói đều xem như là khu vực cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng hắn vào lúc trò chơi chỉ mới bắt đầu nửa năm cũng đã vẽ ra được bản đồ toàn cảnh của Đông đại lục, phương diện này thật đúng là không ai vượt qua được hắn.
Gia Gia trong thủy tinh thoạt nhìn là một người rất hàm hậu, mặc một thân bì giáp có rất nhiều túi hẳn là được đặc chế, khi toàn trường vỗ tay có chút ngượng ngùng mà cúi đầu, vẻ mặt ôn nhu đôn hậu, hoàn toàn nhìn không ra được là người vì vẽ địa đồ có thể từ trên biển mây vô tận nhìn không thấy đáy nhảy xuống. Nghĩ lại hắn sau cùng chết kiểu đó, là trực tiếp xóa nhân vật a, địa phương đó sâu bao nhiêu mới có thể ngã ra loại hiệu quả này? Thực bội phục dũng khí của hắn.
“Không nghĩ tới tiểu tử này cũng tới, thật đúng là đã lâu không gặp.”
Thiên Kiếm lầu bầu.
“Các anh quen biết?”
“Ừm, coi như quen đi.”
“Anh thật đúng là giao du rộng.”
Ta hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc này người chủ trì bắt đầu giới thiệu vị tiếp theo, ta vừa nghe liền vui vẻ, này không phải Thiên Kiếm sao? Tính ra “công tích vĩ đại” của anh ta so với mấy chuyện do chính anh ta nói còn nhiều hơn.
“Vị ban nãy rất nhiều người đều biết đến, mà vị hiện tại tôi giới thiệu đây tôi nghĩ rất nhiều người khẳng định không biết. Ngoại trừ một tháng khi bắt đầu trò chơi, tên của hắn chưa từng xuất hiện qua trên bảng xếp hạng. Thế nhưng, hắn lại làm ra rất nhiều chuyện khiến người ta không thể bỏ qua. Người đầu tiên vô trò chơi, người đầu tiên mở ra phó bản, người đầu tiên đạt được chức quan, người đầu tiên đem kỹ năng lên tới cấp tông sư, người đầu tiên vượt cấp 10 một mình đấu thủ lĩnh quái vật thành công, người đầu tiên…”
Người chủ trì đọc ra liên tiếp mấy cái đầu tiên, hắn mỗi lần đọc một cái ta sẽ nhìn Thiên Kiếm một cái, đến sau cùng Thiên Kiếm dứt khoát đưa tay đem đầu của ta định hướng vào thủy tinh, không cho ta nhìn anh ta nữa. Ta cười to, cho tới giờ không biết người này khi xấu hổ lại khả ái như thế. (yoooo
!)
“….. Tôi đọc nhiều như vậy, mọi người đếm qua không, đó là bao nhiêu cái đầu tiên? Hai mươi hai cái, tròn hai mươi hai cái! Trong trò chơi này có bao nhiêu người chơi mọi người biết không? Hắn một mình liền từ trong tay nhiều người chơi như vậy đoạt đi hai mươi hai hạng đệ nhất được hệ thống thừa nhận cũng đăng vào đại sự ký trò chơi, đây cơ hồ chính là một kỳ tích! Mà người sáng tạo kỳ tích này nếu như không phải chúng tôi thấy ghi chép của hệ thống, cư nhiên không có người nhận ra, chúng tôi có phải có thể cho rằng đây là giả trư ăn lão hổ đủ tiêu chuẩn nhất hay không?”
Lời nói của người chủ trì khiến cho toàn trường xôn xao cười to, ta là người cười lớn tiếng nhất, đầu ngưỡng về phía sau, quả nhiên thấy Thiên Kiếm lộ ra biểu tình ngượng ngùng kinh điển.
“Đừng cười nữa, tôi cầm hai mươi hai cái đệ nhất mới được chọn đến nơi đây, cậu mới làm một chuyện đã được đưa tới, chẳng phải lợi hại hơn so với tôi?”
Thiên Kiếm nói xong đi hướng một đạo truyền tống trận màu bạc xuất hiện ở góc gian phòng, lời nói của người chủ trì trên hội trường vẫn còn tiếp tục:
“Tôi nghĩ, nếu như không phải vị tiên sinh giả trư ăn lão hổ này ngoài ý muốn xóa nhân vật, hắn nhất định còn có thể tiếp tục cướp đi càng nhiều đệ nhất. Hiện tại, để cho chúng ta hoan nghênh vị cường nhân siêu cấp không người nào biết này —— Thiên Kiếm!”
Trong một mảnh kinh thán, trầm trồ, vỗ tay, Thiên Kiếm mang vẻ mặt cool đến rớt bã xuất hiện giữa đài. Hắn nhìn lướt qua những người chơi đứng đầu khác ngồi ở trong sân, đặc biệt lưu ý một chút ở bàn của mười đại chưởng môn, liền thẳng tắp đi hướng chỗ ngồi của hắn, đối với những ánh mắt hiếu kỳ nhìn hắn kia xem như không thấy.
Kế tiếp, nên là ta đi. Lòng ta nói. Người chủ trì phất phất tay để cho toàn trường yên lặng, sau đó chỉ vào vị trí trống sau cùng giữa sân, nói:
“Hiện tại, tôi nên vì mọi người giới thiệu vị khách mời sau cùng.”
/229
|