Mỗi học sinh cấp 3 đều không trốn được số mệnh an bài, một trong số đó chính là học thêm kỳ nghỉ.
Khang Ninh Mông đang ở trong phòng học tập trung tinh thần tham khảo bài tập tiếng Anh với bạn Mao Mao cùng bàn, Thanh Tiêu cầm bản sinh vật bắt buộc bước vào phòng học.
Bởi vì cách giờ học còn có năm phút đồng hồ, Thanh Tiêu thấy Khang Ninh Mông đang làm việc riêng, cũng không có ngăn cản.
Anh chỉ quay đầu nhìn một nơi nào đó ngoài cửa sổ, vài giây sau, tựa như hơi kinh ngạc, nói “Thầy Cổ”
Khang Ninh Mông vừa nghe vậy, lập tức trong một đống ABCD ngẩng đầu lên, thoáng cái đứng bật lên, nhìn chung quanh, trong miệng nói lẩm bẩm “Ở đâu ở đâu nhất định là tới tìm mình!”
“Chắc là vào kiếm chủ nhiệm lớp ta xử lý công chuyện rồi.” Mao Mao danh hiệu tiểu bán tiên tiếng Anh, không làm người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mặt tê liệt của Khang Ninh Mông sau khi nghe xong, bổ thêm một câu “Cũng không phải là lần đầu tiên, nam thần của cậu lần nào tới đây không phải đều là tìm chủ nhiệm lớp chúng ta sao.”
Cảm giác giống như cuộc tình tay ba.
Thanh Tiêu yên lặng ở một bên, yên lặng nghe, yên lặng ra kết luận, chỉ là khóe miệng không ngăn được ý cười, dần dần lan ra khắp cả khuôn mặt.
Người xưa từng nói: Tam giác mến nhau, tất có một người bị thương.
Lúc này, người bị thương Khang Ninh Mông đang nằm sấp trên bàn, ánh mắt ươn ướt nhìn chằm chằm Thanh Tiêu đang viết trên bảng đen, cực kỳ giống một chú chó nhỏ đang bị bệnh, hơn nữa duy trì động tác này suốt một tiết.
“Trò Khang Ninh, có phải em có chỗ nào không thoải mái hay không” Sau khi tan học, Thanh Tiêu quan tâm nói “Có muốn đến phòng y tế một lát không”
Khang Ninh Mông giống như khóc nức nở mở miệng, giọng nói mang theo nghẹn ngào “Em, trong lòng em khó chịu, mấy chỗ như phòng y tế chỉ có thể trị ngoại thương, không thể trị nội thương.”
Cặp mắt rưng rưng tràn đầy đau thương và sợ hãi, làm tan nát lòng người, khiến Thanh Tiêu hoài nghi mình có phải đang xuyên đến những tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn hay không.
“Thầy! Mông Mông nói thân thể không thoải mái!” Sau yên lặng ngắn ngủi, Mao bán tiên đột nhiên hô lớn một câu ra ngoài cửa sổ “Cậu ấy cũng không chịu đến phòng y tế!”
Không đến một phút sau, Cổ Hiểu Tùng đã đi tới trước cửa lớp bọn họ.
Chỗ ngồi của Khang Ninh Mông và Mao Mao vừa vặn dựa sát vào cửa sổ hành lang, ngày thường thích mở rộng cửa sổ, chỉ cần đứng lên tại chỗ, có thể mặt đối mặt nhìn Cổ Hiểu Tùng.
“Bị bệnh” Cổ Hiểu Tùng cách cửa sổ hỏi, như là trấn an Khang Ninh Mông.
“Đúng là không thoải mái!” Khang Ninh Mông nhỏ giọng nói thầm, chỉ là không biết đang chỉ thân thể mình, hay là hành vi Cổ Hiểu Tùng đi tìm chủ nhiệm lớp của bọn họ.
“Tại sao không đến phòng y tế” Cổ Hiểu Tùng lại hỏi.
Có đi hay không, ╭(╯^╰)╮ mắc mớ gì tới thầy!
Khang Ninh Mông quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Cổ Hiểu Tùng.
Cổ Hiểu Tùng bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa hỏi vừa mỉm cười nhìn Thanh Tiêu “Em ấy bị bệnh”
“Ừ” Thanh Tiêu ấm giọng đáp, nhìn chăm chú vẻ mặt Cổ Hiểu Tùng từ bất đắc dĩ chuyển thành nghiêm túc “Lúc mới đi học sắc mặt trò Khang Ninh đã không tốt rồi, đến bây giờ dường như rất không thoải mái.” Giọng nói dần dần chuyển thành nặng nề và lo lắng.
Khang Ninh Mông và Mao Mao nghe Thanh Tiêu thuật lại, đều trợn mắt lên, nói không nên lời một câu.
Nghe thế, Cổ Hiểu Tùng nghiêm nghị, trực tiếp đi vào phòng học, vỗ vỗ đầu Khang Ninh Mông, nói “Chuyện gì thế này thầy đưa em đi bệnh viện kiểm tra!” Giọng nói không cho cự tuyệt, biểu hiện trên mặt rõ ràng là tràn đầy khẩn trương và quan tâm.
Thanh Tiêu vốn vẫn đang cười, nhưng sau khi thấy biểu tình trên mặt Cổ Hiểu Tùng, liền thu lại ý cười, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn bởi vì nghĩ đến một vài chuyện mà nhuộm thành màu đỏ.
Trong ký ức của Thanh Tiêu vẻ mặt Cổ Hiểu Tùng bây giờ giống như vẻ mặt Đoạn Đồng lúc ở bệnh viện trùng hợp nhìn thấy anh.
Đều lộ ra vẻ căng thẳng và tràn đầy… Quan tâm.
Khang Ninh Mông đang ở trong phòng học tập trung tinh thần tham khảo bài tập tiếng Anh với bạn Mao Mao cùng bàn, Thanh Tiêu cầm bản sinh vật bắt buộc bước vào phòng học.
Bởi vì cách giờ học còn có năm phút đồng hồ, Thanh Tiêu thấy Khang Ninh Mông đang làm việc riêng, cũng không có ngăn cản.
Anh chỉ quay đầu nhìn một nơi nào đó ngoài cửa sổ, vài giây sau, tựa như hơi kinh ngạc, nói “Thầy Cổ”
Khang Ninh Mông vừa nghe vậy, lập tức trong một đống ABCD ngẩng đầu lên, thoáng cái đứng bật lên, nhìn chung quanh, trong miệng nói lẩm bẩm “Ở đâu ở đâu nhất định là tới tìm mình!”
“Chắc là vào kiếm chủ nhiệm lớp ta xử lý công chuyện rồi.” Mao Mao danh hiệu tiểu bán tiên tiếng Anh, không làm người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mặt tê liệt của Khang Ninh Mông sau khi nghe xong, bổ thêm một câu “Cũng không phải là lần đầu tiên, nam thần của cậu lần nào tới đây không phải đều là tìm chủ nhiệm lớp chúng ta sao.”
Cảm giác giống như cuộc tình tay ba.
Thanh Tiêu yên lặng ở một bên, yên lặng nghe, yên lặng ra kết luận, chỉ là khóe miệng không ngăn được ý cười, dần dần lan ra khắp cả khuôn mặt.
Người xưa từng nói: Tam giác mến nhau, tất có một người bị thương.
Lúc này, người bị thương Khang Ninh Mông đang nằm sấp trên bàn, ánh mắt ươn ướt nhìn chằm chằm Thanh Tiêu đang viết trên bảng đen, cực kỳ giống một chú chó nhỏ đang bị bệnh, hơn nữa duy trì động tác này suốt một tiết.
“Trò Khang Ninh, có phải em có chỗ nào không thoải mái hay không” Sau khi tan học, Thanh Tiêu quan tâm nói “Có muốn đến phòng y tế một lát không”
Khang Ninh Mông giống như khóc nức nở mở miệng, giọng nói mang theo nghẹn ngào “Em, trong lòng em khó chịu, mấy chỗ như phòng y tế chỉ có thể trị ngoại thương, không thể trị nội thương.”
Cặp mắt rưng rưng tràn đầy đau thương và sợ hãi, làm tan nát lòng người, khiến Thanh Tiêu hoài nghi mình có phải đang xuyên đến những tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn hay không.
“Thầy! Mông Mông nói thân thể không thoải mái!” Sau yên lặng ngắn ngủi, Mao bán tiên đột nhiên hô lớn một câu ra ngoài cửa sổ “Cậu ấy cũng không chịu đến phòng y tế!”
Không đến một phút sau, Cổ Hiểu Tùng đã đi tới trước cửa lớp bọn họ.
Chỗ ngồi của Khang Ninh Mông và Mao Mao vừa vặn dựa sát vào cửa sổ hành lang, ngày thường thích mở rộng cửa sổ, chỉ cần đứng lên tại chỗ, có thể mặt đối mặt nhìn Cổ Hiểu Tùng.
“Bị bệnh” Cổ Hiểu Tùng cách cửa sổ hỏi, như là trấn an Khang Ninh Mông.
“Đúng là không thoải mái!” Khang Ninh Mông nhỏ giọng nói thầm, chỉ là không biết đang chỉ thân thể mình, hay là hành vi Cổ Hiểu Tùng đi tìm chủ nhiệm lớp của bọn họ.
“Tại sao không đến phòng y tế” Cổ Hiểu Tùng lại hỏi.
Có đi hay không, ╭(╯^╰)╮ mắc mớ gì tới thầy!
Khang Ninh Mông quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Cổ Hiểu Tùng.
Cổ Hiểu Tùng bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa hỏi vừa mỉm cười nhìn Thanh Tiêu “Em ấy bị bệnh”
“Ừ” Thanh Tiêu ấm giọng đáp, nhìn chăm chú vẻ mặt Cổ Hiểu Tùng từ bất đắc dĩ chuyển thành nghiêm túc “Lúc mới đi học sắc mặt trò Khang Ninh đã không tốt rồi, đến bây giờ dường như rất không thoải mái.” Giọng nói dần dần chuyển thành nặng nề và lo lắng.
Khang Ninh Mông và Mao Mao nghe Thanh Tiêu thuật lại, đều trợn mắt lên, nói không nên lời một câu.
Nghe thế, Cổ Hiểu Tùng nghiêm nghị, trực tiếp đi vào phòng học, vỗ vỗ đầu Khang Ninh Mông, nói “Chuyện gì thế này thầy đưa em đi bệnh viện kiểm tra!” Giọng nói không cho cự tuyệt, biểu hiện trên mặt rõ ràng là tràn đầy khẩn trương và quan tâm.
Thanh Tiêu vốn vẫn đang cười, nhưng sau khi thấy biểu tình trên mặt Cổ Hiểu Tùng, liền thu lại ý cười, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn bởi vì nghĩ đến một vài chuyện mà nhuộm thành màu đỏ.
Trong ký ức của Thanh Tiêu vẻ mặt Cổ Hiểu Tùng bây giờ giống như vẻ mặt Đoạn Đồng lúc ở bệnh viện trùng hợp nhìn thấy anh.
Đều lộ ra vẻ căng thẳng và tràn đầy… Quan tâm.
/78
|