Thanh Tiêu gặp lại Khang Ninh Mông, là ở trên đường đến cantin.
Mạch Thiên Ngôn và Diệp Linh Vận đi ở phía trước, Khang Ninh Mông đi đằng sau hai người, miệng lẩm bẩm.
Chắc đang nhắc tới khí hydro liti berili bo có quan hệ hóa học hay gì gì đó.
“Chào thầy!” Thấy Thanh Tiêu, Mạch Thiên Ngôn và Diệp Linh Vận đều chào hỏi, chỉ có Khang Ninh Mông là sững người lại, sau đó vội vàng hấp tấp lui lại mấy bước, giống như nếu không trốn, Thanh Tiêu sẽ ăn cậu vậy.
Mà khoảng cách 5m, dường như là khoảng cách an toàn với Thanh Tiêu của Khang Ninh Mông.
Thanh Tiêu sờ lên mặt của mình, có chút bi thương.
Tuy rằng không cảm thấy mình lớn lên không có đường nét sâu sắc giống đàn anh Đoạn Đồng, không có ngũ quan tinh xảo của đàn em Cố Tự, nhưng cũng không trở thành khó coi đến dọa người như vậy chứ, mấy ngày trước Khang Ninh Mông còn có thể vui vẻ chào hỏi anh, sao bây giờ thấy anh liền giống như gặp quỷ vậy.
Chần chờ một lát, Thanh Tiêu chọn một hộp sữa chua vị dâu, hỏi Khang Ninh Mông “Có muốn không”
Thanh Tiêu ở cantin vô tình gặp ba người Khang Ninh Mông, Diệp Linh Vận, Mạch Thiên Ngôn, hình như ngay lúc Khang Ninh Mông và Mạch Thiên Ngôn đang giận dỗi, bộ dạng xa cách, sau đó Mạch Thiên Ngôn mua một hộp sữa chua vị dâu cho Khang Ninh Mông, hai người liền… làm huề.
Thấy sữa chua vị dâu, mắt Khang Ninh Mông sáng rực lên, há miệng nói: “Sữa chua chính là sữa bò chính là protein, chất hữu cơ, chủ yếu chứa các nguyên tố cacbon hy-đrô oxi nitrogen, phản ứng với axít nitric đậm đặc biến thành màu vàng, cùng kim loại nặng và dung dịch muối phát sinh biến tính, cùng một ít dung dịch muối phát sinh muối tích!”
Bạn học xung quanh nghe xong, nhao nhao nhìn xem người hiếm thấy nào, rõ ràng ở cửa cantin mà đọc hóa học.
Ven đường Diệp Linh Vận vừa đi vừa cúi đầu, làm ra bộ dạng không quen biết Khang Ninh Mông, đi tới bên cạnh Thanh Tiêu, nói: “Thầy Tiêu, Mông Mông thật sự điên rồi. Vì cảnh giác sắc đẹp, ầy” Diệp Linh Vận nâng cầm hấc về phía Khang Ninh Mông đang đeo thẻ ở trước ngực: “Cậu ấy ngay cả thẻ Nhan Lộ sưu tầm cũng không thèm để ở trước ngực nữa rồi.”Thanh Tiêu nhìn kỹ, phát hiện quả thực là như vậy.
Thay thế thẻ Nhan Lộ sưu tầm chính là một tấm thẻ vẽ tay bảng chu kỳ nguyên tố.
Từ chữ viết ngay ngắn mạnh mẽ này, hẳn không phải là xuất phát từ Khang Ninh Mông đi, ngược lại là… ngược lại là rất giống Thầy Cổ nha…
Thanh Tiêu hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt trước giờ ôn hòa điềm đạm không khỏi lộ ra một phần thâm trầm, giống như đang suy nghĩ về một cảnh tượng gì đó.
Trung Z. Văn phòng tổ sinh hóa.
Cổ Hiểu Tùng đánh cầu lông xong trở về, lúc vào văn phòng tâm tình vô cùng tốt.
Nhưng giáo viên có hơi quen biết với Cổ Hiểu Tùng đều biết Cổ Hiểu Tùng thích đánh bóng bàn thích đáng tennis, nhưng không thích đánh cầu lông.
Thanh Tiêu sửa lại bài thi phụ đạo và phê bài tập lớp 4 trên bàn, phân loại tất cả để cất.
“Thầy Thanh Tiêu.” Để bài tập sinh vật của lớp 4 xuống, ở góc bàn nhiều thêm một người, cũng không phải là thời khóa biểu sinh vật của lớp 4, mà là tổ trưởng tổ sinh hóa, Cổ Hiểu Tùng trên mặt mang theo nụ cười xán lạn: “Bài thi sinh vật ra thế nào rồi.”
Dứt lời, tùy ý cầm một quyển bài tập ở góc bàn, giống như không có gì mà lật ra, sắc mặt lại theo số trang bài tập mà càng ngày càng khó coi hơn, chờ lật hết quyển bài tập kia thì đã bắt đầu tức giận mà trả nó về chỗ cũ, trên mặt không còn có thể tìm được một tia vui vẻ nữa.
Thanh Tiêu liếc nhìn họ tên học sinh trên sách bài tập, chữ viết rồng bay phượng múa, nếu không cẩn thận nhìn, thật đúng là nhìn không ra là ba chữ Khang Ninh Mông.
Tác giả có lời muốn nói: ~~ Lại qua một trở ngại trên cơ bản hai người có thể ở cùng một chỗ ~~
Mạch Thiên Ngôn và Diệp Linh Vận đi ở phía trước, Khang Ninh Mông đi đằng sau hai người, miệng lẩm bẩm.
Chắc đang nhắc tới khí hydro liti berili bo có quan hệ hóa học hay gì gì đó.
“Chào thầy!” Thấy Thanh Tiêu, Mạch Thiên Ngôn và Diệp Linh Vận đều chào hỏi, chỉ có Khang Ninh Mông là sững người lại, sau đó vội vàng hấp tấp lui lại mấy bước, giống như nếu không trốn, Thanh Tiêu sẽ ăn cậu vậy.
Mà khoảng cách 5m, dường như là khoảng cách an toàn với Thanh Tiêu của Khang Ninh Mông.
Thanh Tiêu sờ lên mặt của mình, có chút bi thương.
Tuy rằng không cảm thấy mình lớn lên không có đường nét sâu sắc giống đàn anh Đoạn Đồng, không có ngũ quan tinh xảo của đàn em Cố Tự, nhưng cũng không trở thành khó coi đến dọa người như vậy chứ, mấy ngày trước Khang Ninh Mông còn có thể vui vẻ chào hỏi anh, sao bây giờ thấy anh liền giống như gặp quỷ vậy.
Chần chờ một lát, Thanh Tiêu chọn một hộp sữa chua vị dâu, hỏi Khang Ninh Mông “Có muốn không”
Thanh Tiêu ở cantin vô tình gặp ba người Khang Ninh Mông, Diệp Linh Vận, Mạch Thiên Ngôn, hình như ngay lúc Khang Ninh Mông và Mạch Thiên Ngôn đang giận dỗi, bộ dạng xa cách, sau đó Mạch Thiên Ngôn mua một hộp sữa chua vị dâu cho Khang Ninh Mông, hai người liền… làm huề.
Thấy sữa chua vị dâu, mắt Khang Ninh Mông sáng rực lên, há miệng nói: “Sữa chua chính là sữa bò chính là protein, chất hữu cơ, chủ yếu chứa các nguyên tố cacbon hy-đrô oxi nitrogen, phản ứng với axít nitric đậm đặc biến thành màu vàng, cùng kim loại nặng và dung dịch muối phát sinh biến tính, cùng một ít dung dịch muối phát sinh muối tích!”
Bạn học xung quanh nghe xong, nhao nhao nhìn xem người hiếm thấy nào, rõ ràng ở cửa cantin mà đọc hóa học.
Ven đường Diệp Linh Vận vừa đi vừa cúi đầu, làm ra bộ dạng không quen biết Khang Ninh Mông, đi tới bên cạnh Thanh Tiêu, nói: “Thầy Tiêu, Mông Mông thật sự điên rồi. Vì cảnh giác sắc đẹp, ầy” Diệp Linh Vận nâng cầm hấc về phía Khang Ninh Mông đang đeo thẻ ở trước ngực: “Cậu ấy ngay cả thẻ Nhan Lộ sưu tầm cũng không thèm để ở trước ngực nữa rồi.”Thanh Tiêu nhìn kỹ, phát hiện quả thực là như vậy.
Thay thế thẻ Nhan Lộ sưu tầm chính là một tấm thẻ vẽ tay bảng chu kỳ nguyên tố.
Từ chữ viết ngay ngắn mạnh mẽ này, hẳn không phải là xuất phát từ Khang Ninh Mông đi, ngược lại là… ngược lại là rất giống Thầy Cổ nha…
Thanh Tiêu hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt trước giờ ôn hòa điềm đạm không khỏi lộ ra một phần thâm trầm, giống như đang suy nghĩ về một cảnh tượng gì đó.
Trung Z. Văn phòng tổ sinh hóa.
Cổ Hiểu Tùng đánh cầu lông xong trở về, lúc vào văn phòng tâm tình vô cùng tốt.
Nhưng giáo viên có hơi quen biết với Cổ Hiểu Tùng đều biết Cổ Hiểu Tùng thích đánh bóng bàn thích đáng tennis, nhưng không thích đánh cầu lông.
Thanh Tiêu sửa lại bài thi phụ đạo và phê bài tập lớp 4 trên bàn, phân loại tất cả để cất.
“Thầy Thanh Tiêu.” Để bài tập sinh vật của lớp 4 xuống, ở góc bàn nhiều thêm một người, cũng không phải là thời khóa biểu sinh vật của lớp 4, mà là tổ trưởng tổ sinh hóa, Cổ Hiểu Tùng trên mặt mang theo nụ cười xán lạn: “Bài thi sinh vật ra thế nào rồi.”
Dứt lời, tùy ý cầm một quyển bài tập ở góc bàn, giống như không có gì mà lật ra, sắc mặt lại theo số trang bài tập mà càng ngày càng khó coi hơn, chờ lật hết quyển bài tập kia thì đã bắt đầu tức giận mà trả nó về chỗ cũ, trên mặt không còn có thể tìm được một tia vui vẻ nữa.
Thanh Tiêu liếc nhìn họ tên học sinh trên sách bài tập, chữ viết rồng bay phượng múa, nếu không cẩn thận nhìn, thật đúng là nhìn không ra là ba chữ Khang Ninh Mông.
Tác giả có lời muốn nói: ~~ Lại qua một trở ngại trên cơ bản hai người có thể ở cùng một chỗ ~~
/78
|