Diệp Phong bị cúp điện thoại liền ném di động cho Tư Đồ Bân.
Tư Đồ Bân cuống quít tiếp điện thoại đang lưu loát tạo thành một đường cung xẹt qua không trung.
Cái điện thoại này có thể tốn gần một tháng tiền lương của hắn, mới mua được chưa tới 2 tuần, tuyệt đối đừng rớt bể.
“Thỏ Thanh Tiêu đã có chút cảnh giác, sói xám Đoạn muốn ra tay ăn tươi anh ấy coi bộ độ khó có chút gia tăng.” Diệp Phong vuốt tiểu ba, nghĩ linh tinh lên tiếng, “Tư Đồ, xem ra chúng ta phải thay đổi sách lược.”
Tư Đồ Bân ở bên cạnh không khỏi cũng trúng đạn, nội tâm liền rơi lệ: Từ khi nào thành ‘chúng ta’ chứ rõ ràng là em muốn lôi kéo thêm người đi! Đoạn phó tổng giám đốc, người ta không phải là không gần nữ sắc sao, em còn cả ngày nghĩ đến nhét hắn vào nam nhân nữa chứ, còn là Thanh Tiêu đàn em của Đoạn phó tổng giám đốc, nếu thật sự bị em làm xảy ra chuyện gì, vậy còn nguy hiểm hơn.
Diệp Phong nhìn chằm chằm rượu đỏ để trước cửa một hồi lâu, vẫy vẫy tay với Tư Đồ Bân, “Đi, mua chút rượu nữa.”
“Rượu, mua rượu gì”
“Một lốc Sprite và rượu xái.”
“Em muốn làm cái gì!”
Diệp Phong cười nham hiểm, “Không gì cả, lấy uống mà thôi.”
Nhà Đoạn Đồng. Phòng khách
Trong Rượu đỏ đổ một chút Sprite và rượu xái thì mùi vị sẽ ra sao, Diệp Phong cũng không dám tuỳ tiện nếm thử.
Thanh Tiêu chỉ uống mấy ngụm, liền để ly rượu xuống.
Đoạn Đồng cũng uống một ngụm, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào màu sắc trong ly đế cao đựng rượu đỏ, quyết đoán nói, “Sprite.”
Vị chát chát của rượu đỏ cũng không thể che giấu được một chút vị ngọt khi bỏ thêm Sprite.
Đối với người không biết phẩm rượu như Tư Đồ Bân, cái cảm giác này có thể xưng là mới mẻ cũng không sai.Ngửa đầu trút xuống một ly lớn, khi Tư Đồ Bân dường như sắp gục, lại bị Thanh Tiêu ngăn lại.
“Rượu đỏ đổ thêm đồ uống có ga sẽ cùng axit hydrochloric trong dạ dày phản ứng, tạo ra khí carbon dioxide.” Mặc dù giọng nói và biểu tình của Thanh Tiêu đều rất ôn hòa, nhưng lời nói ra khiến Tư Đồ Bân có loại ảo giác đang ở trong lớp nghe Thanh Tiêu giảng bài, “Khí carbon dioxide sẽ ép dạ dày hấp thu chất cồn nhiều hơn so với khả năng hấp thụ chất cồn của ruột non, sau cùng đối với thân thể tạo thành tổn thương lớn hơn.” Hơn nữa rượu này tác dụng rất chậm.
Ý tứ chính là dễ uống, nhưng không thể uống nhiều.
Quả nhiên là thầy giáo… Diệp Phong vẻ mặt “Em chẳng qua là cảm thấy thú vị, không có ý tứ gì khác.” … Lúc Thanh Tiêu đang thảo luận vấn đề học thuật rất nghiêm túc rất có khí thế… Thật không giống con thỏ thuần lương…
Cho dù không có giao lưu cái gì, Diệp Phong và Tư Đồ Bân cũng quấy rầy Đoạn Đồng Thanh Tiêu đến chín giờ tối, lúc rời đi còn lưu luyến, thường xuyên nhìn Thanh Tiêu và Đoạn Đồng.
Buổi tối, hai người Đồng Tiêu nằm ở trên giường, Đoạn Đồng tắt đèn ngủ, đang định ngủ, lại nghe thấy câu hỏi của Thanh Tiêu từ phía sau lưng truyền đến, dường như mang theo chút men say, “Có phải anh cảm thấy bị quấy nhiễu hay không”
Hóa ra Thanh Tiêu còn chưa ngủ, Đoạn Đồng xoay người, “Tại sao lại hỏi như vậy”
Cho dù trong bóng đêm, hắn cũng không muốn đưa lưng về phía Thanh Tiêu mà nói chuyện.
“Cấp dưới của anh và tổng giám đốc Diệp dường như đều hiểu lầm quan hệ của chúng ta…” Nói đến đây, đầu Thanh Tiêu phát ra tiếng ma sát với chăn, hình như là thay đổi tư thế ngủ.
“Không có, em suy nghĩ nhiều.” Họ Đoàn nào đó trợn tròn mắt nói dối.
“Cái mail kia…”
“Cái mail nào”
“Tổng giám đốc Diệp gửi cho anh cái mail kia.”
Có lẽ Đoạn Đồng quá đa nghi, hay do quá trùng hợp. Mở mail xong còn chưa kịp đóng, Đoạn Đồng đã phải đi ra cửa ký nhận chuyển phát nhanh rồi.
Mà Thanh Tiêu đi ngang qua vừa vặn thấy nội dung mail, nhất là câu kia của Diệp Phong kêu đổi các loại tư thế nam nam bày ra trên hình ảnh thành Đoạn Đồng và Thanh Tiêu.
Tư Đồ Bân cuống quít tiếp điện thoại đang lưu loát tạo thành một đường cung xẹt qua không trung.
Cái điện thoại này có thể tốn gần một tháng tiền lương của hắn, mới mua được chưa tới 2 tuần, tuyệt đối đừng rớt bể.
“Thỏ Thanh Tiêu đã có chút cảnh giác, sói xám Đoạn muốn ra tay ăn tươi anh ấy coi bộ độ khó có chút gia tăng.” Diệp Phong vuốt tiểu ba, nghĩ linh tinh lên tiếng, “Tư Đồ, xem ra chúng ta phải thay đổi sách lược.”
Tư Đồ Bân ở bên cạnh không khỏi cũng trúng đạn, nội tâm liền rơi lệ: Từ khi nào thành ‘chúng ta’ chứ rõ ràng là em muốn lôi kéo thêm người đi! Đoạn phó tổng giám đốc, người ta không phải là không gần nữ sắc sao, em còn cả ngày nghĩ đến nhét hắn vào nam nhân nữa chứ, còn là Thanh Tiêu đàn em của Đoạn phó tổng giám đốc, nếu thật sự bị em làm xảy ra chuyện gì, vậy còn nguy hiểm hơn.
Diệp Phong nhìn chằm chằm rượu đỏ để trước cửa một hồi lâu, vẫy vẫy tay với Tư Đồ Bân, “Đi, mua chút rượu nữa.”
“Rượu, mua rượu gì”
“Một lốc Sprite và rượu xái.”
“Em muốn làm cái gì!”
Diệp Phong cười nham hiểm, “Không gì cả, lấy uống mà thôi.”
Nhà Đoạn Đồng. Phòng khách
Trong Rượu đỏ đổ một chút Sprite và rượu xái thì mùi vị sẽ ra sao, Diệp Phong cũng không dám tuỳ tiện nếm thử.
Thanh Tiêu chỉ uống mấy ngụm, liền để ly rượu xuống.
Đoạn Đồng cũng uống một ngụm, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào màu sắc trong ly đế cao đựng rượu đỏ, quyết đoán nói, “Sprite.”
Vị chát chát của rượu đỏ cũng không thể che giấu được một chút vị ngọt khi bỏ thêm Sprite.
Đối với người không biết phẩm rượu như Tư Đồ Bân, cái cảm giác này có thể xưng là mới mẻ cũng không sai.Ngửa đầu trút xuống một ly lớn, khi Tư Đồ Bân dường như sắp gục, lại bị Thanh Tiêu ngăn lại.
“Rượu đỏ đổ thêm đồ uống có ga sẽ cùng axit hydrochloric trong dạ dày phản ứng, tạo ra khí carbon dioxide.” Mặc dù giọng nói và biểu tình của Thanh Tiêu đều rất ôn hòa, nhưng lời nói ra khiến Tư Đồ Bân có loại ảo giác đang ở trong lớp nghe Thanh Tiêu giảng bài, “Khí carbon dioxide sẽ ép dạ dày hấp thu chất cồn nhiều hơn so với khả năng hấp thụ chất cồn của ruột non, sau cùng đối với thân thể tạo thành tổn thương lớn hơn.” Hơn nữa rượu này tác dụng rất chậm.
Ý tứ chính là dễ uống, nhưng không thể uống nhiều.
Quả nhiên là thầy giáo… Diệp Phong vẻ mặt “Em chẳng qua là cảm thấy thú vị, không có ý tứ gì khác.” … Lúc Thanh Tiêu đang thảo luận vấn đề học thuật rất nghiêm túc rất có khí thế… Thật không giống con thỏ thuần lương…
Cho dù không có giao lưu cái gì, Diệp Phong và Tư Đồ Bân cũng quấy rầy Đoạn Đồng Thanh Tiêu đến chín giờ tối, lúc rời đi còn lưu luyến, thường xuyên nhìn Thanh Tiêu và Đoạn Đồng.
Buổi tối, hai người Đồng Tiêu nằm ở trên giường, Đoạn Đồng tắt đèn ngủ, đang định ngủ, lại nghe thấy câu hỏi của Thanh Tiêu từ phía sau lưng truyền đến, dường như mang theo chút men say, “Có phải anh cảm thấy bị quấy nhiễu hay không”
Hóa ra Thanh Tiêu còn chưa ngủ, Đoạn Đồng xoay người, “Tại sao lại hỏi như vậy”
Cho dù trong bóng đêm, hắn cũng không muốn đưa lưng về phía Thanh Tiêu mà nói chuyện.
“Cấp dưới của anh và tổng giám đốc Diệp dường như đều hiểu lầm quan hệ của chúng ta…” Nói đến đây, đầu Thanh Tiêu phát ra tiếng ma sát với chăn, hình như là thay đổi tư thế ngủ.
“Không có, em suy nghĩ nhiều.” Họ Đoàn nào đó trợn tròn mắt nói dối.
“Cái mail kia…”
“Cái mail nào”
“Tổng giám đốc Diệp gửi cho anh cái mail kia.”
Có lẽ Đoạn Đồng quá đa nghi, hay do quá trùng hợp. Mở mail xong còn chưa kịp đóng, Đoạn Đồng đã phải đi ra cửa ký nhận chuyển phát nhanh rồi.
Mà Thanh Tiêu đi ngang qua vừa vặn thấy nội dung mail, nhất là câu kia của Diệp Phong kêu đổi các loại tư thế nam nam bày ra trên hình ảnh thành Đoạn Đồng và Thanh Tiêu.
/78
|