Tim ta đập liên tục, mỹ nhân trước mắt có dáng người yểu điệu cùng dung mạo tuyệt thế tràn ngập mị lực và hấp dẫn vô hạn, hơn nữa lại đứng trước mặt ta cơ hồ chạm vào ta.
Liễu tỉ như dương chi, da thịt như ngọc có thể thấy được rõ ràng bộ ngực phập phồng trước mắt ta, còn có một mùi nữ nhân nồng đậm lại không ngừng chui vào mũi cùng nhau công kích thị giác và thính giác của ta.
Sự thành thục của nữ nhân cùng với vẻ quyến rũ xinh đẹp không thể ngờ lại cùng thể hiện trên một con người, không cần một động tác hay biểu tình nào cũng có thể thấy biểu lộ ra ngoài. Trang phục rộng thùng thình cùng với đồ trang sức trang nhã càng làm cho lòng người rung động, si mê không thôi.
Liễu Mộng yên trời sinh vũ mị tràn ngập hấp dẫn làm chon am nhân không thể kháng cự lại!
Phong thái cùng dung mạo này thật sự làm ta không thể kháng cự, mỹ nhân này làm cho nam nhân thích, muốn đem nàng thành người của mình.
" Ta đương nhiên đã trở lại."
Liễu tỷ hung hăng nhìn ta, gắt gao đứng trước mắt ta, mở to hai mắt muốn nhìn ta thật kỹ, hận không thể đem ta đánh một trận, đối với ta tràn ngập hận ý, bộ dáng rèn sắt không thành thép ( ý là nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn), nghĩ đến sự hư hỏng của ta làm nàng thương tâm vô cùng.
Nhìn ta mà sống mũi cay cay, đôi mắt cao ngạo của Liễu Mộng Yên cơ hồ muốn khóc.
" Lâm Phong…"
Liễu Mộng Yên gọi tên ta, nhưng lại không biết nói gì để biể lộ. Mỗi ngày đều nghĩ sẽ giáo huấn ta ra sao ngay cả trong mơ cũng vậy. Hai bàn tay nàng nắm chặt nhưng nàng nhận ra là khi nhìn thấy ta nàng không thể ra tay, thậm chí còn muốn rơi lệ.
Khi tìm nam nhân này hỏi tội, Liễu Mộng Yên đã tức giận sớm hạ quyết tâm hảo hảo giáo huấn ta. Nhìn thấy nam nhân bạc tình sẽ không nói hai lời, dung hai bàn tay đánh tỉnh nam nhân này.
Nhưng mà khi gặp rồi, nhìn thấy nam nhân này trong lòng Liễu Mộng Yên mơ hồ không thể nào ra tay được, quên mất ý nghĩ ban đầu.
Hơn một năm, đã hơn một năm không nhìn thấy ta. Đột nhiên gặp mặt trong lòng lại nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ, không có tâm tình trách cứ cũng không nhẫn tâm trách ta.
Liễu Mộng Yên, ngươi phải dùng hai bàn tay mình đánh cho tên nam nhân bạc tình này một trận!
Nhớ tới sự bạc tình của ta Liễu Mộng Yên âm thầm nhắc nhở chính mình.
Ghét nhất, hận nhất nam nhân bạc tình. Liễu Mộng Yên khi biết ta cùng Tuyết Nhi chia tay đã quyết định giáo huấn ta một phen, lại càng không muốn cho ta thấy nội tâm nàng, cảm giác được tình cảm của nàng, phát hiện bí mật của nàng.
Nhưng mà việc này nàng không thể ra tay, trong lòng loạn lên càng làm nàng tức giận cùng thương tâm.
Tức giận, thương tâm, khổ sở, không đành lòng cùng tưởng niệm. Làm cho liễu mộng yên thân mình có chút phát run, hô hấp có chút không thuận, song nhũ trước mắt ta không ngừng phập phồng giống như song cuộn.
" Lâm Phong, vì sao ngươi làm cho người khác thương tâm như vậy?"
Liễu mộng yên cúi đầu, rốt cục ổn định tâm tình, Liễu Mộng Yên ngẩng đầu nhìn ta. Nàng muốn đè nén nội tâm tỉnh cảm cùng nhớ nhung lại, muốn làm cho ta tỉnh ngộ, cấp cho ta một chút giáo huấn.
Nhưng đột nhiên phát hiện nam nhân trước mắt si ngốc nhìn chằm chằm nàng, thưởng thức vẻ đẹp của nàng, hai mắt dính trên song nhũ của nàng tràn đầy vẻ dâm đãng.
" Lâm Phong…"
Liễu Mộng Yên đương nhiên nhìn thấy tham lam cùng dục vọng của ta, tuy rằng cỗ dục vọng và dâm đãng của ta vô tình toát ra, nhưng mà vẫn bị Liễu Mộng Yên phát hiện được.
Nhìn thấy dục vọng của ta Liễu Mộng yên vô cùng khẩn trương kích động. Đối với nam nhân mà nàng cực kỳ chán ghét trước mặt, ánh mắt của ta không những không ngăn lại mà phòng tuyến trong lòng hoàn toàn sụp đổ, căn bản không biết ra tay thế nào.
" Lâm Phong, hóa ra ngươi thật sự là một tên sắc lang."
Trong ấn tượng của Liễu Mộng Yên, nàng chưa từng thấy ánh mắt của ta nhìn Tuyết Nhi như vậy.
Lúc đó trong mắt ta ngoài Tuyết Nhi, bất kể là ai khác kể cả nàng, cho dù Liễu Mộng Yên dung nhan kiều mị xuất chúng cũng không khiến ta động tâm, vẫn xem nàng là Liễu tỷ. Chưa từng có ý nghĩ gì không đúng đắn với nàng.
Chỉ là hôm nay, vừa mới thấy mặt ta, nhìn thấy đánh giá của ta với nàng tràn ngập khát vọng của nam nhân làm cho Liễu Mộng Yên mơ hồ. Trong một năm nàng rời đi rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì.
" Tên ngốc này chả nhẽ đã thay đổi xác thịt?"
Tuy rằng đối với nam nhân chỉ có chán ghét với chán ghét, nhưng mà nam nhân trước mắt lại là ngoại lệ. Đối với ánh mắt cùng dục vọng của nam nhân này, không những không làm cho Liễu Mộng Yên chán ghét cùng khó chịu, ngược lại còn làm cho nội tâm nàng thêm kích động. Nàng chờ mong ánh mắt cùng cảm giác này đã thật lâu, không nghĩ tới lần này trở về nam nhân trước mắt mình lại nảy sinh biến hóa lớn như vậy.
" Liễu tỷ, đừng đứng đó và nhà đi."
Ta dĩ nhiên không biết được suy nghĩ của Liễu Mộng Yên. Ta chỉ biết rằng Liễu Mộng Yên đặc biệt ghét đám nam nhân, chuyện này ai cũng biết nên ta vẫn cho rằng nhờ có quan hệ với Tuyết Nhi mà ta mới có thể tiếp xúc cùng Liễu tỷ. Vì vậy mà Liễu tỷ mới xem ta như đệ đệ của nàng, đối xử thân thiết với ta.
Nhìn biểu tình tức giận, lo lắng cùng bất đắc dĩ của mỹ nhân, còn có hai mắt u oán ngấn lệ tâm tình ta cảm động cùng hạnh phúc.
Liễu tỷ cứ việc tới tìm ta khởi binh vẫn tội nguyên nhân ta cùng Tuyết Nhi chia tay, ta vẫn cảm động. Có thể làm cho Liễu tỷ quan tâm ta như thế, ngoài ta ra làm gì có ai được như vậy. Bởi vì quan tâm ta, không muốn ta chia tay với Tuyết Nhi mới tới tìm ta là thật sự quan tâm ta. Đối với ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vì việc ta bỏ Tuyết Nhi mà tức giận và không vui.
Nhìn biêt tình u oán thương tâm của mỹ nhân, thật sự làm lòng ta không chịu được. Lam cho ta yêu thương, không nỡ để Liễu tỷ không vui mà thương tâm.
Còn như vậy nữa khẳng định sẽ bại lộ tình cảm sâu trong lòng, Liễu Mộng Yên nhanh chóng cúi đầu đi vào phòng khách, có gắng bình tĩnh tâm tình, giấu đi tình cảm, không ngừng tự nhắc bản thân mình.
" Liễu Mộng Yên, ngươi tìm Lâm Phong vì chuyện của Tuyết Nhi với Lâm Phong, Lâm Phong và Tuyết Nhi mới là một đôi trời sinh, nhiệm vụ của ngươi là làm cho Lâm Phong hồi tâ chuyển ý, không thể để cho Lâm Phong biết tình cảm của ngươi, không thể làm người xen ngang chuyện của bọn họ.
" Liễu Mộng Yên, nam nhân đều là xấu xa, ngươi ghét nhất là nam nhân. Ngươi tuyệt đối không thể động tình cảm với nam nhân, ngươi không thể thích một nam nhân. Hơn nữa Liễu Mộng Yên, ngươi đã ba mươi tuổi rồi làm sao có thể ở cùng một chỗ với Lâm Phong."
Ngồi trên sopha trong phòng khách tâm tình Liễu Mộng Yên cuối cùng cũng ổn định, khôi phục vẻ lạnh lùng cao ngạo.
" Lâm Phong ngươi hãy nói với ta vì sao lại chia tay Tuyết Nhi?"
Nghĩ đến đây Liễu Mộng Yên lại nhịn không được sự tức giận, tình cảm của Tuyết Nhi với Lâm Phong là khắc cốt ghi tâm. Tại sao Lâm Phong lại làm ra chuyện vô tình như vậy.
Hơn nữa Liễu Mộng Yên càng thêm tức giận là rõ ràng biết nàng là người ghét nam nhân bạc tình, tại sao hắn lại là một nam nhân bạc tình, làm ra những chuyện nhẫn tâm như vậy, trở thành loại nam nhân nàng ghét nhất.
" Liễu tỷ, chuyện này ngươi đừng lo lắng được không? Ta sẽ tự mình xử lý."
Ta trước kia thật sự không biết trả lời như thế nào, nhưng hiện tại ta đã quyết định làm cho Tuyết Nhi ở bên cạnh ta. Tự nhiên ta phải xử lý chuyện này, nhưng ta vẫn không muốn nói chuyện này cho Liễu tỷ biết chân tướng.
" Ngươi không cần ta quản, nhưng ta không thể mặc kệ. Tuyết Nhi chính tay ta giao cho ngươi, giờ Tuyết Nhi đau lòng,ta không quản được sao?"
Liễu tỷ thấy ta không nhận sai, tâm tình vừa mới bình tĩnh lại tức giận nhịn không được đứng lên vừa nói vừa đi về phía ta.
" Lâm Phong, Tuyết Nhi đau lòng như vậy ta tin rằng vấn đề không phải ở chỗ Tuyết NHi, hơn nữa Tuyết Nhi tuyệt sẽ không thay lòng đổi dạ với ngươi. Chắc chắn vấn đề là ở ngươi, rốt cục xảy ra chuyện gì mà ngươi làm ra loiaj chuyện đáng xấu hổ này, nói nhanh lên."
" Liễu tỷ ngươi trước hết đừng hỏi, tin tưởng ta. Ta chắc chắn sẽ xử lý tốt chuyện này cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.
Ta chỉ có thể trả lời nhu vậy, hy vọng Liễu tỷ cho ta một chút thời gian.
" Ta đừng hỏi, ta có thể không hỏi sao. Chuyện của Tuyết Nhi cũng là chuyện của ta."
" Ta đã tin tưởng ngươi, đúng vậy vì tin tưởng ngươi mới đem Tuyết Nhi giao cho ngươi nhưng ngươi lại làm cho Tuyết Nhi rơi lệ, làm sao ta có thể tiếp tục tin tưởng ngươi."
Liễu tỷ càng nói càng giận, đi đến trước mặt giận giữ nhìn chằm chằm ta. Hôm nay ta không thể không cho nàng một câu trả lời thuyết phục.
" Lâm Phong, có phải do Lý Đồng hay không, có phải vì Lý Đồng mà ngươi chia tay Tuyết Nhi? Nghe nói Lý Đồng ở cùng một chỗ với ngươi, Lý Đồng đâu, chả nhữ Tuyết Nhi không bằng Lý Đồng, chẳng nhẽ tình cảm của Tuyết Nhi đối với ngươi không bằng Lý Đồng hay sao…."
Đây là nhận định của Liễu Mộng Yên.
" Liễu tỷ, tỷ đừng đoán. Chuyện này không có quan hệ gì tới Lý Đồng cả, sự tình không phải như tỷ nghĩ đâu."
Lý Đồng tuyệt đối không thể bị ủy khuất gì, nghe đề cập tới Lý Đồng ta vội vàng đứng lên lớn tiếng nói.
" Lâm Phong…"
" Lâm Phong…. Lâm Phong, quả nhiên ngươi có mới nới cũ, ngươi quả nhiên là nam nhân phụ lòng người khác, quả nhiên là vì Lý Đồng mà từ bỏ Tuyết Nhi, ngươi quá nhân tâm, nhẫn tâm làm Tuyết Nhi đau lòng như vậy…"
Nhìn thấy ta lớn tiếng bảo vệ Lý Đồng càng làm cho Liễu tỷ càng tin tưởng vào suy nghĩ của mình,ta quan tâm Lý Đồng, không nghĩ chữa lợn lành thành lợn què, làm cho Liễu tỷ tin rằng bởi vì Lý Đồng mà ta rời bỏ Tuyết Nhi.
Nghĩ đến việc ta nhẫn tâm bạc tình, nghĩ đến Tuyết Nhi đau lòng, nhìn nam nhân trước mắt Liễu Mộng Yên không khỏi nghẹn ngào. Liễu Mộng yên đứng lên, đôi mắt nhất thời óng ánh lệ. Chẳng nhẽ nàng trước kia nhìn nhầm rồi, nam nhân trước mắt không ngờ là một nam nhân không đáng để phó thác.
" Vì sao, vì cái gì?"
Liễu Mộng Yên lại tự hỏi, nàng vì sao lại thất vọng với nam nhân này, nam nhân này làm nàng nản lòng. Càng quan tâm nam nhân này bao nhiêu Liễu Mộng Yên càng thêm đau lòng cùng ủy khuất.
" Liễu tỷ, tỷ đừng đau lòng, thật sự không phải như tỷ nghĩ đâu, chuyện của ta – Tuyết Nhi – Lý Đồng thực sự không phải như vậy."
Nhìn biểu tình của Liễu tỷ làm ta đau lòng, bởi ta chẳng những làm cho Tuyết Nhi đau lòng lại làm cho Liễu tỷ lo lắng, làm hại nhiều người như vậy không thể sống hạnh phúc.
" Liễu tỷ, ta làm sao lại không thích Tuyết Nhi. Nếu la tỷ, tỷ có đủ nhẫn tâm vứt bỏ Tuyết Nhi sao?"
Nhìn Liễu Mộng Yên u oán, ta thật sự không chịu nổi nước mắt mỹ nhân này, chỉ có thể bất đắc dĩ nói ra một chút sự tình, hy vọng Liễu tỷ cho ta chút thời gian.
Biết Tuyết Nhi vẫn luôn đau lòng, nghĩ đến việc ta bị bắt buộc, nhìn Liễu Mộng Yên trước mắt đau khổ, hơn nữa bị Liễu Mộng Yên lien tục chất vất ta không khỏi lo lắng đứng dậy, trong lòng rối như tơ vò.
Hơn nữa ta phát hiện Đế Thần Quyết trong cơ thể ta dần vận hành, một nỗi buồn bực ở trong lòng nảy sinh. Nỗi buồn bực này làm cho ta điên cuồng đứng lên.
"Lâm phong, ngươi còn thích Tuyết Nhi!"
Nghe được câu trả lời của ta Liễu Mộng Yên ngẩng đầu nhìn ta. Ta chưa kịp trả lời Liễu tỷ lập tức đau khổ phủ định lời ta nói.
"Không đúng, Lâm Phong, ngươi gạt ta. Ngươi thích Tuyết Nhi, vì cái gì còn muốn cùng Tuyết Nhi chia tay, ngươi cũng biết, đối Tuyết Nhi là thương tổn cỡ nào..."
"Liễu tỷ, có một số việc không phải đơn giản như vậy, không phải nói thích là có thể giải quyết."
Ta càng thêm buồn bực, thật sự phải ly khai Tuyết Nhi, mặc kệ tình huống lúc đó như thế nào rõ ràng là thất bại.
"Nếu thích sẽ cùng một chỗ, sẽ không phải tách ra, vì cái gì cùng với Tuyết Nhi tách ra, Lâm Phong, ngươi không gạt ta chứ."
Liễu Mộng Yên không ngừng lắc đầu, căn bản không chú ý tới biểu tình của ta ảm đạm buồn bực. Càng không chú ý thấy trên người ta toát ra một anh hào quang màu vàng kỳ lạ.
" Liễu tỷ, cũng không phải chuyện gì muốn là làm được. Có đôi khi thân bất do kỷ, phải làm một số chuyện trái với lương tâm."
Ta càng lo lắng, một phần nóng nảy, Liễu tỷ vì cái gì không tin ta.
"Ta không tin, ta không tin, nếu ngươi thật sự thích Tuyết Nhi, yêu Tuyết Nhi, như thế nào lại cùng Tuyết Nhi tách ra, ta không tin. Lâm phong, ngươi thật sự không thích Tuyết Nhi, đã nói không thích, nhưng muốn gạt ta, khiến cho ta đau lòng, cũng làm cho Tuyết Nhi hết hy vọng."
Ta đang ở thời điểm nóng nảy, Liễu Mộng Yên càng lắc đầu mạnh càng trách ta nhiều hơn, đôi mắt lệ tuôn không ngừng càng làm cho ta đau lòng không thôi.
" Liễu tỷ!" xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Nhìn Liễu tỷ thương tâm không ngừng lắc đầu, ta đưa tay giữ vai Liễu tỷ, nhìn chăm chú vào đôi mắt tràn đầy lệ của nàng, muốn làm nàng tin tưởng ta.
Nhưng ta lại không biết nói gì, chẳng nhẽ lại nói thật tất cả.
Nhìn nữ nhân kiễu diễm quyến rũ trước mặt như thiên tiên, mang vẻ mặt như hoa lê, đột nhiên một cỗ khí phách kịch liệt phóng lên cao. Trong lòng Đế Thần Quyết hoàn toàn không chịu sự khống chế của ta hoàn toàn bạo phát ra ngoài.
" Muốn như thế nào thì như thế, muốn làm cái gì thì làm cái đó, ai lại không muốn như vậy. Nhưng lại có một số việc không như ý, giống như ta thích tỷ nhưng mà ta vẫn chưa nói, ta không dám nói."
Ta lớn tiếng nói lên suy nghĩ của mình với mỹ nhân, Liễu Mộng Yên đã hoàn toàn kích thích ta hơn nữa Đế Thần Quyết trong cơ thể ta độ nhiên hoành hành, ta không thể khống chế tâm tình kích động, cũng không thể khống chế hành động của ta.
Lại thêm đau đớn việc cùng Tuyết Nhi chia tay chon dấu trong lòng ta, không muốn đề cập tới ngày hôm nay lại bị Liễu Mộng Yên true chọc vào, kích thích ta thêm làm cho ta điên cuồng hơn.
"Ta thích ngươi!"
Ta lại hét lớn một tiếng với mỹ nhân trước mắt, điên cuồng đem Liễu Mộng Yên ôm gắt gao trong ngực. Hai tay vòng qua dáng người yểu điệu mải mai ôm chặt lấy mỹ nhân giống như dương chi ( cái này ta chịu không dịch được, chả bik dương chi là cái gì luôn), giống như ngọc bội, khiến mỹ nhân quyến rũ, gương mặt kiều diễm, để mỹ nhân dung nhan thiên tiên câu lòng người trước mắt ta.
"Liền như ngươi nói, ta không cần che dấu, ta không cần lừa ngươi!"
Cảm thụ ngọc thể mê người phong tao thành thục của mỹ nhân trong lòng, ngực nữ nhân tràn ngập hương thơm ta đột nhiên cúi đầu, dùng cái miệng rộng lớn của mình bao trùm đôi môi anh đào đỏ tươi ướt át, ngậm lấy đôi môi của nàng hung hăng mút lấy.
Nhất thời sâu trong nội tâm của ta dục vọng đen tối bộc lộ hết mức, Đế Thần Huyền mãnh liệt vận hành mênh mông. Ta đem mỹ nhân thành thục đã khao khát bấy lâu giam trong lồng ngực mình, hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Ta muốn độc chiếm nữ nhân này, muốn nàng trở thành người đàn bà của ta. Để ta trở thành nam nhân của nàng, nam nhân duy nhất ( sao tự dưng nhớ đến Duy Ngã Độc Tôn nhỉ).
Ở khí thế cuồng bạo kịch liệt của ta đôi môi của nàng bị ta hung hăng hôn. Vẫn chưa thỏa mãn ta vươn đầu lưỡi muốn bắt lấy lưỡi của nàng, mở ra đôi môi ngậm chặt ta nhanh chóng tìm được cái lưỡi thơm tho xinh đẹp hung hăng dây dưa, chà đạp nó.
Hai tay của ta bắt đầu hoạt động trên cơ thể như ngọc của nàng, theo những đường cong yểu điệu, những điểm uấn lượn mê người, ta bắt đầu thám hiểm một cách phóng túng.
"Đẹp quá!"
Ta không nhịn được cảm khái một tiếng, mỹ nhân trước mắt quá mỹ diệu ( đẹp kỳ diệu), dễ dàng hấp dẫn ta, làm ta không thể khống chế bản thân muốn chiếm lấy nàng.
Mà giờ phút này, ta tựa như một ngọn lửa bốc cháy lên, dục hỏa thiêu đốt tâm can nhanh chóng bành trướng, như muốn vỡ ra.
Ta cảm nhận rõ ràng tiểu Lâm Phong của ta lớn lên, to lớn giữa hai chân mỹ nhân ma sát vào quần áo làm cho ta như muốn nổ tung.
Mỹ nhân rất mê người, rất quyến rũ!
Ta biết rằng vô luận thế nào ta cũng muốn Liễu Mộng Yên làm nữ nhân của ta, muốn nữ nhân trong mắt thành nữ nhân của riêng ra.
Nghĩ đến đây dục vọng đen tối của ta càng bành trướng, càng phát ra kịch liệt trong người hướng đến mỹ nhân trong mắt.
/1273
|